Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 157

Suy cho cùng là có ngự y hàng đầu, mới qua vài ngày, Lý Hưu Dữ trước còn nằm ở trên giường yếu ớt mà thở đã có thể hoạt động chung quanh. Nếu như không phải chân khí trong cơ thể còn có chút dấu hiệu hỗn loạn, sợ rằng ngay cả Lý Hưu Dữ cũng không thể tin được mình là từ quỷ môn quan dạo một vòng lại về.

Cảnh sắc yên tĩnh giống như không phải của thế gian, ngoài đình phấn hoa tản mác bay rực rỡ, gió mát ấm áp nhẹ phớt qua khuôn mặt, ánh dương quang yếu ớt chiếu lên trên người, thanh niên bạch tử cố chấp trước mắt, chăm chú tự hỏi bước tiếp theo, càng làm cho Lý Hưu Dữ vượt qua đại kiếp nạn lộ ra miệng cười nhu hòa

“Còn chưa nghĩ ra sao? Ta có thể cho người hối một bước!”

Hảo tâm thỏa hiệp, từ trong môi hơi mỏng của nam tử chậm rãi phun ra, cũng rất dễ khiến người ta lầm lẫn với khiêu khích, không khỏi chọc giận Triệu nhị công tử sĩ diện.

Triệu Trường Hữu xuy một phát dựng đứng lông mao lên, trợn mắt với Lý Hưu Dữ:

“Ai muốn đi lại chứ!”

Ba một tiếng, thì quân cờ nho nhỏ đặt vào góc, rồi mới ngẩng đầu lên, đối với nam tử hừ một cái rõ to với nam tử phong hoa tuyệt đại kia.

Lý Hưu Dữ diễm lệ cười, cũng không bực.

“Ngươi xác định muốn hạ chỗ này?!”

“Đặt rồi không hối, lẽ nào ngươi không biết hả?!”

Triệu nhị công tử nhắc con mắt coi rẻ nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, khiến người nghe xong không khỏi giận vì bị áp đảo.

“Được.”

Ngón tay dài nhỏ vân vê quân cờ màu đen, đung lên đưa xuống, vùng lớn giang sơn màu trắng toàn bộ rơi vào vòng vây của màu đen, khiến toàn bộ thế cục đều nắm giữ ở trong tay nam tử. Màu trắng còn lại chui vào ngõ cụt, thắng bại từ lâu đã thành kết cục.

“Ngươi!”

Triệu nhị công tử buồn chán thoáng cái từ trên ghế đứng lên, tức giận hé ra khuôn mặt phát xanh.

Lý Hưu Dữ đang muốn mở miệng lại bị thân ảnh ngoài đình cắt ngang.

Người nọ một thân mộc mạc trường sam, tính chất cũng không phải tốt, nhưng sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt lộ vẻ ôn hòa, đem khí chất nội liễm của người nọ biểu lộ từ trong ra.

Người nọ vào đình mỉm cười, hiển nhiên là người quen thuộc.

“Hai vị thật hăng hái!”

Triệu Trường Hữu nơi nào nghĩ đến sự tình mình chơi xấu sẽ bị người này thấy, không khỏi có chút xấu xí, khó có được da mặt đỏ lên, vung tay áo rồi phẩy lên bỏ đi, bỏ lại hai người chạy khỏi đó.

Bạch Lưỡng Thế cùng hắn ở chung mấy ngày nay, cũng biết bản tính của vị gia này, cũng không khuyên bảo, mặc hắn chạy ra khỏi đình trong lòng chỉ cười thầm mà thôi.

Lý Hưu Dữ cũng không biểu thị cái gì, đối với Triệu nhị công tử chơi xấu rồi còn sĩ diện, đã sớm tập mãi thành quen, bình tĩnh ngồi ở đó từng chút từng chút đem một viên cờ trắng bị cờ đen nâng ra.

Bạch Lưỡng Thế ngồi xuống đối diện y, yên lặng nhìn Lý Hưu Dữ một lúc, mới mở miệng:

“Thương thế của Lý giáo chủ đã khỏi hẳn!”

Lý Hưu Dữ cũng không tiếp lời, chỉ là thay hắn rót đầy một ly nước trà.

Bạch Lưỡng Thế nhìn chén trà rót đầy, thẳng đến tầng tầng hơi nước lặng xuống, mới lại chậm rãi mở miệng.

“Kia nghĩ tới Lý giáo chủ cũng biết ta là vì sao mà đến!”

Lý Hưu Dữ đem ánh mắt từ tàn cuộc nâng lên, chống lại cặp mắt mờ mịt ám sáng kia.

“Theo như lời Bạch ngự y nói thì tại hạ không rõ!”

Bạch Lưỡng Thế hai mắt trong như suối nước có thể thấy được đáy, đường nhìn chậm rãi đảo qua nam tử, thật sâu nhìn vào dung nhan diễm lệ giống như đúc người nọ trước mắt. Dùng ánh mắt ôn nhuận nhìn người trước mắt, nhìn khuôn mặt không lộ ra bất luận biểu tình gì, nhẹ nhàng động khóe miệng, nhàn nhạt cười lên, ôn ôn mở miệng kêu một tiếng, thanh âm dịu dàng.

“Lý giáo chủ!”

“Ngươi lừa được người đã qua đời nhưng không lừa được ta…”