Hoán Tình Kiếp

Chương 4: Thông suốt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không thuộc về thế giới này ư? Ý sư phụ là sao?" An Tĩnh thắc mắc.

"Tức là không nằm trong tứ giới: Thiên, Nhân, Âm và Trung." Ông từ tốn đáp.

"Còn có chuyện này?" An Tĩnh tỏ ra không thể tin, Dễ Tính thì lại lâm vào trầm tư. Lúc này đây, Trưởng Thành mới lên tiếng.

"Ây da... Các huynh quan tâm xuất thân tiểu sư muội làm gì? Ý sư phụ đã quyết thì cứ như vậy đi! Đệ còn đang rất cao hứng khi có một nữ nhi trong dàn ngũ đệ tử chân truyền đây. Ít ra vẫn hơn cả ngày đi đâu cũng thấy mấy đại nam nhân các huynh."

"Ý ta không phải như thế. Sư phụ đã thu nhận thì chắc chắn có dụng ý của người. Còn đệ, nói cứ như thể bọn ta không tốt vậy?" An Tĩnh ai oán mà đáp lời Trưởng Thành. Bỗng như nhớ đến ai đó, bèn liếc mắt về phía hai người một lạnh một nghiêm kia mà nói thêm. "Mà cũng đúng! Có những người chỉ thấy mặt thôi là đã ngán ngẩm rồi!"


Dễ Tính nghe câu đó thì biết tứ sư đệ đang ám chỉ mình, hậm hực mà trừng mắt như thể muốn xông lên đối chất. Còn Hoạt Bát thì vẫn lạnh lùng không quan tâm. An Tĩnh thì dùnh quạt che miệng cười khúc khích.

"Thôi được rồi! Việc ta làm, sau này các con sẽ hiểu." Nói xong thì ông chỉnh lại vạt áo, nghiêm chỉnh nói tiếp: "Ba tháng tới chính là thời điểm diễn ra đại hội Hậu Tục Tranh Tài. Nên hôm nay ta muốn thông báo sẽ chọn ra ba người trong các con cùng đi tham dự."

Nghe vậy, cả ba người Hoạt Bát, Dễ Tính và An Tĩnh nhất thời xoay mặt trốn tránh. Họ chán ghét nhất là cái đại hội này. Cái gì giao lưu tỉ thí giữa các hậu bối chứ? Toàn những thứ nhàm chán vô nghĩa! Chưa kể tại đó còn có mấy người họ chẳng muốn gặp.

Riêng Trưởng Thành sư đệ mọi lần cũng ghét bỏ thì hôm nay lại đột nhiên mong chờ.


"Hoạt Bát, An Tĩnh và Trưởng Thành sẽ theo ta." Âm thanh của Chưởng Môn vang vọng đại điện. Những ai được nêu tên, mỗi người trong lòng một tâm trạng.

An Tĩnh lên tiếng than thở.

"Sư phụ! Sao không chọn tam sư huynh hay đại sư huynh mà lại là con?"

"Đại sư huynh của con mang danh là người mạnh nhất chúng hậu bối. Nếu hắn tham dự thì khỏi đoán cũng biết vị trí đứng đầu sẽ thuộc về ai. Điều đó sẽ khiến các phái khác sẽ dị nghị là cả Thanh Linh chỉ có mỗi Thúc Hạo." Ông dừng một lát rồi lại giải thích tiếp:

"Đại hội lần này do Hồng Ngọc phái chủ trì. Khi ta đến đấy thì cần người trông nom nơi đây, đồng thời thay thế ta giảng dạy Nguyệt nhi. Thúc Hạo với Dễ Tính thì ta còn yên tâm giao phó. Còn ba con thì..." - Ông nhìn một lượt ba đệ tử của mình rồi thở dài.


An Tĩnh bĩu môi, nghĩ thầm trong lòng: "Hoá ra là vì tiểu sư muội! Đồ đệ cũng đâu có phải dạy dỗ tệ đến mức đó?"

Trưởng Thành ngũ đồ đệ thì thoải mái hơn.

"Chẳng sao cả! Nhân tiện lần này phải cho bọn người phái khác biết con vừa lên chức sư huynh."

Dễ Tính ở một bên thì cung kính đáp:

"Vâng! Việc của môn phái và tiểu sư muội, đồ nhi và đại sư huynh sẽ lo chu toàn."

Dương trưởng lão gật đầu hài lòng. Sau đó ông lại nhìn vào vị đồ đệ vẫn mặt lạnh từ nãy đến bây giờ, lên tiếng dò hỏi.

"Bát nhi thì sao? Con có ý kiến gì không?"

Được nhắc đến, không như thường ngày chỉ im lặng lắc đầu hoặc gật đầu mà hắn lại thắc mắc:

"Không biết sư phụ sẽ an bài cho tiểu Nguyệt ở đâu?"

Ba sư đệ cùng nhìn hắn khó hiểu. Không ngờ rằng Hoạt Bát mặt lạnh một lần nữa lại hỏi chuyện liên quan đến sư muội.
"Hiện đại sư huynh các con đang vi hành, nên ta an bài Nguyệt nhi ở Tiền Linh điện. Trong khoảng thời gian diễn ra đại hội, phải phiền Tao Nhã phụ trách việc xây dựng nơi ở mới cho con bé. Dẫu sao thì đệ tử chân truyền cũng nên có một không gian riêng tư."

Sư phụ vừa nói xong thì An Tĩnh đã bước đến chỗ Hoạt Bát trêu chọc.

"Này sư huynh! Tảng băng nghìn năm như huynh vì sao quan tâm tiểu sư muội như vậy? Đừng nói là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu nha?"

Tuy nhiên, đáp lại hắn vẫn là cái liếc mắt sắc như dao lam, rét buốt như muốn lấy mạng người của Hoạt Bát. Rùng mình một cái, An Tĩnh thôi đùa cợt mà im lặng lùi ra sau.

Về phía Minh Nguyệt hiện đang đứng ở bên ngoài đại điện. Cô trầm tư suy nghĩ, lấy cây bút lông ra và nhớ đến việc ngày hôm qua. Vẫn không hiểu lí do vì sao câu hỏi của mình không được trả lời. Với tâm lí không chịu bỏ cuộc, cô quyết định hỏi lại một lần nữa.
"Này! Nếu ta có thể thay đổi được cái kết của câu chuyện thì ở thế giới cũ mọi thứ có quay lại từ đầu hay không?"

Ngay lúc này, thay vì tiếp tục bất động thì nó lại bay vọt lên viết một chữ "có" rõ nét. Điều ấy khiến Minh Nguyệt cao hứng không thôi.

Cô mừng thầm, nếu quay ngược được thời gian vậy thì Ngọc Linh sẽ được cứu sống. Bản thân sẽ có thể quay về thế giới cũ, cũng như tạo nên một cái kết tốt đẹp cho nơi này.

Đúng vào lúc ấy, một nam đệ tử đến tìm sư phụ Kim Toạ - Dễ Tính. Thấy Minh Nguyệt một thân trang phục trắng đen lạ mắt đứng ở trước cửa đại điện, nụ cười của cô y hệt một tiên nữ, gương mặt thanh tú không dễ tìm đâu được trong tứ giới. Cô đứng đó thôi mà đã nhấn chìm sự nguy nga, đẹp đẽ vốn có nơi đây. Hắn tự hỏi cô là ai, nếu là người của Thanh Linh phái thì không lí gì hắn lại chưa từng thấy một người như cô, trang phục đang mặc cũng không phải thuộc về bổn phái. Dẫu sao hắn cũng là Cao Thiên Bá, đại đệ tử của Kim Toạ, có ai mà chưa từng gặp? Không lẽ là người phái khác?
Nghĩ đến đây, hắn tiến đến chỗ Minh Nguyệt nhằm được giải đáp.

"Xin hỏi cô nương đến từ phái nào? Nếu lạc đường thì hãy để tại hạ chỉ dẫn. Đại điện Thanh Linh không phận sự thì không nên đến!"

Sở dĩ có sự hiểu lầm như vậy là do đệ tử chân truyền không cần mặc đồng phục như các chúng đệ tử khác. Họ được mặc thoải mái bất kì loại màu sắc nào mình thích, đấy là ưu đãi khác biệt. Thay vào đó thì chiếc khuyên tai đeo bên trái sẽ là dấu hiệu nhận biết. Nhưng vào lúc này, Cao Thiên Bá lại đứng bên phải Minh Nguyệt, chỉ thấy được nửa mặt của cô.

Nghe hỏi đến, Minh Nguyệt xoay người qua nhìn nam đệ tử mà ấp úng, không biết giải thích thế nào.

"Ta..."

Thấy bên tai cô thoắt hiện bốn viên ngọc trai của đệ tử chân truyền. Cao Thiên Bá hoảng hốt cực độ, không tự chủ lui về phía sau. Ngay lúc này, cánh cửa đại điện mở ra.
Do khi nãy có nghe thấy màn đối thoại của hai người, Dễ Tính trừng mắt nhìn đại đồ đệ của mình như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến hắn chột dạ thầm hô: "Không xong rồi"!

"Bái kiến Chưởng Môn, sư phụ, các vị sư bá, sư thúc."

"Sư phụ! Các vị sư huynh!" Minh Nguyệt cũng nghiêng mình hành lễ.

Cao Thiên Bá lúc này mới vỡ lẽ ra thân phận của cô gái này, một giọt mồ hôi cũng từ trán chảy xuống.

Dương trưởng lão gật đầu, ân cần nói:

"Bây giờ vi sư sẽ đưa con trở về."

Quay lại phân phó vài câu với bốn người, sau đó thì ông dẫn Minh Nguyệt bay đi. Khi cả hai người đã rời khỏi, Dễ Tính liền quay lại khắc khe giáo huấn đồ đệ của mình.

"Thiên Bá, ngươi thân là đệ tử nội môn đã ở đây rất lâu. Cho dù Chưởng Môn chỉ vừa nhận tiểu sư muội, ngươi không biết mặt thì không nói. Không lẽ đến cả vật phẩm biểu thị cho đệ tử chân truyền chứng minh thân phận cũng không biết? Thế mà còn ăn nói càn rỡ không biết bối phận, tôn ti như vậy? Quay về viết một nghìn bản môn quy nộp cho ta." Sau đó phất tay áo tức tối bay đi mất.
Lòng Cao Thiên Bá ai oán, cũng đâu phải hắn cố ý. Thật oan ức!

----------

Hạ đến, xuân đi. Chớp mắt một cái đã ba tháng trôi qua kể từ khi Minh Nguyệt xuyên đến đây. Trong suốt khoảng thời gian đó, cô đã học được không ít ngôn ngữ của thế giới này. Ngoài ra sư phụ cũng chỉ dạy đôi ít về tâm pháp luyện thần, các sư huynh cũng thường ghé thăm và chỉ giáo, tất nhiên là trừ nhị sư huynh tảng băng nghìn năm chỉ đến, gật đầu, yên lặng và rời khỏi. Bây giờ cô đã tiến vào Nhập Môn, chuẩn bị đột phá Thịnh Nhân.
Các cấp độ tu luyện tại đây chia làm ba giai đoạn chính: Đột phá Thịnh Nhân, đột phá Bán Thần và đột phá Hoá Thần.

Trong đó, đột phá Thịnh Nhân lại chia ra tám cấp là Bán Cấp, Nguyên Cấp, Phát Cấp, Tốc Cấp, Hoàn Cấp, Thăng Cấp, Thiên Cấp và Thánh Cấp.

Đột phá Bán Thần thì dựa theo nồng độ thần lực trong cơ thể mà chia làm tám bậc: Nhất Pháp, Nhị Pháp, Tam Pháp, Tứ Pháp, Ngũ Pháp, Lục Pháp, Thất Pháp và Bát Pháp. Trong đó hai mốc quan trọng ở Bán Thần là Ngũ Pháp và Bát Pháp.

Từ Ngũ Pháp trở đi sẽ được xem là thần. Nam thì gọi là Long Thần, nữ thì gọi là Phượng Thần.
Còn đạt Bát Pháp đồng nghĩa với danh xưng Bán Nguyên Thần.

Vượt khỏi Bát Pháp sẽ là mục tiêu cao nhất của toàn bộ người trên luyện thần giới, đột phá Hoá Thần. Bất cứ ai đạt cảnh giới này sẽ được xưng là Nguyên Thần, thoát ly Luân Hồi Chuyển Kiếp, hoà vào Tạo Hoá, không can thiệp vào thế tục hồng trần nữa.

Trong tứ giới hiện nay người duy nhất đang ở Bát Pháp chính là Dương Thiên trưởng lão, sư phụ của cô. Tự cổ chí kim cũng từng xuất hiện hai người trở thành Nguyên Thần.

Chưởng Môn các phái thì người tu vi cao nhất trừ Dương trưởng lão thì có Huyền Sư trưởng lão thuộc Hồng Ngọc phái và Nguyên Anh trưởng lão thuộc Hàn Linh phái, cả hai đều đạt đến Thất Pháp. Hai trưởng lão còn lại thì chỉ nằm ở Long Thần Ngũ Pháp.
Các sư huynh của cô tu vi cũng không phải dạng vừa: Ngũ sư huynh Nhất Pháp; tứ sư huynh và tam sư huynh Tam Pháp, nhị sư huynh thì Long Thần Ngũ Pháp.

Đặc biệt nam chính Hoàng Thúc Hạo đạt đến Long Thần Ngũ Pháp trong vỏn vẹn gần hai trăm năm và thêm một nghìn ba trăm năm nữa để lên Lục Pháp.

Nhờ thế Thanh Linh trở thành nơi tụ họp nhân tài đông đảo. Dẫu ngũ phái có vai vế ngang hàng nhau nhưng trong lòng ai nấy đều ngầm thừa nhận Thanh Linh là lớn mạnh nhất và cũng có tiếng nói nhất.

Minh Nguyệt tự hỏi vị trí bản thân ở đâu và mình có thể làm nên trò trống gì để thay đổi cốt truyện giữa dàn quái vật xung quanh?

Nếu có điều gì đó khiến cô hi vọng thì chính là trông chờ vào tu vi sắp tới cũng như cây cọ của tác giả mà mình đang nắm giữ trong tay.

Ba tháng nay, cô cũng đã hiểu được đôi chút về cách sử dụng món đồ cùng xuyên thời không này. Đầu tiên, mỗi ngày nó sẽ trả lời cho cô ba câu hỏi. Câu trả lời của nó chỉ nằm trong vỏn vẹn bốn chữ: "có, không, đúng và sai". Vì vậy cô phải lựa chọn câu hỏi để mà nói với nó.
Thứ hai là không phải câu hỏi nào cũng được trả lời, có những thắc mắc mà cô phải tự mình tìm hiểu. Nhưng nhiêu đó thôi cũng không thành vấn đề! Cô đã biết được thứ quan trọng nhất: Khi cô thay đổi tình tiết trong đây, ở thế giới cũ sẽ được quay ngược thời gian, tác giả sẽ viết nên câu chuyện đúng với những gì thay đổi, bao gồm sự xuất hiện của Minh Nguyệt.

"Nếu vậy thì Thần Ma Chiến Nữ sẽ trở thành một bộ xuyên không nhỉ?" Minh Nguyệt cười mà đoán.

Bỗng Kiều Nguyệt bất ngờ tiến vào phòng cô. Nàng ta là đệ tử duy nhất của sư huynh Hoạt Bát. Thiên phú cũng thuộc hàng xuất chúng khi chỉ vỏn vẹn ba trăm năm đã đạt Thịnh Nhân Thánh Cấp, vượt qua Cao Thiên Bá. Nhưng chẳng hiểu sao kể từ đó thì tu vi mãi dừng chân tại chỗ. Theo nguyên tác thì đất diễn của nàng ta không nhiều, chắc vì vậy mà sự phát triển cũng bị tác giả bỏ quên đi mất.
Bởi việc tu vi đã qua trăm năm không đột phá nên nhị sư huynh cũng chẳng còn hối thúc. Mà vốn dĩ tảng băng nghìn năm ấy còn không thèm quan tâm. Thế nên sư phụ đã sắp xếp Kiều Nguyệt đến chỗ Minh Nguyệt trợ giúp việc sinh hoạt thường ngày.

Kiều Nguyệt mạnh hơn và cũng lớn tuổi hơn cô. Nhưng vì bối phận tôn ti nên giờ đây cô ấy đang rất chi là cung kính thông báo.

"Tiểu sư thúc, Chưởng Môn nhân cho gọi người."

Minh Nguyệt cau mày và cố hỏi lại.

"Kiều Nguyệt... cô... có thể... nói... chậm lại... được không?"

Không sai, thuật chuyển ngữ trên cô đã được Dương trưởng lão thu về. Cô không thể cả đời sống dựa vào nó được, chưa kể trong quá trình học ngôn ngữ vẫn cần phải thực hành.

Biết được mình hơi vô ý, Kiều Nguyệt lập tức sửa lại lời nói.

"Chưởng... Môn... nhân... kêu... người... đến... đại điện."
"Tại sao?" Minh Nguyệt hỏi lại.

"Thượng Toạ... đã... trở về." Kiều Nguyệt trả lời, không giấu được sự hào hứng trên mặt.

"Hoàng Thúc Hạo đã về. Nếu vậy thì có khả năng một tháng tới sẽ gặp được nữ chính." Minh Nguyệt thầm nghĩ trong đầu. Cách duy nhất để biết khi nào nữ chính xuất hiện chính là chờ đến khi sư phụ Hoá Thần rời khỏi Thanh Linh, nhường vị lại cho Hoàng Thúc Hạo.

Nghĩ đến đây, cô biết phải đến đại điện nhằm kiểm tra.

"Ta đến ngay!"

Do chưa đột phá Thịnh Nhân nên cô chưa thể dùng cánh thần để bay lượn. Đứng dậy dùng cây bút của mình viết nên hai chữ "phi hành" trong không khí. Truyền chút thần lực tu vi Nhập Môn vào đó. Minh Nguyệt lập tức bay lên, hướng về phía đại điện.

Đúng vậy! Đây là phát hiện thứ ba cô biết về cây bút. Nó có khả năng hiện thực hoá điều mà Minh Nguyệt viết ra bằng ngôn ngữ thế giới này, miễn là có cung cấp thần lực cho nó. Thời gian và mức độ thi triển sẽ tương ứng với tu vi của cô. Tất nhiên nó không bá đạo đến mức hoá ra xe tăng, máy bay hay các vật dụng hiện đại khác. Hay thực hiện các quyền năng làm mất cân bằng như tạm dừng thời gian, đánh bại kẻ thù mạnh hơn mình, thao túng tâm trí con người,... Kể cả việc nó đã từng làm, bây giờ cũng không thực hiện được là xuyên không. Quả nhiên ở một mức độ nào đó, nó vẫn phải tuân theo nguyên tắc của thế giới này. Cái gì cũng cần có thời gian rèn luyện và thích ứng.
Tiếp đất và bước vào đại điện, Minh Nguyệt lập tức thấy sư phụ và bốn vị sư huynh đã có mặt. Ngoài ra, tại đó còn xuất hiện thêm một người mặc áo bào xám đưa lưng về phía cô. Cảm nhận các dòng khí thần thuật xung quanh kẻ đó không ngừng dao động, cơ thể cũng toả ra một khí chất bất phàm. Ngoài sư phụ ra thì thật sự là không ai có thể sánh bằng.

Quả nhiên là nam chính, Hoàng Thúc Hạo.

----------