Lê Ứng Thiên bước ra khỏi phòng vừa lúc một cung nữ mặc đồng phục của cung Trường Lạc chạy đến báo Lê Nguyên Phong đã dẫn Trần Lâm Nguyệt xuất cung.
Cung nữ này vừa nhìn hắn đã biết là do người của Lê Nguyên Phong sắp xếp, nên hắn cũng không lo việc này bị lan truyền. Có điều, hắn vẫn rất bất mãn với việc tiền trảm hậu tấu này của hai người ấy. Hắn là hoàng đế, trên danh nghĩa là phu quân của Trần Lâm Nguyệt, vậy mà Lê Nguyên Phong dám đưa nàng ta ra ngoài không báo hắn tiếng nào. Còn Trần Lâm Nguyệt, nàng ta…
Nói tóm lại, hắn cực – kì – khó – chịu.
…
Lê Nguyên Phong và Hạ Vy vừa rời hoàng cung thì đến thẳng hồ Dạ Ngọc. Ra khỏi xe ngựa, nàng bước đi rất nhanh. Vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh.
Ra khỏi cung kiểu này, người khiến nàng sợ nhất không phải Lê Ứng Thiên mà là Vampire, dù nàng đã cố hoá trang để nhìn khác đi một chút. Việc Lê Nguyên Phong thường ở cạnh nàng Trường Đông không thể nào không biết. Trường Đông biết tức là Vampire biết. Chỉ là, hắn không hề chất vấn gì nàng ngoài việc bắt nàng thề không được làm việc có lỗi với tổ tiên. Hắn ôn hoà như thế mới là điều khiến nàng lo ngại, chẳng biết nguy hiểm tìm đến lúc nào. Cơ hội xuất cung không nhiều, nàng phải tranh thủ tìm cách về nhà trước khi có tai hoạ gì ập đến.
“Ngươi đang tìm cái gì vậy?” Lê Nguyên Phong kéo kéo tay nàng. Từ lúc bước xuống xe ngựa, đối với nàng, hắn dường như không tồn tại.
“Một bà lão.” Nàng đáp, vẫn không ngừng dõi mắt tìm.
“Cao thấp mập ốm đẹp xấu thế nào?” Hắn cũng hăm hở muốn tham gia, cứ như sợ bị bỏ rơi.
“Cao thế này, mập thế này, mặt mũi thế này…” Nàng vừa nói vừa diễn tả.
“Ừm.”
Trên đường đi, hàng khoai lang nướng nào nàng cũng đã nhìn qua, nhưng đều không thấy. Sau đó, nàng mới sực nhớ ra bà lão kia hẹn chị mình ăn bỏng ngô chứ không phải khoai lang.
“Bà lão ngươi tìm rốt cuộc là ai?” Lê Nguyên Phong quay sang nàng
“Một bà thầy bói.”
“Thầy bói…” Hắn có vẻ nghĩ ngợi. “Có phải người ngươi muốn tìm là Ái Thực đạo nhân?”
“Ái Thực đạo nhân?” Nàng nhìn hắn ngạc nhiên, lẽ nào bà ta nổi tiếng đến nỗi Lê Nguyên Phong cũng biết.
“Nghĩ lại, hình dáng bà ấy cũng giống với lời tả của ngươi lắm.” Hắn nói.
“Ngươi có biết bà ta hiện đang ở đâu không?”
“Chẳng những biết, mà bà ấy còn là người quen của ta.” Hắn tự hào nói, rồi cốc nhẹ lên trán nàng một cái. “Ngươi đó, sao không chịu nói sớm.” Nói xong liền kéo tay nàng đi một mạch.
…
Hai người bước lên một chiếc thuyền nhỏ có vẻ lụp xụp cách đó không xa.
“Sao lại không có? Không phải năm nào bà ấy cũng đến đây sao?” Lê Nguyên Phong nhíu mày nhìn xung quanh.
“Có lẽ bà ấy vừa mới ở đây…” Nàng nhặt lên một hạt bỏng ngô rải rác dưới sàn, trong lòng có một dự cảm không hay.
“Lẽ nào bọn chúng đã tra ra…”
“Bọn chúng?”
“Người của Thiên Thông quốc sư. Lần trước ta đã nhờ Ái Thực đạo nhân phá trận pháp trấn yểm long mạch của Thiên Thông. Nếu bà ấy rơi vào tay chúng, chỉ e lành ít dữ nhiều.”
Nàng bần thần ngồi sụp xuống sàn. Chẳng lẽ tia hy vọng cuối cùng cứ như thế mất đi.
“Mỹ nhân, chuyện ta nói chỉ là tình huống xấu nhất thôi. Ta sẽ nhờ hoàng huynh cho người điều tra, ngươi cũng đừng lo lắng quá.” Hắn cúi xuống, nắm lấy tay nàng.
Nàng im lặng không đáp. Mãi một lúc sau, mới bất chợt ngước lên nhìn hắn. “Nguyên Phong, ngươi … có thích ta không?”
Câu hỏi của nàng khiến hắn thoáng sững sờ. Chưa bao giờ nàng thấy một vẻ nghiêm túc đến thế trên gương mặt hắn. Có lẽ, ở xã hội phong kiến, không mấy cô gái dám đưa ra câu hỏi thẳng thừng như vậy.
“Ta cần ngươi, không phải thích ngươi.” Hắn gõ gõ nhẹ cây quạt lên vai nàng, giọng dần chuyển sang tự cao tự đại. “Ta là người đàn ông sáng giá nhất Lạc Việt, yêu cầu cao lắm.”
Nghe câu trả lời của hắn nàng cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Hắn tốt với nàng quá, nàng sợ một ngày nào đó hai người không thể dừng lại ở tình bạn đơn thuần. Lỡ như hai người tiến xa hơn, khi nàng trở về hiện đại hắn sẽ rất đau lòng. Mà dù nàng có phải ở lại thời đại này đi chăng nữa, có lẽ hiện tại cũng không dám phát sinh tình cảm với ai, sợ lại thêm một lần thất vọng.
Thời gian qua nàng mất đi kí ức vì cú shock ấy cũng không rõ là may mắn hay là số phận trêu ngươi. Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng mà mình đã trải qua, nàng lại cảm thấy e dè những người đàn ông mà mình có thiện cảm hơn mức bình thường. Trên đời này nhiều chuyện không ngờ lắm. Có lẽ nàng nên đến Phồn Lư cùng Lê Ứng Thiên, rời xa Vampire, rời xa Lê Nguyên Phong một thời gian để bình tâm lại.
“Nguyên Phong, ta quyết định rồi, ta sẽ đi Phồn Lư.”
“Tại sao?” Giọng điệu hắn không giống một câu hỏi thông thường, mà giống như một câu chất vấn.
“Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Ngươi là vương gia, dù thay hoàng đế nhiếp chính thì cũng không thể can thiệp vào chuyện hậu cung, nên nếu lỡ ta bị hại, ngươi cũng khó lòng giúp được. Thôi thì ta đi với Lê Ứng Thiên cho rồi. Dù sao cũng đâu phải xông pha trận mạc gì, đi làm bình bông thôi mà.” Nàng cố nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý.
Hắn im lặng một chút, dường như đang đánh giá quyết định của nàng. Nàng chỉ mong hắn đừng hỏi những câu hỏi hóc búa quá, khiến nàng lộ ra nguyên nhân thật sự.
“Nghĩ kĩ chưa?” Không ngờ, hắn hỏi một câu rất đơn giản, ngoài sự tưởng tượng của nàng.
“Nghĩ mấy đêm rồi.”
“Vậy tối nay chúng ta đi chơi một bữa cho thoả thích, xem như Tĩnh Quốc vương ta đây làm tiệc tiễn nữ tướng Phan Hạ Vy ra trận.” Hắn mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai nàng, như khích lệ. “Ta đãi.”
“Ta sẽ ăn sạch tiền của ngươi luôn.” Nàng hào hứng nói.
“Thử xem túi tiền ta to hay bụng của ngươi to.” Hắn nhìn nàng đầy khiêu khích.
Dù nghĩ rằng Lê Ứng Thiên đang trong cung hội hè chè chén, nàng vẫn tránh xa Tây Khởi. Ai biết số nàng có đen đủi đụng phải hắn ở đó hay không? Đi ăn hàng rong là tốt nhất.
Nàng và hắn chậm rãi rảo quanh hồ Dạ Ngọc. Suốt quãng đường ấy, nàng cũng không nhớ rõ là đã ních cái bụng chật cứng của mình bằng bao nhiêu thứ. Đâu phải lúc nào cũng được bòn tiền của tên hentai đáng ghét kia. Nàng phải ăn cho thoả thích.
“Nguyên Phong, ở đằng kia có cái lồng đèn to quá kìa!” Nàng chỉ tay vào chiếc lồng đèn cao qua đầu người sáng rực cách đó không xa.
“Ngươi đến đó trước đi, ta mua thêm mấy xâu mực nướng nữa.” Hắn nói, không ngừng hít hà mùi thơm ngào ngạt toả ra từ vỉ than đỏ rực.
Nàng cố lách người, len lỏi giữa đám đông. Không ngờ thời cổ đại đất rộng người thưa mà cũng có lúc người ta chen chúc như mua hàng giảm giá trong siêu thị.
Một đám con nít chạy ào tới khiến nàng chới với, trong lòng khóc thầm chắc lần này không khỏi kiếp trở thành thảm lót đường cho người ta đạp.
“Cảm ơn.” Nàng mỉm cười nói với người vừa tốt bụng ra tay đỡ mình.
Nhưng, nụ cười ấy lại rất nhanh chóng tắt lịm đi.
“Đang bị thương tại sao còn ra đây?” Lê Ứng Thiên nhìn nàng, lửa giận bừng bừng. “Còn đây là cái gì?” Hắn giật lấy xâu mực nướng mà nàng đang ăn dở.
Nàng im lặng không dám chống đối. Làm sao ngờ được số mình lại xui đến như vậy, xoay qua xoay lại vẫn gặp hắn ở đây.
“Chẳng phải thái y bảo trong thời gian bị thương không được ăn hải sản sao?” Hắn ném xâu mực nướng của nàng xuống đất.
Nàng cố nén giận, nhưng gương mặt vẫn không giấu được vẻ tiếc nuối. Xâu mực ấy là lúc nãy Lê Nguyên Phong xếp hàng lâu lắm mới mua được cho nàng.
“Đi về!” Hắn nắm lấy tay nàng, kéo đi.
Nhịn, nàng phải nhịn, dù nàng ghét nhất là loại người độc đoán, hành động không để ý đến cảm xúc của người khác. Đối với loại đàn ông này, càng phản ứng, càng gây cho họ sự thích thú tò mò. Mà nàng, nhất định không thể để hắn chú ý đến mình.
Lê Ứng Thiên cứ như thế dắt nàng đi một mạch, làm nàng cũng không kịp báo với Lê Nguyên Phong một tiếng, không biết có khiến hắn lo lắng đi tìm nàng không.
…
Về đến cung Trường Lạc, thái độ của Lê Ứng Thiên có vẻ ôn hoà hơn một chút.
“Hoàng hậu có biết hậu quả việc mình làm không? Vài ngày nữa là ngày xuất quân, nếu chẳng may hoàng hậu xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ, hoàng hậu có gánh nổi trách nhiệm không?”
“Thần thiếp biết tội, xin thánh thượng trách phạt.”
Nhìn thấy thái độ cam chịu của nàng, có lẽ hắn cũng mềm lòng, nên giọng điệu có phần mềm mỏng một chút. “Thôi, hoàng hậu nghỉ ngơi đi. Việc hoàng hậu đã về cung trẫm sẽ báo lại cho Tĩnh Quốc vương, hoàng hậu không cần lo lắng.”
Vậy là hắn ít nhiều cũng đoán được tâm trạng của nàng. Mới lúc nãy còn thấy hắn đáng ghét, sau khi nghe câu nói cuối cùng của hắn, nàng lại thấy hắn có chút đáng thương.
Hắn đi được vài bước, chợt nghe tiếng nàng gọi lại phía sau.
“Thánh thượng, trời đã kéo mây đen. Xin thánh thượng chú ý bảo trọng long thể, để còn tạo phước cho lê dân bá tánh.” Nàng lễ phép hai tay đưa cây dù cho hắn.
Ngoài mặt, có vẻ như nàng đưa cây dù cho hắn là vì lo ngại hắn dầm mưa nhiễm bệnh, ảnh hưởng đến việc hành quân, nhưng thật ra, là nàng có ý mắng hắn hắn không biết tự chăm sóc bản thân mình. Phê phán nàng không biết giữ gìn sức khoẻ, ảnh hưởng lòng quân. Hắn cũng có cẩn thận hơn đâu!
*******
Những đêm trước ngày xuất binh, nàng không ngủ được. Vừa hồi hộp, vừa phấn khích, lại vừa lo lắng.
Phủ nội vụ cho người đến bắt Trường Đông, nghi ngờ cô ta liên quan đến vụ mang cống phẩm trong cung bán ra ngoài. Dĩ nhiên, đó chỉ là màn kịch của Lê Nguyên Phong, tạo ra một cái cớ để Trường Đông không thể theo nàng đi Phồn Lư. Có lẽ hắn sợ Trường Đông làm gián điệp, gây bất lợi cho việc hành quân của Lê Ứng Thiên. Nàng thì không nghĩ thế, nhưng tạm thời cũng không muốn tranh cãi với Lê Nguyên Phong, cứ xem như nàng không biết Vampire có ý định gì. Nếu nói ra, không chừng Lê Nguyên Phong sẽ vì tầm quan trọng của vấn đề mà báo với Lê Ứng Thiên. Nàng trên danh nghĩa là em gái của Vampire, chắc chắn không tránh khỏi liên quan, không khéo cả nhà bị khép tội tru di.
Vả lại, không có Trường Đông bên cạnh, nàng cũng thấy thoải mái hơn.
“Đây là chiếc quạt thông minh, giữ cho kĩ.” Lê Nguyên Phong dúi cây quạt vào tay nàng.
“Ngươi đừng giở trò gạt ta để có cớ mắng ta ngốc, cái quạt làm sao có thể khiến người ta thông minh.” Nàng thật sự không biết bản mặt mình lúc đó thật sự trông rất ngố.
“Thế mới bảo ngươi ngốc.” Hắn cốc vào trán nàng. “Cây quạt này có ám khí.”
Vừa nói, hắn vừa chỉ chỗ phóng ám khí cho nàng.
“Còn một vật quan trọng nữa.” Hắn rút từ trong áo ra một sợi dây chuyền, ở giữa đính một hạt ngọc trai to được bao bọc bởi một vòng tròn đẽo từ hắc ngọc.
“Cái này là ám khí hay là độc dược?” Nàng tò mò nhìn nó, đây là thứ gì mà còn ghê gớm hơn cả chiếc quạt kia.
“Ngốc.” Hắn lại định cốc vào trán nàng lần nữa, nhưng cuối cùng lại dừng tay, dịu giọng. “Ám khí với độc dược cái gì. Đây là bùa hộ mệnh, không được phép làm mất, cũng không được tháo ra. Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Hắn đeo sợi dây vào cổ nàng. Cử chỉ ân cần của hắn không khỏi khiến nàng cảm động.
“Ta cũng có thứ này cho ngươi.” Nàng vừa nói vừa bước đến lục lọi cái rương đặt cạnh giường, lôi ra một cái khăn thêu. “Đây là cái khăn hôm đó ngươi đặt hàng ta.”
Lê Nguyên Phong cầm cái khăn lên bằng hai ngón tay, đưa ra xa nhìn, giống như sợ đó là hoả dược. “Ngươi gọi đây là hoa hướng dương?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Rõ ràng là cái rổ bị bung mà.” Hắn đầy kì thị huơ huơ cái khăn trước mặt nàng. “Hôm nọ ta nhìn thấy cái khăn ngươi thêu cho hoàng huynh, mũi thêu tinh tế, đâu có xấu thế này. Ngươi phân biệt đối xử.”
“Cái của Lê Ứng Thiên là ta nhờ Trường Đông thêu.” Nàng nhận ba đơn đặt hàng, nhưng chỉ đích thân thêu hai cái. Một cái cho ân nhân cứu mạng – Vampire. Một cái cho tên vương gia lúc nào cũng kiếm cớ chà đạp tài nghệ và trí tuệ của nàng – là hắn.
“Đi đường cẩn thận, đừng có tham ăn mà vấp ổ gà.” Hắn căn dặn nàng giống như mẹ già ở quê đưa tiễn con lên thành phố mưu sinh.
“Biết.”
“Hai ngày một lần dùng bồ câu đưa thư cho ta.”
“Biết.”
Lê Ứng Thiên đi rồi, mọi gánh nặng đều dồn lên vai Lê Nguyên Phong, nàng không thể không lo cho hắn. Cung đình là nơi không gươm không đao mà hôi tanh mùi máu. Hắn ở lại lo việc nước, không thể thất bại, cũng không thể quá thành công. Trị quốc không chu đáo, sẽ khiến dân tình thống khổ. Tài năng nổi bật, sẽ khơi dậy lòng nghi kị của Lê Ứng Thiên. Bên phải có thái hậu, bên trái có Vampire, nàng cũng không biết họ nhân dịp này sẽ có động tĩnh gì.
Từ giờ đến ngày gặp lại, chỉ cầu hai chữ bình an.
…
Tuy chưa hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, nhưng dạo này tâm trạng nàng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Có lẽ vì tình cảm giữa nàng và người ấy chỉ vỏn vẹn vài tuần nên nỗi thất vọng và đau khổ cũng không quá lớn, chỉ là đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rối như tơ.
Ngày ra quân cờ trống ngập trời. Nàng ngồi trong xe ngựa, len lén vén màn nhìn ra cửa sổ. Chỉ tiếc không thể thò đầu ra nhìn hàng quân dài ngoằng nối đuôi nhau tiến bước.
Lê Ứng Thiên cưỡi ngựa đi trước nàng. Chiến bào, mũ giáp oai phong lẫm liệt. Giấu đi mái tóc xoăn sau chiếc mũ sắt, hắn vừa toát lên nét dũng mãnh của một chiến thần, vừa khiến người ta quên đi hắn có một nửa dòng máu dị tộc trong người.
Dân chúng đổ xô ra xem rất đông, một phần là vì hiếu kì, một phần là vì mấy ngày gần đây, họ có vẻ tán thành với việc đánh Phồn Lư. Nghe nói gần đây có nhiều người sống ở biên giới lên kinh thành kiếm việc mưu sinh vì ruộng vườn, mồ mả tổ tiên đều bị quân Phồn Lư tàn phá, thân nhân bị giết, thê thảm vô cùng. Ngay cả gạo mà triều đình mang đi cứu trợ cũng bị chúng chặn đường cướp phá. Những lời than vãn ấy cứ lan truyền hết từ quán xá này sang quán xá nọ, khiến lòng căm hận Phồn Lư của người dân cũng vì thế càng lúc càng cao.
Nàng cắn miếng kẹo đậu phộng, cười nhạt một cái. Chả trách Lê Ứng Thiên dời thời điểm xuất binh lại gần một tháng. Hắn muốn dân trong thành càng nghe càng thấm. Nếu là hắn cho lính giả dạng quân Phồn Lư, hay thuê sơn tặc người Phồn Lư đi cướp bóc, thì đúng là vừa đủ bốn chữ ‘tự biên tự diễn’.
Xe đang đi với tốc độ đều đều thì đột nhiên dừng lại, khiến nàng chúi nhũi, cũng may chưa đập đầu vào cửa.
“Có việc gì?” Nàng lên tiếng hỏi tên thái giám bên ngoài.
“Bẩm nương nương, có một đứa trẻ vì đuổi theo quả bóng mà va vào ngựa của thánh thượng.”
Nàng cắn thêm một miếng kẹo nữa, gương mặt vẫn giữ lấy nụ cười.
“Thế nào rồi?”
“Bẩm nương nương, thánh thượng bảo một binh sĩ nhặt lấy quả bóng ném cho người, sau đó người ném trả quả bóng lại cho đứa trẻ.”
“Thằng bé chắc hớn hở lắm.”
“Dạ phải, lúc nãy mẹ của nó sợ đến xanh mặt, giờ đang quỳ lạy tạ ơn rối rít, ai nấy cũng thở phào.”
Nàng ngồi nhẩm tính, không biết thời này mướn hai diễn viên như thế giá bao nhiêu. Đi theo Lê Ứng Thiên cũng có cái hay, ít nhiều cũng có thể tận mắt chiêm ngưỡng những thủ thuật đánh bóng hình tượng mà trước giờ nàng chỉ được đọc trong sách sử.
Đoàn quân rầm rập tiến ra khỏi cổng thành.
Nàng đưa mắt sang phải, tình cờ chạm phải một cố nhân.