“Còn chưa tìm được sao?” Tiểu Thanh cuống cuồng hỏi gia đinh đang lên bờ
Gia đinh thở dài một hơi “Đã tìm trên mặt sông mấy ngày, đều không tìm được cô gia cùng tiểu thư”
Mặc Ngôn sau khi nghe xong nặng nề đập tay vào cây cổ thụ bên cạnh, trong nháy mắt tức gận nắm lấy cổ áo An Thế Hiền nhấc hắn khỏi mặt đất khiến An Thế Hiền sợ đến hai chân phát run hô “Đừng....đừng đánh....ta lúc ấy chỉ chú ý bảo hộ chính mình mà thôi”
“Nếu thiếu gia cùng thiếu phu nhân nhà ta có cái gì không hay xảy ra, ta liền giết chết ngươi” Mặc Ngôn nổi trận lôi đình
“Hảo hảo hiện tại đánh hắn cũng vô ích” Tiểu Thanh không muốn xảy ra án mạng vội vàng kéo vạt áo Mặc Ngôn “Có lẽ không có tin tức chính là tin tốt, điều này có nghĩa là thiếu gia cùng thiếu phu nhân vẫn còn sống”
“Tiểu Thanh tỷ nói rất đúng, không có tin tức chính là tin tốt, nói không chừng tiểu thư cùng cô gia đã được người cứu” một bên gia đinh cũng nói
“Có khả năng này” Tiểu Thanh tựa như người lạc đường tìm được phương hướng nói “Đúng vậy, có lẽ là được người ở địa phương cách đó không xa cứu giúp. Mau! gọi thêm nhiều người đến địa phương phụ cận cùng đảo nhỏ hỏi một chút”
“Vâng!”
.
.
Ngư dân thôn----
“A ha ha ha...ha ha...” Tấn Dương ngồi ở đại sảnh không ngừng ngây ngô cười
Ngư nãi nãi sợ hãi vội vàng chạy đến phòng bếp hỏi Thẩm Uyển “Uyển nhi a, ngươi xem Dương nhi sau khi trở lại đã cười ngây ngô hơn một canh giờ, các ngươi trong rừng đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng trở lại toàn thân vô cùng bẩn, không phải là hái trái cây ngã xuống hư đầu óc đi”
Thẩm Uyển nghe Ngư nãi nãi nói như vậy, vừa ngượng vừa giận, ngượng ngùng là vì nhớ tới nụ hôn nóng bỏng trong rừng cây, còn tức giận là vì Tấn Dương cái tên ngốc này có vẻ mặt rất đáng ăn đòn, tại sao lại biểu hiện rõ ràng như vậy. Cắn cắn đôi môi “Có lẽ đã thực sự hỏng đầu óc rồi”
“A...thật sự hỏng a, mau đi tìm lão Từ nhìn một chút đi” Ngư nãi nãi cuống cuồng muốn đi tìm lão đại phu duy nhất trên đảo
“Ngư nãi nãi” Thẩm Uyển nhìn thấy Ngư nãi nãi thực sự muốn đi tìm đại phu vội vàng kéo lại “Ta nói đùa, nàng không có việc gì”
“Thật sự không có việc gì sao?”
“Thật sự không có”
“Nhưng là....” Ngư nãi nãi vẫn còn có chút lo lắng
Thẩm Uyển gặp Ngư nãi nãi không tin, đi đến đại sảnh lấy tay đánh nhẹ trán Tấn Dương, tức giận nói “Ngươi đã cười đủ chưa a”
“Ta xem ta về sau nằm mơ cũng sẽ cười, hắc hắc” Tấn Dương lôi kéo tay Thẩm Uyển vừa cười vừa nói
Thẩm Uyển liếc Tấn Dương một cái “Nhanh đi ra bãi cát cùng Ngư nãi nãi thu lưới”
“Tuân mệnh!” Tấn Dương lập tức nhảy lên đến gần sát bên tai Thẩm Uyển nói “....nương tử đại nhân“. Sau đó hướng trên mặt Thẩm Uyển hôn trộm một cái
Mặt Thẩm Uyển đỏ lên, ngượng ngùng muốn đánh Tấn Dương lại bị Tấn Dương tránh thoát chạy ra ngoài, đằng xa vẫn còn nghe tiếng cười sảng khoái của Tấn Dương
Tên vô lại, Thẩm Uyển nổi giận che lại nơi bị Tấn Dương hôn trộm
“Ta có thể có chuyện gì?” Tấn Dương kỳ quái nhìn Ngư nãi nãi
Ngư nãi nãi gặp Tấn Dương khôi phục bình thường thở phào nhẹ nhõm “Không có việc gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi, đi thu lưới thôi”
“Nha”
Thẩm Uyển bình tĩnh tâm tình một chút sau lại đi phòng bếp
“Có người ở nhà không?”
Thẩm Uyển nghe thấy có người đến, từ phòng bếp đi ra “Là Ngư công tử a”
Ngư Gia Hưng sờ sờ đầu xin lỗi, gò má đỏ bừng nói “Đừng gọi ta là Ngư công tử, ta không phải là cái gì công tử”
Thẩm Uyển gặp Ngư Gia Hưng bộ dạng trung thực, nhịn không được khẽ cười nói “Được rồi Gia Hưng, ngươi là đến tìm Ngư nãi nãi sao?”
Ai ngờ Ngư Gia Hưng nhìn thấy nụ cười của Thẩm Uyển liền ngẩn người tại chỗ
“Gia Hưng? Gia Hưng?” Thẩm Uyển gọi hai tiếng
“A, nha....”
“Ngươi là đến tìm Ngư nãi nãi sao?”
Ngư Gia Hưng gật đầu nhẹ, suy nghĩ một chút lại lắc đầu, rồi lại gật đầu...
Này một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, Thẩm Uyển dù thông minh cũng đoán không ra hắn đây là ý gì?
Ngư Gia Hưng gặp Thẩm Uyển nghi hoặc vội vàng giải thích “Cha ta bảo ta đến tìm Ngư nãi nãi. Không đúng, cũng là ta muốn tìm Ngư nãi nãi. Ta....ta là tới tìm ngươi...”
“?????” càng nói càng làm cho Thẩm Uyển hồ đồ, rốt cuộc là thôn trưởng tìm Ngư nãi nãi hay là hắn tìm Ngư nãi nãi, hoặc là tìm nàng?
Ngư Gia Hưng thấy mình càng nói càng hồ đồ, có chút tức giận đánh vào đầu mình một cái, không nhiều lời nữa vội vàng quỳ gối xuất trong áo ra một vỏ sò
Thẩm Uyển bị hành động này làm cho sợ hãi lui về sau vài bước “Ngươi đây là?”
“Thẩm cô nương, gả....gả cho ta đi” Ngư Gia Hưng nói gọn gàng dứt khoát “Ta biết rõ ta không xứng với ngươi, nhưng từ khi nhìn thấy ngươi, ta liền thích ngươi, đây là vỏ sò đẹp nhất trong thôn, vừa vặn rất hợp với cô nương xinh đẹp như ngươi”
Thẩm Uyển kinh sợ, không nghĩ tới bình thường hắn nhìn thấy nàng liền bỏ chạy thế nhưng hôm nay lại can đảm cần hôn nàng
Ngư Gia Hưng giơ vỏ sò quỳ trên mặt đất khuôn mặt đỏ bừng chờ đáp án của Thẩm Uyển
“Ngươi...ngươi trước hãy đứng lên....” Thẩm Uyển vừa định từ chối
“Nương tử
~” chỉ thấy Tấn Dương xách theo cái sọt trở lại, vừa vặn trông thấy màn cầu hôn của Ngư Gia Hưng, tức giận đến đầu toát ra khói, bất quá liền thay đổi sắc mặt
Nương tử?????? Ngư Gia Hưng ngẩn ra......
Tấn Dương đem cái sọt để xuống, lộ ra nụ cười mê người đi đến cạnh Thẩm Uyển, ôm lấy eo thon, đem Thẩm Uyển kéo vào trong lòng. Đối với Ngư Gia Hưng đang quỳ trên mặt đất nói “Thực thẹn thùng, Ngư huynh đệ, Uyển nhi đã là nương tử của ta”
“Cái gì? Các ngươi.....” Ngư Gia Hưng vẻ mặt không tin
“Chúng ta là cưới hỏi đàng hoàng hơn nữa còn có người làm chứng. Đúng không, nương tử” Tấn Dương mập mờ đối với Thẩm uyển nói
Thẩm Uyển bị Tấn Dương nói bằng giọng mập mờ làm cho mặt đỏ bừng, gật đầu nhẹ.
Ngư Gia Hưng thấy Thẩm Uyển gật đầu, thất vọng ngồi trên mặt đất. Nghi hoặc nói “Nhưng là các ngươi khi mới đến đây....”
“Bởi vì ta lúc ấy chọc giận nương tử đại nhân khiến nàng tức giận nên nàng mới đối với ta hờ hững”
“Nguyên lai là như vậy” Ngư Gia Hưng không có gì để nói. Có chút cúi đầu ủ rũ đứng lên. Nhìn Tấn Dương cùng Thẩm Uyển “Mặc dù ta rất thích Thẩm cô nương nhưng đã biết nàng là vợ ngươi thì không thể khi dễ, huống chi ta không xứng với Thẩm cô nương, Dương huynh đệ ta chúc phúc cho các ngươi”
“Đa tạ...” Tấn Dương đối với Ngư Gia Hưng nói “Ta tin tưởng ngươi sẽ mau chóng tìm được hạnh phúc”
Ngư Gia Hưng gãi đầu ngây ngô cười “Ta sẽ cố gắng”
Đợi đến khi Ngư Gia Hưng đi rồi, Tấn Dương nhìn Thẩm Uyển trong lòng, giả vờ như thực tức giận nói “Hảo a, ta mới đi không bao lâu ngươi liền trêu hoa ghẹo nguyệt”
“Ta nào có” Thẩm Uyển đỏ mặt phản bác
“Còn ngụy biện” Tấn Dương trừng phạt cắn tai Thẩm Uyển một tý
“Nha....” Tai Thẩm Uyển truyền đến một hồi đau nhức
“Trước kia là tên họ An, hiện tại là Ngư dân ngốc. Không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi là của ta” Tấn Dương nói
Thẩm Uyển sau khi nghe xong, có chút tức giận nói “Ngươi còn nói ta, vậy còn ngươi. Cả ngày đi thanh lâu....” Nhớ tới mấy ngày nay trong thôn nhiều thiếu nữ liếc mắt đưa tình với Tấn Dương, còn có lúc trước khi rơi xuống nước mặt Tấn Dương dính vết son môi, càng nghĩ càng tức giận, tránh khỏi vòng tay Tấn Dương
Ách, tức giận??!!!
Tấn Dương sờ sờ mũi “Ngươi sao lại tức giận??” muốn ôm lấy Thẩm Uyển lại bị nàng đẩy ra “Đừng đụng ta...”
Tấn Dương gặp Thẩm Uyển tức giận, vội vàng nói “Ta sai rồi, ta sai rồi a. Ta chỉ đến thanh lâu uống rượu thôi”
“Uống rượu?! Uống rượu mà trên mặt có dấu son môi sao?” Thẩm Uyển có chút đề cao giọng
“Dấu son môi?” Tấn Dương hoàn toàn không nhớ
“Ngươi....” Thẩm Uyển không biết là Tấn Dương đang giả ngây ngô hay là không nhớ thật. Tức giận quay mặt đi
Lần nữa bị Thẩm Uyển đẩy ra không thương tiếc. Tấn Dương cắn răng, mặt dày mày dạn ôm lấy Thẩm Uyển
“Ngươi...mau buông ta ra....”
“Không buông, ta thật sự sai rồi, đừng nóng giận, trong tâm ta chỉ có ngươi” Tấn Dương đối với Thẩm Uyển thân mật nói. Ngậm lấy vành tai Thẩm Uyển
Thẩm Uyển ngẩn ra. Tấn Dương dùng lưỡi liếm vành tai. Thẩm Uyển chỉ cảm thấy một cổ dòng điện chạy toàn thân. Bị Tấn Dương làm như thế vốn là đang tức giận khuôn mặt ửng đỏ, lỗ tai đều đỏ.
Tấn Dương theo vành tai hôn xuống, cổ thon nhỏ bị hôn đến nóng rực. Thẩm Uyển cảm thấy ngứa cùng tê dại, giống như lông vũ nhẹ nhàng xoẹt qua, chân có chút mềm nhũn, toàn thân căng thẳng “Quần....quần áo lụa là....”
Tấn Dương ôm ngang hông Thẩm Uyển, hôn đến cổ áo liền dừng lại, hít sâu một hơi, làm cho mình tự bình tĩnh lại. Cằm chống tại bả vai Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển thấy Tấn Dương ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm, tim đập nhanh cùng bình phục một tý
“Không cho phép ngươi tức giận, nếu không ta không đảm bảo ta còn có thể nhịn được” Tấn Dương khẽ nghiêng đâu nói
“Ngươi...” Thẩm Uyển nghe thấy giọng nói vô lại của Tấn Dương, gò má lại ửng đỏ mắng “Ngươi....vô lại!”
“Ta chỉ vô lại với ngươi”
“Lưu manh!”
“Ta chỉ đối với ngươi đùa giỡn lưu manh”
“Bại hoại!”
“Ta chỉ đối với ngươi làm chuyện xấu”
“....” Thẩm Uyển không còn lời nào để nói
Tấn Dương cảm thấy Thẩm Uyển đã hết tức gận “Nương tử đại nhân, đã hết tức giận rồi?”
Tấn Dương kéo Thẩm Uyển đến gần, trán dán cùng trán, mũi dán mũi...
“Không cho phép đi thanh lâu”
“Hảo”
“Không cho phép ngươi trên đường tùy tiện đến gần nữ tử, nam tử cũng không được”
“Hảo”
“Không cho phép ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi là của ta” Thẩm Uyển học theo Tấn Dương nói
“Ách....vâng, nương tử đại nhân” Tấn Dương chạm mũi Thẩm uyển một cái “Chúng ta về nhà thôi. Tiểu Thanh tỷ tỷ cùng Mặc Ngôn còn có gia gia, Nghiễn nhi phỏng đoán sẽ lo lắng”
“Hảo...” Thẩm Uyển học theo Tấn Dương chạm mũi một cái, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.
------------------------
Editor: bật mí cho các bạn biết là chương sau sẽ có “thịt” (^o^) và..................................................................................ngày mai sẽ không có chương mới hí hí hí (^,^)