Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt âm trầm nghe lời Thanh Thường nói, tuy rằng cửa phòng đang đóng, nhưng mùi thơm thức ăn
từ bên ngoài phòng cứ từng đợt truyền đến. Vốn là buổi tối nàng còn chưa có ăn cơm, hiện tại dạ dày rất phối hợp kêu ùng ục, nàng thu hổi tầm
mắt, tức giận trừng mắt liếc bụng của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía
cửa.
“Thế tử nhà ta nói những thức ăn này đều là tự mình ngài ấy làm, không có ai nhúng tay trợ giúp, cho nên lâu như vậy mới làm xong.” Tiếng của Thanh Thường tiếp tục truyền đến từ ngoài
cửa, chân thành nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, nô tỳ có thể dùng tính mạng đảm bảo rằng những thức ăn này thật sự là do thế tử nhà ta làm, thế tử
nhà ta từ trước cho tới bây giờ chưa từng xuống phòng bếp, đây là lần
đầu tiên nấu ăn nha!”
Dung Cảnh làm? Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại khinh thường hừ nói: “Thức ăn hắn làm có thể ăn?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, chẳng lẽ ngài
không ngửi thấy được mùi thơm của những món ăn này sao?” Thanh Thường
nhẹ giọng hỏi thăm, dường như có chút thèm thuồng nói: “Đáng tiếc, nô tỳ cũng không thể ăn dù chỉ một chút a, Dược Lão và Huyền Ca, Thanh Tuyền
cảm thấy thèm lâu như vậy mà thế tử cũng còn không cho bọn họ ăn đâu.
Vừa làm xong liền lập tức đưa tới đây cho tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt tự nhiên là ngửi thấy
được mùi thơm của thức ăn ở bên ngoài, bụng lại kêu lên, nàng liếm liếm
khóe miệng, trong lòng giãy dụa, một mặt là đánh chết cũng không ăn,
nàng cùng Dung Cảnh kia nha, cả đời cũng không qua lại với nhau, một mặt đúng là bụng nàng rất đói, thức ăn rất thơm, mà kia còn là cái người
lòng dạ hiểm độc tay không dính nước tự mình xuống bếp, mà qua thôn này, đoán chừng sẽ không có nhà trọ a!
“Thiển Nguyệt tiểu thư, muốn nô tỳ đem
vào không?” Thanh Thường đợi đã lâu cũng không nghe được tiếng Vân Thiền Nguyệt liền lên tiếng dò hỏi.
“Tiểu thư, bên ngoài còn đang mưa nhỏ
đó! Trên người bọn họ đều ngấm nước rồi, mau để cho bọn họ đem thức ăn
đưa vào đi! Hiếm khi thấy được tấm lòng của Cảnh thế tử đối với tiểu
thư!” Vân Mạnh dường như vừa nói vừa nuốt nước miếng.
“Tấm lòng của hắn cái rắm, tim của hắn
đều là màu đen. Không ăn, để cho họ mang về đi!” Vân Thiển Nguyệt mạnh
mẽ cự tuyệt. Không phải chỉ là đồ ăn sao? Nếu nàng đã ăn đồ của hắn, tức là tha thứ hắn, cũng quá là không có tiền đồ rồi. Như vậy nàng còn như
thế nào đần độn? Trực tiếp dùng đậu hũ đập chính mình được rồi.
“Ai, Thiển Nguyệt tiểu thư quả nhiên là
không ăn, thật sự làm cho thể tử nhà ta đoán đúng a! Thế tử nhà ta đoán
chừng chúng ta đi cũng là một chuyến vô ích, nhưng mà làm người thì phải giữ chữ tin, nói một không hai, thế tử nếu đã đáp ứng chuyện của tiểu
thư, tự nhiên là phải làm được, tiểu thư không ăn vừa lúc, hiện tại thế
tử còn chưa có dùng bữa đâu! Thế tử nói lúc hắn làm không có làm phần
của mình, cho nên sau khi nô tỳ mang về, thế tử tự mình ăn cũng như
nhau, hao phí nhiều tâm tư và sức lực tự mình xuống bếp làm đồ ăn như
vậy thế nào cũng không được lãng phí, phải không?” Thanh Thường vừa thở
dài vừa nói không ngừng nghỉ. Cuối cùng, cung kính nói với Vân Thiển
Nguyệt: “Vậy Thiển Nguyệt tiểu thư nghỉ ngơi đi! Nô tỳ cùng Thanh Tuyền
trở về!”
Dứt lời, hai người Thanh Thường, Thanh
Tuyền quả nhiên xoay người đi ra ngoài, bước chân giẫm trên mặt đất còn
có thể nghe được tiếng nước bắn tung tóe.
“Tiểu thư, sao ngài có thể không cần
đây! Đây chính là thức ăn Cảnh thế tử tự mình làm đó! Ngài không ăn, giữ lại cho lão nô cũng được a!” Vân Mạnh lập tức oán hận nói với Vân Thiển Nguyệt. Quả thực lão thèm nhỏ dãi thức ăn kia.
Vân Thiển Nguyệt im lặng nghe tiếng bước chân đi về phía cửa kia, chốc lát, nàng hít sâu một hơi, hô to: “Trở
lại! Ai nói ta không ăn? Ta lại thay đổi chủ ý!”
Nàng phải ăn sạch những thức ăn này, để cho Dung Cành kia chết đói đi!
Cái gì bực bội a, tức giận a, phẩm hạnh
a, cả đời không qua lại với nhau a, đều là nói nhảm! Không được phép bạc đãi mình mới là thật, đồ tốt đưa tới cửa mà không muốn thì nàng là kẻ
ngu rồi. Nhất là lần đầu tiên xuống bếp của cái tên kia, không ăn thì
phí a!
“Được, nô tỳ đem vào nha!” Âm thanh vui
mừng của Thanh Thường truyền đến từ bên ngoài, ngay sau đó, tiếng bước
chân nhẹ nhàng đảo mắt đã trở lại đi tới cửa.
Trong nháy mắt, Vân Thiển Nguyệt lập tức cảm giác mình lại bị mắc lửa!
“Không được a, Thiển Nguyệt tiểu thư,
mười sáu món ăn bây giờ, ngài giữ lại ăn tám món, còn dư lại tám món nô
tỳ đem về cho thế tử nhà ta có được hay không? Thế tử nhà ta còn chưa có ăn cơm đâu!” Đang lúc Vân Thiển Nguyệt muốn đổi ý, Thanh Thường chợt
dừng bước, gần như là dùng ngữ điệu đề nghị mà nói.
“Không được! Hắn không có gì ăn đáng đời! Ai kêu không chịu làm nhiều hơn một phần đây!” Vân Thiển Nguyệt xụ mặt xuống.
“Vậy ngài giữ mười hai, cho thế tử nhà ta bốn nha?” Thanh Thường đề nghị lần nữa.
“Không được!” Vân Thiển Nguyệt đẩy chiếc chăn ra xuống giường, quả quyết nói.
“Vậy một món đi!” Giọng nói Thanh Thường gần như là cầu xin, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài cũng biết thế tử nhà
ta ăn rất ít, một món cũng đủ rồi.”
“Một cũng không được! Ta muốn để lại
toàn bộ, hắn muốn ăn thì tự mình làm tiếp đi.” Vân Thiển Nguyệt cảm giác mình biến thành Hoàng Thế Nhân, tiểu nha đầu phía ngoài kia chính là
Dương Bạch Lao.
[Trong vở kịch Bạch Mao Nữ, Hoàng Thế
Nhân là nhân vật phản diện đại diện cho tầng lớp địa chủ giai cấp phong
kiến chèn ép dân chúng. Tá điền Dương Bạch Lao và con gái Hỉ nhi sống
nương tựa lẫn nhau, ác bá địa chủ Hoàng Thế Nhân muốn chiếm lấy Hỉ nhi,
vào đêm giao thừa ép Dương Bạch Lao bán con gái trừ nợ, Dương Bạch Lao
buộc phải tự sát.]
“Vậy được rồi! Thế tử nhà ta mệt mỏi không nhúc nhích được nữa rồi, chỉ có thể để cho Dược Lão làm thêm lần
nữa!” Thanh Thường suy sụp cúi mặt.
“Vị tỷ tỷ này, ngài đem thức ăn cho ta
là được rồi, ta mang vào cho tiểu thư nhà ta.” Thải Liên lúc này cũng đi qua, trong lòng suy nghĩ Cảnh thế tử đối với tiểu thư thật tốt, thậm
chí trong tình huống lời đồn dơ bẩn kia vẫn nghĩ tới tiểu thư, còn tự
mình xuống bếp nấu ăn. Nàng cũng không rõ, tiểu thư làm sao như là còn
không có vẻ cảm kích đây! Ai!…
“Vậy cũng được, trên người ta vừa lúc có khí lạnh, cũng không thích hợp tiến vào.” Thanh Thường đem giỏ thức ăn
đưa cho Thải Liên.
Thanh Tuyền cũng đưa giỏ đưa cho Thải
Liên, ánh mắt nhìn chằm chằm giỏ bị Thải Liên nhận lấy, dường như hàm
chứa vô hạn không nỡ.
Thải Liên nhìn bộ dạng không nỡ của
Thanh Thường cùng Thanh Tuyền, suýt chút nữa xúc động đem giỏ người ta
vừa đưa cho nhét trở về. May mắn nàng còn nhớ tiểu thư hôm nay chưa có
ăn cơm đâu, xoay người đẩy cửa ra tiến vào phòng.
Bên trong phòng nháy mắt tràn đầy mùi thơm của thức ăn.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, vậy chúng ta trở về phủ vậy!” Thanh Thường cung kính nói với bên trong cửa. Nghe được
tâm tư Vân Thiển Nguyệt đã sớm không hề đáp một tiếng, nàng dường như
cười một chút, đưa tay lôi kéo người Thanh Tuyền, hai người xoay mình đi ra ngoài.
Vân Mạnh nhìn một chút bên trong phòng,
lại nhìn một chút Thanh Thường cùng Thanh Tuyền, bước vội vã đuổi theo
sau, “Lão nô đưa tiễn hai vị!”
“Làm phiền Mạnh đại tổng quản rồi!” Thanh Thường rất lễ phép gật đầu với Vân Mạnh một cái.
“Thật là cực khổ Cảnh thế tử rồi. Có thể được Cảnh thế tử ưu đãi như thế, là phúc khí của Thiền Nguyệt tiểu thư
nhà ta. Thiển Nguyệt tiểu thư chính là người thẳng tính hay cáu kỉnh,
cũng là bị lão Vương Gia làm cho hư rồi. Nếu là có cái gì đắc tội với
thế tử, mong thế tử khoan dung chút nha!” Vân Mạnh vừa đi vừa nói.
“Thế tử nhà ta làm sao lại trách Thiển
Nguyệt tiểu thư? Thể tử nói tất cả các cô gái trong thiên hạ này cũng
không thật tình bằng Thiển Nguyệt tiểu thư! Thế tử nhà ta rất thích
Thiển Nguyệt tiểu thư. Mạnh Đại quản gia quá lo lắng rồi!” Thanh Thường
cười nói.
“Thể tử nói như thế thật sao?” Ánh mắt Vân Mạnh sáng lên.
“Tự nhiên là thật, ngay cả mấy người
chúng ta ở bên cạnh hầu hạ Thế tử cũng không dám nói Thiển Nguyệt tiểu
thư nửa phần không đúng đâu! Hôm nay lúc Huyền Ca trở về nói một câu bất mãn về Thiển Nguyệt tiểu thư, liền bị Thế tử phạt đứng tấn ba canh giờ
đó!” Thanh Thường gật gật đầu một cái, cười nói: “Đại hội võ trạng
nguyên ngày mai bởi vì một trận mưa này dời đến Thánh Dương điện trong
hoàng cung, buổi sáng ngày mai thế tử nhà ta sẽ đến đón Thiển Nguyệt
tiểu thư đi hoàng cung!”
“Cảnh thế tử quả thật đối với tiểu thư
nhà ta rất tốt a!” lúc này Vân Mạnh mới thả lỏng tâm tình, nét mặt già
nua cười thành hoa. Thiên hạ này, nếu là bàn về người trong thiên hạ này thì người mà hắn thích nhất là Dung Cảnh. Hắn đem Vân Thiển Nguyệt đối
đãi như nữ nhi của mình, tự nhiên là hi vọng hai người đó có thể đối với nhau gần gũi, mặc dù biết điều này là rất khó, nhưng là có hi vọng bao
giờ cũng tốt.
Thanh Thường cũng không nói thêm gì nữa, Thanh Tuyền giống như vô ý quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy đèn
bên trong phòng sáng lên, một thân ảnh mảnh khảnh ngồi phía trước cửa
sổ, đôi đũa trong tay động một chút, hiển nhiên là đang dùng cơm, hắn
vụng trộm cười.
Vân Mạnh lại nói câu gì đó, một nhóm ba người đi ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Bên trong phòng, Thải Liên đứng ở trước
bàn gắp thức ăn cho Vân Thiển Nguyệt, tự nhiên nghe rõ ràng Thanh Thường cùng Vân Mạnh nói chuyện với nhau, nàng cuối cùng cũng nhịn không được
mà mở miệng: “Tiểu thư, người xem, Cảnh thế tử đối với người rất tốt đó! Ai có thể có phần tâm này tự mình xuống bếp nấu ăn? Không phải đều nói
nam tử tránh xa phòng bếp đó sao? Huống chi đó lại là Cành thế tử được
người người trong thiên hạ kính ngưỡng? Lại tự mình xuống bếp nấu ăn cho người không nói, còn sai người nửa đêm vội tới đưa đồ ăn cho người. Hơn nữa còn không cho phép người khác nói một câu không tốt về người, mặc
dù bên ngoài truyền bá nhiều lời nói làm ảnh hường tới sự trong sạch của hắn như vậy, ngày mai hắn vẫn còn tới phủ đón người đi hoàng cung.
Người cũng đừng tức giận Cảnh thế tử nha!”
“Hừ, người ta nói gì ngươi đều tin?” Vân Thiển Nguyệt vừa ăn cá nướng phù dung vừa liếc Thải Liên một cái
“Ai, tiểu thư, không phải là nô tỳ tin
tường người khác nói, mà là nô tỳ tận mắt nhìn thấy được. Từ sau mười
năm bệnh nặng Cảnh thế tử xuất phủ, chuyện làm đầu tiên là ở hoàng cung
cứu người từ trong tay thái tử điện hạ, sau đó vẫn đối với tiểu thư rất
tốt, mấy ngày nay nô tỳ không ngừng nhìn thấy, chính là người trong phủ
chúng ta đều lén lút truyền nhau. Người thấy có tiểu thư nhà nào được
Cảnh thế tử dụng tâm đối đãi như thế?” Thải Liên thở dài, ngừng nói một
phen, thấy Vân Thiển Nguyệt không có mặt lạnh lá gan nàng mới lớn hơn
rất nhiều.
“Ai biết hắn rắp tâm cái gì? Đoán chừng
chính là giống lão gia gia xấu xa kia, khi dễ ta cho vui.” Vân Thiển
Nguyệt không cần mua nợ. Người khác nhìn thấy đều là tên kia đối tốt với nàng, tại sao không ai thấy lúc hắn khi dễ nàng không ít?
“Tiểu thư, vậy vì sao Cảnh thế tử không
đi khi dễ người khác?” Thải Liên lại thở dại, về thành kiến của Vân
Thiển Nguyệt đối với Dung Cảnh thật hận không thể tận tình khuyên bảo
nàng hồi tâm.
“Đó là người khác không có dễ khi dễ như ta thôi!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thải Liên có chút im lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt, cho tới bây giờ nàng không hề cảm thấy tiểu thư quần áo lụa là
không thay đổi đối xử Cảnh thế tử như thế. Cho nên lớn mật nói: “Tiểu
thư, người cảm thấy người là dễ khi dễ sao? Ngay cả Lãnh tiểu vương gia
của Hiếu Thân vương phủ hoành hành ngang ngược số một số hai trong kinh
thành này không ai dám chọc, ngày cũng dám đắc tội, mà lần nào cũng
khiến cho Tiểu vương gia kia không được chỗ tốt, kinh thành này còn có
nữ tử nào lợi hại hơn so với người?”
“Có thế chứ, không có nữ nhân nào lợi
hại hơn so với ta, cho nên Dung Cảnh hắn mới đến khi dễ ta, khi dễ ta
hắn rất có thành tựu không phải sao?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Một đống lớn lời khuyên Thải Liên chuẩn
bị xong đã bị nghẹn lại trong ngực, nghĩ tới có lẽ trời sinh ra Cảnh thế tử và tiểu thư nhà nàng chính là không nhường nhịn nhau. Nàng cùng
không dám nói thêm gì nữa, chỉ lo còn nói nữa sẽ tức giận tiểu thư. Chỉ
cúi đầu có chút buồn buồn nói: “Gần đây mọi người trong kinh thành lén
lút thuật lại Cảnh thế tử đối với tiểu thư là bất đồng, sợ là thích tiểu thư mới đối với tiểu thư tốt như vậy, tất cả người trong phủ chúng ta
thì thầm cũng nói như vậy, mấy người nô tỳ cùng Triệu ma ma cũng cảm
thấy Cảnh thế tử thích tiểu thư. Còn nghĩ nếu là như vậy thì tốt rồi,
nếu là thật sự tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử, thực là Thiên Đại hỉ
sự. Ai biết chuyện như thế nào lại biến thành như vậy? Tiểu thư làm sao
lại chướng mắt Cảnh thế tử, nhất định gả cho Dung Phong công tử đây?”
“Hắn yêu thích ta? Có quỷ mới tin! Hắn chính là đã nghiện khi dễ ta!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
“Có lẽ là tiểu thư cảm thấy Cảnh thế tử
không tốt, nhưng là tại sao người có thể lấy chung thân đại của chính
mình ra nói giỡn đây! Dung Phong công tử có thật sự tốt như vậy? Nghe
nói hắn là hậu nhân của Văn bá Hầu phủ, Văn bá Hầu phủ chỉ còn lại Dung
Phong công tử một thân một mình. Hôm nay coi như là tạm thời sống nhờ
Vinh Vương phủ, mặc dù là bàng chi của Vinh Vương phủ, nhưng dù sao cũng là ở vài chục năm trước đã tách ra xây dựng lên môn hộ khác, cũng không được Vinh Vương phủ trông nom bao nhiêu, thân phận của người muốn gả
cho Dung Phong công tử làm sao có thể? Đây không phải là không môn đăng
hộ đối sao? Vả lại Hoàng Thượng đâu có cho phép? Lúc ấy sau khi tụi nô
tỳ nghe nói đều bị hù dọa. Ngộc nhỡ lúc ấy Hoàng Thượng tức giận, tiểu
thư, người sẽ rất nguy hiểm a!” Thải Liên càng nói khuôn mặt nhỏ nhắn
càng tái, dường như chuyện này thực quá dọa người.
“Nào, ăn cá, áp chế kinh sợ, cũng ngăn
ngừa ngươi mở miệng.” Vân Thiển Nguyệt gắp một miếng cá nhét vào trong
miệng Thải Liên. Nghĩ tới nàng hẳn là phải tìm một cơ hội đem nha đầu
này bán đi rồi? Thật sự rất có năng lực lải nhải. Tuổi còn trẻ đã bước
vào đội ngũ các bác gái cùng hàng ngũ ***, thật là đáng sợ!
Thải Liên một miệng đầy cá quả nhiên bị
chặn miệng, nàng ai oán nhìn Vân Thiển Nguyệt, bất đắc dĩ chỉ có thể
nhai kỹ, vừa nhai được hai cái ánh mắt liền sáng lên, “Tiểu thư, con cá
này thật sự là Cảnh thế tử tự mình làm?”
Thải Liên lắc lắc đầu một cái, “Của Cảnh thế tử tự mình làm thì nô tỳ cũng không dám ăn.” Dứt lời nàng vô cùng
sùng bái nói: “Cảnh thế tử quả thật là đệ nhất kỳ tài của Thiên Thánh,
thật là không gì không làm được, cả thức ăn cũng có thể làm ăn ngon như
vậy!”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt.
“Không trách được lại thơm như vậy, hóa
ra là Cảnh thế tử tự mình làm, hôm nay bản thái tử thực có phúc.” Phía
ngoài bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc, ngay sau đó bước
chân đến gần, cửa phòng bị đẩy ra, một người công khai đi đến. Chiết
phiến lay động nhẹ, phong lưu phóng khoáng, chính là Nam Lăng Duệ.
“Nha, ngươi là ai? Làm sao xông vào khuê phòng của tiểu thư!” Thải Liên cả kinh, lập tức che ở trước Vân Thiển
Nguyệt, ngăn cách tầm mắt của Nam Lăng Duệ, nổi giận nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi còn không mau đi ra ngoài! Nếu không ta liền kêu người!”
“Tiểu nha đầu thật rất thú vị!” Nam Lăng Duệ cười khẽ một tiếng, không để ý tới Thải Liên, bước chân càng không
ngừng đi tới trước bàn, chiết phiến nhẹ nhàng loáng một cái, một cỗ lực
đạo mạnh mẽ đánh tới, thân thể nhỏ bé của Thải Liên bị đánh ra thật xa,
hắn không hề khách khí ngồi đối diện với Vân Thiển Nguyệt, phân phó Thải Liên, “Lấy cho bản thái tử một đôi đũa.”
“Tiểu nha đầu thật rất thú vị!” Nam Lăng Duệ cười khẽ một tiếng, không để ý tới Thải Liên, bước chân càng không
ngừng đi tới trước bàn, chiết phiến nhẹ nhàng loáng một cái, một cỗ lực
đạo mạnh mẽ đánh tới, thân thể nhỏ bé của Thải Liên bị đánh ra thật xa,
hắn không hề khách khí ngồi đối diện với Vân Thiển Nguyệt, phân phó Thải Liên, “Lấy cho bổn thái tử một đôi đũa.”
“Thái tử? Ngài…. Ngài là….” Thải Liên
lúc này mới cảm giác được người đến là ai, mở to hai mắt nhìn Nam Lăng
Duệ. Đủ loại lời đồn đại về thái tử này đều xông lên đầu óc, khuôn mặt
nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch, hướng ra bên ngoài hô to. “Người mau
tới a, Nam Lương thái tử xông vào tiểu thư…”
Lời của nàng vừa hô lên một nửa, một khối thịt gà bay tới ngăn chặn miệng của nàng, thanh âm im bặt.
“Ngươi, cái tiểu nha đầu này thật sự la
to, chẳng những la to, còn to phát sợ.” Nam Lăng Duệ nhìn thức ăn trước
mặt, tấm tắc cảm thán nói: “Ngửi mùi vị này đã cảm thấy rất thơm, không
nghĩ tới Cảnh thế tử trừ “vũ văn lộng mặc”(*) ra vẫn còn có một ngón
này. Khó lường trước a!”
[(*) Vũ văn lộng mặc: xuyên tạc, chơi chữ]
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Nam Lăng Duệ một cái, hừ một tiếng, hỏi: “Ngươi làm sao nửa đêm xông tới chỗ ta?”
“Cái gì mà nửa đêm xông tới chỗ này của
ngươi? Là ta hôm qua ở tại Vân Vương phủ, căn bản không hề rời đi. Bây
giờ ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn ngủ không được, liền theo mùi vị tới a.” Nam Lăng Duệ hướng Thải Liên phân phó, “Còn không mau đi lấy
chiếc đũa cho bản thái tử, nếu mà ngươi kêu lớn tiếng, đem mọi người
đánh thức, như vậy ngày mai phía sau tên tiểu thư nhà ngươi không chỉ là Dung Cảnh cùng Dung Phong, hẳn là thêm một bản thái tử rồi!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mũi của hắn là mũi chó sao? Còn theo mùi thơm tới rồi! Nhưng mà lão già xấu xa nhà
nàng thật đúng là đối với Nam Lăng Duệ này nhìn thuận mắt nha, giữ lại
hắn ăn cơm không nói, còn giữ nghỉ lại.
“Duệ thái tử, ngài hãy bỏ qua tiểu thư
nhà ta đi, nô tỳ van xin ngài! Đây cũng là khuê phòng tiểu thư, sao ngài có thể tùy tiện vào?” Thải Liên khó khăn phun ra thịt gà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hướng về phía Nam Lăng Duệ khẩn cầu.
“Ngươi không nói ta không nói ai biết ta tới chỗ của nàng? Được rồi, mau chóng không dài dòng nữa, ngươi lại dài dòng bản thái tử liền đem ngươi giết ném xuống cho chó ăn.” Nam Lăng
Duệ buồn bực khoát khoát tay với Thải Liên.
“Tiểu thư….” Thải Liên nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, khéo léo nhắc nhở, “Hắn chính là Duệ thái tử a!”
“Ta tự nhiên biết hắn là Duệ thái tử.
Được rồi ngươi đi lấy cho hắn một đôi đũa đi! Dù sao nhiều như vậy ta
một người cũng ăn không hết, tránh lãng phí!” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn Thải Liên, nghĩ tới nàng cuối cùng là không dám nói Duệ thái tử
phong lưu hoa tâm. Nàng khoát khoát tay, nhìn Thải Liên sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trấn an nói: “Không có chuyện gì, cơm nước xong hắn sẽ đi. Chẳng lẽ ngươi thật muốn đem mọi người trong phủ gọi tới hay
sao?”
Thải Liên mếu miệng, bất mãn nói thầm,
“Tiểu thư, người đối với ai đều tốt như vậy, làm sao hết lần này tới lần khác không đối với Cảnh thế tử tốt như thế? Nô tỳ không….không đi!”
“A, bản thái tử vẫn luôn rất bội phục
Cảnh thế tử, mua chuộc người trong thiên hạ, ngay cả tiểu nha đầu bên
cạnh ngươi đều mua chuộc. Còn có chuyện gì là hắn không làm được? Bản
thái tử cũng thực tò mò a!” Nam Lăng Duệ nhìn Thải Liên, liếc Vân Thiển
Nguyệt một cái, cười đến ý vị sâu xa nói.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh. Không có biện pháp!”
“Ha ha… Đúng, đúng, chính là mọi người
đều say mình ta tỉnh!” Nam Lăng Duệ cười ha hả, chiết phiến hợp lại,
“Ba” một tiếng vang nhỏ, hắn phụ họa Vân Thiển Nguyệt khen: “Ai nói Dạ
Khinh Nhiễm với ngươi cùng chung chí hướng? Bản thái tử cảm thấy ngươi
và ta hợp ý nhau hơn mới đúng..”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, nghĩ tới người đối diện này ngoại trừ phong lưu thành tính, còn là người khiến nàng phát cáu.
“Tiểu thư……” Thải Liên đều gấp muốn
khóc. Chẳng lẽ tiểu thư nhà mình không biết Duệ thái tử là hạng người gì sao? Nghe nói nữ nhân của phủ Nam Lương thái tử như quá giang chi
khanh, mà vị thái tử này vẫn còn chơi bời lêu lỏng cả ngày, mỗi ngày
chơi đùa bụi hoa tìm kiếm mỹ nhân mua tới phủ thưởng thức. Tại sao tiểu
thư còn có thể cười với hắn như vậy.
“Còn không mau đi lấy đũa! Thải Liên,
ngươi càng ngày càng lắm miệng! Có phải muốn chọc giận ta đem ngươi bán
ra ngoài mới cam tâm hay không?” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt, tiểu nha
đầu này thật cho rằng nàng là người vô cùng dễ nói chuyện? Hôm này nàng
nói một câu nàng dám đáp tám câu, lời của nàng đều không hữu dụng rồi.
“Dạ, nô tỳ bây giờ đi!” Thải Liên thân thể run lên, không dám nói lời nào nữa, biết điều mà đi thẳng ra ngoài.
“Ừ, tiểu nha đầu này chính là thiếu dạy
bảo. Chỉ cần dạy bảo nhiều hơn liền thông minh. Nếu không ta tặng cho
ngươi hai tiểu nha đầu nghe lời? Đảm bảo ngươi nói một là một, hai là
hai. Nửa phần cũng không dám cãi lời ngươi.” Nam Lăng Duệ đưa ra đề nghị cho Vân Thiển Nguyệt.
“Không cần! Người giữ lại cho mình sai khiến đi!” Vân Thiển Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên.
Nam Lăng Duệ bĩu môi không nói thêm gì
nữa. Thải Liên lề mề đem đũa lấy ra, còn chưa đi đến trước mặt đã bị hắn chặn ngang đoạt lấy, bắt đầu lang thôn hổ yết. (ăn như hổ đói)
“Cho dù ta một ngày ăn tám bữa, cũng bù không được một bữa này là Dung Cảnh tự mình làm.” Nam Lăng Duệ lẩm bẩm nói.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, không hề để ý đến hắn nữa.
Thải Liên đứng ở trong phòng không rời
đi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, thời khắc cảnh giác Nam Lăng Duệ,
dường như sợ hắn ăn xong liền nổi lên thú tính nhào tới người Vân Thiển
Nguyệt.
“Xem ra ta tới cũng còn không coi là quá muộn. Ngươi nói đây là thức ăn Nhược mỹ nhân tự mình làm? Vậy làm sao
ta cũng phải ăn hai miếng rồi!” Dạ Khinh Nhiễm người chưa tới, đã nghe
thấy tiếng, trong nháy mắt liền đi tới cửa, đẩy rèm ra đi đến. Trên
người mang theo một thân khí lạnh ẩm ướt.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nghĩ tới Dung
Cảnh làm thức ăn mặt mũi lớn như vậy? Nàng hỏi thăm Dạ Khinh Nhiễm, “Sao ngươi lại tới đây, lẽ nào mùi thơm này đều có thể từ Vân Vương phủ bay
tới Đức phủ thân vương sao?”
“Ta là đi ngang qua, bụng đang rất đói ngửi thấy được mùi liền tiến vào!” Dạ Khinh Nhiềm cười cười có chút ngượng ngùng.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, nghĩ tới ngươi đi ngang qua thực là đúng lúc!
“Vậy còn không mau tới đây! Cảnh thế tử làm thức ăn ngàn năm có một a!” Nam Lăng Duệ có ý tốt vẫy tay với Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiêm liếc Nam Lăng Duệ một
cái, bước nhanh tới, không khách khí ngồi ở trước bàn, mở to hai mắt, há to mồm đối với Thải Liên phân phó, “Đi lấy một đôi đũa cho bản Tiểu
Vương. Cùng Dung Phong đánh đến nửa đêm, mệt chết ta.”
Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy tiểu thư không phản đối, nghe lời xoay người đi rồi!
“Người nào thắng?” Nam Lăng Duệ lập tức cảm thấy hứng thú hỏi.
Dạ Khinh Nhiễm hừ hừ một tiếng, “Ai cũng không có thắng, ngày mai đánh tiếp!”
“Sớm biết ta liền theo ngươi đi xem kịch vui rồi, bỏ lỡ một cuộc đánh nhau! Nhưng mà ngày mai bản thái tử nói gì thì nói cũng sẽ không bỏ lỡ.” Nam Lăng Duệ lập tức nói.
“Ngươi cùng Dung Phong đi tỷ võ? Ngày
mai đại hội Võ Trạng Nguyên có các ngươi phải đánh, hôm nay như thế nào
có sức lực mà đánh?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nàng nhớ tới
bên ngoài mưa vẫn rơi, lúc này mới phát hiện y phục Dạ Khinh Nhiễm có
dấu vết nước mưa xối bị hắn hong khô rồi, nhíu mày, “Hơn nữa các ngươi
là tỷ thí dưới mưa?”
“Ừ, Hôm nay luyện thân thủ một chút.”Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Ta xem là không phải đâu?” Nam Lăng Duệ hoài nghi nhìn Dạ Khinh Nhiễm, một đôi mắt đào hoa như thấu hiểu thâm ý đằng sau vẻ mặt đơn giản của Dạ Khinh Nhiễm, hắn cười hỏi, “Chẳng lẽ
không phải ngươi chạy đi chất vẫn Dung Phong tại sao lại mê hoặc trái
tim Nguyệt nhi? Dung Phong không thể trả lời, sau đó ngươi dưới cơn tức
giận liền ra tay với người ta, người ta bất đắc dĩ phản kích, các ngươi
cứ như thế liền đánh nhau?”
Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt lúng túng chợt
lóe lên rồi biến mất, không có chú ý tới xưng hô của Nam Lăng Duệ với
Vân Thiển Nguyệt, cả giận nói: “Không phải!”
“Ta như thế nào nhìn vẻ mặt của ngươi giống như phải!” Nam Lăng Duệ cười như không cười.
“Có phải ngươi muốn bản Tiểu Vương cùng
ngươi đánh đánh một trận không? Đồ ăn của Nhược mỹ nhân ngươi cũng không cần ăn!” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mi, lạnh lùng uy hiếp Nam Lăng Duệ.
Nam Lăng Duệ lập tức thức thời ngậm miệng.
Vân Thiển Nguyệt tâm tư xoay quanh, mí
mắt giật giật, nghĩ tới việc chạy đi tìm Dung Phong cũng là hợp với tác
phong của Dạ Khinh Nhiễm.
Thải Liên mang đũa ra, Dạ Khinh Nhiễm
không nói thêm gì nữa, xem ra thật sự là đói đến nóng nảy, lang thôn hổ
yết. Lúc này đến lượt Nam Lăng Duệ nhìn Dạ Khinh Nhiễm hỏi han, “Chẳng
lẽ ngươi đói bụng tám ngày chưa ăn cơm?”
“Một ngày! Ta buổi sáng không ăn, buổi
trưa cũng không ăn, buổi tối cũng không ăn.” Dạ Khinh Nhiễm vừa dứt lời, lại lẩm bẩm một tiếng nói: “Ngươi nói rất đúng, cho dù ta một ngày có
ăn đến tám bữa cơm, chỉ cần bữa này là Nhược mỹ nhân làm, ta cũng vẫn có thể nuốt trôi.”
Nam Lăng Duệ tràn đầy đồng cảm gật đầu, cũng vùi đầu ăn lấy ăn để.
Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng hỏi
trời. Hai người trước mặt kia một là thái tử một nước, một là Tiểu vương gia hậu duệ hoàng tộc tôn quý. Sơn hào hải vị cái gì chưa ăn qua? Một
bữa đồ ăn của Dung Cảnh mà thôi, đến mức này sao? Nàng đem cá nướng Phù
Dung đặt trước mặt mình, những thứ khác đều cho Nam Lăng Duệ cùng Dạ
Khinh Nhiễm. Đang suy nghĩ cái gì mà toàn bộ cũng là người kia xuống bếp làm món ăn? Quả thực là nói nhảm! Nàng đã cảm thấy cái khay cá nướng
phù dung này mùi vị không giống với mùi vị mà Dược Lão làm. Những thứ
khác mùi vị đều giống Dược Lão làm như đúc. Không phải Dược Lão làm mới
là lạ.
Nhưng mà cá nướng phù dung này giống với mùi vị nàng từng ăn, chẳng lẽ mỗi lần nàng ăn cá cũng là lòng dạ hiểm độc kia làm?
Làm sao có thể?
“Tiểu nha đầu, làm sao mà ngươi không ăn?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt liên tục biến đổi.
“Ăn đây!” Vân Thiển Nguyệt chẳng muốn tiếp tục nghĩ, huy động chiếc đũa.
Bên trong gian phòng, không người nào nói chuyện, chỉ quanh quẩn hương vị thức ăn.
Sau nửa canh giờ, một bàn lớn món ăn bị
quét sạch. Nam Lăng Duệ cùng Dạ Khinh Nhiễm liếc mắc nhìn nhau, đều có
chút toan tính. Sau đó cùng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển
Nguyệt run lên, trong tay vẻn vẹn chỉ còn lại cái đầu xương cá, hai
người hoàn toàn cắt đứt tâm tư.
“Ăn uống no đủ thích hợp nhất cầm đuốc soi dạ đàm, ba người chúng ta bồi dưỡng chút tình cảm, như thế nào?” Nam Lăng Duệ dò hỏi.
Dạ Khinh Nhiễm quát một tiếng, đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài cửa, “Bản Tiểu Vương phải đi về ngủ!”
“Vậy hai chúng ta bồi dưỡng tình cảm, như thế nào?” Nam Lăng Duệ lại chuyển hướng sang Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, hướng về
phía Nam Lăng Duệ khoát khoát tay, “Ngươi có nghĩ tới ta có biện pháp
giúp ngươi đem thức ăn ngươi vừa mới ăn đều đổ ra, thì ngươi liền cứ ở
lại cùng ta bồi dưỡng tình cảm.”
“Bản thái tử cảm thấy có lẽ ăn uống no
đủ rồi ngủ là tốt nhất!” Nam Lăng Duệ cười ha ha, đứng lên, cũng đi theo Dạ Khinh Nhiễm ra khỏi cửa phòng.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt hai người rời
đi một cái, lại nhìn về phía trên bàn mười sáu cái đĩa rỗng tuếch, nàng
có chút buồn cười, đang định phân phó Thải Liên đem những thứ này thu
thập thì nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu to của Dạ Khinh Nhiễm,
“Cái chết tiệt Nhược mỹ nhân bỏ cái gì ở trong thức ăn?”
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, Dung Cảnh bỏ gì trong thức ăn?
Dạ Khinh Nhiễm vừa dứt lời, lại truyền
tới tiếng kêu kì quái, “Là bã đậu! Ai u, bổn thái tử chịu không được,
nhà vệ sinh ở chỗ nào?”
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân hai người không hẹn mà cùng chạy như bay ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt cảm thụ một chút bụng
của mình, không có nửa phần khó chịu, ánh mắt nàng dừng ở đĩa cá nướng
phù dung một lát, lại nhìn về phía từng cái đĩa nàng chỉ động một miếng
nhỏ sau đó toàn bộ mười lăm cái đĩa bị Nam Lăng Duệ cùng Dạ Khinh Nhiễm
nuốt chửng vào bụng, khóe miệng nàng run rẩy, im lặng nhìn lên nóc. Thần cơ diệu toán Gia Cát Lượng có thể so được với tên lòng dạ hiểm độc kia
không! Chẳng lẽ hắn biết trước Nam Lăng Duệ cùng Dạ Khinh Nhiễm đều sẽ
tới chỗ nàng ăn chực?
Ăn uống no đủ, thân thể không có nửa
điểm khó chịu. Vân Thiển Nguyệt sau nửa đêm ngủ thẳng một giấc đến sáng
sớm. Sau khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái, đẩy chăn ra, đứng dậy xuống
giường, đi tới trước cửa sổ kéo màn che ra nhìn ra phía ngoài, sau khi
mưa to bầu trời trong vắt sáng sủa.
Thải Liên nghe tiếng bưng nước đẩy cửa
đi vào, để chậu nước xuống, nhẹ giọng thúc giục Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu
thư, người nhanh lên một chút, xe ngựa Cảnh thế tử đã đợi ở bên ngoài
phủ rồi!”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, nghĩ tới hôm
qua Thanh Thường dường như có nói hôm nay cái tên kia tới đón nàng đi
Hoàng Cung. Nàng cũng không muốn cùng Thải Liên nói nhảm, an tĩnh rửa
mặt, đơn giản dùng qua đồ ăn sáng sau đó ra khỏi cửa phòng.
Thải Liên muốn đuổi theo, bị Vân Thiển
Nguyệt ngăn trở, nàng thấy Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa lớn, khuôn mặt
nhỏ nhắn suy sụp, nghĩ tới sau này nàng sẽ không thể ở trước mặt tiểu
thư lắm mồm nói đông nói tây rồi, sợ là tiểu thư thấy phiền lại không
thích nàng. Đại môn Vân Vương phủ, quả nhiên xe ngựa của Dung Cảnh đã an tĩnh chờ ở đó, như ngày thường giống nhau, màn che khép kín.
Vân Mạnh thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới,
vội vã đưa cho nàng một cái giỏ hoa trong tay, thời điểm Vân Thiển
Nguyệt dùng ánh mắt dò hỏi hắn lập tức nói: “Đây là bài vở để lên thư
phòng, tiểu thư cầm lấy cái này mau chóng lên xe đi! Đừng làm cho Cảnh
thế tử đợi lâu. Lão nô còn phải đi xem Duệ thái tử một chút, hôm qua
thái tử bị bệnh.”
Vân Mạnh dứt lời không đợi Vân Thiển Nguyệt hỏi thêm, vội vã chạy vào trong phủ.
Vân Thiển Nguyệt cau mày nhìn giỏ hoa
trong tay, bên trong để một xấp lớn chỉnh tề sách cùng giấy tờ. Nàng
quay đầu lại nhìn Vân Mạnh, thấy hắn đã sớm không thấy rồi, chỉ có thể
đẩy rèm ra lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa Dung Cảnh đang xem
sách, thấy nàng đi vào, ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục xem sách, ấm giọng phân phó đối với Huyền Ca, “Đánh xe!”
Huyền Ca lập tức vung roi lên ngựa, xe ngựa chậm rãi đi.
Vân Thiển Nguyệt cả người ngồi xuống.
nhìn thoáng qua bên cạnh Dung Cảnh đặt một hộp sách tinh xảo. Hộp sách
mở rộng ra, sách bên trong cùng với giỏ trong tay nàng giống nhau, nàng
nhíu mày hỏi: “Làm cái gì vậy?”
“Lên thư phòng đi học!” Dung Cảnh nói.
“Không phải đi xem Dung Phong cùng Dạ Khinh Nhiễm tỷ thí sao?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.
“Hôm qua Nhiễm tiểu vương gia dính mưa
không cẩn thận ngã bệnh, tự nhiên không cách nào tiến hành tỷ thí, Hoàng Thượng hoán lại cuộc thi.” Dung Cảnh cũng không ngẩng đầu lên, thanh âm ôn nhuận.
“Vậy ngươi còn đi hoàng cung làm cái gì? Đừng nói cho ta là ngươi cũng phải cùng ta đi nghe giảng bài.” Vân
Thiển Nguyệt nghĩ đến hôm qua Dạ Khinh Nhiễm cùng Nam Lăng Duệ ăn những
thứ thức ăn kia đều trúng phải ba đậu đã cảm thấy người này nha đích
thực là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, một bụng lòng dạ hiểm độc ý đồ xấu xa. Còn Dạ Khinh Nhiễm không cẩn thận mắc mưa ngã
bệnh? Hắn lại có thể tim không đập mặt không đổi sắc nói ra.
“Rất là không khéo, một trận mưa lớn hôm qua, Đại học sĩ giảng bài ở thư phòng nhiễm khí lạnh bị bệnh, Hoàng
Thượng mời ta trước dạy thay mấy ngày.” Dung Cảnh ngón tay như ngọc nhẹ
nhàng mở ra một quyển sách, ấm giọng nói: “Cho nên, ta không những đi
hoàng cung mà còn đi thư phòng. Vừa lúc thuận đường rồi.”