Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Chương 20: Người thật thà phản công

Trầm Huyên ỷ mình cao to, một tay bồng Vệ Đinh phi lên giường, tiếp theo nói một câu khiến hắn mở to hai mắt vì tưởng mình nghe nhầm.

“Đinh Đinh, ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta vẫn là khoan làm vội.”

Vệ Đinh trong lòng phun trào: Ngươi đang đùa giỡn ta sao?! Ngươi nhất định đang đùa giỡn ta! Mới qua vài phút, ngươi bắt đầu suy nghĩ kỹ từ hồi nào vậy?! Chưa kể, là ngươi đừng vội mới đúng! Câu này cứ như ta đang miễn cưỡng ngươi không bằng!

“Ngày mai là sinh nhật ta, ta định dẫn ngươi đi chơi cả ngày, nếu lộng ngươi bị thương thì làm sao mà đi.”

Vệ Đinh tiếp tục điên tiết: Lộng thương?! Ngươi tưởng thứ đó của ngươi là vũ khí hạt nhân sao!!

“Có một bài viết trên mạng nói, lần đầu tiên làm, tiểu thụ sẽ không thể xuống giường trong vài ngày, ngươi mà nằm bẹp ở nhà lấy ai đi chơi với ta?”

Vệ Đinh thật muốn gào thét: Tiểu thụ? Chỉ có hủ nữ mới gọi thế! Ngươi lú lẫn rồi sao? Những lời xàm tấu của hủ nữ mà cũng tin!!

“Cho nên, chúng ta vẫn là không vội làm. Tuy ta rất muốn, nhưng sinh nhật một năm mới có một lần, ngày mai đi đâu chơi gì, ta đã lên kế hoạch chu toàn rồi. Qua ngày mai chúng ta mới làm đi, đến lúc đó ngươi nằm một tháng luôn cũng được, có ta hầu hạ ngươi.”

Vệ Đinh cuối cùng giác ngộ, người này chỉ dài dòng, tính nết bất ổn, mà còn là một tên ngố siêu hạng.

Lé mắt nhìn hắn, bĩu môi: Dù sao ta cũng không muốn làm.

Vệ Đinh một bên ghé vào giường tìm quần lót, một bên thầm ra quyết định, cả đời này cũng không cho hắn!

Tìm được quần lót còn chưa kịp mặc vào, một đôi bàn tay to lớn đã lần mò đến. Một tay đoạt lấy cái quần lót ném qua một bên, một tay trực tiếp nắm lấy tiểu đệ đệ của Vệ Đinh.

Trầm Huyên cười đến y như một đại thúc trung niên dê cụ: “Đinh Đinh, dùng tay đi, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, cũng thực thoải mái a.”

****

Đoạn này bị cắt, ta thật không hiểu, ta không hề vi phạm lệnh cấm về từ ngữ để diễn tả chuyện kia, toàn dùng xxx thay thế, xxx mà cũng tính là mang nội dung không hợp với lễ giáo sao??xxx cũng phải dùng hạn chế sao?? Tại sao lại niêm phong văn của ta chứ!!! Admin các ngươi quả thực muốn bức cho người ta phát điên lên mà!!!! Ta xóa hết!! Hiện tại có thể gỡ bỏ niêm phong cho ta được chưa a!!! (lời tác giả bức xúc)

****

Đánh một giấc thẳng đến giữa trưa hôm sau bọn họ mới tỉnh lại. Vệ Đinh nhìn thấy vết tích xxx tối qua lưu lại trên giường không khỏi đỏ bừng mặt, vội mặc quần áo vào, đuổi Trầm Huyên khỏi giường, lột sạch chăn drap vọt vào phòng vệ sinh.

Trầm Huyên buồn cười, tự hỏi, tối qua lúc hai người giúp nhau giải quyết Vệ Đinh cũng không thấy ngượng ngùng gì, sao tới giờ mới xấu hổ?

Mặc quần áo, Trầm Huyên ra khỏi phòng ngủ, vừa vặn chạm trán Cố An mới từ trên lầu hai đi xuống.

“Uy, ngươi như thế nào lại đi từ phòng ngủ của Đinh Đinh? Ngươi qua đêm ở đây sao?”

Thấy bộ dáng kinh ngạc của Cố An, Trầm Huyên cực kỳ đắc ý: “Đúng vậy, Đinh Đinh năn nỉ ta ngủ lại a.”

Cố An giả nôn: “Ta phi! Là ngươi mặt dày mày dạn bị đuổi mà không chịu đi thì có!”

Trầm Huyên hừ lạnh: “Ngươi biết cái rắm gì.”

Cố An chỉ vào mũi hắn quát: “Ta biết chứ, ta cái gì cũng biết! Ngươi từ đầu đã tính toán, chỉ mỗi Đinh Đinh ngốc nghếch kia mới có thể chịu nổi ngươi!”

Trầm Huyên một phen đẩy hắn ra: “Mới sáng sớm, ta không muốn lôi thôi với ngươi.”

Cố An lại sấn tới: “Đã là giữa trưa rồi!! Ngươi mới ngủ dậy sao? Tối qua ngươi làm gì mà tới giờ mới dậy?”

Trầm Huyên quay đầu cười: “Này còn chưa rõ ràng sao, có một số chuyện chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.” Nói xong liền nghênh ngang đi vào phòng tắm.

Cố An có chút nghi hoặc, đi theo hắn vào phòng tắm, đập vào mắt là cảnh Vệ Đinh đang ngồi giặt drap giường, bỗng nhiên hiểu hết mọi chuyện.

Hắn chỉ tay ngay mặt Trầm Huyên, bất khả tư nghị trừng mắt quát: “Ngươi ngươi ngươi… Đã làm chuyện tội lỗi còn không cho Đinh Đinh hảo hảo nghỉ ngơi, cư nhiên bắt hắn giặt drap?! Đúng là không bằng cầm thú!”

Tiếng rống dọa cho Vệ Đinh hết hồn, xoay qua liền phát hiện trong không gian nhỏ hẹp của phòng tắm cư nhiên chật ních người, A Bố và Sở Hiểu Phong không biết chui vào từ lúc nào, hiện tại mọi người đều tề tựu đông đủ.

Cố An trước mặt cả đám, lớn tiếng chỉ trích: “Các ngươi coi đi, tiểu chủ nhà bị hắn đàn áp suốt đêm bây giờ còn phải giặt drap giường, hắn sao không tự mà giặt? Này không phải là rõ ràng khi dễ người ta sao?”

A Bố cùng Sở Hiểu Phong nghe xong lập tức ném cho Trầm Huyên ánh nhìn đầy khinh bỉ.

Trầm Huyên bị bọn họ nhìn đến lửa giận phun trào, nhắm ngay mặt Cố An nện một quyền. Cố An không cam lòng yếu thế, một quyền nện đáp lại, hai người lại bắt đầu hăng máu mà đấm đá túi bụi.

A Bố tống bọn họ ra ngoài: “Muốn đánh đi ra ngoài đánh, đừng có liên lụy người vô tội.” Sau đó nàng quay về phía Vệ Đinh, phấn khích: “Tiểu chủ nhà, nhìn không ra ngươi cởi mở như thế a, quen nhau chưa được bao lâu, hai người đã ngủ chung rồi sao?”

Vệ Đinh ra dấu giải thích: Không có, chúng ta không hề làm chuyện đó!

“Nếu không làm, sao phải giặt drap giường?” A Bố cười ra vẻ am hiểu: “Đừng ngượng ngùng, ta hiểu mà, nam nhân nói chung hiếm khi quản được nửa thân dưới của mình.”

Vệ Đinh lắc đầu, còn muốn giải thích tiếp, A Bố đã kéo Sở Hiểu Phong ra ngoài, nói: “Béo huynh, đừng đến gần bọn họ quá, kẻo lại bắt chước bọn họ làm bậy. Nhớ cho kỹ, chờ cảnh sát ca ca của ngươi giao hết tiền lương cùng sổ tiết kiệm cho ngươi mới đồng ý lên giường với hắn nga.”

Trong phòng khách, A Bố lải nhải giảng đạo, Sở Hiểu Phong thành thành thật thật ngồi một bên làm thính giả, còn Trầm Huyên và Cố An vẫn tiếp tục tỷ thí……

Nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, Vệ Đinh rất muốn đập đầu, tại sao bên cạnh ta không có lấy một người bình thường a?!

Giặt drap xong, bốn tên kia đánh nhau cứ đánh nhau, thuyết giáo cứ thuyết giáo, trông có vẻ rất hứng thú, Vệ Đinh thật muốn tống cả đám ra ngoài.

Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ chiều, Vệ Đinh đói đến bụng réo ầm ĩ, làm vài món ăn nhẹ, vừa dọn lên bàn, mấy người kia đánh hơi thấy mùi đồ ăn liền xúm lại, ngay ngắn ngồi vào chỗ, không hề khách khí, cầm đũa gắp đồ, miệng còn ồn ào kêu Vệ Đinh xúc thêm mấy chén cơm đem ra.

Gân xanh trên trán giật không ngừng, Vệ Đinh nén giận, chạy vào bếp xúc cơm.

Sở Hiểu Phong thấy đồ ăn ít quá, sợ lát nữa không đủ, đánh tiếng chờ tí liền phóng ra chợ mua thêm vài món chế biến sẵn. Lúc hắn quay lại, phía sau còn dẫn theo vài tên ăn chực.

Hắn cười với Vệ Đinh: “Cảnh sát ca ca chưa ăn trưa, cho nên ta gọi hắn đến đây.” Nói xong chỉ Lão Tha Bả cùng Tiểu Tha Bả, xụ mặt: “Bọn họ tự muốn đến, không phải ta gọi.”

Cung Nghị hướng về phía Vệ Đinh cười đôn hậu: “Thực xin lỗi, đã quấy rầy.”

Lương Băng một tay ôm Lão Tha Bả, một tay xách hai bình rượu, đi đến bên cạnh Vệ Đinh đưa cho hắn: “Đây là tặng cho ngươi, coi như tiền cơm, nhân tiện cho cún cưng nhà ta ăn ké một chút.”

Cố An nhanh như chớp sáp lại, giành lấy bình rượu, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng chủ nhà nồng nhiệt tiếp đón mọi người về lại chỗ ngồi: “Một bữa cơm đạm bạc thôi, cần gì phải đáp lễ a? Lại đây lại đây, ngồi xuống đi, đừng khách khí. Đinh Đinh, lấy thêm vài cái chén nữa, chúng ta nâng ly nào, hôm nay không say không về.”

Trầm Huyên lập tức phụ họa: “Đúng lúc hôm nay sinh nhật ta, mọi người cùng uống cho đã đi, tối đến ta mời các ngươi ra ngoài làm tăng hai!”

Những người khác cũng hùa theo: “Hảo, uống cho đã luôn! Không say không về!”

Vệ Đinh khóe miệng không ngừng co giật: Đám người này thật đúng là mặt dày không biết khách khí!!

Mọi người vây quanh cái bàn thành một vòng tròn, trước mặt đều là một ly rượu đầy, giơ lên, hô to “Cheer”, tiếp theo một ngụm uống cạn, bầu không khí rất ư náo nhiệt.

Thừa dịp bọn họ không chú ý, Vệ Đinh đổ cả ly rượu vào bát của Lão Tha Bả. Lão Tha Bả ngửi ngửi, le lưỡi liếm mấy phát, dường như cảm thấy hương vị rượu không tồi, lập tức liếm sạch sẽ cả bát.

Rượu, một khi đã uống thì không thể dừng lại, mọi người cùng nhau cạn ly, cạn đến hào sảng, uống đến thống khoái, tựa hồ không uống đến mặt đỏ tai hồng sẽ không chịu bỏ qua, cứ đà này, thực sự đúng nghĩa không say không về. Mà Vệ Đinh từ đầu tới cuối không uống lấy một giọt rượu, toàn đổ vào bát của Lão Tha Bả.

Các đồng chí đang an tọa quanh bàn thật sự mà nói, không tên nào tửu lượng tốt, chưa uống được bao nhiêu đều đã ngà ngà say. Lão Tha Bả là tên đầu tiên khởi xướng túy quyền, nó y như phải bệnh dại, chạy loạn khắp nhà, làm vỡ vô số chậu hoa. Vệ Đinh đau lòng muốn chết, vội chạy tới thu dọn, còn đám tửu quỷ này vẫn ồn ào cười nói vui vẻ.

Vệ Đinh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, các ngươi đợi đấy!!

Lại ngồi vào bàn, Vệ Đinh vẻ mặt tươi cười rót rượu cho bọn họ, dụ bọn họ uống hết hai bình rượu kia, lại chạy ra ngoài mua thêm mấy bình nữa. Một đám bị chuốc rượu đến đầu óc choáng váng, bắt đầu mê sảng, làm chuyện điên rồ.

Cố An trái ôm phải ấp, ôm Lão Tha Bả cùng Tiểu Tha Bả, hôn loạn lên mặt bọn họ, hôn đến miệng đầy lông chó. Hắn nhìn Lão Tha Bả, nghi hoặc: “Đẹp Trai này, lông mặt ngươi sao mà vừa dài vừa nhiều thế?”

Lão Tha Bả ghé sát mặt hắn liếm loạn xạ, Vệ Đinh đứng một bên cười muốn tắt thở.

Sở Hiểu Phong ròng ròng nước miếng lết lên người Cung Nghị, than thở: “Cảnh sát ca ca, ta rất thích ngươi, thích lắm, sao ngươi cứ không chịu hiểu cho lòng ta? Tại sao…..”

Chân ghế bởi vì không chịu nổi trọng lượng của hai người, lung lay vài cái, đổ ầm, Cung Nghị ôm Sở Hiểu Phong tiếp đất bằng mông. Vệ Đinh dở khóc dở cười, bị bọn họ làm gãy ghế mất rồi.

A Bố lại tỏ vẻ buồn bực, một bên uống rượu một bên tán dóc với không khí: “Ta hình như đã phải lòng một người rồi…… Yêu qua mạng thực đau khổ! Những kẻ trên mạng đều không đáng tin…… Nếu nàng là nam nhân thì làm sao bây giờ? Ta đã lún sâu vào mối tình này…… Hôm qua nàng hỏi tên ta, ta không muốn giấu nàng, nhưng lại ngượng phải khai tên thật ra…… Ta hận lão ba, tại sao lại đặt cho ta cái tên ‘Lưu Mẫu Đan’ này…… Gì mà quốc sắc thiên hương, gì mà phú quý cát tường, tất cả đều là chó má!”

Nghe nàng nói xong, Vệ Đinh kinh ngạc há hốc mồm, sau đó cười đến toàn thân phát run. Yêu qua mạng? Lưu Mẫu Đan? Còn không biết đối phương là nam hay nữ? Còn gì khôi hài hơn không?

Trầm Huyên ngồi bên cạnh A Bố, nhìn vách tường mà cứ tưởng đang nói chuyện cùng nàng: “Yêu qua mạng không có gì đau khổ, ta với Đinh Đinh chính là nhờ mạng mới quen nhau, ngươi xem hắn yêu ta biết mấy a! Tối hôm qua còn định hiến dâng thân thể tặng ta làm quà sinh nhật! Ai nha, ta đây chính là mị lực khó cưỡng lại, nam nhân bộ dáng tuấn tú quá cũng thực phiền toái, ở trong trường có rất nhiều người theo đuổi ta, các nàng đều khen lông mày ta là mày kiếm anh tuấn, đặc biệt mê người. Thật ra ta cảm thấy đôi mắt ta cũng rất có thần, còn mũi, miệng nữa, đều rất tinh tế. Đinh Đinh chính là bị bộ dáng của ta mê hoặc, tuy ngoài miệng hắn không thừa nhận, nhưng trong lòng yêu ta muốn chết a.”

Vệ Đinh cười hết nổi, hận không thể một chưởng đánh hắn thành thịt bằm! Lập tức vọt tới, một bên túm lông mày hắn một bên rống giận trong lòng: Ngươi đồ cà lơ phất phơ, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đồ nam nhân thúi dám trêu hoa ghẹo nguyệt!! Không phải luôn mạnh miệng nói hôm nay dẫn ta ra ngoài chơi sao?!

Thực tế cho thấy, người thật thà cũng không phải dễ chọc. Chờ cả đám say đến không còn biết trời đất, nằm bất động, Vệ Đinh bắt đầu tiến hành kế hoạch phục hận.

Trước tiên hắn tha Sở Hiểu Phong và Cung Nghị lên lầu hai, tiếp theo lột sạch bọn họ, ném lên giường Sở Hiểu Phong, đóng cửa phòng, cười xấu xa bước xuống lầu.

Sau đó, hắn chạy đi mua một bộ trang điểm rẻ tiền, tô mặt tô mày cho A Bố, lại dùng son môi viết lên mặt Lương Băng ba chữ “Lưu Mẫu Đan”, tiếp theo ném bọn họ lên ghế sô pha, sắp xếp cho bọn họ tư thế tựa đầu vào nhau.

Đối tượng báo thù kế tiếp chính là Trầm Huyên , Vệ Đinh lấy dao cạo râu cạo sạch nhẵn lông mày hắn, rồi lôi hắn tới phòng tắm, xếp cho hắn một tư thế thật tốt – ôm bồn cầu ngủ.

Cuối cùng, Vệ Đinh chuyển mục tiêu sang Cố An, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng cực kỳ hay ho, móc di động từ trong túi quần hắn, bắt chước ngữ khí khi hắn động kinh, nhắn cho Trần Mặc một tin — Mặc ca ca, người ta rất nhớ ngươi a.

Qua vài giây, Trần Mặc nhắn tin hỏi lại — Ngươi phát điên cái gì đó?

Vệ Đinh nhếch miệng cười ngố, lách cách ấn phím — Mặc ca ca, ngươi mau đến đây, ta ở nhà chờ ngươi nga.

Lần này đợi vài phút mới có trả lời — Ngươi uống lộn thuốc hả? Đừng nháo, nếu không sẽ biết tay ta!

Vệ Đinh tiếp tục nhắn — Nếu ngươi đã nói không đến, ta liền bỏ trốn theo một tên nam nhân râu ria rậm rạp a!

Tin nhắn lập tức được trả lời — Ta đang họp, ngươi đợi ta một chút! Năm giờ họp xong ta đến ngay.

Vệ Đinh nhét di động trở lại túi quần Cố An, nở một nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Tiểu tử thúi, ngươi xong rồi!

Xong xuôi mọi việc, Vệ Đinh tâm tình vô cùng sảng khoái, hớn hở về phòng, chợp mắt một tí, chuẩn bị tinh thần chờ xem kịch vui.