- "Cái gì? Nàng có con trai? Nàng nói chúng ta có một đứa con trai?" Trần Tuyết Mai gật đầu:
- "Lúc ngươi đẩy ta ngã xuống Trường Giang, ta đã có thai hai tháng." Vân Vũ Dương thét lên một tiếng, lấy hết sức bình sinh bật dậy, rơi nước
mắt nói:
- "Ta thật đáng chết, ta thật đáng chết. Suýt chút nữa
ta đã giết chính con mình." Trần Tuyết Mai lửa giận lại bốc lên, lãnh
đạm:
- "Nó không phải là con ngươi, nó hoàn toàn không biết mình có một người cha như ngươi!" Vân Vũ Dương cúi đầu nói:
- "Phải, ta đích xác không có mặt mũi nào làm phụ thân của nó!" Trần Tuyết Mai nói:
- "Hai mươi năm qua, ta nuôi dưỡng nó nên người. Ta dạy nó trở thành một
người lương thiện chính trực, nó và ngươi hoàn toàn không có quan hệ! Ta nói với nó, phụ thân nó đã chết rồi!" Vân Vũ Dương hết sức đau khổ,
không dám đối diện với ánh mắt của Trần Tuyết Mai. Trầm mặc hồi lâu mới
nói:
- "Tuyết Mai, ta hiểu tâm tình của nàng. Nàng không muốn nó
nhận người cha này, ta cũng không xứng làm phụ thân của nó. Ta chỉ khẩn
cầu nàng nói cho nó biết sự tình, để cho ta được gặp nó một lần. Đúng
rồi, chúng ta cách biệt đã hai mươi năm, tính ra nó cũng đã hai mươi
tuổi. Hai mươi năm qua mẹ con nàng sống thế nào?" Trần Tuyết Mai hơi
ngạc nhiên, nghĩ thầm:
- "Có lẽ bọn họ còn chưa gặp mặt!" đưa mắt nhìn thấy Vân Vũ Dương mặt đầy nước mắt đứng trước cửa sổ, vịn vào một
cành mai, tựa hồ tốn rất nhiều khí lực mới đứng vững được. Trần Tuyết
Mai thở dài nói:
- "Nếu không vì nó, ta cũng không sống được đến
hôm nay. Ta để ngươi ném xuống Trường Giang cũng vì ta nghĩ có thể bảo
toàn cho nó. Ta bị trọng thương, vùng vẫy trong sóng gió. Cũng nhờ có nó cùng ta nương tựa, ta mới có thể sống được hai mươi năm nay." "Hai mươi năm nay, ta dạy nó đọc sách, luyện kiếm. Bá bá thúc thúc của nó, là
đồng liêu ngày trước của ngươi dạy nó võ công. Ta ẩn cư hai mươi năm
nay, không có ai biết ta còn sống ở trên đời." Vân Vũ Dương sắc mặt đại
biến kêu lên:
- "Nàng nói đồng liêu của ta dạy nó võ công à?" Trần Tuyết Mai đáp:
- "Đúng thế. Bọn họ không biết nó là con ta, càng không biết nó là con
ngươi, bởi vì ta muốn nó luyện thành bản lĩnh. Ta kêu nó đem di vật của
chúa công bí mật tới tìm Chu Công, Chu Công chỉ nghĩ nó là cô nhi của
đồng liêu, thấy nó thông minh gan dạ nên thập phần hỉ ái, vì vậy mới
thỉnh một bọn đồng liêu tận tâm dạy nó. Ha, bây giờ ta mới biết bọn họ
có dụng tâm." Chu Công là thủ lĩnh cựu bộ của Trương Sĩ Thành tại Giang
Nam, sau khi Trương Sĩ Thành bại trận, y một lòng mưu đồ tái khởi.
Vân Vũ Dương toàn thân run rẩy, khàn giọng hỏi:
- "Dụng tâm gì?" Trần Tuyết Mai cười lạnh:
- "Bọn họ muốn nó đi giết ngươi!" Vân Vũ Dương kêu lên:
- "Cái gì, muốn nó đi giết ta?" Trần Tuyết Mai nói:
- "Bọn họ không biết nó là con ngươi nhưng biết Chu Nguyên Chương muốn mời ngươi xuất sơn." Vân Vũ Dương hỏi dồn:
- "Nàng nói mau đi, nói mau đi, nó tên là gì?" Trần Tuyết Mai đáp:
- "Ta không muốn nó mang họ Vân, ta muốn nó mang họ của ta là họ Trần,
tên nó là Trần Huyền Cơ! Nó có gặp ngươi không? Nếu không vì nó, hôm nay ta tuyệt đối không tới Hạ Lan sơn này. Vũ Dương, ngươi, ngươi, ngươi
làm sao thế?" Chỉ nghe "bịch" một tiếng, Vân Vũ Dương đã ngã lăn ra đất, sắc mặt xám xanh, kêu thảm:
- "Trời ơi!" Tất cả mọi chuyện đều
đã rõ ràng. Trần Huyền Cơ chính là con trai y, nhưng nó lại là người con gái y tâm ái nhất. Sự thật phũ phàng này đã đánh gục Vân Vũ Dương.
Chuyện này cũng khiến Trần Tuyết Mai bất ngờ, "Thế là thế nào? sao y lại kinh
hoảng như thế?" bà ta không có thời gian suy nghĩ, liền bước tới đỡ Vân
Vũ Dương dậy. Hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên bà ta chạm vào tay
trượng phu. Chính cánh tay này đã đẩy bà ta xuống Trường Giang, bất giác bà ta muốn rụt tay lại. Bất thình lình Trần Tuyết Mai phát giác chưởng
tâm của Vân Vũ Dương lạnh như băng. Hai người đối diện, bà ta mới thấy
trên mặt y ẩn hiện một luồng tử khí.
"Cái gì, ngươi bị thương?
Sao ngươi không nói?" Trần Tuyết Mai cũng là nữ hiệp một thời, đương
nhiên nhận ra Vân Vũ Dương bị trọng thương không thể chữa trị, chớp mắt, mọi ân oán thống hận đều tiêu tan, nhẹ nhàng vỗ về Vân Vũ Dương, hệt
như mấy chục năm về trước.
Nhưng Vân Vũ Dương lúc này chỉ nghĩ
tới nữ nhi, "Nếu Tố Tố mà biết thì..." y không dám nghĩ tiếp, "cầu trời
cho Tố Tố chưa về tới!" Y vùng vẫy đứng dậy, run run nói:
-
"Tuyết Mai, nàng mau đem nó đi đi!" Trần Tuyết Mai làm sao biết vết
thương trong lòng Vân Vũ Dương còn lớn gấp trăm gấp ngàn vết thương trên người.
Trần Tuyết Mai rùng mình, chỉ thấy Vân Vũ Dương toàn thân run lẩy bẩy, theo ánh mắt của y nhìn, thấy rèm che không gió mà lay
động. Trần Tuyết Mai kêu lên:
- "Cái gì, Huyền Cơ ở đây à?" Trần
Huyền Cơ hôn mê nửa ngày, lúc này ung dung tỉnh dậy, kéo rèm ra thì vừa
vặn thấy mẫu thân đang nhìn mình.
Chẳng lẽ là mơ? Hắn đưa tay dụi mắt, không phải mơ. Trần Tuyết Mai vừa bi vừa hỉ, gọi:
- "Huyền Cơ, Huyền Cơ, con không sao chứ?" Trần Huyền Cơ nói:
- "Không sao, con bị La Kim Phong đả thương. Là y, y đã cứu con!" Trần Tuyết Mai ngó Vân Vũ Dương chằm chằm, cười lạnh:
- "Hóa ra ngươi cũng còn, cũng còn..." bà ta định nói "cũng còn chút tình phụ tử!" bất thình lình Vân Vũ Dương hai mắt trợn trắng, xua tay lia
lịa, khàn giọng:
- "Các người đi đi, đi mau đi. Vĩnh viễn đừng bao giờ đến Hạ Lan sơn này nữa!" Trần Tuyết Mai căm phẫn nói:
- "Được, chúng ta đi. Hai mươi năm qua mẹ con ta nương tựa nhau mà sống,
cũng là chuyện đã qua. Ai, ai,..." Vân Vũ Dương lấy hết sức bình sinh,
thét lên:
- "Đừng nói nữa, đi đi, đi đi!" Trần Tuyết Mai chấn động, thanh âm của Vân Vũ Dương cực kỳ sợ hãi, hắn sợ cái gì mới được?
Trần Huyền Cơ càng lấy làm kì quái. "Mẫu thân hai mươi năm nay không bước
chân ra khỏi cửa, sao lại biết Vân Vũ Dương?" Vân Vũ Dương cùng mẫu thân thần sắc đều rất lạ, không khí như đông lại. Trần Huyền Cơ trong lòng
đang vui sướng bất giác cũng cảm thấy không rét mà run.
Trần Tuyết Mai buồn bã nói:
- "Cơ nhi, chúng ta đi thôi!" Trần Huyền Cơ lo lắng vô cùng, đột nhiên tránh mẫu thân, khẽ nói:
- "Không, con còn phải chờ Tố Tố về! Mẹ, người nhất định sẽ thích Tố Tố!" Trần Tuyết Mai trong lòng chấn động, đang định hỏi Tố Tố là ai thì thấy con mình bước lên hai bước. Ánh mắt vừa mong chờ vừa cầu khẩn nhìn Vân
Vũ Dương, thong thả nói:
- "Ngươi đồng ý cho Tố Tố theo ta đi. Ta phải ở đây chờ Tố Tố quay lại." Câu này như sấm sét giáng thẳng vào
lòng Trần Tuyết Mai, bà ta tâm thần bất định, nhìn Vân Vũ Dương gần như
gục xuống.
Ngay lúc đó, có tiếng thét thất thanh. Trần Huyền Cơ
nhìn lại thấy dưới gốc mai có dáng người tha thướt, y phục phất phới.
Vân Tố Tố đã về đến. Trần Huyền Cơ kêu lên:
- "Tố Tố, Tố Tố,
muội..." thanh âm đột nhiên dừng lại. Vân Tố Tố sắc mặt trắng bệch, bi
thương cùng cực, kinh khủng cùng cực, toàn bộ đều biểu lộ trong mắt
nàng.
Trần Huyền Cơ luống cuống không biết làm gì, hai tiếng Tố
Tố còn chưa thoát ra khỏi miệng. Vân Tố Tố đột ngột kêu lên tuyệt vọng,
quay mặt chạy đi, khóc rống lên. Trần Tuyết Mai ngơ ngác sững sờ, trong
sát na ấy, tất cả đều đã rõ ràng. Chỉ có Trần Huyền Cơ vẫn mơ mơ hồ hồ,
không kịp suy nghĩ. Y cũng không dám suy nghĩ, lập tức nhảy qua tường
đuổi theo Vân Tố Tố. Trần Tuyết Mai muốn đuổi theo nhưng hai chân mềm
nhũn không bước đi nổi.
Trong chớp mắt, Vân Vũ Dương cũng kêu lên tuyệt vọng, lại ngã xuống đất, thều thào:
- "Đều tại ta tác nghiệt, đều tại ta tác nghiệt!" thanh âm càng lúc càng
yếu, Trần Tuyết Mai trong lòng chết lặng, cố gắng đi đến bên cạnh Vân Vũ Dương, không dám suy nghĩ cũng không dám nói nửa lời. Vân Vũ Dương run
rẩy nói đứt quãng:
- "Để bọn chúng đi đi! Đi đi, ... nàng hãy hỏa thiêu nơi này, đem tro cốt của ta về Giang Nam. Ta không muốn vùi thây ở nơi thương tâm này." Thanh âm lúc sau không còn nghe rõ nữa. Vốn dĩ y
còn có thể sống thêm ba ngày nhưng vì thương tâm quá độ, tâm lực hao mòn mà chết.
Hai mươi năm sinh ly tử biệt, vừa gặp mặt lại thành
vĩnh quyết, Trần Tuyết Mai cũng không biết là yêu hay hận? Là mơ hay
thực? Trượng phu hài tử, hài tử trượng phu,..., trong lòng hỗn loạn,
muốn khóc mà không khóc được. So với lúc bị Vân Vũ Dương đẩy xuống
Trường Giang còn đau khổ hơn. Trần Tuyết Mai không chịu nổi, thét lên
một tiếng, ngã gục lên người Vân Vũ Dương.
Trên Hạ Lan sơn còn có hai kẻ thương tâm là Vân Tố Tố và Trần Huyền Cơ. Vân Tố Tố cơ hồ không
chịu đựng được nhưng vẫn chạy như điên, trốn khỏi Trần Huyền Cơ đang
đuổi theo.
Gió đêm thổi tới tiếng kêu bi thương của Trần Huyền Cơ:
- "Tố Tố, chờ ta với! Muội không lí gì đến ta, cũng nên nói với ta một
lời, Tố Tố!" nhưng Tố Tố không quay đầu lại, chỉ có gió đêm làm sứ giả
cho hai người họ, đem tiếng gọi của Trần Huyền Cơ truyền tới Vân Tố Tố
rồi lại đưa tiếng khóc của Vân Tố Tố vọng về.
Trần Huyền Cơ cực kỳ mê muội, cực kỳ sợ hãi, lờ mờ cảm thấy có điềm chẳng lành. Hắn muốn áp chế mình, lại muốn biết đáp án.
Ngọc tự vô trần, ngân hà chảy xiết, ánh trăng như nước, bóng đêm mờ ảo.
Những chuyện đã qua lần lượt hiện lên trong đầu. Trần Huyền Cơ nhớ tới
đêm Vân Tố Tố gảy đàn trên núi, bộc lộ tâm tình. Ánh trăng đêm nay vẫn
thế, người vẫn thế nhưng tâm tình đã hoàn toàn thay đổi.
Trần Huyền Cơ tận lực đuổi theo, khoảng cách với Vân Tố Tố ngắn dần. Trần Huyền Cơ lại kêu lớn:
- "Tố Tố, muội từng nói trên thế gian này chỉ có một mình ta là người
thân, từ nay về sau, bất luận chân trời góc bể cũng đi theo ta. Tố Tố,
muội sao thế?" gió đêm vọng lại tiếng khóc nghẹn ngào của Vân Tố Tố:
- "Không thành, không thành,... Huyền Cơ, huynh không biết..." Trần Huyền Cơ kêu lên:
- "Tố Tố, chúng ta còn có chuyện gì không thể nói rõ? Tố Tố, muội nói
đi!" Vân Tố Tố không trả lời, lại chạy nhanh hơn làm cho chim chóc bay
hết lên vách đá.
Bất thình lình có người kêu lớn:
- "Huyền Cơ, Huyền Cơ!" Trần Huyền Cơ quay lại nhìn, thì ra đó là Thượng Quan
Thiên Dã. Chỉ trong phút chốc hắn vừa dừng lại, Vân Tố Tố lại cách hắn
thêm mười trượng.
Trần Huyền Cơ vội vàng nói:
- "Thiên Dã huynh, chúng ta ngày sau nói tiếp!" Thượng Quan Thiên Dã không kịp thở, gào lớn:
- "Đạt Ma kiếm phổ là của ngươi, Côn Ngô bảo kiếm cũng là của ngươi!" Trần Huyền Cơ chấn động, kêu lên:
- "Cái gì?" nhưng vẫn không quay đầu lại mà chạy tiếp. Thượng Quan Thiên Dã nói:
- "Này này, chờ ta với, nghe ta nói!" Trần Huyền Cơ nhảy vọt lên, thấy Vân Tố Tố đứng liêu xiêu nơi chóp núi, y phục tung bay.
Trần Huyền Cơ hét lên một tiếng, khinh công "Yến Tử Toản Vân" lăng không vọt lên mấy trượng, phi thân lên đỉnh núi. Thượng Quan Thiên Dã bất thình
lình không thấy hắn đâu, không nhịn được hét lớn:
- "Ngoại tổ phụ của ngươi có phải là Trần Định Phương không? Đạt Ma kiếm phổ bị Mưu Độc Dật cướp đi, Côn Ngô bảo kiếm là vật của thê tử thứ nhất của Vân Vũ
Dương. Tất cả đều là của ngươi!" Thượng Quan Thiên Dã theo lời của sư
phụ Tất Lăng Phong nói, kiếm phổ và bảo kiếm đều thuộc về con gái của
Trần Định Phương. Hắn không biết Trần Tuyết Mai còn sống nhưng lại nhớ
Trần Định Phương là ngoại tổ phụ của Trần Huyền Cơ. Hán tử thô hào trực
tính này hoàn toàn không nghĩ đến quan hệ giữa Trần Huyền Cơ và Vân Tố
Tố, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, một mạch đuổi theo nói
cho Trần Huyền Cơ hay.
Mấy tiếng này như sấm nổ giữa trời quang,
Trần Huyền Cơ rốt cuộc cũng minh bạch. Hốt nhiên thấy Vân Tố Tố ngọc thủ giơ lên, đem Côn Ngô bảo kiếm đi lại, run rẩy kêu:
- "Huyền Cơ,
Huyền Cơ, huynh, huynh đã minh bạch chưa? Đừng đến gần muội, đừng đến
gần muội!" trong nháy mắt Trần Huyền Cơ cảm thấy mất hết hồn vía, không
tự chủ được vẫn chạy lên núi. Không biết Vân Tố Tố có phải muốn tránh
hắn hay ngẫu nhiên sẩy chân, từ trên cao rơi thẳng xuống dưới.
Gió núi nổi lên, khắp sơn cốc vang vọng tiếng kêu thê thảm của Trần Huyền Cơ. Thượng Quan Thiên Dã hoang mang mờ mịt, hét lớn:
- "Chuyện này là sao?" không có ai trả lời y. Tất cả đều là tiếng gọi của Trần Huyền Cơ:
- "Tố Tố!" hắn phát cuồng tìm Vân Tố Tố khắp xung quanh nhưng đương nhiên không tìm thấy. Ngay cả Thượng Quan Thiên Dã cũng không biết theo hướng nào để tìm Trần Huyền Cơ!
Ngọn lửa bùng lên, gió núi gào thét, trong tiếng kêu điên cuồng của Trần Huyền Cơ, Vân gia đã biến thành một đống tro tàn.