“Giang công tử, đây là y phục thái giám và lệnh bài Giang tổng quản dặn tiểu nhân đưa cho ngài”
“Xin đa tạ”
“Công tử, nửa canh giờ nữa là xe ngựa sẽ xuất phát”
“Được rồi”
“Vậy tiểu nhân xin cáo lui”
“A Linh! Nương...Nương...”
“Nương, người đừng khóc. A Linh sẽ còn trở về quấy rầy hai người mà”
“Được, lời ngươi đã nói ra khỏi miệng thì đừng hòng rút lại”
“Cha..! A Linh cũng đâu đến mức không đáng tin như vậy chứ!!!”
“Ha ha, nữ nhi ngoan của cha, sau này ngươi có làm việc gì cũng phải thật cẩn trọng, không được tùy tiện như bây giờ, nói cái gì trong đầu trước tiên cũng phải suy nghĩ thật kỹ, không được nóng nảy, mất bình tĩnh mà làm liều, phải biết nhẫn nhịn, khôn khéo trong cách ứng xử với những kẻ nắm giữ quyền sinh sát trong tay. Hoàng cung không phải là nơi ngươi có thể đùa cợt, muốn làm gì thì làm, muốn sống sao thì sống. Nếu ngươi không biết tự bảo vệ bản thân mình, cho dù có mười Giang công công đi nữa cũng không cứu được ngươi đâu”
“Cha..Sao hôm nay người còn nói nhiều hơn nương nữa vậy?!?”- Khóe mắt ta có chút cay cay.
“Nương ngươi không nói, cha ngươi không nói thì ai nói đây? Mà thôi được rồi, ngươi mau vào trong chuẩn bị đi, cũng sắp đến giờ khởi hành rồi”
“Phụ thân đại nhân, người không thương tiếc nữ nhi của người chút nào sao a?”
“A Linh, cha ngươi nói đúng đấy, ngươi mau mau khẩn trương đi thay y phục đi, đừng nhiều lời nữa”
“Nương! Người..người!!! Hừ, được rồi, ta đi thay ngay đây”
Ngay từ khi còn bé, ta đã từng tưởng tượng ra nhiều rất nhiều những viễn cảnh khác nhau về tương lai của mình, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày lại bị người ta đem rước vào cung cho làm thái giám. Nói gì thì nói, hôm nay chỉ cần ta bước một bước vào trong hoàng cung thâm hiểm đáng sợ kia, thì chính là vạn kiếp bất phục, một bước sa chân muôn kiếp hận, có vào mà khó có ra. Ta bây giờ cũng chẳng dám xác định khi nào mình có thể quay về thăm cha nương nữa. Đến lúc này rồi, luyến tiếc cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, đành phải chấp nhận sự thật mà đi thôi. Tạm biệt cha nương, A Linh cũng chẳng có mong ước gì cao sang, chỉ mong hai người mỗi ngày đều được ăn no mặc ấm, cả đời được hưởng cuộc sống thong thả, yên bình.
“Cha, nương, đã đến lúc ta phải đi rồi”- Lòng ta quặn thắt lại, thế nhưng một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi ra. Nếu bây giờ ta nhu nhược, yếu đuối, cha nương ta cũng sẽ không trụ vững được mất.
"A Lâm, lên đường bình an"- Nương ta khẽ mỉm cười, trong mắt như có như không một màng hơi nước mờ mờ ảo ảo.
Cha ta im lặng không nói một lời, lặng lẽ đến bên ôm chặt lấy ta. Nương ta cũng tiến lại gần, đôi tay mảnh khảnh dang rộng ra ôm choàng lấy hai người. Thời gian tựa như ngưng đọng lại. Cuối cùng, ta không đành lòng mà cất tiếng trước: