Hoán Tình Kiếp

Chương 7: Hoán Kiếp

Minh Nguyệt tỉnh dậy là vào ngày hôm sau. Tiếng khóc nức nở của ai đó vang bên tai, cánh tay thì bị người lay đến nhức mỏi.

Nghiêng đầu qua thì thấy ngũ sư huynh với gương mặt tiểu hài tử ngồi úp sấp bên cạnh giường, nhắm mắt nhưng không ngăn nổi những dòng nước chảy làm thấm ướt một mảng giường. Sư phụ và các vị sư huynh thì đứng ở một bên muốn nói lại thôi.

"Sư... sư muội! Tiểu sư muội... đừng chết mà! Muội mất rồi thì huynh... biết đi khoe muội với ai đây? Hức... ta chỉ vừa mới... lên chức sư huynh mà!" Tiếng nức nở nỉ non của vị ấu sư huynh này khiến Minh Nguyệt vừa thương, vừa buồn cười.

"Ngũ sư huynh! Ta không có sao!" Cô lên tiếng với đầy vẻ mệt mỏi.

"Sư muội?" Trưởng Thành nghe thấy, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn Minh Nguyệt. "May quá! Muội còn sống!" Tiểu tử nở một nụ cười mừng rỡ trong những dòng nước mắt .


"Vâng!" Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp.

"Nguyệt nhi! Con cảm thấy cơ thể hiện giờ thế nào?" Thấy tiểu đồ đệ đã tỉnh, Dương trưởng lão cũng buông xuống được lo lắng trong lòng.

"Con chỉ thấy cơ thể vô lực. Ngoài ra không còn khó chịu chỗ nào nữa, đau đớn cũng không! Cảm ơn sư phụ quan tâm đồ nhi!" Minh Nguyệt mỉm cười đáp lời.

Tam sư huynh ở một bên lên tiếng:

"Muội dùng quá nhiều thần lực khi chỉ vừa mới đột phá, dẫn đến nội thương. Nên mới cảm thấy không còn sức lực. Yên tâm tịnh dưỡng vài tháng là khỏi! Lát nữa huynh đưa muội vài viên tiên đan, uống vào sẽ đẩy nhanh tốc độ hồi phục."

"Cám ơn tam sư huynh!" Đoạn vừa nói xong, cô chợt nhớ đến gì đó, bèn hướng Thúc Hạo cất lời: "Đại sư huynh! Ở Cấm điện hiện giờ..." Không dám nói hết câu, sợ điều tồi tệ nhất đã xảy ra.


Biết Minh Nguyệt lo lắng điều gì, Thúc Hạo nói lời trấn an:

"Kim Bài hiện đã an toàn. Muội không cần phải bận tâm! Bây giờ hãy yên tâm tịnh dưỡng. Những việc còn lại đã có mọi người lo liệu." Đoạn nói xong, Thúc Hạo lại trầm tư nhìn về phía ngũ sư đệ Trưởng Thành.

Nghe thấy không có vấn đề, cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu vài cái tỏ ý mình đã hiểu. Tứ sư huynh lúc này xếp cây quạt tiến đến gần giường chất vấn.

"Muội đó! Mới tu vi Nhập Môn đã mạo hiểm đối đầu một Bán Thần Nhất Pháp. Sao không tìm người hỗ trợ? Muội không sợ chết nhưng huynh sợ mất muội đấy." Tĩnh sư huynh luôn tươi cười nay hiếm thấy trở nên tức giận.

Minh Nguyệt biết mình làm việc vội vàng hấp tấp nhưng cũng cố mà biện minh. "Muội chỉ sợ chần chừ thì mọi thứ sẽ không cứu vãn được!"


"Ây dà! Kim Bài mất thì có thể lấy lại được. Muội có chuyện gì không may thì chúng ta biết đòi tiểu sư muội với ai đây?" An Tĩnh phất tay áo xoay chỗ khác nói vọng lại.

Về phía Hoạt Bát vốn chẳng lên tiếng từ nãy đến giờ, bỗng tiến lên trước gõ kiếm lên đầu Minh Nguyệt một cái vừa nặng vừa nhẹ. Hướng Dương trưởng lão gật đầu, sau đó mặt không biểu tình bước ra khỏi phòng.

Tất cả mọi người trong phòng bị một phen bất ngờ. Tảng băng nghìn năm cũng có ngày làm ra hành động này?

Dương trưởng lão thấy phòng hơi ngột ngạt, bèn hướng Minh Nguyệt ân cần dặn dò.

"Vi sư và các sư huynh có việc phải bàn bạc. Con mới vừa tỉnh dậy, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn! Đừng làm gì quá sức!"

"Vâng! Đồ nhi đã hiểu!" Cô mỉm cười gật đầu.

Sau đó ông hướng các nam đồ đệ lên tiếng. "Các con mau theo ta đến đại điện!"
Mọi người lần lượt rời khỏi, ngũ sư huynh Trưởng Thành thì ở sau cùng.

"Muội ở lại ngủ... À không! Đợi Kiều Nguyệt đem điểm tâm vào, ăn uống tí gì rồi hãy nghỉ ngơi! Khi nào xong việc ta lại ghé thăm muội." Trong giọng nói không giấu được nghẹn ngào, hốc mắt vẫn còn đỏ.

Minh Nguyệt gật đầu nằm xuống. Cảm thấy thật may mắn vì đã kịp ngăn chặn kiếp nạn bị phế cánh tay của ngũ sư huynh ngây ngô, trẻ con này. Cô không tưởng tượng nổi việc phải chứng kiến Thành sư huynh mỗi ngày tươi cười trở nên u buồn vì sự tàn tật.

Nghĩ đến những lời hỏi han ân cần pha lẫn tức giận của mọi người hôm nay, Minh Nguyệt cảm thấy thật ấm áp. Chạm vào ngực mình, lắng nghe nhịp đập con tim, tự nhủ.

"Hoá ra... đây chính là... gia đình!"

----------

Tại đại điện, sáu sư đồ rơi vào trầm mặt, không ai nói tiếng nào.
Trưởng Thành mất kiên nhẫn nhất, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng

"Cái tên tà giáo gì đó... đồ nhi thề sẽ đập hắn ra bã. Hắn cũng Nhất Pháp đúng không? Có giỏi tìm người mạnh ngang ngửa mà đánh, chỉ giỏi hiếp đáp tiểu sư muội vừa tu luyện cách đây không lâu!"

Thúc Hạo ở một bên lên tiếng:

"Vô ích thôi! Hắn có trong tay một trong Ngũ Hành Bảo, sức chiến đấu có thể ngang với Tam Pháp, thậm chí còn hơn thế nữa nếu tận dụng được tối đa sức mạnh của Mộc Cương Giáo."

"Vậy... vậy thì đệ đi bế quan và tìm cho mình một thần khí! Để xem lúc đó ai hơn ai?" Trưởng Thành không phục đáp.

Dễ Tính nghe vậy thì nói xen vào:

"Trong thời gian ngắn tu vi của đệ có thể lên bao nhiêu? Còn về thần khí thì cả tứ giới này có thứ nào hơn được Ngũ Hành Bảo? Không lẽ đệ dự tính lấy Hoả Diễm Kiếm của đại sư huynh hay là Thuỷ Sinh Kiếm của nhị sư huynh?"
"Đệ... đệ..." Trưởng Thành biết mình suy nghĩ nông cạn, bèn uất ức cúi đầu im lặng.

"Thúc Hạo! Con nói Nguyệt nhi lúc đó tự mình ngăn chặn Mộc Cương Giáo là thật sao?" Dương trưởng lão bỗng nhớ ra nên lên tiếng hỏi.

"Vâng! Chính đồ nhi đã chứng kiến vào phút cuối! Muội ấy dùng toàn bộ sức bình sinh để đẩy lùi kẻ thù." Thúc Hạo thành thật trả lời, anh cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

"Nhưng cho dù tung hết sức, tiêu hao toàn bộ thần lực thì việc chống lại một Nhất Pháp sử dụng Ngũ Hành Bảo vẫn hoàn toàn không có khả năng!" Dễ Tính thắc mắc.

"Việc này... chắc hẳn có liên quan đến thứ xuất hiện cùng với tiểu Nguyệt mà sư phụ từng đề cập!" Thúc Hạo trầm tư nói lên suy nghĩ của mình.

"Ý huynh nói là chiếc bút lông Minh Nguyệt vẫn mang theo bên người?" Người vừa hỏi là An Tĩnh.
"Không sai!" Nói xong, Thúc Hạo và các sư đệ nhìn về phía sư phụ chờ đợi giải đáp.

Dương trưởng lão vuốt râu, nhắm mắt trầm tư. Sau khoảng thời gian một nén hương, ông mới đáp:

"Khi ấy, vi sư cũng từng nghĩ thứ ấy không phải bảo vật tầm thường. Bây giờ, sau những thể hiện mà Minh Nguyệt đã làm được thì lại càng giải đáp suy đoán trong lòng ta." Ông ngừng một chút, điều chỉnh nét mặt nghiêm nghị mà phán: "Thứ đó có lẽ tuyệt đối không thua kém Ngũ Hành Bảo! Thậm chí còn hơn thế nữa!"

Lời tuyên bố ấy khiến các đệ tử khiếp sợ không thôi. Thúc Hạo thì tuy đã đoán được cũng tránh không khỏi kinh ngạc.

Dễ Tính là người mất bình tĩnh nhất, nghe vậy thì kích động lên tiếng: "Vậy thì quá nguy hiểm! Nếu nó rơi vào tay kẻ xấu thì không biết sẽ xảy ra tai hoạ gì!"
"Bởi vậy ta mới khuyên các con thay ta chỉ dạy tiểu Nguyệt. Tâm tánh nó đơn thuần, nếu không bảo bọc đúng cách rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng!" Nhìn một lượt các đồ đệ, ông phân phó.

"Vâng! Chúng con sẽ giúp đỡ tiểu sư muội hết sức mình!" Mọi người đồng thanh.

Sau đó thì đổi chủ đề, ông nhìn Thúc Hạo, biết chắc chắn đồ đệ này cũng đang suy nghĩ giống mình.

"Ngoài ra... Hạo nhi, con có nhận ra một sự thay đổi khác không?"

Thúc Hạo chắp tay, hơi liếc mắt qua Trưởng Thành, sau đó nói: "Vâng! Ngũ sư đệ đã qua khỏi!"

"Đệ? Đệ có chuyện gì?" Trưởng Thành nói với vẻ khó hiểu.

"Trước đó ta và Hạo nhi đã tính ra con có một kiếp nạn. Tuy không biết nó là gì. Nhưng sau sự việc xảy ra tại Cấm điện thì kiếp nạn ấy cũng biến mất." Dương trưởng lão từ tốn đáp.

"Ngũ sư đệ có kiếp nạn? Còn liên quan đến Cấm điện? Không lẽ có mối quan hệ sâu xa với tiểu sư muội?" Người lên tiếng là người không ai ngờ tới nhất, Hoạt Bát mặt lạnh.
Điều ấy khiến mọi người bất ngờ mà nhìn tảng băng nghìn năm một chút. Sau đó, Dương trưởng lão nói tiếp:

"Các con có thắc mắc tại sao ban đầu ta thu nhận Nguyệt nhi làm đồ đệ không?"

"Không lẽ vì tiểu sư muội đặc biệt, đến từ dị giới và sở hữu một bảo vật à, sư phụ?" An Tĩnh khó hiểu hỏi.

"Không phải! Nguyên nhân chủ yếu vì Nguyệt nhi là Hoán Kiếp của thế giới này!" Dương trưởng lão vừa hồi tưởng vừa trả lời.

"Hoán Kiếp ư? Ý sư phụ là sư muội có khả năng thay đổi kiếp số?" Thúc Hạo không thể ngờ đến chuyện này.

"Không sai! Việc một kiếp của Thành nhi được hoá giải đã minh chứng một phần Nguyệt nhi là Hoán Kiếp."

"Nhưng muội ấy bị nội thương như vậy, thậm chí xém chút nữa nguy hiểm tính mạng. Không lẽ đó là cách mà Hoán Kiếp hoạt động? Nếu như vậy thì quá bất công cho tiểu sư muội rồi! Không còn cách nào khác sao?" Dễ Tính lên tiếng, những người còn lại cũng cùng suy nghĩ.
Trưởng Thành đứng một bên, bàn tay bên dưới ống tay áo vô thức nắm chặt. Không ngờ tiểu sư muội vì mình mà gánh thay một kiếp số.

"Đó là do con bé tu vi chưa đủ. Điều cần làm bây giờ là giúp nó hiểu biết hết những gì cần thiết. Từ đó mới có thể tập trung tu hành, có thể tự bảo vệ bản thân." Ông nhắc lại một lần nữa việc trợ giúp Minh Nguyệt với mọi người.

Sau đó, mọi người tạm gác lại chuyện của Minh Nguyệt qua một bên. Tập trung bàn bạc việc tổ chức tang lễ cho các đồ đệ bị sát hại, cũng như chuẩn bị mọi thứ cần thiết nhằm đón tiếp trưởng lão các phái đến thảo luận về hành vi tà giáo.

----------

Ba ngày trôi qua, trọng táng qua đi, nỗi buồn cũng vơi bớt. Thay vào đó, chúng đệ tử bên dưới liên tục truyền miệng nhau chiến công của Minh Nguyệt tại Cấm điện ngày hôm ấy.
Ai ai cũng cảm thấy khâm phục sự can đảm của nữ đồ đệ Chưởng Môn nhân. Một tu vi Nhập Môn nhưng dám đứng ra đối đầu với kẻ địch nhằm bảo toàn Kim Bài mà Thanh Linh trấn giữ. Điều này cho thấy tình cảm của cô đối với bổn phái rất lớn. Chưa kể họ còn hâm mộ khả năng của Minh Nguyệt khi có thể đẩy lùi một Bán Thần Nhất Pháp sở hữu thần khí bậc nhất. Một việc mà chúng đệ tử tu vi cao hơn cũng chưa chắc làm được. Uy vọng của Minh Nguyệt cũng từ đó tăng cao.

Các phái đến hội họp cũng vô tình nghe thấy tin đồn, họ trở nên hiếu kì, muốn biết tân đồ đệ của Dương trưởng lão rốt cuộc là người như thế nào? Đáng tiếc! Không ai có cơ hội diện kiến, bởi cô đang tĩnh dưỡng vì nội thương chưa dứt.

Trong khoảng thời gian đó, cô cũng không lơ là. Tập trung tìm hiểu, tiếp thu mọi kiến thức về thế giới này. Đại sư huynh tuy ban đầu không cho phép, nói cô cần nghỉ ngơi. Nhưng vì Minh Nguyệt cầu xin mãi nên cuối cùng cũng đáp ứng. Chỉ là giờ giấc sẽ được quản lý chặt chẽ hơn, tránh tình trạng quên ăn quên ngủ.
Trong khi đó, nhị sư huynh và ngũ sư huynh đột nhiên bế quan. Tam sư huynh tập trung xây Linh điện mới. Tứ sư huynh thì đến lúc vi hành. Nên họ không còn đến thăm tiểu sư muội nữa.

----------

Một tháng trôi qua, Minh Nguyệt cũng hoàn toàn bình phục. Nhờ đột phá Thịnh Nhân, khả năng tiếp thu từ đó cũng tăng cao. Cô giờ đây đã có toàn thời gian cho tu luyện.

Đúng lúc tam sư huynh thông báo về việc Linh điện mới đã hoàn thành, nên bây giờ Minh Nguyệt sẽ chuyển đến đấy. Nhìn lại Tiền Linh điện, năm tháng sống tại đây khiến cô có không ít kỷ niệm. Nhưng để hoàn thành sứ mệnh của mình khi xuyên qua, cô rất cần một nơi ở của riêng mình nhằm nâng cao tu vi. Sự việc tại Cấm điện lần trước đã trở thành một bóng ma trong lòng.

Thu dọn mọi thứ, tiến về Linh điện sau núi.

Nơi đây được xây theo ý thích của Minh Nguyệt. Nó là một khu kiến trúc nằm trong hang đá ngay bên trong đỉnh núi, ngự ở phía nam đại điện Thanh Linh phái. Phong cảnh tại đây đầy hữu tình, mây trắng bao kín xung quanh, phía xa xa là những đỉnh núi nhấp nhô như những hòn đảo giữa biển.
Bên trong hang động là một hồ nước lớn bao phủ toàn bộ. Xây trên đó là các đình viện, phòng ốc bằng gỗ trầm hương. Chúng nối với nhau bằng những cây cầu đá dùng để đi dạo và tham quan. Đồ nội thất đa phần làm bằng gỗ đỏ cộng với đá thạch anh. Nhiều loại thực vật ưa bóng râm cũng được trồng trong đấy. Tạo nên một khu sinh sống nhân tạo nhưng không tách biệt với thiên nhiên. Đỏ, xanh và xám kết hợp với nhau, vừa cổ kính vừa tự nhiên.

Phía trên đỉnh của hang động và cả hai bên vách đá đều có những lỗ hổng nhằm đưa ánh sáng từ bên ngoài vào, chúng bố trí phù hợp sao cho có thể phản chiếu tia nắng lên mặt nước mà soi rọi đến toàn bộ ngóc ngách trong khu vực. Ngoài ra ở giữa điện còn có một nơi tĩnh toạ tu luyện đặt trên hồ nước. Phía trên đỉnh của nó còn có một cái giếng trời hình tròn to lớn đến nỗi như phô cả không gian bên ngoài vào bên trong.
Do Minh Nguyệt là đệ tử chân truyền có vai vế thấp nhất nên Linh điện này sẽ được gọi là Hậu Linh điện. Linh điện của ngũ sư huynh cũng từ đó phải đổi tên, bây giờ gọi là điện Chưởng Linh.

Minh Nguyệt nhìn lại một vòng nơi ở mới mà cảm thán.

"Hậu có thể là hậu trong trước và sau, nhưng cũng có thể là ám chỉ mình sẽ đem lại cái kết có hậu cho thế giới này? Liệu đây có tính là sự trùng hợp? Liệu bản thân mình có thể thành công?"

Bước ra cửa, đóng nó lại, Minh Nguyệt giờ đây đã sẵn sàng.

"Nhị sư huynh và ngũ sư huynh đều đang bế quan. Có lẽ bản thân mình cũng cần phải như họ!"

Thế là sau hơn năm tháng xuyên đến nơi này, lần đầu tiên Minh Nguyệt tách mình khỏi thế giới, tập trung bế quan nhằm phát triển tu vi.

Và một lần sống tách biệt này, cô lại mất đến năm mươi năm.
----------