Trầm Huyên khi trở về trông y như một diễn viên tạp kỷ, hai tay giơ cao ngang nhau, trên mỗi bàn tay bưng hai ly nước ngọt, cánh tay còn treo thêm một túi đồ ăn vặt.
Nhìn hai ly nước lung lay như sắp đổ, Vệ Định mặt đầy hắc tuyến, mua nhiều như vậy ăn sao hết?!
Đi đến trước mặt Vệ Đinh, Trầm Huyền cao giọng oán giận: “Không thấy gì a? Còn không mau qua đây phụ một tay!”
Vệ Đinh mắt trợn trắng, vội nhận lấy hai cái ly trong tay hắn.
Trên đời này tồn tại một loại người, rõ ràng là có lòng tốt, làm chuyện gì cũng khiến người ta cảm động, nhưng mở miệng ra lại không có lấy một câu dễ nghe. Làm chuyện tốt, người ta chẳng những không cảm ơn hắn, ngược lại còn cảm thấy hắn thực khó ưa.
Trầm Huyên chính là loại người này.
Thật lòng mà nói, Vệ Định vô cùng bội phục hắn, bản tính thiện lương, lại thích sắm vai phản diện, quả rất có năng khiếu làm cho mọi người phải chán ghét a.
Bản lĩnh này, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được a!
Hai tay trở lại trống không, Trầm Huyền đem túi quà vặt treo lên cổ Vệ Đinh, vừa nghênh ngang đi phía trước vừa nói: “Mua cho ngươi, ngươi tự mình cầm đi. Phim còn một tiếng nữa mới bắt đầu, chúng ta đến khu trò chơi chút đã.”
Vệ Đinh cầm ly nước theo sau hắn, trong lòng bức xúc, còn chưa bắt đầu ngươi mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?! Có ai lại vừa cầm đồ ăn vừa chơi không!
Đi vào khu trò chơi, Trầm Huyền đi mua xu, Vệ Đinh bưng bê đồ ăn đứng bên cạnh chờ hắn.
Mua xong, Trầm Huyên quay người lại liền đụng phải Vệ Đinh, cái ly trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất.
Bên trong khu trò chơi ồn ào huyên náo, Trầm Huyền gân cổ quát: “Ngươi ngốc a? Kiếm một cái bàn trống để đồ xuống! Ngươi nghĩ ngươi đang diễn xiếc sao?”
Vệ Đinh nhìn quanh bốn phía, trong khu trò chơi còn cái bàn trống nào sao?
Trầm Huyền chỉ vào máy gắp thú bên cạnh, lại quát: “Máy này không ai chơi, đem để lên nó đi!”
Hảo, hảo, ta lập tức làm ngay! Lão gia ngài đừng lớn tiếng như vậy, ta không có điếc!
Vệ Đinh ở trong lòng nói với hắn, đem cái ly trong tay cùng cái túi trên cổ để lên.
“Đúng là đồ ngốc.” Trầm Huyên nhìn máy gắp thú, đột nhiên mỉm cười: “Chơi cái này đi, cầm đồ lên, ta gắp cho ngươi vài con gấu bông đem về.”
Vệ Đinh choáng váng, bảo đặt lên trên là hắn, bảo cầm lại cũng là hắn, xem ta là con khỉ mà đùa giỡn sao!
Kiễng chân, đem túi quà vặt máng lại lên cổ, cầm bốn cái ly lên.
Trong lòng phát ách, ta sắp thành diễn viên tạp kỹ, còn không phải nhờ ngươi bức ép!
Trầm Huyên không hề so đo, lực chú ý của hắn hoàn toàn tập trung vào mấy con thú nhồi bông trước mặt, phí mất hai mươi mấy đồng tiền xu rồi mà chẳng gắp được con nào.
Không tử tế quan sát, không điều chỉnh phương vị, thì làm sao gắp được gấu bông lên?
Vệ đinh bĩu môi, khinh thường, đem mấy cái ly để xuống, một phen đẩy hắn ra.
Sau khi bỏ tiền xu vào, Vệ Định nửa quỳ nửa ngồi trước cái máy tỉ mỉ quan sát, cuối cùng điều khiển cần gắp đến bên trên con gấu bông nằm ngay chính giữa tủ, giơ tay ước lượng, điều chỉnh vị trí cái kẹp, nhẹ nhàng ấn nút.
Cái kẹp bung ra, chậm rãi di động, rơi trên thân con gấu, quắp lại, con gấu bông bị gắp lên, bỏ vào nơi cửa ra.
Vệ Đinh túm lấy con gấu bông, hướng về phía Trầm Huyền vui mừng, bày ra một bộ dáng dương dương đắc ý.
Thấy hắn vui, Trầm Huyền cũng vui theo, xoa xoa đầu hắn, tấm tắc khen: “Nhóc con, có chút tài năng nhỉ!”
Vệ Đinh gật đầu khoái chí, vô cùng cao hứng, cầm một đồng xu nữa đi đến máy gắp thú kế bên.
Trầm Huyên yên lặng đứng một bên nhìn hắn chơi, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Những người nhạy cảm, thường sẽ tức cảnh sinh tình.
Vệ Đinh tâm tư đơn thuần, nhưng khá nhạy cảm, thường dễ dàng vì một việc nhỏ mà buồn rầu, cũng lại vì chút chuyện cỏn con mà cảm thấy vui vẻ một cách kì quặc.
Cũng như hiện tại, khung cảnh náo nhiệt này, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhìn máy gắp thú trước mặt, hắn bỗng nhiên nhớ tới một số chuyện cũ.
Vệ Đinh là cao thủ gắp thú, con gấu bông đầu tiên trong đời chính là do ba hắn, kèm tay dạy hắn gắp lên.
Từng có một quãng thời gian hạnh phúc, hễ rảnh rỗi là hắn lại quấn quýt lấy ba mẹ, đòi họ dẫn hắn đến khu trò chơi.
Con cái là cốt nhục của ba mẹ, buồn khóc vui cười, nhất cử nhất động, đều ảnh hưởng đến tâm trạng của ba mẹ.
Hắn đòi gì, ba mẹ hắn đều không cự tuyệt.
Một tay kỹ thuật gắp thú điêu luyện, cũng là nhờ lúc đó mà luyện thành.
Sau đó đi học, cứ mỗi cuối tuần hắn lại cùng bạn học rủ nhau đến khu trò chơi.
Những cậu trai bình thường đều thích chơi bắn súng, đua xe, hắn lại ít khi chơi những thứ này. Hắn thích những trò chơi của con gái hơn, như là gắp thú, đập chuột, đánh trống.
Lúc ấy hắn đặc biệt oai phong, đứng trước máy gắp thú, phía sau là một đám nữ sinh vây quanh, mọi người đều đem đống đồng xu dâng cho hắn rồi nhìn hắn chơi, gắp hay đến nỗi bốn phía đồng loạt vang lên tràng pháo tay hoan hô.
Khoảnh khắc hạnh phúc thường vô cùng ngắn ngủi, cuộc sống học sinh vô tư lự đã sớm lùi về quá khứ.
Thấm thoát, đã hơn hai năm hắn không tới khu trò chơi.
Lần này quay lại, thật không ngờ cũng không đa cảm như tưởng tượng.
Lại bắt được một con thú bông, Vệ Đinh quay đầu, ánh mắt sáng ngời nh ìn Trầm Huyên, trong con ngươi nét cười nồng đậm, khiến người nhìn liền cảm thấy ấm áp.
Vệ Đinh cười đến đôi mắt đều loan loan, có người đi cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Tiếp theo, hai người lại đi chơi máy game khác.
Trầm Huyền tuy không thạo gắp thú, nhưng ném rổ, bắn súng, lái xe, hắn quả thật siêu hạng.
Hắn chơi, Vệ Đinh đứng một bên nhìn.
Vừa uống Coca, vừa ăn vặt, vô cùng nhàn nhã.
Bốn ly nước đều tống hết vào bụng, đồng xu chơi cũng hết, trong túi quà vặt chỉ còn lại một gói khoai tây chiên.
Trầm Huyền líu lưỡi, sờ sờ cái bụng đã tròn vo của hắn: “Ngươi là heo a? Đưa bao nhiêu ăn bấy nhiêu, no vỡ bụng thì làm sao!?”
Vệ Đinh cười ngố, chỉ vào cái đồng hồ lớn treo trên tường, còn không quá năm phút nữa là tới giờ chiếu phim.
Trầm Huyên kéo tay hắn, nhanh chóng ra khỏi khu trò chơi.
Đến trước rạp chiếu phim, Trầm Huyên lại đi mua hai ly Coca cùng một túi bỏng ngô.
Xem phim mà không ăn bỏng ngô, không uống Coca, sẽ cảm thấy như thiếu chút gì đó.
Bước vào trong rạp, phim đã bắt đầu.
Âm thanh quỷ dị vang vọng khắp phòng.
Sống lưng lạnh toát, Vệ Đinh nhìn về phía màn hình, khuôn mặt lập tức méo xệch đi.
Sao lại là phim kinh dị?!
Vệ Đinh muốn bỏ chạy, Trầm Huyền dường như nhìn ra ý đồ của hắn, túm lấy cánh tay hắn, không cho hắn có cơ hội tẩu thoát.
Âm thanh oán thán quanh quẩn bên tai, Vệ Đinh ôm ngực, đôi mắt khép hờ theo hắn hướng đến chỗ ngồi.
Khi đã an tọa, Vệ Đinh cúi đầu ăn bỏng ngô, cứ từng lượt từng lượt nhét đầy miệng.
Trầm Huyên thấy buồn cười, ghé bên tai hắn hỏi: “Ngươi sợ ma sao?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Nếu không sợ thì ngẩng đầu lên đi.”
Vệ Đinh ngẩng đầu, lại nhắm chặt mắt.
Trầm Huyên cười chết được, tiếp tục trêu hắn: “Mở mắt ra, nhắm vậy xem thế nào a?”
Vệ Đinh mở mắt ra, hai con mắt cùng liếc về bên trái, nhất mực không nhìn màn hình.
Thừa biết hắn sợ, Trầm Huyền càng muốn trêu chọc, kéo tay hắn, ồn ào nói: “Nhìn kìa nhìn kìa, quỷ hiện hình rồi, mặt toàn máu me, hảo đáng sợ a!”
Vệ Đinh lé mắt trộm liếc một cái, trên màn hình căn bản không có ma quỷ.
Trầm Huyên lại nháo: “Lại thêm một con ma nữa kìa, con này càng đáng sợ hơn, không có cằm!”
Vệ Đinh khinh bỉ: Thực ấu trĩ! o[︶︿︶]o
Tiếng ồn quấy nhiễu người xem chung quanh, nam nhân ngồi phía trước họ mất hứng, quay đầu về phía Trầm Huyền rống giận: “Nhỏ tiếng chút coi, đây là nơi công cộng!”
Trầm Huyên từng tuổi này vẫn chưa từng bị ai trách mắng, cơn giận lập tức xông lên, gân cổ chuẩn bị mắng lại, đã thấy người kia đứng lên, khom lưng chuyển sang phía bên cạnh, ngồi vào trong góc khuất.
Một bụng tức giận không có chỗ phát tác, Trầm Huyên bực bội chết được.
Thấy hắn phát ách, Vệ Đinh vui như mở hội.
Sự tình đột ngột này hình như đã xua đi nỗi sợ hãi trong lòng.
Nhìn màn hình lần nữa, Vệ Đinh cảm thấy có lẽ cũng không đáng sợ lắm.
Phim ma vì sao dọa người? Chủ yếu là dựa vào hiệu ứng âm thanh để tạo không khí thôi.
Âm thanh khi thì khẩn trương, khi thì xuất hiện tiếng thét chói tai, hoàn hảo phụ họa cho một bầu không khí âm trầm khủng bố.
Vệ Đinh không biết từ đâu rút ra khăn giấy, vo thành hai viên tròn, nhét vào lỗ tai, có vẻ đã tìm được cảm giác an toàn rồi.
Vừa ăn bỏng ngô, vừa xem phim. Gặp cảnh kinh khủng, lập tức lấy tay bịt mắt lại, chờ cho tiếng nhạc rùng rợn biến mất, mới len lén nhìn trộm qua kẻ tay.
Thấy tay hắn bận bịu, Trầm Huyên liền vốc một bụm bỏng ngô từng mẩu từng mẩu đút vào miệng.
Ăn được vài viên, sợ hắn khan cổ, lại đem Coca dâng tới miệng hắn. (ai~ ta cũng thật mún có một lão công như vậy ~)
Được người ta chăm nom chu đáo như thế, trong lòng Vệ Đinh nóng lên.
Cảm xúc nhẹ nhàng lan tỏa khắp người, giống như một loại cảm giác luyến ái.
Trước giờ hắn chỉ mới yêu một lần, chính là cùng Tĩnh ca ca yêu nhau trên mạng
Tình yêu trên mạng dù sao cũng chỉ là hư ảo, không hề trải qua tôi luyện thực tế, không hề trải qua động chạm chân thật, chỉ dựa vào tưởng tượng mơ mộng, khiến người ta có một loại cảm giác không thật.
Hắn thích Tĩnh ca ca, nhưng lại không dám cùng đối phương thẳng thắn gặp mặt, hoàn cảnh thực tế của mình cũng không dám cho đối phương biết, hắn sợ Tĩnh ca ca từ đó sẽ dò xét từng chút từng chút dấu vết rồi tìm đến tận cửa.
Cứ như vậy mà phòng bị, hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Nhưng hắn lại không từ bỏ được đoạn tình cảm này, trong lúc hắn thương tâm nhất, là Tĩnh ca ca an ủi hắn.
Hắn nói cho Tĩnh ca ca biết, hắn sống một mình đã lâu.
Hắn còn nói cho Tĩnh ca ca biết, cha mẹ hắn đã không còn trên đời nữa.
Tĩnh ca ca nói cho hắn biết, cô đơn không có gì đáng sợ, học cách thích ứng, tự nhiên sẽ thành thói quen.
Thật ra Tĩnh ca ca cũng là một người cô độc, cha mẹ thường không ở bên cạnh, tuy cho hắn rất nhiều tiền để tiêu xài, vậy mà sinh nhật hắn cũng không về nhà bồi hắn.
Phần lớn thời gian, chơi game, dạo diễn đàn, nói chuyện trên trời dưới đất, làm những chuyện này để giết thời gian tịch mịch.
Tĩnh ca ca thường nói, tịch mịch là một từ vô nghĩa, trong lòng trống trải, sẽ cảm thấy tịch mịch. Cứ mù quáng bi quan, sẽ chỉ khiến bản thân không ngừng trầm luân trong cảm giác này.
Tĩnh ca ca khẳng định, họ không tịch mịch, bởi vì họ còn có nhau.
Không hiểu sao, Vệ Đinh lại có thể xuyên qua con người Trầm Huyên nhìn thấy bóng dáng của Tĩnh ca ca.
Thái độ làm người, hay nóng nảy, cá tính thẳng thắn thỉnh thoảng lại lộ ra chút ôn nhu, những điểm này hai người phi thường giống nhau.
Bất quá, Trầm Huyên càn rỡ hơn một tí, đáng ghét hơn một tí.
Ở bên hắn một ngày, Vệ Đinh coi như cũng hiểu được tâm tính của hắn, khái quát trong bốn chữ – khẩu xà tâm phật, thật ra hắn khá là đáng yêu.
Nhưng hắn dù sao vẫn là cậu ấm nhà giàu, trong ấn tượng của Vệ Đinh, thế giới của những kẻ lắm tiền thật phức tạp, cuộc sống xa hoa, tất nhiên sẽ sinh ra ngạo mạn.
Vệ Đinh chỉ thích cuộc sống đơn giản bình yên, tựa như bây giờ, trông coi tiệm hoa, trông coi phòng trọ, bình bình đạm đam sống qua một đời.
Trong lòng Vệ Đinh đã tính, ngày nào đó tìm cơ hội cùng hắn bàn lại chuyện bồi thường, chung quy không thể mỗi ngày bỏ bê tiệm hoa, bồi hắn đi chơi đây đó?
Phim hết, ánh đèn chợt sáng lên, khán giả lục tục đứng dậy, ghế ngồi phát ra tiếng lách cách, ồn ào hỗn độn.
Nghe thấy tiếng vang, hồn vía Vệ Đinh mới từ trên cõi trời trở về.
Trầm Huyên một phen kéo hắn dậy, theo cả đám người đi ra ngoài.
Mới đi được vài bước, Vệ Đinh giãy ra khỏi tay hắn, quay lại chỗ ngồi, cầm ly nước cùng túi bỏng ngô lên.
Thấy một màn như vậy, Trầm Huyên vốn đang buồn bực liền không khỏi mỉm cười.
Đứng trên bậc thang hướng về phía Vệ Đinh vẫy tay, ra ý giục hắn nhanh lên.