Vân Thiển Nguyệt đi theo sau Dung Cảnh,
vừa đi vừa giẫm đạp mặt đất, vừa thuận tiện xem xét cái đẹp đẽ của hoàng cung. Có thái giám cung nữ qua lại không ngớt, nhìn thấy hai người từ
rất xa liền quỳ trên mặt đất thi lễ. Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ nhìn
người ta nơm nớp lo sợ khẩn trương quỳ trên mặt đất, nghĩ tới đây chính
là cổ đại. Tôn ti xâm nhập vào tư tưởng của con người.
“Nói ngươi bao nhiêu lần cũng không thay đổi, một ngày nào đó chân đau rồi, ngươi liền bước đi nghiêm chỉnh đi!” Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thanh âm ôn hòa
hàm chứa bất đắc dĩ.
Vân Thiển Nguyệt xem thường, liếc Dung Cảnh một cái, “Ta phát hiện ngươi quản thật rộng.”
“Ngươi cũng phát hiện? Vậy ngươi có phát hiện ta liền chỉ quản thật rộng ngươi hay không?” Dung Cảnh dừng bước,
cẩn thận nhìn Vân Thiển Nguyệt, hạ giọng, hàm chứa một tia đắc ý.
“Phát hiện! Ngươi thích khi dễ ta sao! Ta không có nãi nãi, ngươi làm cho ta nghĩ tới nãi nãi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh thân thể run lên, nhấc chân
tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước, thanh âm truyền đến, dường
như có chút giận dỗi, còn có chút lý sự, “Ngươi thật là hết thuốc chữa!”
“Ừ, ta cũng cảm thấy vậy! Cho nên ngươi
không cần quản lý ta rồi! Ta thật sự không có thuốc chữa. Ta đều cam
chịu, ngươi còn trông coi ta làm cái gì a!” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy
chọc tức người này thu hoạch thật là lớn, bước chân nàng lập tức nhẹ
nhàng, bước hai bước đuổi theo Dung Cảnh, nghiêng đầu nhìn sắc mặc hắn,
cười hì hì nói: “Này, ngươi đi quản Tần Ngọc Ngưng đi! Nàng nhất định
thích để cho ngươi quản. Ngươi không phát hiện tiểu nha đầu kia nhìn
thấy ngươi chân đều bất động sao? Nàng…”
Dung Cảnh nghiêm túc nhìn chằm chằm Vân
Thiển Nguyệt hồi lâu, vào lúc Vân Thiển Nguyệt kinh hồn bạt vía cho là
hắn sắp nổi đóa, hắn chậm rãi phun ra một câu nói, “Ngươi quả nhiên hết
thuốc chữa!”
Dứt lời, hắn tiếp tục nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt ánh mắt chớp chớp, chép chép miệng, nét mặt biến hóa một hồi, yên lặng không tiếng động theo sát Dung Cảnh.
Hai người đều không nói lời nào, một trước một sau đi tới thượng thư phòng.
Thượng thư phòng là một cung điện độc
lập trong hoàng cung, bốn phía không có cung điện khác, vô cùng thanh
tịnh, đích xác là chỗ thích hợp đi học.
Dung Cảnh không dừng bước đi vào.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu đá đá chân theo sát phía sau Dung Cảnh, trong tay cầm hộp sách, nghiễm nhiên là một tiểu thư đồng.
“Cảnh thế tử tới!” Không biết là ai hô một tiếng.
“Là Cảnh thế tử kìa!” Bên trong lại có người hô một tiếng.
“Thật sự là Cảnh thế tử, chúng ta đợi
lâu như vậy cũng không thấy Cảnh thế tử, còn tưởng rằng không tới đâu!”
Bên trong lại có người nói một câu.
Ngay sau đó phía trong điện truyền tới tiếng ồn ào như vỡ tổ.
Vân Thiển Nguyệt nghe bên trong không
ngừng truyền ra tiếng nói, nữ có nam có, xem ra là không ít người. Nàng
nhỏ giọng lầm bầm, “ Cái lão hoàng để này cũng có thể sinh nhiều quá đi! Cũng không sợ mệt chết.”
“Phần lớn cũng là nữ tử đến đi học của
Vương phủ cùng các đại thần trong triều. Tính cả thái tử, Hoàng thượng
có mười ba vị hoàng tử, mười lăm vị công chúa. Hậu cung ba nghìn phi
tần, cũng không tính là sinh quá nhiều đi!” Dung Cảnh quay đầu lại nhìn
Vân Thiển Nguyệt một cái, đem nàng toàn thân cao cấp đánh giá một lần,
“nhưng mà cái thân thể nhỏ bé này của ngươi, đoán chừng đời này cũng
đừng hi vọng có từng này đứa con rồi!”
Vân Thiển Nguyệt lập tức thẳng tắp sống
lưng, trợn mắt với Dung Cảnh, “Không đả kích ta ngươi liền khó chịu có
phải hay không? Ta không sinh được nhiều, sinh ít nuôi tốt là được rồi
chứ? Ta không cần nhiều con, chỉ một hai là đủ rồi. Tương lai đều là
người tài hoa đứng đầu, so với một đống đầu củ cải không có thành tựu
chẳng phải là mạnh hơn nhiều?”
“Ừ, ngươi nói rất có đạo lý!” Dung Cảnh thật sâu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, dường như cười một chút, nhấc chân đi vào.
Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh nhìn một
cái như vậy cả người không thoải mái, nàng cảm thấy nàng là điên rồi mới nói chuyện sinh con dưỡng cái với hắn. Đây quả thực là tự mình tìm đau
khổ. Mặt nàng đỏ lên hiếm thấy, lại mặt dày lấy tay chà xát hai cái làm
màu đỏ biến mất, theo sau Dung Cảnh đi vào.
Dung Cảnh vừa vào cửa, bên trong lập tức yên lặng như tờ.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đây đích xác
chính là mị lực cá nhân của Dung Cảnh rồi! Hoàng thượng tới cũng không
hơn đi? Nàng nhìn lướt qua trong đại điện, nhất thời kinh hãi, một mảnh
đông nghịt, nữ có nam có, ước chừng có hơn trăm người. Nàng nằm mơ cũng
không nghĩ tới thượng thư phòng lại có nhiều người như vậy. Lần lượt
từng gương mặt hoặc trẻ tuổi hoặc non nớt hoặc sáng sủa hoặc dịu dàng,
lớn nhất không quá hai mươi, nhỏ nhất cũng mới bảy tám tuổi. Nàng dừng
bước, bộ dáng kinh hãi nhìn mọi người.
Tất cả mọi người cũng nhìn thấy nàng ở
phía sau Dung Cảnh, sắc mặt đang nhìn Dung Cảnh sùng kính liền biến đổi, hơn trăm khuôn mặt cũng là trăm nghìn sắc thái. Có nghi ngờ, khó hiểu,
có xem thường, không khinh rẻ, có hâm mộ, có hờ hững, có e ngại vân vân, nhiều loại tâm tình, chỉ riêng không thấy vui mừng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nhân duyên của nàng thật là vô cùng kém a!
Cái gì là đối xử khác biệt như trời với
đất, Vân Thiển Nguyệt hôm nay hoàn toàn lãnh giáo. Nàng cảm thấy Dung
Cảnh cố ý đợi nàng cùng đi thượng thư phòng chính là muốn đả kích nàng.
Người nam nhân này quả nhiên không lúc nào không khi dễ nàng, lòng dạ
hiểm độc đến nhân thần cộng phẫn!
Vân Thiển Nguyệt hướng Dung Cảnh trừng
mắt, nhìn vẻ mặt hắn thanh thanh đạm đạm, một bộ dáng ôn nhuận như ngọc, đối mặt với hơn trăm người ngồi trong đại điện cả vẻ mặt dư thừa đều
không có, nàng nhất thời thỏa mãn! Cảm thấy làm người vẫn là không cần
thập toàn thập mỹ thật là tốt. Thập toàn thập mỹ cũng là một loại gánh
nặng.
“Đưa hộp sách cho ta đi!” Trong tĩnh lặng, Dung Cảnh ấm giọng mở miệng nói với Vân Thiển Nguyệt.
Hắn vừa mới mở miệng, khắp nơi vang lên một đợt tiếng hút không khí.
Vân Thiển Nguyệt không rõ một câu nói
như vậy có thể tạo ra hiệu quả như thế nào, khiến cho phản ứng của những người này lớn như vậy. Nàng đưa hộp sách đã xách cả một đường cho hắn,
ánh mắt không nhìn hắn, mà đang tìm tòi có chỗ ngồi trống hay không, lại liếc thấy Tần Ngọc Ngưng đang ngồi ở chỗ đó, bên cạnh nàng có một chỗ
ngồi trống, phía trên để giỏ của nàng, Ngọc Ngưng đang nhìn nàng cùng
Dung Cảnh, sắc mặt cứng ngắc, thần sắc cực kỳ không tốt, nàng âm thầm
cảm thấy hẳn là trong lòng tiểu mỹ nhân này lại hận nàng, nàng bất đắc
dĩ nhấc chân đi về phía nàng ta.
Vừa mới đi được một bước, không nghĩ tới Dung Cảnh căn bản chưa tiếp được hộp sách, hộp thư rơi xuống mặt đất,
nàng giật mình, lập tức xoay người bước một bước đưa tay ra đón, không
ngờ giẫm lên mép váy, thân thể không trọng lượng ngã về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh dường như bất đắc dĩ thở dài
một tiếng, đưa tay đỡ lấy thân thể nàng, cả người bị đụng phải lui về
phía sau hai bước. Hai người còn chưa đứng vững, chỉ nghe một tiếng
“rầm” vang lên nặng nề, hộp sách nện xuống sàn nhà, sách bên trong bay
ra tứ phía.
Bốn phía lại lần nữa vang lên một đợt tiếng hút không khí.
“Ta đưa ngươi hộp sách, làm sao ngươi
không tiếp?” Vân Thiển Nguyệt cũng lười để ý tới những người đó, trợn
mắt nhìn Dung Cảnh một cái, đẩy hắn ra, cúi đầu nhìn thoáng qua mép váy
của mình, nghĩ tới ý phục cổ đại chính là phiền toái. Sau đó ngẩng đầu,
cười nhạo Dung Cảnh, “Quả thật là nhược mỹ nhân, ngay cả một nữ nhân
cũng không đón được, còn thối lui mấy bước, thật là vô dụng!”
Lúc này trong đại điện yên lặng như tờ,
ngay cả một hơi thở mạnh đều không nghe thấy, mọi người đồng loại kinh
sợ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Là ngươi chưa giao vào tay ta đã nới
lỏng tay, tại sao có thể trách ta? Tại sao không nói chính ngươi nặng
đây? Sớm biết thế cứ để ngươi té một cái, tránh cho làm chuyện tốt còn
không được tốt.” Dung Cảnh cũng không bởi vì Vân Thiển Nguyệt cười nhạo
mà tức giận, khom người đi nhặt hộp sách trên mặt đất.
“Coi kìa, đừng ô uế tay tôn quý của
người, cứ để ta nhặt đi!” Vân Thiển Nguyệt thật sự chịu không được ánh
mắt trăm người trong đại điện, khom người đi nhặt sách trên mặt đất bỏ
vào trong hộp sách. Nghĩ tới quả thực là nàng không đúng, nàng chỉ lo
tìm chỗ ngồi trống, đâu chú ý tới người này còn chưa nhận được hộp sách
đã nới lỏng tay.
Trong đại điện yên tĩnh đến cả tiếng hô
hấp cũng không nghe thấy, người người đều như tượng nhìn hai người ngoài cửa. Trong lòng đồng loạt nghĩ tới quả nhiên lời đồn đãi không giả,
Cảnh thế tử đối xử khác biệt với Vân Thiển Nguyệt. Ngay cả hoàng thượng, thái tử điện hạ đều phải cách Cảnh thế tử một mét, mà hết lần này tới
lần khác bọn họ vừa mới thấy được Cảnh thế tử lại ôm Vân Thiển Nguyệt
trước mặt mọi người, khoảng cách thân mật như vậy Cảnh thế tử dường như
chưa phát hiện, nếu không phải tận mắt thấy, bất luận đánh chết bọn họ
cũng không tin tưởng.
Thậm chí có chút hoài nghi người đừng ở ngoài cửa kia là Cảnh thế tử sao?
Nếu không phải dung nhan như thi như
họa, bề ngoài ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ thanh đạm nhã nhặn, cùng với
cẩm bào màu nguyệt nha (áo gấm màu trắng) mà ngoại trừ hắn ra cả Thiên
Thánh thậm chí toàn bộ thiên hạ không người dám mặc, bọn họ sẽ cho là
người này thật sự không phải Cảnh thế tử.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Ngưng thoáng cái trở nên trắng bệch, nàng kinh ngạc nhìn Dung Cảnh. Mặc dù chưa bao
giờ đến quá gần Cảnh thế tử, nhưng nàng lại chú ý hắn mấy năm, chỉ sợ
chút tin tức nhỏ cũng không bao giờ bỏ qua, chứ đừng nói là trải qua mấy ngày Cảnh thế tử xuất phủ nàng mỗi lần gặp mặt đều không bỏ qua từng vẻ mặt của hắn, nàng phát hiện chỉ có lúc đối diện với Vân Thiển Nguyệt,
trên mặt Dung Cảnh sẽ hiện ra nhiều loại vẻ mặt phong phú, trừ những lần đó ra, hắn liền giống như một pho tượng phật, cao trên đám mây, đạm mạc xa cách trông xuống mọi người, bất cứ người nào ngay cả thân cận một
bước cũng không thể với tới.
“Được rồi! Cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt thu lại toàn bộ sách, đứng thẳng dậy, đưa hộp sách cho Dung Cảnh.
“Phải nghe giảng bài thật kỹ, không được phép ngủ.” Dung Cảnh nhận lấy hộp sách, ấm giọng dặn dò.
Vân Thiển Nguyệt mí mắt giật giật, không đáp lời, đi về phía Ngọc Ngưng. Thấy tiểu mỹ nhân kia khuôn mặt trắng
bệch đau khổ, ánh mắt nàng chớp chớp, nghĩ tới ngã phật phổ độ chúng
sinh, mau đem cái nữ nhân si tình bên vách núi này cứu vớt cứu vớt đi!
Nếu không một ngày kia nàng sẽ rơi xuống vách đá. Nàng một chút cũng
không từ bi, tuyệt đối sẽ không cứu nàng ta.
Trong thượng thư phòng yên lặng không tiếng động, chỉ nghe được tiếng bước chân của Vân Thiển Nguyệt.
Vị trí Tần Ngọc Ngưng tự nhiên là hàng
gần với phía trước, cho nên Vân Thiển Nguyệt đi chưa được mấy bước liền
tới bên người Tần Ngọc Ngưng, nàng cũng không dừng lại, mà là đưa tay
cầm giỏ lên đi về phía sau, nàng đã thấy hàng cuối cùng còn có hai chỗ
trống. Đoán chừng lúc này tiểu mỹ nhân cũng không chào đón nàng ngồi bên cạnh nàng ta, hay là tới phía sau đi!
“Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy?” Tần Ngọc Ngưng thức tỉnh, vội vảng hướng Vân Thiển Nguyệt kinh hô một tiếng.
“Ta tới phía sau.” Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt đi về
phía sau, cũng không nói lời nào, mà là bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến chính diện phía trước, đặt hộp sách lên cái bàn ở chính giữa, cúi
đầu lấy một quyển sách từ trong hộp sách, từ từ mở ra, lại ngẩng đầu ánh mắt xẹt qua mọi người nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Trong đại điện có một nửa số người đều
đuổi theo bóng dáng của Vân Thiển Nguyệt, một đường theo nàng đi tới
hàng cuối cùng, nhìn nàng tùy ý ném giỏ lên trên bàn, lại nhìn nàng đá
đá chiếc ghế, đem chiếc ghế đá cho ngay ngắn mới ngồi xuống, sau đó nhìn nàng cũng không ngẩng đầu lấy tất cả sách trong giỏ ra đặt ở trên bàn,
lại nhìn nàng sau khi đem tất cả sách đều soạt soạt lật hai trang, lại
cầm lấy một quyển sách trong đó nhìn lại. Không coi ai ra gì.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào quyển sách nàng cầm ngược, không ít người từ vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu chuyển sang khinh thường.
“Vân Thiển Nguyệt, nghe nói ngươi chia
ra cùng Vân thế tử Cảnh thế tử học tập nửa tháng, hôm nay ngay cả quyển
sách cũng có thể cầm ngược, quả nhiên là nữ nhân ngu xuẩn mù chữ của
Thiên Thánh!” Một thanh âm âm dương quái khí quen thuộc vang lên.
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy giọng nói
quen thuộc cau mày, ngẩng đầu theo theo hướng tiếng nói, chỉ thấy Lãnh
Triệu Trác ngồi cách đó không xa. Nàng sửng sốt, vừa nãy không nhìn
thấy, không nghĩ tới trừ Ngọc Ngưng ra nơi này còn có người quen ngồi.
Hình như còn không chỉ một người, nàng cũng nhìn thấy Dung Linh Lan cũng Lãnh Sơ Li, có điều hai người kia không Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu (*) giống như trước đây, mà là phân ra ngồi thật xa, lúc này
sắc mặt Lãnh Sơ Li cũng là một vẻ xem thường, mà Dung Linh Lan còn lại
là nghi ngờ nhìn nàng, không có cảm xúc chán ghét gì như trước kia. Nàng thu hồi tấm mắt, làm sao tới chỗ nào đều có con ruồi?
[(*)Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không
rời Mạnh xuất phát từ tích ‘Dương gia tướng’: Mạnh chỉ Mạnh Lương, Tiêu
là Tiêu Tán, là hai đại tướng dưới quyền của Dương Diên Chiêu, hai người này là anh em kết nghĩa, luôn đi cùng nhau như hình với bóng. Sau này
dùng để chỉ hai người quan hệ rất thân mật, tình cảm sâu đậm]
“Nữ nhân ngu xuẩn, không nghe thấy bản
tiểu vương nói sao? Giống heo ngu ngốc.” Lãnh Thiệu Trác thấy Vân Thiển
Nguyệt không nói chuyện, người khác cũng không có ai mở miệng khiển
trách hắn, hắn càng nói lớn tiếng, cả thượng thư phòng đều có thể nghe
thấy.
“Bản tiểu thư không nói chuyện với heo!
Ngươi muốn nói chuyện tìm đến đồng loại của ngươi!” Vân Thiển Nguyệt
nhàn nhạt bay ra một câu, ngay cả nhìn cũng không nhìn Lãnh Thiệu Trác.
Lãnh Thiệu Trác lập tức giận dữ, từ trên ghế đứng vọt dậy, hai bước đã đi tới gần Vân Thiển Nguyệt, “Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi nói thêm câu nữa? Ai là heo?”
“Cầm sách ngược thì làm sao? Cầm sách
ngược chính là heo sao? Vậy lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi không phải là
sinh ngược sao? Nếu là đang sinh kia là khó sinh, không sinh ngược ngươi cũng không lớn lên được như vậy, chẳng lẽ như vậy liền nói mẹ ngươi là
heo? Ngươi là heo?” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngồi bất động,
đối mặt với mặt lạnh của Lãnh Thiệu Trác không hề sợ hãi.
Bốn phía lập tức vang lên một trận cười, mặc dù có một nhóm người sợ Lãnh Thiệu Trác cứng rắn nén không dám cười lên tiếng, nhưng có một bộ phận lại là hoàng tử công chúa, cũng là có
khối người không sợ Lãnh Thiệu Trác, nghe được Vân Thiển Nguyệt mắng
chửi người mới mẻ như vậy, đều cười lớn, âm thầm khen ngợi.
“Lão tử giết ngươi!” Lãnh Thiệu Trác khua ra một chưởng đối với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt tự nhiên biết là Lãnh
Thiệu Trác không có nội lực, nàng ngồi bất động, trong nháy mắt ra tay
bắt được cổ tay hắn, khẽ dùng sức, chỉ nghe Lãnh Thiệu Trác đau nhức kêu lên một tiếng, nàng lạnh lùng nhìn hắn, “Biết chuyện ta phế đi một cái
tay của Vân Hương Hà sao? Ta xem ngươi là không cần cái tay này rồi!”
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi dám động thủ
với ta, ta liền……” Lãnh Thiệu Trác vừa mới nói một nửa, Vân Thiển Nguyệt tay lại dùng một chút sức, hắn lại đau kêu một tiếng, nửa câu nói sau
nuốt trở lại trong bụng.
“Vân Thiển Nguyệt, nếu ngươi dám làm hại ca ca ta, hoàng thượng chắc chắn sẽ trị tội ngươi. Phụ vương ta cùng
gia gia cũng không để yên cho ngươi.” Lãnh Sơ Li đứng vọt lên, hai bước
đã đi đến bên cạnh Lãnh Thiệu Trác, cảnh cáo nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhìn Lãnh Sơ
Li, “Ánh mắt ngươi mù không thấy được là hắn trêu chọc ta trước sao? Con mắt của ngươi mù không sao, ánh mắt mọi người nơi này đều không mù, coi như ta hôm nay phế đi một cái tay hắn thì như thế nào? Tay của hắn đưa
qua để đánh ta, phải chuẩn bị tốt sẽ bị phế.”
Lãnh Sơ Li thấy ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nghiêm nghị thân thể run lên, há miệng, một câu cũng không phản bác được.
“Ngươi nói ta là phế đi một cái tay được không? Hay là phế đi hai cái tay ngươi mới tốt?” Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới Lãnh Sơ Li nữa, mà là nhìn về phía Lãnh Thiệu Trác, đánh
một lát như vậy mặt Lãnh Thiệu Trác đã đau đến nhỏ mồ hôi, nàng âm thầm
xuy một tiếng bọn hèn nhát, có thế này ra tay với hắn còn ngại bẩn tay
nàng.
“Ngươi…. Vân Thiển Nguyệt, ngươi dám
đụng ta một chút, phụ vương ta nhất định sẽ không tha ngươi….” Lãnh
Thiệu Trác mặc dù đau, nhưng là ỷ vào là con trai độc nhất của Hiếu thân vương phủ, được Hiếu thân vương cùng lão Hiếu thân vương sủng ái, vẫn
cứ hoành hành ngang ngược, hơn nữa hoàng thượng che chở Hiếu thân vương
phủ, chuyện hắn bên đường chặn đánh Vân Thiển Nguyệt lần trước mặc dù
hoàng thượng biết rồi cũng là mở một mắt lưới đối với hắn, này càng
khiến hắn lớn lối kiêu ngạo. Hắn kết luận Vân Thiển Nguyệt không dám làm gì hắn.
“Phải không? Ta đây liền xem một chút
phụ vương ngươi không buông tha ta thế nào!” Vân Thiển Nguyệt ánh mắt
nheo lại, tia sáng bén nhọn chợt lóe rồi biến mất, cổ tay nàng dùng sức
vặn một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng, kèm theo tiếng kêu thảm thiết
như giết heo vang lên, xuyên thấu cả cung điện thượng thư phòng, vang
tận mây xanh.
Mọi người đồng loạt quá sợ hãi, ai cũng
không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt thực có can đảm xuống tay! Từng ánh mắt
đều kinh hãi nhìn nàng, lại không thấy khinh bỉ xem thường trước kia.
Lãnh Thiệu Trác nào đã từng chịu đau đớn như thế? Kêu thảm một tiếng hai mắt vừa trợn liền ngất đi.
Vân Thiển Nguyệt ghét bỏ buông tay ra,
thân thể Lãnh Thiệu Trác ngã ra phía sau, người ngồi ở phía trước Vân
Thiển Nguyệt nào dám đi đỡ hắn, lập tức né tránh, thân thể hắn “rầm” một tiếng nện xuống mặt đất.
“Ca ca…” Lãnh Sơ Li hô to một tiếng,
nhưng cũng không lập tức đi đỡ Lãnh Thiệu Trác, mà là trợn mắt nhìn Vân
Thiển Nguyệt, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi lại thực có can đảm ra tay? Ngươi liền chờ bị……”
“Chờ bị cái gì? Xét nhà diệt tộc?” Vân
Thiển Nguyệt khinh thường lạnh nhạt quát một tiếng, giọng nói lạnh lẽo
như băng, “Ta sớm đã có lời ở phía trước, nếu là còn nhìn thấy con chó
này ở trước mặt ta kêu loạn, ta liền nhất định không khách khí đối với
hắn. Lần trước nể mặt mũi Hiếu thân vương phủ và Hoàng thượng không có
giết hắn, coi như đã cho đủ mặt mũi của Hiếu thân vương, hắn chẳng những không dạy con, ngược lại để cho hắn quay trở lại trêu chọc ta, lần này
đả thương hắn một cái tay vẫn là còn nhẹ!”
“Ngươi….Ngươi….” Lãnh Sơ Li nhìn chằm
chằm Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, lập tức xoay
người nhìn về phía trước, nói với Dung Cảnh: “Cảnh thế tử, ngài liền
nhìn nữ nhân này đả thương người mà bỏ mặc sao?”
Vừa rồi tất cả mọi người bị một màn kinh hãi kia, nghe vậy lúc này mới nhớ tới Cảnh thế tử cũng ở đây, ánh mắt
đều nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhàn nhạt liếc Lãnh Sơ Li mộ
cái, lời nói nhẹ nhàng trước sau như một, “Bản thế tử chỉ dạy thay mấy
ngày mà thôi, phụ trách việc dạy học, hoàng thượng chưa nói để cho ta
còn phụ trách xử lý chuyện đánh nhau.”
Vân Thiển Nguyệt suýt nữa thì đập bàn khen ngợi câu trả lời này của Dung Cảnh!
Vân Thiển Nguyệt suýt nữa thì đập bàn khen ngợi câu trả lời này của Dung Cảnh!
“Cảnh thế tử, chẳng lẽ lại để mặc Vân
Thiển Nguyệt vô pháp vô thiên như vậy? Nơi này chính là thượng thư
phòng. Mà hôm nay là ngài tới giảng bài, làm sao ngài có thể ngồi yên mà không để ý đến?” Lãnh Sơ Li không khỏi tức giận, nhưng chống lại tầm
mắt Dung Cảnh vẫn là không dám nổi giận với hắn.
“Ngươi cũng biết nơi này là thượng thư
phòng? Nếu là thượng thư phòng, chính là chỗ đi học, cũng không phải cho người gây chuyện. Người nào khơi mào rắc rối trước, bản thế tử cũng
thấy rõ ràng. Lãnh tiểu vương gia tài nghệ không bằng người ta, gieo gió gặt bão. Nếu là Hoàng thượng cùng Hiếu thân vương hỏi, bản thế tử sẽ
giúp đỡ làm nhân chứng.” Dung Cảnh dứt lời, không hề nhìn Lãnh Sơ Li
nữa, nhàn nhạt hướng về mấy thái giám phụ trách thượng thư phòng nghe
được tiếng kêu thảm thiết chạy tới nói: “Đem Lãnh tiểu vương gia khiêng
xuống đi mời thái y!”
“Dạ! Cảnh thế tử!” Mấy tiểu thái giám run rẩy đi tới khiêng Lãnh Thiệu Trác.
“Dừng tay!” Lãnh Sơ Li hét lớn một
tiếng, “Không được đụng đến ca ca ta, ta đây phải đi mời Hoàng thượng
cùng phụ vương đến xem một chút chuyện tốt mà Vân Thiển Nguyệt làm.”
Mấy tiểu thái giám vừa mới vươn tay ra lập tức rút lại.
“Lãnh tiểu quận chúa, người cần phải
nghĩ ký, tay ca ca ngươi nếu không kịp thời mời thái y, thật có thể phế
đi.” Dung Cảnh nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy a, Lãnh tỷ tỷ, vẫn là nhanh đi mời thái y đi!” Tần Ngọc Ngưng đứng lên đi tới, dịu dàng nói với Lãnh Sơ Li.
“Các ngươi đi mời thái y, ta đi mời
hoàng thượng cùng phụ vương ta.” Lãnh Sơ Li do dự một chút, phân phó một câu với mấy tiểu thái giám, xoay người bước nhanh ra khỏi thượng thư
phòng. Phụ vương cùng ca ca nàng vẫn đều hận thấu xương Vân Thiển
Nguyệt, nàng vốn cũng chán ghét Vân Thiển Nguyệt, nhưng không có hận ý
gì, biết thái tử điện hạ cũng gai mắt nữ nhân ngu xuẩn kia, nhưng mà
nàng phát hiện khoảng thời gian này thái tử điện hạ bắt đầu để ý nữ nhân kia, nhất là hôm qua lại nghe nói thái tử điện hạ bởi vì nữ nhân ngu
xuẩn kia hướng Hoàng thượng xin chỉ gả cho Dung Phong mà đập phá thư
phòng phủ thái tử, vậy nàng như thế nào lại không giận. Vân Thiển Nguyệt mơ tưởng gả vào phủ thái tử. Hôm nay vì chuyện ca ca bị đả thương tay,
nàng thể phải khiến cho nàng ta bồi thường tính mạng, không thì ít nhất
cũng phải bồi thường một tay.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Sơ Li chạy
đi, nghĩ tới nữ nhân này cũng không phải là quá ngu xuẩn, biết giữ lại
hiện trường. Nhưng điều này cũng nói rõ nàng vì tư lợi, không có chút
tình thân nào. Thân ca ca của mình nằm trên mặt đất không nhanh đưa đến
cho thái y chữa trị tay, hết lần này tới lần khác muốn cho đám tiểu thái giám mời thái y tới nơi này, đi lại một hồi, thời gian bị trì hoãn. Có
điều chuyện gì liên quan gì đến nàng nhỉ? Nàng cũng không tin hôm nay
trước mắt bao người, nàng có lý trước, lão hoàng đế thật có thể đem nàng như thế nào. Nếu là thật sự muốn đem nàng như thế nào, giang sơn này
nàng xem lão hoàng đế cũng không cần thiết ngồi.
Những tiểu thái giám kia nhìn về phía Dung Cảnh, cũng không có nghe theo lời của Lãnh Sơ Li lập tức đi mời thái y.
“Nếu Lãnh tiểu quận chúa phân phó như
thế, dù sao Lãnh tiểu vương gia cũng là thân ca ca của nàng ta, cứ như
vậy đi! Các ngươi đi mời thái ý đến đây đi!” Dung Cảnh thản nhiên nói
với những tiểu thái giám kia, dường như hoàn toàn không thèm để ý.
“Dạ!” Mấy tiểu thái giám lập tức chạy ra ngoài.
“Lên lớp thôi!” Dung Cảnh liền không để ý tới Lãnh Thiệu Trác hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, lạnh nhạt nói với mọi người.
Mọi người không tự chủ được nghe theo
chỉ thị, ngay cả mấy hoàng tử công chúa bình thường vô cùng bướng bình
đều cực kỳ nghe lời, mặc dù trong lòng người nào người nấy đều suy đoán
sợ là chờ lúc hoàng thượng và Hiếu thân vương tới thấy Lãnh Thiệu Trác
như vậy nhất định sẽ giận dữ xử trí Vân Thiển Nguyệt, nhưng cũng chỉ suy nghĩ trong một chút, không có người nào cùng người nào thì thầm với
nhau. Còn có một số người cảm thấy trong lòng vui sướng, Lãnh Sơ Li
thường ngày thích nhất khi dễ người khác hoành hành ngang ngược, hôm nay đáng đời!
Tần Ngọc Ngưng lo lắng nhìn Vân Thiển
Nguyệt một cái, thấy Vân Thiển Nguyệt căn bản là không có nhìn nàng, vẻ
mặt không sao cả tiếp tục cầm lấy sách nhìn, nàng xoay người đi trở về
chỗ ghế ngồi, tư thế ngồi ngay ngắn. Trong lòng cũng âm thầm suy đoán
chờ lát nữa Lãnh Sơ Li mời tới Hoàng thượng cùng Hiếu thân vương không
biết sẽ xử trí Vân Thiển Nguyệt như thế nào. Nhưng nàng cảm thấy Vân
Thiển Nguyệt không có việc gì. Cảnh thế tử vừa mới nói làm nhân chứng,
câu nói kia rõ ràng sẽ trợ giúp Vân Thiển Nguyệt, trong lòng nàng có
chút giận, Vân Thiển Nguyệt tại sao lớn lối như thế có thể được Cảnh thế tử che chở, nàng làm sao cũng không nghĩ ra.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu liếc Tần Ngọc Ngưng một cái, khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh. Nữ nhân này vừa mới
tỏ ra tốt bụng trước mặt Lãnh Sơ Li, quay đầu lại lại lo lắng nhìn nàng, nàng thật là mọi việc đều khéo thuận lợi.
“Hôm qua chương trình học Đại học sĩ nói tới nơi nào sẽ chờ Đại học sĩ sau khi khỏi bệnh trở lại tiếp tục nói
cho mọi người. Hôm nay ta nói chính là luận về việc học!” Giọng Dung
Cảnh không cao không thấp, không nhìn sách trong hộp sách, đặt bút ở
trên bàn trải giấy Tuyên Thành ra viết xuống hai chữ, sau đó cầm giấy
Tuyên Thành lên, bày ra cho mọi người.
Tứ phía lập tức vang lên một đợt tiếng than thở.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên một tờ giấy Tuyên Thành rõ ràng viết hai chữ to, Luận Học!
Đây là lần đầu tiên nàng thấy bút tích
của Dung Cảnh, nếu nói nét chữ của chữ của Vân Mộ Hàn leng keng mà có
khí khái, mà bút tích của Dung Cảnh cùng người của hắn cao cao ở trên
đám mây. Chữ viết như vậy làm cho nàng cảm thấy một vài nhà thư pháp
kiếp trước được tôn sùng từ xưa đến nay đều không bằng. Không mạnh mẽ,
không sắc sảo, không mềm mại, không tạo thế, có một loại cao xa đạm khí, dường như từ hai chữ kia nàng là có thể thấy được trời đất mênh mông,
chữ viết như vậy vô luận là bậc thầy thư họa hay là một người thương
nhân không biết chữ đều cảm thấy đẹp! Cũng chỉ có thể dùng một chữ đẹp
để hình dung.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ người này quả nhiên là có bản lĩnh áp đảo cả đời!
Hắn thân thể gầy gò, sắc mặt thanh đạm,
nho nhã yếu ớt đứng ở nơi đó, có thể không nói một câu, vẫn có thể trấn
áp toàn trường, làm người ta kính ngưỡng.
Dung Cảnh tiếp thu tầm mắt Vân Thiển
Nguyệt, hướng nàng nhíu mày, dường như cũng đọc hiểu được than thở trong mắt nàng, khóe miệng cong lên, hiện ra ý cười, nụ cười còn chưa có phát ra đến khóe môi, liền biến mất trong vô hình, giây lát, hắn để trang
giấy xuống, thanh âm ôn nhuận mở miệng lần nữa, “Ai có thể nói cho ta
hàm nghĩa mà hai chữ ‘luận học’ này đại biểu.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, thu hồi tầm mắt tiếp tục xem sách. Đám mây cao lên chó má, người này đúng là khinh người!
Dung Cảnh dứt lời, cả thượng thư phòng
yên lặng như tờ, có mấy người đã cúi đầu suy tư, như Tần Ngọc Ngưng cùng những người một lòng sùng bái khâm phục Dung Cảnh kia, tự nhiên muốn
biểu hiện một phen, còn có một số người học giỏi chân chính cũng muốn
được Dung Cảnh thừa nhận, còn có một số người căn bản không rõ về hai
chữ luận học có thể nói ra ý gì, đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một vẻ không hiểu. Cả thượng thư phòng duy chỉ có Lãnh Thiệu Trác hôn mê bất
tỉnh nằm trên mặt đất cùng Vân Thiển Nguyệt cầm ngược sách không để ý
tới việc này.
Dung Cảnh sau khi ném ra một câu nói,
cũng không để ý tới mọi người, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, vén vạt áo lên, động tác ưu nhã ngồi ở trên ghế phía sau bàn, không nhìn tầm mắt
mọi người, cũng cầm ngược một quyển sách nhìn lại.
Những người kia đang nhìn Dung Cảnh thấy động tác của hắn đều mở to hai mắt nhìn tay hắn cầm ngược sách, có vai
người suýt nữa lên tiếng kinh hô. Giây lát đều đồng loạt quay đầu lại
nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt phía sau cùng, thấy hai ngươi đều cầm cùng một quyển sách bìa bằng da. Đó là không có trong bài vở của bọn họ.
Trước tiên mọi người nghĩ tới bìa da cuốn sách này bọc ngược.
Đang lúc này, Vân Thiển Nguyệt bỗng
nhiên lật ra một tờ, chữ trên mặt trang bị chặn bởi giấy da hiện ra ở
trước mắt mọi người, mọi người rõ ràng thấy chữ kia đích xác là ngược,
không khỏi đều phát ra tiếng thét kinh hãi, lại quay đầu lại nhìn Dung
Cảnh.
Dung Cảnh như là cảm giác được, lúc này
cũng nhìn xong tờ thứ nhất lật ra một tờ tiếp, chữ viết ngược giống như
trước hiện ra ở trước mặt mọi người. Mọi người đồng loạt choáng váng,
chưa từng có truyền thuyết Cảnh thế tử là đọc sách ngược a! Làm sao nhìn được chữ ngược a?
Dường như cảm nhận được không khí không
đúng, Tần Ngọc Ngưng ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Dung Cảnh cầm ngược sách, nhất thời ngẩn ra, lại quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy
nàng cũng cầm ngược, thậm chí động tác hai người cầm sách giống nhau như đúc, sắc mặt nàng trắng bệch.
“Đều nghĩ được chưa? Ai tới nói!” Dung Cảnh không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng.
Dung Cảnh dứt lời, một người trong đó
lập tức đứng lên, là một tiểu công tử bộ dáng nghiêm chỉnh, hắn còn chưa nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ, có chút khó khăn nói: “Cảnh
….Cảnh thế tử, ta có thể nói… sao?”
“Có thể!” Dung Cảnh vẫn không ngẩng đầu lên. Nhưng mà giọng nói cũng ôn hòa, như là hàm chứa khích lệ.
“Ta cho là học là vì sách. Sách là tổ
tiên để lại để chúng ta làm nên sự nghiệp lớn.” Tiểu công tử kia cố lấy
dũng cảm, nói xong một câu, không dám nhìn Dung Cảnh.
“Hết rồi?” Dung Cảnh ngẩng đầu.
Tiểu công tử kia lắc đầu một cái, có chút sợ hãi hỏi, “Cảnh….Cảnh thế tử, ta không phải là nói không đúng chứ?”
“Cũng không hẳn là không đúng, ngươi nói đúng một chút! Rồi ngồi xuống đi!” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một
cái, thấy nàng lại không nhìn sách rồi, ngẩng đầu có chút thú vị nhìn
tiểu công tử kia, hắn cúi đầu, nhàn nhạt hỏi, “Còn ai tới nói?”
Dung Cảnh dứt lời, lại một người đứng
lên, là một công tử lớn tuổi hơn chút so với công tử trẻ tuổi kia, âm
sắc dường như trong thời kỳ vỡ giọng, hắn thi lễ với Dung Cảnh, mở miệng nói: “Sở dĩ học, cũng vì sách, cũng vì phương và chính (ngay thẳng và
chính trực). Người xưa có nói: học, tri thức vậy. Là học tập việc học tổ tiên lưu lại, làm cho chúng ta nhận thức nhiều hơn, hiểu biết nhiều
hơn, tưởng minh hơn. Gần đến cảnh giới thành tài, khuyên răn cách đối
nhân xử thế.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cảnh giới thành tài! Bay lên miền cực lạc sao?
“Còn gì nữa không?” Dung Cảnh không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Không có, xin Cảnh thế tử chỉ giáo.” Người nọ lắc đầu một cái, hết sức chân thành nhìn Dung Cảnh.
“Ừ ngồi đi! Còn có ai nói nữa không!” Dung cảnh ngẩng đầu nhìn nam tử một cái, lại cúi đầu tiếp tục hỏi.
Người nọ không rõ bản thân mình nói có đúng không, có chút thấp thỏm ngồi xuống.
Dung Cảnh dứt lời, lại có một người đứng lên, là một nam tử khuôn mặt thiên về ôn nhu, nếu không phải trên đầu
hắn thắt mào, Vân Thiển Nguyệt suýt nữa tưởng hắn là nữ tử, chỉ thấy hắn giống như những người trước đối với Dung Cảnh thi lễ, chân thành mở
miệng, thanh âm cũng là vẫn cứ ôn nhu, “Cái gọi là học, là thành công
học tập mọi người mà biến kiến thức thành của ta, khiến ta sáng suốt,
nổi bật, chính bản thân, xây dựng địa vị, sao đó làm vẻ vang tổ tiên,
quang vinh cửa nhà, nam nhi tạo dựng sự nghiệp, đền đáp quốc gia.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ được rồi, nàng không thể dùng thành kiến nhìn người, không thể nhìn vẻ bề ngoài.
“Nhưng là vẫn còn?” Dung Cảnh vẫn không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.
Người nọ dường như không ngờ một loạt
nghị luận rầm rộ của bản thân còn không được Cảnh thế tử khẳng định,
trong lòng cũng có chút thấp thỏm, lắc đầu một cái, “Không có! Xin Cảnh
thế tử chỉ giáo!”
“Ngồi đi!” Dung Cảnh ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhàn nhạt lên tiếng hỏi, “Còn có người nào nói nữa không?”
Lúc này không có ai lập tức đứng lên, mà là mọi người nhìn lẫn nhau.
“Không nghĩ tới ngươi cái nhược mỹ nhân
này ngồi nơi đây còn ra dáng như thế, cũng đừng dạy sai học sinh a!
Không biết Hoàng bá bá xảy ra chuyện gì, lại để cho ngươi đi thượng thư
phòng dạy học? Nếu là mọi người học được lòng dạ hiểm độc phổi đen của
ngươi ước chừng nên làm thế nào cho phải?” Phía ngoài bỗng truyền đến
thanh âm giễu cợt khinh thường, kèm theo một câu nói vừa dứt, một người
công khai đi tới. Chính là Dạ Khinh Nhiễm.
Thấy Dạ Khinh Nhiễm đi tới, phần lớn
người trong thượng thư phòng sắc mặt chợt biến, vốn là có người cúi đầu
nói nhỏ, lúc này liền cả thở mạnh cũng không dám, từng con mắt đều có
chút sợ hãi nhìn hắn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm nghĩ tới có thể làm cho tất cả mọi người nhượng bộ lui binh, này cũng là bản lĩnh nha!
Dung Cảnh nghe tiếng nghiêng đầu, nhàn
nhạt liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, ấm giọng nói: “Ngươi không phải là nên nằm trên giường nghỉ ngơi ở Đức thân vương phủ? Hiện tại chạy tới
thượng thư phòng làm cái gì?”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới
chuyện hôm qua, ánh mặt nàng đặt ở trên người Dạ Khinh Nhiễm, đánh giá
hắn từ đầu đến chân một lần, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bước đi suy yếu, khác hẳn dáng đi đường hoàng ngày thường cả người thoạt nhìn tràn đầy
yếu ớt, hơn nữa một đôi mắt thâm quầng thật to cực kỳ rõ ràng, khóe
miệng nàng run rẩy, nghĩ tới ba đậu kia hẳn là làm cho hắn không ngủ cả
một đêm, may mà bộ dáng này của hắn vẫn còn có thể tới thượng thư phòng.
“Nhược mỹ nhân ngươi giảng bài ngàn năm
có một, bản tiểu vương làm sao có thể không tới cổ vũ?” Dạ Khinh Nhiễm
liếc mắt liền thấy được Vân Thiển Nguyệt ngồi ở hàng cuối cùng, đối với
nàng mở trừng hai mắt, bỗng nhiên đến gần Dung Cảnh, hai bước liền đi
tới trước bàn, cúi đầu xuống nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi thật là bản lĩnh, lại bỏ ba đậu vào trong thức ăn của tiểu nha
đầu, ngươi đen phổi lòng dạ hiểm độc liền cả bọn ta cũng muốn ám toán?”
“Có cá nướng phù dung, nàng chưa bao giờ ăn món khác.” Dung Cảnh ném ra một câu.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu ngắm trần
nhà, nghĩ tới người này đích thực là cực kỳ hiểu nàng! Cá nướng phù dung ăn ngon như vậy, ăn mãi không chán a, trong mắt nàng làm sao còn có thể có món ăn khác? Trong lòng nàng chính là cá nướng phù dung vừa ra, các
món ăn khác liền thất sắc!
“Thì ra là như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm chợt hiểu ra, giận nhìn Dung Cảnh, hồi lâu, hắn nén xuống tức giận trong
lòng, thấp giọng nói với Dung Cảnh: “Ngươi liền cầu thần bái phật phù hộ một ngày kia đừng rơi vào trong tay bản tiểu vướng đi! Nếu không bản
tiểu vương chắc chắn làm cho ngươi sống không bằng chết! Đã chết cũng
muốn lột một lớp da ngươi.”
Quẳng xuống một câu nói hung ác, Dạ Khinh Nhiễm nhấc chân đi về phía Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh coi như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Nơi này làm sao còn có một con heo nằm?” Lúc này Dạ Khinh Nhiễm thấy được Lãnh Thiệu Trác trên mặt đất, nhướng mày hỏi.
Mọi người không người nào trả lời hắn.
Vân Thiển Nguyệt phì một tiếng, Dạ Khinh Nhiễm này quả nhiên cùng nàng chung chí hướng, ở trong mắt nàng Lãnh
Thiệu Trác cũng không phải là một con heo ngu ngốc sao? Nàng lười biếng
nhìn Dạ Khinh Nhiễm mở miệng, “Đầu heo này đối với ta kêu loạn, ta liền
đem móng heo của hắn cắt đi, như mà dường như còn không thành công, móng heo còn đang ở trên người hắn rất dài!”
Dạ Khinh Nhiễm lúc này cũng nhìn thấy
cái tay của Lãnh Thiệu Trác kia bị đả thương, sưng đỏ không chịu nổi còn có vết máu loang lổ, hắn nhíu mày, thu hồi tầm mắt, ngông nghênh ngồi ở chỗ trống bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, khinh thường nói: “Chỉ là một con
heo mà thôi, ngươi cũng không sợ ô uế tay của mình, lần sau loại chuyện
này cứ để bản tiểu vương, bản tiểu vương nhất định làm cho hắn liền cả
não heo cũng không còn.”
Bốn phía lập tức vang lên một đợt tiếng hút không khí.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt đáp dứt khoát.
“Đang nhìn sách gì đây? Cho ta coi một chút!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt cầm ngược sách, mới mẻ.
Vân Thiển Nguyệt dù sao hiện tại cũng
không xem nữa, đang nồng nhiệt nghe mọi người luận học đây! Nàng đưa
sách cho Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm tiện thể cũng cầm bắt đầu xem,
cả tư thế cũng không đổi lại, đều là ngược.
Mọi người lần nữa kinh dị nhìn Dạ Khinh
Nhiễm, nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt xem ngược không ly kỳ, bởi vì nàng chữ
đại cũng không biết, Cảnh thế tử đọc sách ngược cũng không ly kỳ, không
có gì là Cảnh thế tử không làm được, nhưng là Nhiễm Tiểu vương gia cũng
cầm ngược sách, này không thể không nói là chuyện kỳ lạ hôm nay trừ
chuyện Lãnh Thiệu Trác bị Vân Thiển Nguyệt đả thương tay ra.
“Người đâu, đi bẩm báo Đức thân vương
một tiếng, hãy nói Nhiễm tiểu vương gia không yên ổn ở trong phủ nghỉ
ngơi mà chạy tới thượng thư phòng quấy rối rồi!” Dung Cảnh không ngẩng
đầu lên, đối với bên ngoài phân phó.
“Dạ!” một tiểu thái giám lập tức chạy ra ngoài.
“Dung Cảnh, bản thế tử nơi nào quấy rối rồi?” Dạ Khinh Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Dung Cảnh lý sự.
“Không có sao? Nhưng là chẳng lẽ ngươi
không thấy được ngươi hù mọi người không lòng dạ nào học bài rồi? Vả lại Hoàng thượng để cho Vân Thiển Nguyệt đi thượng thư phòng cũng không
phải là đùa, ngươi đi theo bên người nàng quấy rối như vậy, nàng như thế nào còn có thể chuyên tâm học tập? Bản thế tử xem ra đây chính là quấy
rối.” Dung Cảnh nhàn nhạt liếc mắt Vân Thiển Nguyệt một cái, nói với Dạ
Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, lông
mày nhảy lên đắc ý, “Bản tiểu vương là tới nghe giảng bài! Lúc tới ta đã đi ngự thư phòng bẩm báo Hoàng bá bá cùng phụ vương ta, Hoàng bá bá
cùng phụ vương biết ta ham học như thế còn khen ngợi ta, nhược mỹ nhân,
ngươi muốn đuổi bản tiểu vương đi, đừng có nằm mơ! Hơn nữa ta làm sao
quấy rối tiểu nha đầu này chứ?”
“Nha? Thì ra là ngươi được Hoàng thượng
ân chuẩn!” Dung Cảnh để quyển sách trên tay xuống, thu hồi tầm mắt không nhìn Dạ Khinh Nhiễm, đối với bên ngoài phân phó, “Hộ vệ trông chừng
thượng thư phòng đâu?”
“Bẩm Cảnh thế tử! ở!” Bên ngoài vang lên âm thanh mấy người, cực kỳ vang dội.
“Mời Nhiễm tiểu vương gia về Đức thân vương phủ nghỉ ngơi!” Dung Cảnh phân phó.
“Dạ!” Bên ngoài lập tức có hộ vệ đi đến, chạy thẳng đến chỗ Dạ Khinh Nhiễm, mặc dù có chút e ngại đối với Dạ
Khinh Nhiễm, nhưng vẫn là nghe theo mệnh lệnh Dung Cảnh, không có chút
lùi bước nào.
“Nhược mỹ nhân! Ngươi dám đuổi bản tiểu
vương? Hộ vệ thượng thư phòng khi nào thì nghe ngươi phân phó?” Dạ Khinh Nhiễm làm sao cũng không nghĩ tới nhược mỹ nhân còn có ngón này, tức
giận nói: “Hoàng bá bá cùng phụ vương ta là biết ta tới, ta được ân
chuẩn, ngươi không nghe thấy sao?”
“Nghe được! Nhưng là lúc ta tiếp chỉ dạy học thay ở thượng thư phòng cũng xin Hoàng thượng một đạo ý chỉ, sắp
xếp trăm tên hộ vệ ở bốn phía thượng thư phòng này cho ta sử dụng, để
ngừa có người quấy rối. Chỉ cần mọi người cùng tất cả sự việc trong
thượng thư phòng đều là do ta định đoạt, cho nên, mặc dù ngươi được
Hoàng thượng cùng Đức thân vương chấp thuận cũng sợ không được, bởi vì
ta không cho phép.” Dung Cảnh đón nhận gương mặt tức giận của Dạ Khinh
Nhiễm, thong thả ung dung nhìn hắn, thanh âm cũng không mang chút biến
hóa.
Vân Thiển Nguyệt thầm mắng người này
đích thực là lòng dạ hiểm độc đến nơi đến chốn! Trăm tên hộ vệ, hắn đây
không phải rõ ràng là phòng Dạ Khinh Nhiễm sao! Vừa nãy khi Lãnh Sơ Li
chất vấn hắn, là ai nói hắn chỉ để ý dạy thay, cái khác cũng không quản? Nhanh như vậy lập tức biến thành toàn bộ người cùng chuyện trong thượng thư phòng đều do hắn định đoạt rồi!…..
Vân Thiển Nguyệt hết chỗ nói! Thương hại nhìn Dạ Khinh Nhiễm vốn là tái nhợt giờ đây bị tức mặt đỏ bừng. Nếu là
người này trước kia, đừng nói trăm tên hộ về, chính là hai trăm tên hộ
vệ cũng không làm gì được hắn đâu. Hôm nay nhìn bộ dạng hắn một trận gió là có thể đánh ngã, nàng thật sự lo lắng a.
“Các ngươi nếu là dám tiến lên một bước
nữa, bản tiểu vương sẽ cho các ngươi đẹp mắt!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm
chằm hộ về đi về phía hắn.
Những hộ vệ kia biến sắc, đồng loạt dừng bước, dù sao uy vọng của tiểu ma vương Dạ Khinh Nhiễm cũng là vẫn còn,
bọn họ trong lúc nhất thời không dám thật sự động thủ, đồng loạt nhìn về phía Dung Cảnh. Dung Cảnh sắc mặt nhàn nhạt, cũng không mở miệng.
Dạ Khinh Nhiễm cười đắc ý, “Nhược mỹ nhân, xem ngươi làm gì được bản tiểu vương?”
“Vừa mới nghe nói Tiểu ma vương ngươi
tới đây quấy rối trẫm còn chưa tin tưởng lắm, không nghĩ tới thì ra thật đúng là quấy rối! Cảnh thế tử không làm gì được ngươi, trẫm làm gì được ngươi.” Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, bên ngoài một tiếng già nua uy nghiêm
vang lên, “Áp tải tiểu ma vương quấy rối này về Đức thân vương phủ nghỉ
ngơi cho trẫm, không có trẫm cho phép, khoảng thời gian Cảnh thế tử
giảng bài không cho phép tới hoàng cung, lại càng không cho phép đi
thượng thư phòng!”