Người Dung Cảnh chấn động, môi mỏng nhếch lên, dưới ánh trăng chiếu rọi, trong tiểu viện mát rượi như nước, hắn bỗng nhiên như rơi từ chín tầng mây xuống, cả người toát ra vẻ cô đơn.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh từ cửa sổ đang mở, dung mạo tuấn tú vô cùng lạnh lùng.
Một lúc lâu sau, Dung Cảnh dùng âm thanh rất nhẹ nói: “Cho dù nàng chết rồi, thì sao? Nàng chết cũng yêu ta, không yêu ngươi.”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm lập tức lạnh lùng, như đóng băng tuyết, nhìn thẳng Dung Cảnh, “Có phải bây giờ ngươi rất muốn chết theo nàng ấy? Nhưng mà không có cửa đâu? Cho dù ngươi chết, trên hoàng tuyền, trong điện Diêm Vương cũng không thấy nàng ấy đâu. Bởi vì nàng ấy vốn không thuộc về nơi đây. Hồn bay lên trời, mới là kết cục của nàng ấy.”
Dung Cảnh mặt không cảm xúc nhìn Dạ Khinh Nhiễm, lạnh lùng nhướn mày, “Nàng chết, ngươi rất đắc ý?”
“Sao ta lại không đắc ý?” Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh, “Một người phụ nữ không yêu ta, nàng ấy chết ta cũng không luyến tiếc.”
Dung Cảnh bỗng nhiên quay người, không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, mà nhìn về phía Đông, giọng dịu dàng nói: “Dạ Khinh Nhiễm, chúng ta đánh cuộc?”
Dạ Khinh Nhiễm híp mắt, không có hứng thú gì hỏi, “Ngươi muốn đánh cuộc gì? Đừng nói cho ta ngươi muốn đánh cuộc về nàng ấy.”
“Ta chính là muốn đánh cuộc về nàng ấy.” Ánh mắt Dung Cảnh dường như xuyên thấu qua bầu trời phía đông, nhìn đám mây đen, thản nhiên nói: “Ta đánh cuộc là nàng ấy có thể còn sống trở về.”
Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười to.
Dung Cảnh nghe tiếng cười của Dạ Khinh Nhiễm, không bị ảnh hưởng chút nào.
“Dung Cảnh, ngươi đang nằm mơ sao? Người mà hồn đã bay lên trời còn có thể sống quay trở về được sao? Ngươi chờ kiếp sau a!” Dạ Khinh Nhiễm ngưng cười, giễu cợt nhìn Dung Cảnh.
“Có phải ta đang nằm mơ hay không vẫn là dùng sự thật chứng minh.” Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, đối diện với ánh mắt của Dạ Khinh Nhiễn, đáy mắt là vẻ lạnh lùng mênh mông vô bờ, “Hôm nay ta vốn định giết ngươi, ngươi bây giờ không phải đối thủ của ta, nhưng ta muốn để ngươi tận mắt nhìn nàng ấy còn sống quay trở về. Còn gì tốt hơn ván bài này?”
“Ngươi đúng là lừa mình dối người.” Dạ Khinh Nhiễm cười nhạo một tiếng, chắc là vừa mới cười quá mạnh, hắn bỗng ho khan.
Dung Cảnh không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, quay người rời đi.
Đám ẩn vệ Dạ thị vây xung quanh Dung Canh đều nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, Hoàng Thượng không bảo ngăn lại, bọn họ không biết có nên động thủ hay không.
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Dung Cảnh đã biến mất ở tiểu viện phủ Tổng binh.
Lúc này, Dạ Khinh Nhiễm cũng ngừng ho khan.
Nghiễn Mặc đi vào trong phòng, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, thăm dò hỏi, “Hoàng Thượng, chẳng lẽ cứ để Cảnh thế tử rời khỏi như vậy?”
Dạ Khinh Nhiễm cười một tiếng, dựa vào gối nằm, giọng điệu u ám nặng nề, “Không phải hắn muốn đánh cược sao? Để hắn rời đi thì sao? Hơn nữa ta cũng muốn nhìn xem, có phải nàng ấy thật sự có số mệnh còn sống trở về.”
Nghiễn Mặc trầm mặc một lát, khẽ nhắc nhở, “Ngài nên uống thuốc rồi!”
Nghiễn Mặc đau lòng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, hạ mành cho Dạ Khinh Nhiễm, lui xuống.
Đám ẩn vệ đều thu kiếm, ẩn nấp vào chỗ tối.
Sách lược tấn công doanh trại của đại quân Mộ Dung gặp phải đại quân Thiên Tánh đã có chuẩn bị, lực lượng hai phe ngang nhau, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại.
Một lúc lâu sau, sau khi Dung Cảnh trở về doanh trại, hạ lệnh thu binh.
Trận chiến giằng co đầu tiên giữa Lan thành và Mã Pha Lĩnh mấy tháng nay vì vậy mà chấm dứt qua loa. Tướng sĩ bên Mộ Dung còn chưa đánh đã nghiền, không hiểu Cảnh thế tử bố trí chu đáo chặt chẽ như thế, sao lại thu binh, nếu là tiếp tục đánh, mấy tháng nay, binh sĩ bọn họ siêng năng thao luyện không có khả năng bắt không được binh sĩ Thiên Thánh. Nếu bàn về khí thế, binh sĩ Thiên Thánh tất nhiên thua cho bọn họ.
Dung Cảnh không giải thích, đi vào trong quân trướng ngủ.
Cố Thiếu Khanh và quốc cữu Nam Cương, tướng llĩnh đưa mắt nhìn nhau, biết Dung Cảnh đi Lan thành, không dám quấy rầy Dung Cảnh. Vội vàng đi kiểm kê nhân số, dọn sạch chiến trường, chỉnh đốn binh lực.
Hôm sau, Bắc Cương truyền ra tin tức Dạ Khinh Noãn nắm giữ ấn soái, dẫn binh mã Bắc Kỳ và binh mã Bắc Cương tiến đánh đại quân của Nam Lăng Duệ.
Cùng một ngày, tầm giữa trưa, mây đen bỗng nhiên che lấp mặt trời, ban ngày biến thành đêm tối.
Dân chúng thiên hạ đều hoảng sợ trước sự thay đổi thiên văn hiếm có nghìn năm này, nhìn màn trời tối đen như mực, cảm thấy hoảng sợ như ngày tận thế, dân chúng Kỳ thành, Lan thành đều tụ tập một chỗ, hốt hoảng lo sợ chờ đợi trong đêm tối không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa.
Mọi người nghĩ, phải chăng trời sắp sụp đổ, thế giới này sắp tiêu vong rồi?
Dân chúng khủng hoảng, doanh trại Lan thành cũng xôn xao. Doanh trại Mã Pha Lĩnh cũng xôn xao không thôi.
Dạ Khinh Nhiễm nằm trên giường không dậy mấy ngày, lần đầu tiên ra khỏi phòng, leo lên tường thành của Lan thành.
Trong Mã Pha Lĩnh, Dung Cảnh cũng đi từ trong quân trướng ra, nhìn trời tối đên như mực, ánh mắt hắn nhìn về phía Đông.
Quốc cữu Nam Cương, mấy người Cố Thiếu Khanh đều tụ tập trong quân trướng khi trời đột nhiên tối đen như mực. Thấy Dung Cảnh đi ra, đều nhìn Dung Cảnh, tuy bọn họ bình tĩnh hơn các tướng sĩ, nhưng trong lòng cũng hơi hỗn loạn.
Dung Cảnh nhìn về phía Đông, thản nhiên nói các tướng lĩnh: “Ta từng nghe Vân Thiển Nguyệt nói qua, có một hiện tượng tự nhiên tên là nhật thực. Ra lệnh cho toàn quân, không cần hoang mang.”
“Vâng!” Có người lập tức lĩnh mệnh đi. Bọn họ tin tưởng Dung Cảnh như thần, đương nhiên lập tức tin lời Dung Cảnh.
Cố Thiếu Khanh kinh ngạc hỏi, “Nhật thực? Sao trên sử sách chưa từng ghi lại?”
Dung Cảnh cười, “Ngàn năm trước xuất hiện một lần, thiên triều sử chí từng ghi lại. Nhưng lúc đó sử quan không hiểu, láng máng ghi lại một ít, cho nên, không thể quan sát cẩn thận.”
Cố Thiếu Khanh gật đầu.
Quốc cữu Nam Cương kìm nén vẻ kinh ngạc, lập tức hỏi, “Cái này sẽ tối trong bao lâu? Trời sáng rồi, không biết trời có thay đổi gì không?”
“Không biết được! Chúng ta chờ đợi thôi!” Dung Cảnh lắc đầu.
Bỗng nhiên một vị phó tướng thăm dò hỏi, “Không biết việc này có liên quan đến thế tử phi ở Vân Sơn không?”
Tâm tư mọi người đều thay đổi.
Dung Cảnh hơi mím môi, trong mắt lóe lên chút cảm xúc, nhìn về phía Đông nói: “Nàng nhất định sẽ trở về! Phải trở về!”
Tất cả mọi người gật đầu, tuy đã hơn bốn tháng không có tin tức, nhưng bọn họ tin tưởng, Cảnh thế tử phi nhất định có thể trở về. Ngài ấy yêu Cảnh thế tử như vậy, sao có thể bỏ Cảnh thế tử tự dày vò mình?
Ánh mắt Dung Cảnh xuyên qua đêm tối, nhìn Vân Sơn vạn dặm bên ngoài, không nói thêm gì nữa.
Các tướng lĩnh cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng chờ ban ngày xuất hiện lại.
Cùng lúc đó, bầu trời Đông Hải cũng mây đen che lấp mặt trời, không thấy ban ngày, lộ ra đêm tối.
Dân chúng Đông Hải cũng giống như dân chúng Thiên Thánh đều vô cùng hoảng sợ.
Đông Hải Vương lập tức mời Ngọc Tử Thư tiến cung, Ngọc Tử Thư bảo người ra lệnh toàn thành nói đây là hiện tượng thiên văn tự nhiên, không có chuyện gì xảy ra trước, sau đó mới ngồi xe ngựa vào cung giải thích với Đông Hải Vương.
Đông Hải Vương nghe xong câu giải thích của Ngọc Tử Thư, mới trấn tĩnh lại, hỏi Ngọc Tử Thư, “Mấy ngày này tìm được Vân Sơn chưa?”
Ngọc Tử Thư lắc đầu, “Vân Sơn quá bí mật, vẫn chưa tìm được. Nhưng con xem hiện tượng thiên văn, đúng là có chỗ khác với hiện tượng thiên văn bình thường, có lẽ là Vân Sơn, con đang tìm kiếm phương hướng, con định đích thân đi một chuyến.”
Đông Hải Vương gật đầu, “Bây giờ hơn bốn tháng rồi, cũng nên có kết quả rồi. Đợi sau khi nhật thực biến mất, con đích thân đi đi!”
Ngọc Tử Thư gật đầu.
Khắp nơi trong thiên hạ đều bị nhật thực bao trùm, hoàn toàn đen kịt, chỉ có một nơi, sau khi mặt trăng bị che lấp một nửa, cuối cùng cũng sáng lại đó là Vân Sơn.
Ba vị trưởng lão và mọi người ở Vân Sơn đã sớm tuyệt vọng đợi bên ngoài rừng Hắc Phong, tất cả mọi người đều đã ở bờ vực sụp đổ. Rốt cục, mặt trời ở Vân Sơn khôi phục ánh sáng.
Tam trưởng lão quản lý hình đường nhìn trời xanh sáng sủa, kích động đến mức nói không ra lời.
Có người lập tức nói: “Trưởng lão, bây giờ Vân Sơn trời hửng sáng rồi, không hề sụp đổ, có phải chúng ta nên quay về xem?”
“Đương nhiên là quay lại xem rồi! Đi!” Đại trưởng lão đi đầu nhấc chân lên, xông vào rừng Hắc Phong.
Tất cả mọi người ở Vân Sơn đều không ở lại nữa, kích động đi theo phía sau Đại trưởng lão. Vân Sơn là cội nguồn dựa vào sinh sống qua nhiều thế hệ của bọn họ, bọn họ không thể không có Vân Sơn. Bây giờ Vân Sơn sáng sủa rồi, không biết Thiếu chủ và thần nữ như thế nào. Bọn họ không thể chờ đợi được vội quay trở về.
Đi đến cuối rừng Hắc Phong, đập vào mắt là nước trong núi xanh.
Núi xanh yên tĩnh, nước xanh biếc tĩnh mịch. Bích Hồ vốn đóng băng đã tan ra, chỗ nước trong veo, cá ngủ đông bị đóng băng sống lại. Hoa ngọc lan vốn khô héo bên hai bờ lúc này lại sống lại toàn bộ, hoa lan đua nở, giống như lúc trước, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước.
Bức thành núi xanh một lần nữa khôi phục màu ngọc bích. Vân Sơn khôi phục, dãy núi tầng tầng lớp lớp, mây mù lượn lờ, cung điện cao vút trong mây, là ngôi nhà quen thuộc của bọn họ, giống như lúc trước.
“Trời xanh có mắt ah!” Đại trưởng lão quỳ trên mặt đất, nét mặt già nua đầy vẻ cảm kích.
“Ông trời bảo hộ Vân Sơn!” Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đều quỳ trên mặt đất, khuôn mặt già nua cũng vô cùng kích động.
Tất cả người của Vân tộc đều quỳ trên mặt đất, tình cảnh này chứng mình Vân Sơn đã được duy trì.
Một lúc sau, Đại trưởng lão đứng lên, nói với mọi người: “Đi mau, chúng ta lên núi, xem có phải Thiếu chủ và thần nữ đã rời khỏi hồ băng ngàn năm hay không”
“Vâng!” Tất cả mọi người đứng dậy, lên tiếng tra lời.
Mấy ngàn người cuồn cuộn vượt qua hồ xanh, đi vào bức tường che chắn màu xanh, lên Vân Sơn.
Vân Sơn khôi phục, cung điện như trước, ban công như trước, mây mù như trước, nhưng cảm giác không giống như trước đây, rốt cuộc khác ở đây bọn họ không nói rõ được. Tóm lại, mọi người đều có một cảm giác thoái mái khi đi vào bên trong, ngay cả gió cũng nhẹ.
Đại trưởng lão dẫn đầu, sau khi lên núi đi thẳng đến hồ băng ngàn năm.
Bọn họ mới đi được nửa đường, hai người đến nghênh đón đúng là Lam Linh và Tử Kỳ, hai người vẫn như vậy.
Đại trưởng lão vui vẻ, hai người chưa mở miệng đã vội hỏi, “Thiếu chủ và thần nữ như thế nào?”
Lam Linh đưa mắt nhìn Tử Kỳ, đều hé miệng cười cười nói: “Thiếu chủ và thần nữ đã vượt qua kiếp nạn lớn, bây giờ đã rời khỏi hồ băng ngàn năm ở trong cung điện.”
Đại trưởng lão lập tức kích động mừng rỡ không nói nên lời.
Nhị trưởng lão liên tục nói: “Thiếu chủ và thần nữ còn sống là tốt rồi, tổ tiên các đời phù hộ, trời phù hộ Vân Sơn ta, phúc của Vân Sơn.”
Tam trưởng lão lập tức nói: “Chúng ta mau đi thăm Thiếu chủ và thần nữ!”
Một nhóm người nhao nhao đi về phía cung điện mà Thượng Quan Minh Nguyệt ở.
Lam Linh và Tử Kỳ còn định nói tiếp gì đó, thấy mấy người này trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, hai người đưa mắt nhìn nhau, thở dài, vội vàng đuổi theo mọi người.
Một nhóm người đến Vân cung, chỉ thấy cửa Vân cung đóng chặt, Thanh Phong nắm kiếm canh giữ ở cửa cung.
Đại trưởng lão nhìn thấy Thanh Phong, lập tức vui mừng hỏi, “Thiếu chủ đâu?”
Thanh Phong liếc nhìn mọi người, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi, chắc là sau lịch kiếp, vẻ mặt điềm đàm hơn trước kia, trả lời: “Thiếu chủ còn chưa tỉnh.”
Đại trưởng lão khẽ giật mình, lập tức hỏi, “Vì sao?”
“Thần nữ tiếp nhận toàn bộ linh lực của tổ tiên các đời, không chịu nổi nên hôn mê. Một tháng sau, Thiếu chủ đi xuống hồ băng ngàn năm, dùng linh thuật đánh thức thần nữ, sau khi thần nữ tỉnh lại khởi động tỏa hồn thuật, tách rời Sinh Tử Tỏa Tình, mấy lần sống chết, nhưng vẫn là khó có thể hoàn thành, chắc là Thiếu chủ đã tiêu hao hết linh lực giúp thần nữ, sau đó hai người đều hôn mê.” Thanh Phong nói.
“Các ngươi cũng đi xuống một tháng, sao lúc đó không truyền tin ra?” Nhị trưởng lão lập tức hỏi.
“Chúng thuộc hạ xuống dưới không chịu nổi linh thuật bên trong, cũng bị hôn mê, sáng hôm nay mới tỉnh lại, lập tức mang theo Thiếu chủ và thần nữ đi ra.” Thanh Phong nói.
Tam trưởng lão lập tức nói: “vậy thần nữ thực sự tỉnh rồi hả?”
“Thần nữ cũng chưa tỉnh!” Thanh Phong nói.
“Con của Thần nữ có giữ được không?” Đại trưởng lão không muốn hỏi điều này, nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.
Theo quy củ các đời ở Vân Sơn, thần nữ phải lấy Thiếu chủ, thế nhưng mà bây giờ người mà thần nữ lấy là anh trai song sinh của Thiếu chủ, đều mang huyết thống của Vân Sơn, chuyện này thực khó nói. Nhưng ông vẫn hy vọng đứa bé vẫn còn, dù sao cũng là huyết thống của Vân Sơn, nhưng ông cũng biết, thần nữ và thiếu chủ cửu tử nhất sinh trở về, bây giờ còn chưa tỉnh, sợ là đứa bé trong bụng không giữ được.
“Hài tử vẫn còn!” Thanh Phong hoảng sợ nói.
Ba vị trưởng lão lập tức mở to hai mắt, không dám tin nhìn Thanh Phong.
Tất cả mọi người ở Vân Sơn đều không dám tin.
Lam Linh và Tử Kỳ đã đến nơi, Lam Linh cười giải thích nói: “Con của Thần nữ vẫn còn. Thần nữ ý chí kiên nghị, đứa bé trong bụng thần nữ cũng ngoan cường, tuy nô tỳ không biết tình hình ba tháng Thiếu chủ và thần nữ ở dưới đó như thế nào, nhưng biết lúc bọn nô tỳ xuống dưới, lúc Thiếu chủ và Thần nữ hôn mê, tay hay người đều đặt trên bụng thần nữ, chắc chắn là hai người chung sức bảo vệ đứa bé trong bụng thần nữ.”
Sau khi Đại trưởng lão khiếp sợ một lúc lâu, cảm khái nói “Đứa bé này nhất định có phúc!”.
“Đúng vậy a, tai nạn lớn không chết sau này sẽ gặp nhiều may mắn!” Nhị trưởng lão cũng cảm khái nói.
“Còn sống tốt nhất, thần nữ có thể tiếp nhận linh lực mà tổ tiên các đời của Vân Sơn để lại, đây là có duyên, là chuyện chưa có từ trước đến nay. Hoàn thành việc mà tổ tiên các đời không làm được, việc này chứng tỏ khi thần nữ tỉnh lại, linh thuật của người sẽ đạt đến mức thần thông, đây là phúc của Vân Sơn ta.” Tam trưởng lão lập tức nói.
“Đúng vậy!” Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều gật đầu.
Tất cả mọi người ở Vân Sơn đều vui mừng hùa theo, trên mặt mọi người không còn vẻ buồn rầu nữa.
“Thiếu chủ và thần nữ ước chừng khi nào mới tỉnh lại?” Đại trưởng lão lại hỏi.
Thanh Phong lắc đầu, “Không nói chính xác được.”
Đại trưởng lão nhìn cửa cung đóng chặt, nói với Thanh Phong: “Chúng ta vào thăm, hi vọng Thiếu chủ và thần nữ tỉnh lại sớm.”
Thanh Phong do dự một chút rồi mở cửa cung.
Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão lập tức đẩy cửa vào. Những người còn lại cũng muốn đi vào, nhưng ngại nhiều người, đều đứng ở sân rướn cổ lên nhìn vào trong cung điện.
Ba vị trưởng lão đi vào trong phòng, liếc nhìn liền thấy hai người nằm trên giường, Thượng Quan Minh Nguyệt và Vân Thiển Nguyệt nằm song song, đến bây giờ tay hai người vẫn không dời bụng. Dù từ hồ băng ngàn năm ra, rồi về Vân cung, hai người rõ ràng đang hôn mê vẫn bảo vệ đứa bé trong bụng.
Thượng Quan Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, gầy đi rất nhiều, ấn đường có khí khẽ quanh quẩn, đó là linh thuật gốc của Thượng Quan Minh Nguyệt.
Trong lòng ba vị trưởng lão đều hiểu rõ, linh thuật của Thượng Quan Minh Nguyệt từ ngực tụ tập đến ấn đường, bây giờ để lộ ra, có thể thấy rõ Thượng Quan Minh Nguyệt đã tiêu hao hết linh thuật, chỉ còn lại linh thuật gốc, sợ là ngay cả linh thuật gốc cũng đã dùng.
Người của Vân tộc, linh thuật gốc chính là tính mạng quan trọng, nếu vận dụng linh thuật gốc, vậy là bị nguy hiểm đến tính mạng.
Có thể tưởng tượng ra tình huống ở dưới hồ băng ngàn năm khiến thiếu chủ buộc lòng phải dùng linh thuật gốc nguy hiểm như thế nào? Sợ là sắp bước chân vào Quỷ Môn quan rồi.
Mà Vân Thiển Nguyệt hiển nhiên tốt hơn Thượng Quan Minh Nguyệt nhiều, ít nhất thần sắc của nàng cũng tốt hơn, không giống Thượng Quan Minh Nguyệt chỉ có một ít linh thuật gốc ở ấn đường, khắp người nàng linh thuật dồi dào, khí quanh quẩn, hơn nữa mùi vô cùng tinh khiết, bụng đã nhô cao. Có một vùng khí tím nhạt bao quanh bụng nàng, rất mỏng nhẹ, người bình thường không thể nhìn ra, nhưng ba vị trưởng lão là người quản lý Hình đường của Vân tộc đương nhiên có thể nhìn ra.
Đại trưởng lão mừng rỡ nói: “Mây tía đến từ phía đông, Thông Thiên chú của thần nữ đã đạt tới cảnh giới cao nhất.”
“Đúng vậy! Vân tộc ngàn vạn năm qua, cho dù là Thiếu chủ ngàn năm trước, Thông Thiên chú đại thành, vạn vật quy thuận, thiên hạ thái bình, cũng không xuất hiện mây tía.” Nhị trưởng lão vô cùng mừng rỡ.
“Linh lực của các đời tổ tiên của Vân tộc bị một mình thần nữ hấp thu, đương nhiên người giỏi hơn Thiếu chủ của đời trước.” Tam trưởng lão mặt mũi vui vẻ.
“Vân Sơn lại bước vào thời hoàng kim!” Đại trưởng lão nói.
Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão đều gật đầu.
Đại trưởng lão nhìn hai người một lát, sau khi đưa tay tay bắt mạch chi hai người nói: “Xem tình hình này, Thiếu chủ và thần nữ sợ là phải hơn một tháng nữa mới tỉnh lại.”
“Chỉ cần có thể tỉnh lại là tốt rồi! Chúng ta đừng lòng tham không đáy.” Nhị trưởng lão an ủi.
Đại trưởng lão gật đầu, “Đi thôi! Chúng ta đi thắp hương cho các vị tổ tiên. Có các vị tổ tiên phù hộ, mới có phúc, Vân Sơn vén mây mù thấy trời sáng, vận đen qua.
Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão lia lịa xác nhận.
Ba người rời khỏi Vân cung, Đại trưởng lão nói với Lam Linh và Tử Kỳ: “Các ngươi đã đi xem thần sứ tỉnh chưa?”
“Bọn nô tỳ vừa qua thăm, thần sứ còn chưa tỉnh. Lúc bọn nô tỳ xuống hồ băng ngàn năm, cảm thấy trên người thần nữ có linh khí của thần sứ, hẳn là thần sứ dùng cấm thuật, dùng linh thần gốc của mình giúp thần nữ dưới hồ băng ngàn năm, Linh Thần bị tổn thương, sợ là thần sứ cũng phải hơn một tháng mới có thể tỉnh lại.” Lam Linh kính phục nói.
“Vận mệnh của thần sứ và thần nữ liên quan, bây giờ thần nữ không sao, cũng có công của thần sứ.” Đại trưởng lão nghe vậy gật đầu, cảm thán một câu, nhưng chỉ thổn thức trong chốc lát, dặn dò nói: “Chăm sóc tốt cho Thiếu chủ và thần nữ!”
Lam Linh và Tử Kỳ đều gật đầu.
Đại trưởng lão dặn dò tất cả mọi người ở Vân Sơn, cùng Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão mang theo một đoàn người rời khỏi Vân cung.
Một ngày này, thiên hạ mây đen che lấp mặt trời, Vân Sơn hết vận đen.