Hoán Nhật Tiễn

Chương 12: Q.1 - Chương 12 Chương 03 - Phần 04



Phí Nguyên nghe thấy cái tên lừng danh giang hồ này, đến nói năng cũng trở nên khó khăn, chỉ biết gật đầu lia lịa. Tiểu Huyền lại kể tiếp: “Ngươi nói xem, tại sao Trùng đại sư lại có thể xuất quỷ nhập thần, giết quan tham dễ như lấy đồ trong túi? Chẳng lẽ ông ấy thật sự có thuật phân thân sao?”
Phí Nguyên nói: “Đó là bởi dưới trướng ông ấy có bốn đại đệ tử là Tần Linh Vận, Tề Sinh Kiếp, Thư Tầm Ngọc, Mặc Lưu Bạch, tất nhiên làm việc gì cũng thuận lợi.”
Thực ra Tiểu Huyền cũng chẳng mấy tỏ tường các sự tích về Trùng đại sư, lúc này nghe Phí Nguyên nói vậy thì thầm xao động, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng như thế há chẳng phải tỏ rõ là mình đang nói bừa hay sao? Nó đành cố kìm nén sự tò mò, đồng thời ngầm ghi nhớ bốn cái tên này, chờ ngày sau sẽ hỏi Nhật Khốc quỷ. Ngoài mặt nó vẫn thản nhiên như thường, còn liếc mắt nhìn Phí Nguyên vẻ tán thưởng, tựa như đang khen hắn biết không ít các điển cố trên giang hồ. “Cũng không hẳn là như vậy. Thực ra, người ra tay thay Trùng đại sư còn có các nhân vật của Thải Kiếm môn. Chẳng hạn như việc giết tham quan Lỗ Thu Đạo một năm về trước, đó chính là “kiệt tác” của con cháu nhà họ Phí.”
Một năm trước, Trùng đại sư treo tên của tham quan Lỗ Thu Đạo trên Ngũ Vị Nhai, tuyên bố rằng sẽ giết hắn trong một tháng. Khi đó, đại tổng quản Thủy Tri Hàn của phủ tướng quân và hắc đạo đệ nhất sát thủ Quỷ Thất Kinh đã cùng đi theo bảo vệ Lỗ Thu Đạo, nhưng cuối cùng vẫn để Trùng đại sư đắc thủ, Lỗ Thu Đạo bị giết chết trong thành Thiên Châu. Việc này đã lan truyền rộng rãi trên giang hồ, nhưng rất nhiều người không đoán được với thực lực kinh người của Thủy Tri Hàn và Quỷ Thất Kinh, cớ sao lại không bảo vệ được Lỗ Thu Đạo? Sau lần ấy, danh vọng của Trùng đại sư đã lên cao tột độ, còn uy thế của Minh Tướng quân thì giảm đi nhiều.
Phí Nguyên giật mình hiểu ra, nghĩ bụng thì ra là vậy, xem ra Thải Kiếm môn quả nhiên có chút lai lịch. Hắn làm sao biết Tiểu Huyền chẳng qua chỉ tiện miệng nói bừa, dù sao trên giang hồ cũng có rất nhiều lời đồn, còn về chân tướng sự việc thì ngoài đương sự ra chẳng ai hay biết. Trùng đại sư xưa nay hành tung vốn kín đáo, tất nhiên chẳng ai có thể hỏi được gì từ chỗ ông ta, còn phủ tướng quân thì coi việc này là điều sỉ nhục lớn, dĩ nhiên không người nào dám hỏi đến.
Tiểu Huyền thấy Phí Nguyên gật đầu lia lịa, trong lòng không khỏi đắc ý, chợt nghe bên tai vang lên một tràng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Nó giật mình kinh hãi, vội vàng ngước mắt nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy dù chỉ một bóng người, còn Phí Nguyên thì dường như không phát hiện ra điều gì khác lạ. Nó thầm cảm thấy nghi hoặc, rồi nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm, lại nói tiếp: “Thải Kiếm môn này sở dĩ lấy tên là Thải Kiếm là bởi trong môn phái có bảy thanh bảo kiếm, lần lượt có các màu đỏ, cam, lam, lục, tím, đen, trắng, do bảy vị truyền nhân bảo quản...”
Phí Nguyên thoáng suy nghĩ, không kìm được nói chen vào: “Kiếm màu đỏ và màu cam được rèn từ xích thiết và vàng, kiếm màu lục và tím thì dùng đồng thau là rèn được, còn kiếm màu trắng tất nhiên dùng bạc để chế tạo, loại kiếm đen rèn bằng thép ròng cũng thường xuyên được nhìn thấy trên giang hồ, nhưng kiếm màu lam thì chẳng hay được dùng thứ gì để chế tạo ra? Xin Dương huynh đệ hãy giúp ta giải mối nghi hoặc trong lòng!”
Tiểu Huyền thầm nói một câu “hỏi hay lắm”, rồi không nghĩ ngợi gì đã lập tức trả lời: “Côn Luân hàn ngọc, ẩn giữa núi băng, hình thành trong sấm sét, được gió mưa tưới tắm mà thành trân phẩm. Thứ này mang thuộc tính thủy, lạnh giá tựa băng, cứng rắn như sắt, có màu xanh lam.” Lần này thì nó không hoàn toàn nói dối. Côn Luân hàn ngọc thực sự có tồn tại trên đời, là vật xếp hàng thứ chín trong các loại thần khí. Những lời này được nó lấy ra từ trong Chú Binh thần lục của phái Binh Giáp, khiến Phí Nguyên nghe mà trợn mắt há miệng, hoàn toàn tin tưởng.

Tiểu Huyền có ý trêu chọc Phí Nguyên, bèn cười hì hì, nói: “Bị ngươi chen ngang, giờ ta quên mất mình nói đến đâu rồi.”
Phí Nguyên thành thực cười xòa, nói: “Dương huynh đệ nói tới chỗ bảy thanh bảo kiếm của nhà họ Phí được giao cho bảy truyền nhân bảo quản... Huynh đệ cứ nói từ từ, ta không chen ngang nữa.”
Tiểu Huyền khẽ “hừ” một tiếng bằng giọng mũi, dáng vẻ hết sức vênh váo, tự cao, trong lòng thì lại tính toán làm sao cho câu chuyện này viên mãn hơn một chút, sau đó mới nói tiếp: “Mấy chục năm trước, lão tứ của nhà họ Phí, cũng là người bảo quản thanh kiếm màu xanh lục kia, vì một lời bất hòa với các huynh đệ mà giận dữ bỏ đi tha hương, tự lập môn hộ. Những năm nay, người nhà họ Phí vẫn luôn tìm kiếm tung tích của y, chỉ là chuyện xấu trong nhà không tiện truyền ra ngoài nên chỉ có thể ngầm nghe ngóng...”
Phí Nguyên nghe tới đây thì rốt cuộc đã hiểu ra căn nguyên sự việc, lại cúi đầu nhìn thanh kiếm màu xanh lục trong tay mình, nghĩ đến người cha đã chết, thầm nghĩ nếu có thể nhận họ hàng với một danh môn đại phái như thế thì thực là cái phúc kiếp trước tu được, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên. “Chẳng hay tên húy của vị lão tứ nhà họ Phí kia là gì?”
Tiểu Huyền thở dài, than: “Ông ấy là lão nhân gia đời trước, ta làm sao dám hỏi thăm tên húy. Có điều, tên của sáu đệ tử nhà họ Phí đời này ta đều biết, vừa khéo đều chỉ có một chữ, do đó khi nãy ta mới hoài nghi ngươi chính là con cháu của vị lão tứ nhà họ Phí kia.”
Lúc này, giọng nói của Phí Nguyên cũng trở nên run rẩy: “Sáu người đệ tử đó có tên thế nào vậy? Để ta xem xem có chút uyên nguyên nào với tên của ta không.”
Tiểu Huyền thấp giọng nói: “Đây là bí mật lớn của nhà họ Phí, ta chỉ nói ột mình ngươi biết thôi, ngươi ngàn vạn lần không được nói ra với người ngoài đấy!”
Phí Nguyên gật đầu lia lịa, rồi ghé sát tai đến bên miệng Tiểu Huyền, chỉ hận không thể đem chỗ bạc hôm nay đã bị thua mất nhét hết vào túi nó.

Tiểu Huyền nói khẽ vào tai Phí Nguyên: “Ngươi nhớ kĩ đây, sáu người đệ tử của nhà họ Phí lần lượt có tên là: Hưng, Thắng, Thạch, Ly, Hoa, Vũ.”
Phí Nguyên nhất nhất ghi nhớ, thầm nghĩ xem những cái tên này có mối liên hệ gì với tên của mình không, nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng thể tìm ra điều gì đặc biệt, bèn khẽ lẩm bẩm: “Phí Hoa, cái tên này nghe hơi quen tai.”
Tiểu Huyền cố nhịn cười đến đau cả bụng, nó không dám nói cả họ lẫn tên chính là vì sợ Phí Nguyên nghe ra được huyền cơ bên trong. Do thời gian quá ngắn, nó làm sao nghĩ ra nhiều cái tên như thế được, những cái tên vừa rồi chẳng qua ứng với phí tâm, phí thần, phí sự, phí lực... Hai cái tên cuối cùng thì lại càng trực tiếp hơn, là phế thoại và phế vật[10]. Tiểu Huyền trêu chọc Phí Nguyên một phen, còn nhận của hắn hai mươi lạng bạc, trong lòng sớm đã hết giận, còn cảm thấy có chút xấu hổ, bèn khuyên nhủ một câu: “Có lẽ ngươi và bọn họ chẳng có chút quan hệ nào, không cần phải hao tâm tổn trí...” Nói tới đây, nó vội vàng dừng lại, rất sợ Phí Nguyên nghe ra được vấn đề trong từ “hao tâm tổn trí” này. Thực ra, những lời vừa rồi của nó có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là Phí Nguyên đã bị lợi ích làm mờ mắt, một lòng muốn với cao nên mới bị trúng kế, không nghe ra được cái ý ở ngoài lời của Tiểu Huyền. Vừa hay lúc này Nhật Khốc quỷ và Lỗ Tử Dương từ trong nhà đi ra, Tiểu Huyền bèn vội vàng bước tới. “Thúc thúc, cháu đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
[10] . Phí tâm có nghĩa là hao tâm tổn trí, phí thần có nghĩa là tổn hao tinh thần, phí sự có nghĩa là tốn công mất việc, phí lực có nghĩa là mất công mất sức, còn phế thoại có nghĩa là lời nói thừa thãi, phế vật có nghĩa là đồ bỏ đi. Sáu từ này đọc từa tựa hoặc hoàn toàn đồng âm với Phí Hưng, Phí Thắng, Phí Thạch, Phí Ly, Phí Hoa và Phí Vũ - DG.
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Tiểu huynh đệ đừng nôn nóng, để ta bảo người đi chuẩn bị đồ ăn.”
Nhật Khốc quỷ không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, bèn cung tay, nói: “Hảo ý của Lỗ huynh, ta xin tâm lĩnh, có điều ta còn phải đi chỗ khác, Lỗ huynh không cần khách sáo! Ta sẽ còn ở trong thành Phù Lăng này một, hai ngày, nếu thăm dò được tin tức gì xin hãy thông báo cho ta là được!”
Lỗ Tử Dương không tiện miễn cưỡng, đành nói: “Tiểu đệ ắt sẽ không phụ sự nhờ cậy của Khốc huynh! Có điều, lần sau Khốc huynh đến, nhất định phải để tiểu đệ bày bàn tiệc, rồi còn kính Khốc huynh vài chén.”
Nhật Khốc quỷ cũng không nói nhiều, lên tiếng cáo từ rồi lập tức rời đi. Như vậy vừa đúng với ý nguyện của Tiểu Huyền, nó liền kéo tay Nhật Khốc quỷ chạy ra ngoài luôn. Lúc này Phí Nguyên vẫn đang đứng ngẩn ngơ giữa sân, miệng không ngừng lẩm bẩm một mình.

Nhật Khốc quỷ đã lấy được mấy trăm lạng bạc từ chỗ Lỗ Tử Dương, bèn dẫn Tiểu Huyền vào tiệm vải mua quần áo. Tiểu Huyền thấy trên người Nhật Khốc quỷ chẳng còn giọt nước nào, biết hắn đã dùng nội công để hong khô quần áo nhưng vẫn kiên trì chọn cho hắn một bộ đồ mới, rồi còn giành trả tiền. Nhật Khốc quỷ tò mò hỏi bạc này từ đâu ra, Tiểu Huyền bèn kể lại việc đã trêu chọc Phí Nguyên khiến Nhật Khốc quỷ nghe mà cười vang không ngớt.
Tiểu Huyền biết Nhật Khốc quỷ và Lỗ Tử Dương nhất định đã trao đổi tin tức với nhau bèn hỏi han tình hình của cha mình, nhưng Nhật Khốc quỷ lại nói là không biết, chắc hẳn Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ còn chưa kịp quay về phục mệnh. Tiểu Huyền vốn có tính lạc quan, nghĩ sau khi tới Cầm Thiên bảo nhất định sẽ nghe ngóng được tình hình, mà nếu nó được Long bảo chủ thu làm đồ đệ, Cầm Thiên bảo nhất định sẽ không làm khó cha của nó. Nó liền buông bỏ mối tâm sự, kéo Nhật Khốc quỷ đi lòng vòng khắp nơi trong thành. Thành Phù Lăng này tuy không lớn nhưng cũng náo nhiệt, những trò tạp kỹ, mãi võ có ở khắp nơi, hai người lúc đi lúc dừng, phải mất tới hai canh giờ mới đi hết một vòng quanh thành Phù Lăng.
Lúc này đã là giữa trưa, hai người đều thật sự cảm thấy đói. Nhìn thấy một tòa tửu lâu tên gọi “Tam Hương các” được xây dựng ngay bên bờ sông, trông cũng có vẻ khí phách, bọn họ liền đi vào, chọn một chiếc bàn bên cửa sổ và ngồi xuống.
Tiểu Huyền lần đầu tiên có nhiều bạc như vậy, hào khí bùng lên, giành đón lấy cuốn thực đơn từ trong tay tiểu nhị. “Hôm nay để cháu mời cơm, thúc thúc không được tranh với cháu!”
Nhật Khốc quỷ thấy Tiểu Huyền hào hứng như vậy, không nỡ làm nó cụt hứng, bèn khẽ mỉm cười, gật đầu. Hắn vốn có kinh nghiệm giang hồ phong phú, vừa bước chân vào tòa tửu lâu này đã đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thu hết tình hình ở nơi đây vào trong mắt. Lúc này đã quá thời gian ăn trưa, thực khách trong tửu lâu không nhiều, tính cả bàn của hắn và Tiểu Huyền tổng cộng cũng chỉ có bốn bàn đang có người ngồi.
Có hai người ngồi ở chiếc bàn giữa sảnh, cả hai đều mặc áo khoác ngắn màu xanh thẫm, đội khăn trắng trên đầu, chắc hẳn là thương nhân đến thành Phù Lăng này làm ăn.
Ánh mắt Nhật Khốc quỷ nhìn qua phía đông, không kìm được thầm khen một tiếng. Chiếc bàn hướng đó có hai nữ một nam, người nữ lớn tuổi ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai, răng trắng mắt sáng, trang điểm nhẹ nhàng, đầu đội chiếc mũ không vành màu xanh sẫm, để lộ mái tóc dài bồng bềnh như mây, trên người mặc áo màu vàng cam với ống tay áo bó, thân áo có thêu những bông hoa màu xanh lam tôn lên vòng eo thon thả cùng làn da trắng ngần, trông hết sức yêu kiều, tha thướt, xinh đẹp mỹ miều, mỗi cái đưa tay, nhấc chân của nàng ta còn toát ra một thứ phong vận khó mà dùng lời để miêu tả, tựa như dáng vẻ của một tiểu thư khuê tú. Nhưng điểm nổi bật nhất của nàng ta không phải là tướng mạo yêu kiều thoát tục, mà là một đôi hoa tai màu vàng rất lớn, vô cùng hiếm gặp.
Nữ tử áo lục còn lại tuổi chỉ chừng mười bốn, mười lăm nhưng trông cũng hết sức đáng yêu, xinh đẹp với đôi hàng lông mày cong điềm tĩnh, cặp mắt hạnh lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại, chiếc mũi cao thanh tú, đôi gò má ửng hồng... Những bộ phận trên gương mặt thoạt nhìn tưởng như không ăn nhập gì với nhau nhưng khi kết hợp lại mang đến cho người ta cảm giác tuyệt diệu khó tả, tựa như là cao ngạo, tựa như là u uất, tựa như là bướng bỉnh, lại tựa như quật cường... Hai người bọn họ ngồi đó, thấp giọng trò chuyện, dường như hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiêu điểm ở nơi này.
Nhật Khốc quỷ mấy năm nay không gần nữ sắc, tuy nhìn thấy nhan sắc khiến người ta phải kinh ngạc của hai nữ tử này nhưng cũng chẳng mấy để tâm, có điều thấy ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng lại liếc về phía Tiểu Huyền, sau đó thì rúc rích cười đùa, trò chuyện, thực chẳng rõ là do nguyên cớ gì. Ánh mắt hắn chủ yếu dừng lại trên người nam tử nọ. Người đó ngồi phía đối diện với hai nữ tử, trên đầu đội một chiếc nón lá, đang chậm rãi uống rượu, có điều vì gã quay lưng về bên này, lại ngồi ở chỗ thiếu ánh sáng nên không thể nhìn rõ dung mạo.

Tiểu Huyền khẽ huých Nhật Khốc quỷ một cái, nhếch miệng về hướng nam tử kia, thấp giọng nói: “Người kia có vẻ hơi kỳ lạ...”
Nhật Khốc quỷ cảm thấy bóng lưng này có vẻ hết sức quen thuộc nhưng lại không nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu. Nghe thấy lời của Tiểu Huyền, hắn bèn nhìn qua phía nó, không biết nó nói vậy là có ý gì.
Tiểu Huyền thấp giọng nói: “Người đó khi uống rượu chỉ nhấc cổ tay lên, khuỷu tay và vai thì lại không động đậy, cứ như một con rối vậy.” Vừa dứt lời, nó chợt thấy người đó nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, không động đậy chút nào nữa. Tuy y không ngoảnh đầu lại nhưng Tiểu Huyền lại cảm nhận được y đã phát hiện ra điều gì, bèn lè lưỡi một cái. Thực ra không phải nhãn lực của Tiểu Huyền inh hơn Nhật Khốc quỷ, chẳng qua nó tinh thông cả Thiên Mệnh bảo điển và Chú Binh thần lục, mà Thiên Mệnh bảo điển lại chú trọng vào sự thuận theo lẽ tự nhiên của vạn vật, do đó nó có thể dễ dàng phát hiện những chỗ lạ thường, nhưng những điều tinh túy bên trong thì nó cũng chưa thể biết được.
Nhật Khốc quỷ biết rõ đó là một tay cao thủ, với bản tính kiêu căng, ngang ngược của hắn mà khi nhìn thấy bóng lưng vững chãi như núi này cũng không muốn sinh chuyện thị phi, vì thế bèn khẽ xoa đầu Tiểu Huyền, ý bảo nó đừng nói thêm nữa. Tiểu Huyền hiểu ngay, cúi đầu tập trung nghiên cứu thực đơn trong tay.
Nhật Khốc quỷ lại đưa mắt nhìn chiếc bàn phía tây, thấy có bốn nam một nữ ngồi quanh bàn, tướng mạo mỗi người một khác, quần áo đều rất sang trọng. Hơn nữa những người này đều mang vũ khí, dáng vẻ nghênh ngang như không để ai vào mắt, cứ thản nhiên uống rượu, bỡn cợt lẫn nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng cười dâm dật vọng lại.
Tên nam tử đầu tiên gầy khô như que củi, vận một chiếc áo dài màu xanh, cặp mắt luôn liếc xéo, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh tinh quang, hiển nhiên là có võ công không kém. Trong số năm người ngồi ở bàn này, hắn là người ít nói nhất, nhưng mỗi lần mở miệng thì những người còn lại đều lập tức im lặng lắng nghe, chắc hẳn chính là kẻ cầm đầu.
Hai hán tử khác đang chơi đoán tay[11] có mặt mũi phóng khoáng, còn phanh ngực áo, để trần cánh tay, nhìn tướng mạo thì dường như là huynh đệ, nhưng một người đen thui như than, một người thì trắng trẻo bảnh bao. Tay nam tử thứ tư là một phiên tăng béo ú, trên người vận chiếc tăng bào may bằng lụa bóng bẩy, bên trên thêu một con rồng, điệu bộ hết sức nghênh ngang, rõ ràng là hoàn toàn trái ngược với bản tính của người xuất gia, hơn nữa cặp mắt sau khi uống rượu của hắn đỏ ngầu, còn nhìn chằm chặp về phía hai nữ tử xinh đẹp phía đối diện, chẳng có vẻ gì kiêng kỵ khiến người ta chán ghét.
[11] . Đây là một trò chơi trợ hứng khi uống rượu của người Trung Quốc. Hai người đồng thời giơ tay lên và nói ra một con số, ai đoán đúng số ngón tay đối phương giơ ra thì thắng, người thua phải uống rượu, hai bên đều đoán sai thì hòa - DG.