“Giang công tử, công tử chỉ cần dâng hương cho tổ mẫu tổ phụ của bổn công công sau đó quỳ trước di ảnh của họ dập đầu ba cái là được. Bổn công công đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời, cũng không ép ngươi phải ghi tên vào trong gia phả nhà bổn công công, càng không bắt ngươi phải cắt đứt hoàn toàn với cha nương mình”
“Còn về việc chăm lo hương khói tổ tiên nhà bổn công công ở đây, đã có hiền đệ của bổn công công lo rồi”
Ta nghe xong hai hàng lông mày nhíu chặt lại:
“Giang công công thì ra cũng chỉ là muốn tại hạ vào cung tiếp quản chức vụ tổng quản thái giám của ngài, vậy tại sao còn nhận tại hạ làm con thừa tự? Nếu đã nhận tại hạ làm con thừa tự, chí ít cũng nên để tại hạ lo lắng một phần chuyện cúng giỗ tổ tiên, tránh để tại hạ cảm thấy hổ thẹn với lương tâm”
“Giang công tử ngày thường đầu óc thông tuệ hơn người, sao hôm nay lại chậm hiểu đến như vậy chứ, thật khiến cho bổn công công thất vọng. Bổn công công đây chính là muốn có một người ở dưới trướng bổn công công, ngày ngày thay bổn công công chăm sóc cho hoàng thượng, lo liệu mọi việc lớn nhỏ trong cung. Bổn công công nhận ngươi làm con thừa tự đương nhiên là để ràng buộc ngươi với bổn công công, giúp cho ngươi sau này khỏi tầm phiền ý muốn mà có những suy nghĩ không hay với bổn công công”
Ta giận đến run người, bàn tay bất giác nắm chặt thành quyền.
“Giang công tử a, ngươi hôm nay nếu đã bước vào đến đây rồi thì cũng đừng mong chạy ra ngoài nữa. Quân tử nhất ngôn, thỉnh dâng hương”
Lão hồ ly chết tiệt này, ta quả thực còn quá non nớt so với lão. Không ổn rồi, cha nương ta, cha nương ta..Ban nãy lão già này nói sẽ tìm chỗ cho cha nương nghỉ ngơi, chỉ sợ..chỉ sợ..
“Cha nương ta đâu? Ngươi mang họ đi đâu rồi?!”
“Kìa Giang công tử, bổn công công cũng chẳng phải phường lật lọng, xảo trá, đương nhiên đã an bài họ vào một khách điếm trong thành, chỉ còn chờ công tử hoàn thành xong những lễ nghi nho nhỏ này liền sẽ thu xếp cho họ một ngôi nhà và một mảnh ruộng ở ngoại thành phía Đông rồi cấp cho họ chút ngân lượng làm vốn sống, đúng như những gì bổn công công đã hứa”
Nghe xong, ta liền bảo trì trầm mặc. Xét cho cùng, chuyện lần này vẫn là hại bất cập lợi(*). Ta không những được tiến cung mà không cần tham gia tuyển tú, lại còn được đến kinh thành phồn hoa mà ta đã hằng mơ ước không biết bao nhiêu lần, cha nương ta cũng có được cuộc sống đủ đầy hơn trước mà nữ nhi của họ là ta cũng không cần phải thay tên đổ họ đi làm con kẻ khác. Mặc dù có lẽ vào cung sẽ rất khó được trở về nhà thăm cha nương, nhưng nếu ta không gặp phải chuyện này, cha nương ta cũng sẽ nhanh nhanh chóng chóng tìm một nam tử môn đăng hộ đối đem ta gả đi, mà ta từ bé đã sống cuộc sống của một nam nhân, cũng chưa từng nghĩ đến sau này xuất giá tòng phu sẽ phải hành xử thế nào cho phải phép, sao có thể dễ dàng mà chấp nhận. Sớm muộn gì cũng phải rời xa cha nương, thế nên có lẽ chuyện lần này cũng không tệ như ta đã nghĩ.
Thông suốt rồi, ta liền quay sang nói với Giang hoạn quan:
“Được, hôm nay Giang Chí Lâm ta, danh chính ngôn thuận trở thành con thừa tự của Giang Hành Giang công công đây”
(*)Hại bất cập lợi: Hại không bằng lợi, hại ít lợi nhiều