Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 44: 44 Trả Đũa​



Editor: Nyanko
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên ngoài hoa viên, muốn xem thử người được gọi là kẻ giật dây ở phía sau rốt cuộc là ai.
"Dẫn tới đi." Ngọc Tuyền Cơ nhàn nhạt nói, ánh mắt lại làm như vô tình nhìn lướt qua Tô Phi Sắc.
Tô Phi Sắc hơi nhíu mày, lúc này hắn nhìn nàng là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới nàng?
Không cần thị vệ dẫn tới, người được gọi là kẻ sai khiến ở phía sau đã bước chân loạn xạ chạy vào, hắn ta đến trước mặt Tống Lăng Tu và Ngọc Tuyền Cơ quỳ xuống: "Tội thần bái kiến Hoàng Thượng, Cửu Thiên Tuế."
"Ngươi là?" Tống Lăng Tu cảm thấy người trước mặt khá là quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra là ai.
"Tội thần là Thôi Bằng Trình con trai của tri phủ Thôi Bình Chí, tội thần là tới muốn tự thú với Hoàng Thượng, đám thích khách này...!Đám thích khách này đều là do tội thần sai sử." Vẻ mặt Thôi Bằng Trình sợ hãi nói cho hết câu.
Nhưng Tô Phi Sắc lại chú ý tới, tuy rằng trên mặt Thôi Bằng Trình sợ hãi, nhưng đáy mắt lại lại cực kỳ trấn định, giống như đã có được hứa hẹn nào đó sẽ không bị hỏi tội vậy.

Sẽ không bị Tống Lăng Tu hỏi tội ư? Ngoại trừ Tống Lăng Tu ra, còn ai dám cho được lời hứa hẹn như vậy chứ?

Nhưng Tống Lăng Tu chắc chắn sẽ không có khả năng sai người tới hành thích chính mình được.
Bỏ Tống Lăng Tu qua một bên, vậy thì người có khả năng nhất chính là...!Tô Tĩnh Nhu!
Chẳng lẽ đám thích khách này đều là do Tô Tĩnh Nhu sai khiến? Mục đích của nàng ta rốt cuộc là gì?
Ở trong chính nhà mình hành thích hoàng đế, điên rồi sao?
"Vậy sao? Vậy ngươi nói cho bổn đốc, vì sao ngươi lại muốn hành thích Hoàng Thượng?" Ngọc Tuyền Cơ từ trên cao nhìn xuống Thôi Bằng Trình, vẻ mặt ý vị sâu xa.
Thôi Bằng Trình bị Ngọc Tuyền Cơ hỏi tới mà có chút hoảng loạn, nhưng vẫn là ỷ vào hứa hẹn mà Tô Tĩnh Nhu cho gã, nên cũng không quá thất thố: "Tội thần tìm thích khách tới đây cũng không phải là muốn ám sát của Hoàng Thượng, mà là...!Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng đã sớm thề hẹn bên nhau suốt đời với tội thần, khi ấy nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu thứ nữ không có tiếng tăm gì của phủ Thừa tướng, tội thần cũng chưa từng ghét bỏ nàng ta.

Nhưng không ngờ sau khi nàng ta bỗng nhiên nổi tiếng ở trên hội đua ngựa lại bắt đầu có ý niệm muốn trèo cành cao, còn sỉ nhục tội thần không xứng với nàng ta, tội thần nhất thời quá tức giận cho nên mới muốn mời thích khách tới đây để dọa nàng ta một chút.

Tội thần thật sự không biết hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến phủ Thừa tướng, càng không biết nữ nhân này có tâm cơ sâu tới vậy, lại dẫn thích khách tới chỗ Hoàng Thượng, còn diễn xuất một màn cứu giá, quả thật là không biết xấu hổ."
Lời này của gã vừa rơi xuống, phủ Thừa tướng ngay lập tức nổ tung, không ngờ Tô Phi Sắc lại là loại người như vậy, vì để tranh đoạt tình cảm mà dụ thích khách tới không màng đến an nguy của Hoàng Thượng.

Trong nháy mắt, Tô Phi Sắc vừa rồi còn là đại công thần của phủ Thừa tướng đã lập tức trở thành đại tội nhân tội ác tày trời.
Người bình tĩnh duy nhất sợ rằng cũng chỉ có Ngọc Tuyền Cơ đã sớm biết rõ mọi chuyện cùng với người trong cuộc là Tô Phi Sắc.

Ngay từ lúc Tô Tĩnh Nhu lấy lý do thân thể không thoải mái để rời đi, nàng cũng đã cảm thấy chuyện này không bình thường.
Hơn nữa phản ứng vừa rồi của Thôi Bằng Trình cũng làm cho nàng lờ mờ đoán được đám thích khách này là do Tô Tĩnh Nhu sai khiến, việc bây giờ sẽ có một màn này, cũng là trong dự kiến.

Chỉ là nàng không nghĩ tới Tô Tĩnh Nhu lại dùng cách trả đũa kiểu này, có điều lần này Tống Lăng Tu đi ra ngoài là sắp xếp của Tô Tĩnh Nhu, vốn cũng không nói qua với bên ngoài, cho nên Thôi Bằng Trình nói gã không hề biết Tống Lăng Tu có ở đây cũng là hợp tình hợp lý.
Điểm đáng ngờ duy nhất chính là, nàng và Thôi Bằng Trình vốn chưa từng gặp mặt, Thôi Bằng Trình lại vu oan cho nàng đã hẹn ước ở bên nhau cả đời với gã, bằng chứng là gì?
Chỉ là cho dù cuối cùng Thôi Bằng Trình có lấy ra được bằng chứng hay không, thì tin này chắc chắn cũng sẽ bị người khác một truyền mười, mười truyền trăm ra ngoài, cũng giống như lúc nàng hãm hại Lý thị vậy, mọi người đều muốn nghe những chuyện mình thích, cho nên chỉ cần chuyện này truyền ra là cuối cùng nàng chắc chắn sẽ xong đời.


Trừ phi...!Có tin tức gì đó còn có sức ảnh hưởng hơn truyền ra cho dân chúng, chỉ là, còn có chuyện gì có sức ảnh hưởng hơn so với chuyện Tam tiểu thư phủ Thừa tướng lả lơi ong bướm, khiến cho tình lang tới ám sát cũng suýt chút nữa làm cho Hoàng Thượng bị thương?
Xem ra lần này Tô Tĩnh Nhu là muốn lấy đạo của người trả lại cho người.

"Ồ? Ngươi nói ngươi và Tam tiểu thư phủ Thừa tướng thề hẹn bên nhau, vậy có bằng chứng không?" Ngọc Tuyền Cơ không nhanh không chậm nói.

Thôi Bằng Trình lập tức gật đầu: "Có, chính là nha hoàn bên người Tam tiểu thư Yên Nhi."
Lời kia của gã vừa thốt ra, Tô Phi Sắc lập tức bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ Lý thị gài Yên Nhi ở bên cạnh nàng còn có tác dụng này.
Tuy rằng nàng chưa bao giờ trông chờ Yên Nhi sẽ trung thành với nàng, nhưng bị người bán đứng ngay trước mắt như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Ngọc Tuyền Cơ lại không cho là đúng khẽ nhếch môi: "Người đâu, tuyên Yên Nhi."
Yên Nhi rất nhanh đã được người dẫn tới, nàng ta thẹn thùng nhìn thoáng qua Tống Lăng Tu, nhanh chóng tiến lên quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng."
Ngọc Tuyền Cơ dĩ nhiên cũng nhìn ra được mục đích của nàng ta, không khỏi cười lạnh: "Người đâu, kéo xuống phạt nặng mười đại bản rồi mới được kéo lên."
"A?" Yên Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị thị vệ nhanh chóng kéo xuống, chưa tới một lát, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Ngọc Tuyền Cơ lại vê một quả nho, vẻ mặt làm như chuyện đương nhiên mà nói: "Nô tỳ này không biết phép tắc, bổn đốc dạy dỗ giúp Tô thừa tướng, Tô thừa tướng không cần cảm ơn."

Tô Đức Ngôn nghe xong mà muốn phun một ngụm máu già, tuy nói Yên Nhi có sai, sai ở chỗ không nên chỉ hành lễ với Tống Lăng Tu mà không hành lễ với Ngọc Tuyền Cơ, nhưng cho dù là như thế, đánh người của ông ta mà còn muốn ông ta nói cảm ơn sao? Da mặt của Ngọc Tuyền Cơ cũng không khỏi quá dày rồi!
Có điều bây giờ ông ta cũng đã là Bồ Tát đất sét qua sông (*), nào còn tâm trí mà lo cho một nha hoàn chứ, Ngọc Tuyền Cơ muốn đánh thì cứ đánh đi.
(*) Lấy từ câu tục ngữ "Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo" (Bồ Tát đất sét qua sông, chính mình khó giữ được), nghĩa bóng: thân mình còn chưa lo xong, sao lo được cho người khác.

Tuy rằng Yên Nhi là một nha hoàn, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của Lâm ma ma, cũng coi như là một nửa tiểu thư của phủ Thừa tướng, sao chịu được nổi mười đại bản như vậy, lúc bị kéo lên lần nữa đã mặt cắt không còn một giọt máu.
Đã có bài học vừa rồi, lần này nàng ta cũng không dám khinh suất nữa, mặc dù trên mông đau thấu tâm can, nhưng nàng ta vẫn vội vàng nằm rạp xuống đất hành lễ với Ngọc Tuyền Cơ: "Nô tỳ...!Nô tỳ bái kiến Cửu Thiên Tuế."
Ngọc Tuyền Cơ vừa lòng nhướng mày: "Trẻ nhỏ dễ dạy, tốt, bổn đốc hỏi ngươi, tiểu thư nhà ngươi có thật đã thề hẹn với người khác không, mà tình lang đó là ai?"
Yên Nhi thấy việc này cuối cùng cũng đã qua, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nàng ta liếc mắt nhìn qua Tô Phi Sắc một cái, nhớ tới chỗ tốt mà Tô Tĩnh Nhu hứa cho nàng ta, bèn hạ quyết tâm: "Hồi bẩm Cửu Thiên Tuế, tiểu thư nhà ta và công tử Thôi gia đã sớm có tư tình, có điều từ sau khi tiểu thư từ hội đua ngựa về thì không để ý đến Thôi công tử nữa, còn nói...!Còn nói muốn tiến cung làm nương nương."
Lời này của Yên Nhi coi như đã chứng minh lời Thôi Bằng Trình vừa mới nói, ba nữ nhi liên tiếp làm cho ông ta thất vọng, Tô Đức Ngôn không khỏi tức giận công tâm, liền đứng dậy tàn nhẫn cho Tô Phi Sắc một cái tát: "Sao ta lại sinh ra một nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi vậy, từ giờ trở đi phủ Thừa tướng không còn liên quan gì đến ngươi nữa, xong chuyện ngày hôm nay, ngươi lập tức cút ra khỏi phủ Thừa tướng cho ta."
Tô Phi Sắc vươn đầu ra lưỡi liếm máu tươi ở trên khóe miệng, trong lòng cười lạnh, lại là đoạn tuyệt quan hệ cha con, Tô Đức Ngôn cũng chỉ biết có mỗi chiêu này.
Thấy vậy, Lý thị vẫn luôn im lặng bèn nhanh chóng đứng ra: "Ai, lão gia ngài cũng đừng nóng giận, nha đầu này từ nhỏ đã không thân thiết với ngài, kẻ tính tình lỗ mãng sao có thể so được với Nhu Nhi và Điềm Nhi chứ.".