Sau khi núi Bát Hoang bị cháy lớn và Tây Duyên Nguyệt, Vân Mộ Hàn lần lượt bị ám sát, chưa đầy mấy ngày, Phong Tẫn khởi binh, suất lĩnh hai mươi vạn binh mã Nam Cương khởi phát chiến dịch.
Trận chiến này, Phong Tẫn có chuẩn bị mà đến. Bởi vì Tây Duyên Vương đã chết, lại không tìm được hung thủ, nên tướng lãnh và binh lính Tây Duyên bị vây trong bi thống, không có ý chí chiến đấu. Mà Bắc Kỳ thì mặc dù không mất đi Bắc Kỳ Vương, nhưng Bắc Kỳ là nước nhỏ, đã lâu không thấy khói lửa, lực chiến đấu không đủ. Mặt khác bởi vì Dạ Khinh Noãn điều tra hung thủ mấy ngày liên tiếp, binh lính hoang mang lo sợ, mỏi mệt không chịu nổi, cũng không có tâm tư nghênh chiến. Cho nên, mặc dù lúc Dạ Khinh Noãn điều tra hung thủ đã có phòng bị trước, nhưng vẫn không đủ để ứng phó với đao kiếm thiết kỵ Nam Cương rào rạt mà đến.
Tinh thần binh lính Nam Cương dâng cao, một mạch xông thẳng vào quân doanh Thiên Thánh. Dẫn đầu là năm ngàn binh lính tiên phong được huấn luyện tinh thông Trùng chú thuật của Nam Cương do quốc cữu Nam Cương, phía sau là hai mươi vạn đại quân khuynh sào xuất động do Phong Tẫn suất lĩnh.
Binh lính Thiên Thánh căn bản không chống đỡ được, mặc dù Tây Duyên và Bắc Kỳ cộng lại có hơn ba mươi vạn binh mã, tính ra nhiều hơn Nam Cương tới vạn binh mã, nhưng không có lực chiến đấu chính là bị động bị đánh, cho nên, binh lính liên tiếp ngã xuống. Chỉ có Hắc Y kỵ mà thủ lĩnh Hắc Y kỵ dẫn dắt là có lực ứng chiến, nhưng cũng không chống cự nổi hai mươi vạn đại quân thế tới hung hãn và hào hùng, chỉ có thể bị đánh tơi bời.
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ thấy tình huống không tốt, lúc này đề nghị Dạ Khinh Noãn, “Công chúa, ra lệnh lui binh thôi!”
Dạ Khinh Noãn cũng biết không thể tiếp tục như vậy nữa, nàng biết rõ Tây Duyên Nguyệt chết đi sẽ có ảnh hưởng với binh sĩ Tây Duyên, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến như thế, hai mươi vạn binh mã Tây Duyên căn bản không có lực chiến đấu, nàng nhìn đại quân hung hãn trước mặt, Phong Tẫn ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng bộc phát, nàng chợt cắn răng một cái, cả giận nói: “Đưa cung tên cho ta.”
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ lập tức đưa một cây cung tên cho nàng ta.
Dạ Khinh Noãn giương cung lắp tên, nhắm ngay Phong Tẫn, cách trùng trùng binh lính, bắn thẳng tới hắn ta đang đứng dưới quân kỳ Nam Cương.
Lực đạo của mũi tên này vô cùng lớn, dốc hết toàn bộ công lực của nàng ta.
Phong Tẫn nhìn mũi tên đang phá không bay đến, bay qua đầu trùng trùng binh lính, nhắm thẳng vào hắn, nếu hắn nghiêng người tránh thoát, như vậy quân kỳ phía sau hắn cũng sẽ bị nàng bắn rớt, nhất định sẽ có binh lính bị trúng tên. Hắn nhíu mày, quyết định thật nhanh, lấy cung tên ra, giương cung lắp tên, làm liền một mạch, “Sưu”, mũi tên trong tay bị bắn ra ngoài, mang theo lực đạo không thua gì Dạ Khinh Noãn.
Hai mũi tên đụng vào nhau ở giữa hai người, vang lên một tiếng, giây sau, chia năm xẻ bảy.
Dạ Khinh Noãn cầm cung tên lui ra sau một bước.
Phong Tẫn ngược lại không lui, mà là lật tay giương cung lắp tên một lần nữa, một mũi tên bắn thẳng vào Dạ Khinh Noãn. Cùng lúc đó, hắn cầm kiếm, phóng thẳng vào Dạ Khinh Noãn.
Dạ Khinh Noãn vừa đứng vững, định giương cung lắp tên nữa thì đã chậm, nàng lập tức nghiêng người tránh thoát mũi tên bắn tới, nhưng vẫn không tránh được thanh bảo kiếm mà Phong Tẫn phóng tới. “Phập”, vai bị bảo kiếm đâm thủng. Nàng không chịu nổi, bị đánh ngã khỏi ngựa.
“Công chúa!” Sắc mặt thủ lĩnh Hắc Y kỵ đại biến, lập tức bảo vệ Dạ Khinh Noãn.
“Quả nhiên là nữ nhân! Không có khả năng thì kiêu ngạo cái gì? Vẫn nên trở về tu luyện thêm mấy năm nữa rồi hãy đi ra đấu với gia!” Phong Tẫn đắc ý nhướng cao mày, giọng nói chế giễu vô cùng sở trường.
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn xanh mét, vừa muốn mắng lại, nhưng thấp binh sĩ bốn phía bị giết đến không thể đánh trả, liền kiềm chế tức giận, chợt hét lớn một tiếng, “Lui binh!”
Mệnh lệnh của nàng ta vừa phát ra, binh lính Tây Duyên và Bắc Kỳ vốn không có chiến lực lập tức đồng loạt lui ra sau như thủy triều.
Nàng ta chợt rút bảo kiếm ra, máu tươi phun ra ngoài, nàng ta mặc kệ đau đớn, bịt chặt vết thương, phi thân lên ngựa, nói với thủ lĩnh Hắc Y kỵ: “Đi!”
Thủ lĩnh Hắc Y kỵ gật đầu, dẫn theo Hắc Y kỵ hộ tống nàng ta vừa đánh vừa lui.
Binh sĩ Nam Cương chiếm được chỗ tốt và tư vị thắng lợi, sao lại dễ dàng để cho bọn họ chạy? Cho nên không đợi Phong Tẫn ra lệnh, đều cầm đao kiếm, ùn ùn truy sát.
Đuổi theo suốt đến hơn ba mươi dặm, dọc đường, ngựa đạp lên vô số thương binh tàn tướng.
Binh lính cũng không đuổi theo nổi nữa, Phong Tẫn thấy tốt liền thu, hô lớn: “Rút lui!”
Binh lính Nam Cương đều dừng lại, trên gương mặt đầy máu tươi của từng người đều tràn đầy hưng phấn, trận đánh này, đánh thật thỏa thê vui vẻ.
Phong Tẫn đứng trên cao nhìn xuống chiến trường đầy hỗn loạn và binh khi lương thảo mà đại quân Thiên Thánh để lại khi rút lui, nhíu mày, lớn tiếng nói: “Thu dọn chiến trường, hôm nay mở yến mừng công!”
Binh lính Nam Cương phát ra tiếng hoan hô.
Phong Tẫn đánh ngựa về doanh, quốc cữu Nam Cương đi theo bên cạnh hắn, cũng rất hưng phấn, nói với hắn: “Trận đánh này thu được toàn thắng, đánh mất gân cốt của binh lực liên quân Tây Duyên và Bắc Kỳ, Dạ Khinh Noãn lại bị thương, trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn sức đánh trả nữa.”
“Không còn sức đánh trả tính là gì? Ta muốn toàn quân của nàng ta bị diệt ở núi Bát Hoang này.” Phong Tẫn lãnh huyết nói.
Quốc cữu Nam Cương ngẩn ra, nhìn hắn, “Điều này sợ là không dễ đâu.”
“Dễ dàng sao còn nói là đánh giặc?” Phong Tẫn khinh thường, cười nhạo: ” Ám Phượng Dạ thị, cũng chỉ như thế.”
Quốc cữu Nam Cương cẩn thận nói: “Kiêu binh tất bại! Chúng ta vẫn cẩn thận một chút tốt hơn, người sinh ra từ Dạ thị xảo trá nhất.”
Phong Tẫn cười lạnh một tiếng, xem như chấp nhận, không nói thêm gì nữa.
Hai người tới doanh trướng trú quân của Thiên Thánh, nơi này lại càng lộn xộn, binh lính Nam Cương thế tới hừng hực, khiến binh lính Tây Duyên và Bắc Kỳ không có sức đánh trả, Dạ Khinh Noãn mang người còn chưa kịp thu dọn doanh trướng đã liền phải rút lui. Cho nên, mặc dù nơi này bị máu nhuộm đỏ, phá hủy không còn hình dáng, nhưng doanh trướng, binh khí, lương thảo,… vẫn còn rất nhiều.
“Có ba tháng lương thảo!” Một tên tướng lãnh cười lớn nói.
“Không chỉ ba tháng lương thảo, còn có một cỗ quan tài băng.” Một tên tướng lãnh cười lớn nói.
Tâm tư Phong Tẫn vừa động, nói với tên tướng lãnh đó: “Khiêng cỗ quan tài băng đó tới đây.”
Tên tướng lãnh đó lập tức lên tiếng, dẫn theo hai người đi.
Quốc cữu Nam Cương nghi ngờ hỏi, “Có phải là quan tài băng của Tây Duyên Nguyệt không?”
“Xem thử sẽ biết!” Sắc mặt Phong Tẫn không có cảm xúc gì.
Không lâu sau, tên tướng lãnh đó đã dẫn theo hai binh lính khiêng quan tài băng tới đây, người nằm bên trong chính là Tây Duyên Nguyệt.
Phong Tẫn tung mình xuống ngựa, đứng ở cạnh quan tài băng, không nói chuyện.
Quốc cữu Nam Cương cũng nhìn Tây Duyên Nguyệt, hồi lâu sau, thở dài nói: “Không ngờ hắn ta lại là người của Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay cứ chết như vậy. Nghe nói cũng là bị giết vào hôm xảy ra đại hỏa, ngươi nhìn vị trí mà chủy thủ đâm trúng trên ngực hắn ta xem, có phải cũng là tự sát không?”
Phong Tẫn trầm mặc không nói.
“Nếu hắn ta là tự sát, vậy vì sao lại làm như thế?” Quốc cữu Nam Cương không hiểu hỏi.
“Luôn có nguyên nhân.” Phong Tẫn thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên xoay người nói với quốc cữu Nam Cương, “Quốc cữu, sợ rằng phải làm phiền ông đi Mã Pha Lĩnh một chuyến.”
Quốc cữu Nam Cương ngẩn ra, “Đi Mã Pha Lĩnh làm gì? Ngươi không phải còn muốn dụng binh với Dạ Khinh Noãn trong mấy ngày này sao? Nơi này sao có thể thiếu ta được?”
“Ông yên tâm, sẽ có hai người đến giúp ta. Ông cứ việc đi đi.” Phong Tẫn nói.
“Ai?” Quốc cữu Nam Cương cảm thấy vẫn phải hỏi rõ ràng, mặc dù ông cảm thấy có thể làm cho Phong Tẫn nói ra được, thì nhất định là một nhân vật. Nhưng chiến sự quan trọng, nhất là thế cục có lợi như hiện nay.
“Nam Lương Vương đã ném Nam Lương mấy tháng, hôm nay hắn ta cũng ở bên ngoài đủ rồi, không nên trở về dốc sức cho con dân một chút sao? Cho dù cả Nam Lương quy thuận Dung Cảnh, thì hắn ta cũng không thể làm chưởng quầy phủi tay được, đúng không?” Phong Tẫn nói.
Quốc cữu Nam Cương liền vui mừng, “Ngươi nói Nam Lăng Duệ và công chúa Lạc Dao của Đông Hải sẽ đến?”
“Ừ, nội trong mấy ngày nữa.” Phong Tẫn nói.
“Không phải nói hai người đó đang ở Đông Hải sao? Ngay cả Cảnh thế tử cũng không tìm ra, vậy mà lúc này tự mình trở về.” Quốc cữu Nam Cương nghĩ tới Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn trao đổi, tính tình hai người nửa điểm cũng không giống, nhưng tóm lại trên người Nam Lăng Duệ có một loại tiêu sái và phong lưu chân chính, cho nên, hắn ta sống thoải mái hơn Vân Mộ Hàn. Dù hắn ta không phải là Thái tử Nam Lương, dù hắn ta không phải là Nam Lương Vương, dù hắn ta vẫn là Thế tử Vân Vương phủ, dù thân phận gì cũng không có, thì hắn ta vẫn là Nam Lăng Duệ. Mà Vân Mộ Hàn, sở dĩ lựa chọn tự sát, tất nhiên là gánh quá nặng và tâm tư quá nhiều, liền rơi vào kết cục hôm nay.
“Thân muội muội của hắn ta đến nay sống chết chưa biết, Lan thành và Mã Pha Lĩnh thì hai quân đối chọi, thế lực ngang nhau, Dạ Khinh Nhiễm và Dung Cảnh âm thầm đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng trước mắt ai cũng không dẫn đầu chém ra nhát kiếm đầu tiên. Hắn ta cảm thấy thế cục không thể lạc quan, chính mình không thể chỉ lo vui chơi, đã đến lúc thay muội muội ruột của hắn ta làm chút gì đó, cho nên bản thân rất tự giác trở về.” Phong Tẫn nói.
Quốc cữu Nam Cương gật đầu, vui mừng nói: “Chỉ cần bọn họ trở về là tốt rồi, Tiền Nam Lương Vương chọn hắn ta, cũng là tuệ nhãn.”
Phong Tẫn từ chối cho ý kiến, “Chui ra từ chung một cái bụng mẹ với nữ nhân kia, đều giảo hoạt như hồ ly.”
Quốc cữu Nam Cương cảm thấy mỗi lần nhắc tới Cảnh thế tử phi, Phong Tẫn đều không có ngữ khí tốt, thiên hạ này, cũng chỉ có hắn ta là không có ngữ khí tốt khi nhắc đến cô gái kia mà thôi. Ông cười cười, hỏi: “Ngươi kêu ta đi Mã Pha Lĩnh làm gì?”
“Hộ tống quan tài này đến Mã Pha Lĩnh, giao cho Dung Cảnh.” Phong Tẫn chỉ vào quan tài của Tây Duyên Nguyệt nói.
Quốc cữu Nam Cương ngẩn ra, có chút không hiểu.
“Tại sao Vân Mộ Hàn tự sát? Tại sao Tây Duyên Nguyệt tự sát? Người khác đều không biết lý do, nhưng trong thiên hạ có hai người nhất định biết, đó chính là Dạ Khinh Nhiễm và Dung Cảnh.” Phong Tẫn thản nhiên nói: “Hôm nay Vân Mộ Hàn chết sống liền nhìn tạo hóa. Về phần Phong Tẫn ư……” Hắn dừng lại, câu nói kế tiếp không nói tiếp, lại nói với quốc cữu Nam Cương: “Dung Cảnh hẳn sẽ rất vui khi thấy hắn ta! Ông cứ việc đưa đến đó.”
Quốc cữu Nam Cương cái hiểu cái không, thấy Phong Tẫn không nói, ông cẩn thận nhìn thoáng qua Tây Duyên Nguyệt trong quan tài băng, thấy hắn ta không còn chút hơi thở, đã chết không thể nghi ngờ, cũng không hỏi nữa, gật đầu, “Được, vậy ta liền điểm binh hộ tống quan tài của hắn ta đến Mã Pha Lĩnh.”
Phong Tẫn gật đầu, khoát khoát tay với Quốc cữu Nam Cương.
Sau nửa canh giờ, Quốc cữu Nam Cương cũng điểm năm ngàn binh, mang theo người bên cạnh ông, hộ tống quan tài của Tây Duyên Nguyệt đi đến Mã Pha Lĩnh.
Vào ngày Quốc cữu Nam Cương lên đường, binh doanh Nam Cương bày tiệc, hai mươi vạn đại quân trắng đêm hoan ca.
Ngày thứ hai sau khi quốc cữu Nam Cương lên đường, quả nhiên như Phong Tẫn đã nói, Nam Lăng Duệ dẫn theo Lạc Dao xuất hiện ở quân doanh Nam Cương.
Binh lính Nam Cương tất nhiên đều nhận ra vị Nam Lương Vương đã từng phong lưu vang danh khắp thiên hạ khi còn là Thái tử này, bởi vì mấy năm trước hắn lưỡng tình tương duyệt với Diệp Thiến lúc đó vẫn còn là công chúa, mọi người Nam Cương đều cho rằng vị Thái tử này sẽ trở thành phò mã Nam Cương, không ngờ sau đó lại xảy ra biến hóa, hôm nay đã mỗi người đi một ngả, có hạnh phúc riêng của mình. Bởi vì phần quen thuộc này, vô luận là tướng lãnh hay binh lính của Nam Cương nhìn thấy Nam Lăng Duệ cũng đều cung kính hành lễ.
Nam Lăng Duệ nghênh ngang đi vào quân doanh, giống như là một công tử ra ngoài du ngoạn trở về. So với binh lính Nam Cương đã chiến đấu kịch liệt mấy ngày, hắn hầu như có dung mạo tuấn mỹ đến phải ghen tỵ chết người và một bộ quần áo tốt đến không dính nửa vết máu. Lạc Dao đi theo bên cạnh hắn, dung mạo tuyệt mỹ trong nháy mắt đã trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp trong quân doanh, mỹ nhân vốn đã bị chú ý, huống chi là mỹ nhân tuyệt đỉnh, lại càng là mỹ nhân tuyệt đỉnh xuất hiện trong quân doanh, tình cảnh có thể nghĩ.
Nam Lăng Duệ đang đi bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Lạc Dao một cái.
Lạc Dao kỳ quái hỏi hắn, “Sao vậy?”
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên rút một cái khăn che mặt ra khỏi tay áo, che mặt nàng.
Lạc Dao ngẩn ngơ.
Nam Lăng Duệ tiếp tục đi tới, chậm rãi hỏi nàng, như tán gẫu việc nhà, “Đúng rồi, lần trước có một người nhìn nàng, ta đã làm gì vậy?”
Lạc Dao nghe hắn nói đến cái này, lập tức giận, “Chàng còn nói! Không phân tốt xấu, đã móc mắt người ta rồi. Người ta chưa chắc là nhìn ta, không chừng là nhìn chàng thì sao, ta với chàng đi chung mà.”
“A, đúng rồi, ta móc mắt tên đó ra, mặc kệ là nhìn ta hay nhìn nàng, đằng nào cũng là nhìn, nhất định phải trả giá thật nhiều.” Nam Lăng Duệ thờ ơ nói, nửa điểm hối cải cũng không có.
Hắn vừa dứt lời, trong lòng tất cả binh lính trong quân doanh đều run lên, chỉ cảm thấy khí lạnh bốc lên toàn thân, vội vàng rụt cổ cúi đầu, không dám nhìn Lạc Dao nữa.
Lạc Dao mang khăn che mặt giận liếc hắn một cái, nhưng đôi mắt đẹp lại ẩn chứa ý cười.
Nam Lăng Duệ thấy Lạc Dao phối hợp dường như cực kỳ hài lòng, nắm tay nàng, đi đến đại trướng trung quân.
Phong Tẫn đứng ở cửa trướng trung quân, nhìn hai người đi tới, tất nhiên cũng nhìn thấy một màn trò chuyện của hai người, nhíu mày, mở miệng nói không khách khí: “Cuối cùng đã bỏ được du ngoạn giang hồ vui vẻ với giai nhân mỹ quyến, tới đây ngửi mùi máu tươi rồi sao?”
Nam Lăng Duệ nhìn hắn ta, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới một lượt, không để ý nói: “Phong gia chủ tư xuân sao? Sao ngữ khí này chua đến giống như uống phải một vò dấm lâu năm vậy?”
Phong Tẫn nghe hắn ta hỏi một đằng trả lời một nẻo liền liếc mắt, hừ nói: “Là tư xuân đó, Tiểu Duệ ca ca có xuân hoa lục diệp gì đó không, cho ta một người để làm ấm giường?”
Nam Lăng Duệ liền cười, vui mừng nói: “Được!”
Lạc Dao nhắc nhở hắn, “Đừng hứa hẹn thống khoái, Phong gia chủ cũng không phải xuân hoa lục diệp gì cũng muốn.”
Nam Lăng Duệ sờ cằm, nghiêng đầu hỏi Lạc Dao, “Không phải nàng còn một muội muội sao?”
Lạc Dao sửng sốt.
Phong Tẫn nhìn Lạc Dao một cái, “Muội muội của công chúa Lạc Dao? Đừng nói với ta là tên ngụy tiểu tử La Ngọc kia.”
Lạc Dao chợt cười, “Xem ra Phong gia chủ thật sự có tâm tư tìm nữ tử.” Dứt lời, nàng lắc đầu nói: “Không phải là Tử La, Tử La đã hứa ra ngoài từ lâu rồi, ngươi muốn, Tạ Ngôn người ta cũng không nhường cho ngươi.” Giọng nói vừa chuyển, nàng nói: “Ta còn một muội muội nữa, tên là Lăng Ngọc, nha đầu này có một trái tim thất khiếu linh lung, cho nên, tâm tư cũng sâu nặng hơn các cô gái bình thường, thân thể hơi yếu, nhưng tính tình lại cương liệt, còn tài hoa thì nhiều năm qua bên gối chưa từng không có sách, cho nên, lòng dạ cũng cao, cũng không phải công tử bình thường có thể làm cho muội ấy mến mộ.”
Phong Tẫn nhướng nhướng mày, giây lát sau, cong môi cười một tiếng, “Có chút thú vị. Như vậy liền nhờ Tiểu Duệ ca ca và Lạc Dao tỷ tỷ.”
Lạc Dao liền mím môi cười.
Nam Lăng Duệ ho một tiếng, trừng Phong Tẫn một cái, “Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?”
Phong Tẫn bắt chước bộ dáng không để tâm của hắn nói: “Tương lai muội muội và muội phu của ngươi sinh con, ta là cha nuôi của nó. Gọi như vậy cũng không kỳ quái.”
Nam Lăng Duệ nghe vậy liếc hắn ta một cái, “Giành thức ăn từ trong tay Tiểu Cảnh, ngươi ăn được sao?”
“Có rất nhiều người làm chứng.” Phong Tẫn nói, “Nhiều đến cả năm mươi vạn đại quân ở Mã Pha Lĩnh. Ngươi nói hắn ta có thể đổi ý?”
Ánh mắt Nam Lăng Duệ hơi mở to, lúc này nghiêm túc nhìn Phong Tẫn một cái, phun ra một câu, “Ngươi giỏi!”
Lạc Dao bỗng nhiên lo lắng nói: “Lâu như vậy, muội muội còn chưa có tin tức, đừng nói con, chỉ cần muội ấy có thể còn sống trở về là tốt rồi.”
Nam Lăng Duệ trầm mặc một giây, che giấu lo lắng của mình, buồn bực nói: “Không chết được.”
Lạc Dao biết hắn lo lắng cho muội muội, chỉ là ngoài miệng không nói thôi, liền không nói nữa.
Phong Tẫn nhường đường, dẫn hai người vào đại trướng trung quân.
Tối hôm đó, Lạc Dao chế định một kế hoạch tấn công địch, Phong Tẫn nhìn nàng ấy giơ ngón tay cái lên, lần đầu tiên thấy được sự lợi hại của vị công chúa Lạc Dao của Đông Hải này, chẳng trách Nam Lăng Duệ bắt vào tay chết sống không buông.
Ba người thương lượng xong, thống nhất quyết định, đêm đó, liền phát động đánh binh doanh Tây Duyên và Bắc Kỳ.
Chỉ cách trận đại chiến lần trước có một ngày mà thôi, bởi vì Nam Lăng Duệ và Lạc Dao đến, cộng thêm trận thắng lần trước, trong lòng tướng sĩ Nam Cương tất nhiên vững tin, sĩ khí vẫn dâng cao.
Lạc Dao chia ra năm đường, đột kích binh doanh của liên quân Tây Duyên và Bắc Kỳ, chiến hỏa thiêu cháy lan đến mười dặm.
Dạ Khinh Noãn vốn bị thương chưa lành, tướng sĩ Tây Duyên không đồng lòng, từ sau khi Tây Duyên Nguyệt mất, lại càng phân rẽ. Nàng chịu đựng thương thế, chỉnh đốn binh lính Tây Duyên một phen, cuối cùng cũng thu về một chút sĩ khí, nhưng sao địch nổi binh lính Nam Cương thế tới hung hãn không cho nàng thở dốc hai lần. Hơn nữa bố cục tàn nhẫn ác liệt châm châm thấy máu như vậy, nàng không ứng phó được, chỉ có thể mang theo binh lính rút lui một lần nữa.
Nhưng trước khi tới quân doanh Nam Cương, hiển nhiên Nam Lăng Duệ và Lạc Dao đã đi vòng đến phía sau Dạ Khinh Noãn bố trí trước một phen.
Sau khi lui binh hai mươi dặm, Dạ Khinh Noãn phát hiện đường lui phía sau bị một đội nhân mã phong kín, ước chừng có hai vạn, sắc mặt nàng liền đại biến. Có nằm mơ cũng không có nghĩ đến, phía sau lại xuất hiện hai vạn binh lính lặng yên không một tiếng động.
Mặc dù chỉ là hai vạn binh lính, nhưng dưới tình huống đối đầu với kẻ địch mạnh, nàng bại binh trở lui này, lực lượng của hai vạn binh lính lại vẫn chống đỡ được hai mươi vạn binh lính, bị cản đường, nàng chỉ có thể phá vây, nếu không phá vây, phía trước có truy binh, phía sau có vòng vây, như vậy trừ bị động bị đánh ra, nàng chỉ có thể bị bao vây bỏ mình.
Nàng tức giận, dẫn đầu làm gương, quát lên: “Hắc Y kỵ làm tiên phong, theo ta phá vây!”
“Vâng!” Hắc Y kỵ vốn có một vạn, hôm nay đã hao tổn hơn phân nửa.
Dạ Khinh Noãn bất chấp cánh tay bị thương, cùng Hắc Y kỵ xông lên, chỉ vì mở một đường máu từ chỗ hai vạn binh mã. Nhưng nàng đã đánh giá thấp lực lượng của hai vạn binh mã này, hiển nhiên đều là tinh binh lương tướng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, lấy một địch mười. Ngoại trừ năm ngàn Hắc Y kỵ do nàng dẫn dắt còn có thể phát huy công lực, thì nhân mã còn lại phía sau căn bản là không phát huy được.
Nhất là Bắc Kỳ Vương Bắc Thanh Diệp, hắn ta còn đang hoảng sợ cần phải có người ở bên cạnh bảo vệ, căn bản không chống đỡ nổi số lượng lớn.
Trận chiến này, Dạ Khinh Noãn đấu với Lạc Dao, nhất định thảm bại hoàn toàn.