Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 16: 16 Dáng Múa Thô Bỉ​



Gân xanh trên tay Tô Tĩnh Nhu đã ẩn ẩn nhô lên, nàng ta bất động thanh sắc cho Lý thị một ánh mắt, Lý thị lập tức hiểu ý: "Điềm Nhi cũng nói đã lâu chưa được gặp Quý Phi nương nương, còn đặc biệt luyện một điệu nhảy muốn được Quý Phi nương nương chỉ dẫn thêm, bây giờ sao còn ngại ngùng nữa chứ.

"
Lý thị là mẹ ruột Tô Tĩnh Nhu, Tô Tĩnh Điềm cũng là muội muội của Tô Tĩnh Nhu, mà bà ta lúc này lại gọi Tô Tĩnh Nhu là Quý Phi nương nương, rõ ràng chính là ám chỉ Tô Tĩnh Hương không hiểu lễ nghĩa, thấy người sang bắt quàng làm họ.

Muội muội ruột của người ta còn chưa qua đó, ngươi chỉ là thứ muội đã khẩn trương bám lấy làm gì.

Ở đây đều là quý tộc nhà cao cửa rộng, đối với loại tranh đấu nội trạch này đã nhìn quen mắt, vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý thị, không khỏi đều trợn to mắt lên chờ xem trò hay.

Muội muội câu dẫn tỷ phu, mẹ kế ra tay ám chỉ, thật là thú vị.

"Ồ? Điềm Nhi còn luyện một điệu múa sao, tới, múa cho bổn cung xem nào.

" Tô Tĩnh Nhu ra vẻ kinh ngạc, trong mắt lại là một mảnh hiểu rõ.

Xem ra mẹ con các nàng đã sớm tính toán tốt, muốn mượn hội đua ngựa lần này để cho Tô Tĩnh Điềm tỏa sáng rực rỡ.

Quả nhiên, Tô Tĩnh Điềm một thân váy lụa trắng ôm eo, làn váy cùng cổ tay dần dần thành màu hồng phấn, thêu hình bướm nhàn nhạt, đứng trong gió làn váy tung bay, những con bướm nhìn như thật bay xung quanh Tô Tĩnh Điềm, thật giống như đoá hoa tiên tử trên Cửu Trọng Thiên.

Mà nàng ta trang dung mỹ lệ, giữa mày còn lấy chu sa điểm hoạ một bông hoa, lại kết hợp với nụ cười thẹn thùng động lòng người nhất của nữ nhi, có thể nói là nhìn thấy mà thương.

Ngay khi nàng ta vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người nàng ta, chỉ thấy nàng ta nhẹ nhàng nhún gối: "Điềm Nhi bái kiến Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương.


"
"Tốt lắm, không hổ là thân muội muội của Nhu Nhi, quả nhiên rất có phong thái của nàng ấy.

" Mở miệng chính là Tống Lăng Tu.

Phản ứng này của hắn làm cho Tô Tĩnh Nhu cùng Lý thị đều vô cùng vừa lòng.

Tô Tĩnh Điềm khuôn mặt nhỏ càng đỏ lên: "Tạ Hoàng Thượng khích lệ, vậy Điềm Nhi liền bêu xấu rồi.

"
Nói xong, làn váy nàng ta liền tung bay lên, dáng người nhỏ xinh kia ở trong gió uyển chuyển múa, cơ hồ làm mê đảo mọi người ở đây.

Có thể nhìn ra được, điệu múa này Tô Tĩnh Điềm đã phải luyện tập cực nhọc bao nhiêu.

Tin rằng ngày mai trong kinh thành sẽ truyền tai nhau rất nhiều về nàng ta, cái gì đẹp như thiên tiên, cái gì kinh diễm bốn tòa, thậm chí sẽ còn có văn nhân mặc khách vì nàng ta mà đề thơ.

Tô Tĩnh Điềm đây là đi lại đường xưa của Tô Tĩnh Nhu, nhớ năm đó Tô Tĩnh Nhu cũng dùng cách này câu dẫn Tống Lăng Tu, lên làm Quý Phi nương nương.

Có điều nàng ở kiếp trước không thể ngăn cản được Tô Tĩnh Nhu, nhưng kiếp này tuyệt đối sẽ không để cho Tô Tĩnh Điềm thành công.

Cùng một mưu kế, nàng sao có thể lại thua hai lần.


Tô Tĩnh Điềm múa xong động tác cuối cùng, hai má ửng hồng, trên trán còn phủ kín mồ hôi li ti, so với vừa rồi càng thêm kiều mị: "Múa vẫn chưa được tốt, xin Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương không trách tội.

"
Thông thường loại lời này đều chỉ là khiêm tốn dối trá, mà người nghe tất nhiên sẽ thuận thế khích lệ lại nàng ta.

Không nghĩ tới người khen còn chưa mở miệng, ánh mắt lạnh băng của Ngọc Tuyền Cơ đã rơi xuống.

Hắn nghiền ngẫm đánh giá Tô Tĩnh Điềm từ trên xuống dưới một lần, nhìn đến mức Tô Tĩnh Điềm da đầu tê dại, ngay cả hô hấp cũng còn không thuận, lúc này mới mở miệng: "Đúng là múa không tốt thật, người đâu, Tứ tiểu thư dáng múa thô bỉ, làm bẩn thánh mục, kéo xuống đánh phạt hai mươi đại bản.

"
Lời này của Ngọc Tuyền Cơ vừa mới thốt lên, Tô Phi Sắc thiếu chút nữa phun sạch nước trà trong miệng.

Cái gì? Dáng múa thô bỉ?
Điệu múa này của Tô Tĩnh Điềm thậm chí có thể so được với vũ nữ cung đình, sao đến lượt Ngọc Tuyền Cơ ngược lại thành thô bỉ rồi?
Nàng nghi hoặc nhìn về phía Ngọc Tuyền Cơ, lại phát hiện hắn môi đỏ khẽ giương lên, ánh mắt không phải nhìn Tô Tĩnh Điềm, mà là nhìn nàng.

Bộ dáng mị hoặc mà lại tà tính đó, rõ ràng chính là muốn tuyên cáo với mọi người, hắn chính là nhìn Tô Tĩnh Điềm không vừa mắt, hắn chính là cố ý muốn chỉnh Tô Tĩnh Điềm.

Ngọc Tuyền Cơ với Tô Tĩnh Điềm không thù không oán, chẳng lẽ hắn là vì nàng?
Ngọc Tuyền Cơ đã từng nói, hắn vẫn luôn giám thị phủ Thừa tướng, dĩ nhiên sẽ biết chuyện Tô Tĩnh Điềm khi dễ nàng, chẳng lẽ hắn làm như vậy là vì báo thù cho nàng sao?
Vừa rồi còn thiếu chút nữa giết chết nàng, bây giờ lại không tiếc dùng phương thức cuồng vọng như thế để giúp nàng.


Nàng thật là càng ngày càng nhìn không thấu Ngọc Tuyền Cơ.

Không, có lẽ nàng từ trước đến nay vẫn chưa từng nhìn thấu.

Ngọc Tuyền Cơ vừa nói dứt câu, mọi người đều kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Tô Tĩnh Điềm.

Thật là đáng thương, bị Ngọc Tuyền Cơ theo dõi, hai mươi đại bản này đánh xong chỉ sợ không chết cũng tàn phế, thật là đáng tiếc cho một mỹ nhân.

Mà Tô Tĩnh Điềm cũng càng sợ tới mức mặt tái mét, cả người co lại đứng run rẩy trong gió.

Nàng ta dù nghĩ thế nào cũng vẫn không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu, điệu múa này nàng ta phải tốn nhiều tâm huyết mới luyện được, ai nhìn thấy cũng đều khen không ngớt, sao lại trở thành dáng múa thô bỉ?
Sao lại có thể? Nhưng nàng ta cũng chưa từng đắc tội với Ngọc Tuyền Cơ mà!
Thấy thái giám tiến lên chuẩn bị kéo Tô Tĩnh Điềm đi, Tô Tĩnh Nhu trong lòng kinh hãi.

Tô Tĩnh Điềm chính là thân muội muội của nàng ta, trước mặt mọi người bị nói dáng múa thô bỉ cũng đã vô cùng nhục nhã rồi, nếu như lại bị thái giám kéo đi, vậy sau này nàng ta làm sao mà gặp người đây?
Tô Đức Ngôn đứng cách đó không xa cũng lòng nóng như lửa đốt, hắn vốn tưởng rằng sẽ được xem Tô Tĩnh Điềm danh chấn kinh thành ra sao, không nghĩ tới lại xuất hiện một màn này.

Tô Tĩnh Điềm nếu như bị kéo đi thật, thiệt hại một nữ nhi chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến thanh danh của phủ Thừa tướng mới là chuyện lớn.

Hắn vội vàng hướng về phía Tô Tĩnh Nhu đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng ta đứng ra nói chuyện.

Tô Tĩnh Nhu bị hắn nhìn như vậy, đành phải căng da đầu mở miệng: "Cửu Thiên Tuế, xá muội dáng múa! ! thô bỉ, là bổn cung không biết dạy dỗ, bổn cung sau này nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo hơn, chỉ là hai mươi đại bản này! ! không bằng đành nể mặt bổn cung mà bỏ qua đi.

"
Tô Tĩnh Nhu cũng đã ra mặt cầu tình với hắn rồi, nàng ta tốt xấu gì cũng là một Quý Phi, bây giờ lại có ánh mắt thiên hạ nhìn chằm chằm, Ngọc Tuyền Cơ hẳn là sẽ không cắn mãi không buông chứ?!

Không nghĩ tới Ngọc Tuyền Cơ khinh miệt quét mắt liếc Tô Tĩnh Nhu một cái, tàn khốc trong mắt làm cho người ta sợ hãi: "Nể mặt ngươi? Đến Hoàng Thượng còn chưa mở miệng, ngươi chỉ là một Quý Phi nho nhỏ thì lấy gì mà nể mặt? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mặt mũi ngươi so với Hoàng Thượng còn lớn hơn sao?"
Một câu vừa châm biếm vừa đe dọa, Tô Tĩnh Nhu sợ tới mức khuôn mặt nháy mắt tái đi.

Mà Tống Lăng Tu ngồi bên cạnh nàng ta sắc mặt đã sớm cứng đờ, trong mắt tràn ngập nồng nặc hận ý.

Không phải hắn không muốn mở miệng, càng không phải hắn muốn tùy ý để Ngọc Tuyền Cơ ngay trước mặt hắn kiêu ngạo cuồng vọng, chỉ là Ngọc Tuyền Cơ nắm Đông Xưởng trong tay, còn có cả di chúc tiên đế làm chỗ dựa, dù cho hắn là hoàng đế cũng không thể dao động nửa phần.

Cho nên hắn không mở miệng, là không muốn tự rước lấy nhục.

"Kéo xuống đi.

" Ngọc Tuyền Cơ khẽ vung tay lên, thái giám lập tức kéo Tô Tĩnh Điềm ra ngoài.

"Đợi một chút.

" Một giọng nói trong trẻo vang lên, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn lại, này! ! là Tô Phi Sắc?!
Vốn tưởng rằng Tô Tĩnh Nhu đã dẫm phải đinh, sẽ không có ai lại muốn làm kẻ ngốc nữa, không nghĩ tới vẫn còn có người dại dột đến vậy.

Bây giờ ra mặt, là muốn cùng bị đánh với Tô Tĩnh Điềm sao?
Ngọc Tuyền Cơ ý bảo thái giám dừng tay, tựa hồ là muốn nghe xem Tô Phi Sắc sẽ nói thế nào.

Tô Phi Sắc đi ra giữa ánh mắt đồng tình của mọi người, cung kính nói với Ngọc Tuyền Cơ: "Cửu Thiên Tuế, phủ Thừa tướng vẫn luôn lễ pháp nghiêm minh, tuy nói Tứ muội muội tuổi còn nhỏ, nhưng hôm nay trước mặt mọi người bêu xấu, ta thân là đương tỷ tỷ thật sự cảm thấy hổ thẹn vì nàng, mong Cửu Thiên Tuế khai ân, để thần nữ thay mặt phụ thân thi hành gia pháp, tránh để cho người khác chê cười phủ Thừa tướng.

".