Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, khoát tay với Thải Liên: “Còn không mau đi chuẩn bị!”
“Vâng! Tiểu thư!” Thải Liên lập tức vui mừng mà chạy xuống.
Vân Thiển Nguyệt hướng ra cảnh đêm tối
om ngoài cửa sổ oán hận nghĩ, lúc này nàng không những ở Hương Tuyền sơn linh đài tự gì đó thêm một năm rưỡi. Mới không hồi phủ học cái sổ sách
chưởng gia chó má, cái nhà này ai thích quản thì đi mà quản!
Nghe nói tiểu thư muốn đi Hương Tuyền
sơn linh đài tự cầu phúc, Thiển Nguyệt các thay đổi bầu không khí trầm
lặng, lập tức trở nên náo nhiệt. Dựa theo Thải Liên phân phó, mọi người
bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc. Có thể đi theo tự nhiên vui mừng
không thôi, không thể đi theo cũng cảm thấy mây đen bay đi, bắt đầu suy
nghĩ tiểu thư đi rồi sẽ nhẹ nhõm nhàn nhã chút ít, có thể lười biếng
chạy ra phủ đi chơi. Vì vậy, trên mặt ai nấy đều mang ý cười, nơi nơi
tràn đầy hơi thở vui sướng.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng cười vui
mừng của mọi người bên ngoài, vẻ mặt tối tăm phiền muộn. Đăm chiêu suy
nghĩ đơn giản là ngày mai gặp mặt nhất định nàng phải bóp chết Dung Cảnh tai họa kia. Nếu bóp không chết, tốt nhất lúc này đi Linh Đài tự để cho hắn xuất gia không trở lại. Vừa nghĩ như thế, trong nội tâm nàng thoải
mái chút ít, ngáp một cái, trở lại giường đi ngủ.
Bọn người Thải Liên bận rộn đến nửa đêm, Thiển Nguyệt các mới an tĩnh lại.
Canh năm ngày hôm sau, Thải Liên tới gọi Vân Thiển Nguyệt rời giường.
Vân Thiển Nguyệt đang ngủ thật ngon, khoát khoát tay với nàng: “Còn sớm mà, Ngủ tiếp một lát!”
“Tiểu thư, đừng ngủ nữa, bây giờ là canh năm rồi, ngài phải dậy để còn có thời gian trang điểm cẩn thận một
phen, hôm nay đi Hương Tuyền sơn có rất nhiều nữ tử, sao ngài cũng không thể thua kém so với những nữ tử kia được. Hơn nữa Hương Tuyền sơn cách
nơi này ước chừng phải hơn hai mươi dặm lộ trình, sợ là Cảnh thế tử sẽ
tới sớm đón ngài lên đường. Ngài cũng không để Cảnh thế tử chờ đúng
không?” Thải Liên thò tay túm lấy Vân Thiển Nguyệt. Nếu đổi lại là
trước kia nàng tuyệt đối không dám, hôm nay càng cảm thấy mặc dù có lúc
tính tình tiểu thư không tốt, nhưng cũng sẽ không thật sự đánh chửi
nàng.
“Chờ thì chờ! Đứng qua một bên, ta ngủ tiếp một lát.” Vân Thiển Nguyệt lấy tay Thải Liên ra.
“Tiểu thư, sao có thể để Cảnh thế tử được? Ngài vẫn là nhanh dậy thôi!” Thải Liên lại duỗi tay túm lấy Vân Thiển Nguyệt.
“Không muốn chờ thì để cho hắn đi trước
đi, tự mình đi là được.” Vân Thiển Nguyệt hai tay kéo chăn lên, che kín
đầu. Mấy ngày nay bị Vân Mộ Hàn tra tấn nàng cảm giác chưa từng có một
giấc ngủ ngon. Thật vất vả không cần học chữ rồi, trước ngủ đủ rồi nói
sau.
Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt bọc
chính mình thành một cái bánh chưng to, bất đắc dĩ thở dài, cầu xin:
“Tiểu thư, vậy sao được? Lão Vương gia phái Mạnh thúc cố ý đến dặn dò
ngài, sao ngài cho Cảnh thế tử leo cây? Ngài cũng biết trong kinh này
biết bao nhiêu tiểu thư chỉ mong được Cảnh thế tử tới đón đây này. Sao
ngài đang ở trong phúc không biết phúc?”
“Còn không câm miệng ta đá ngươi văng ra!” Vân Thiển Nguyệt bị làm cho phiền muộn, lên tiếng cảnh cáo.
Thải Liên lập tức ngậm miệng, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, mà người của nàng trùm trong chăn
một sợi tóc cũng không nhìn thấy. Theo sự hiểu biết mấy ngày nay, tuy
rằng bình thường tiểu thư rất dễ nói chuyện, nhưng trong lòng nàng hiểu
rõ, nếu thật sự chọc cho nàng nóng nảy, tiểu thư thật có thể đá văng
nàng ra, nói được thì làm được. Nàng bất đắc dĩ mà bỏ lại bộ đồ mới
trong tay, quay người đi ra ngoài.
Thải Liên vừa tới cửa phòng, Vân Mạnh vội vã vọt vào sân nhỏ.
“Đại quản gia, có phải là Cảnh thế tử đến rồi?” Thải Liên lập tức lên tiếng hỏi.
“Cảnh thế tử còn chưa tới, là lão vương
gia phái ta đến gọi tiểu thư rời giường. Nói nếu tiểu thư dám để Cảnh
thế tử chờ, hắn sẽ lột da tiểu thư ra. Nói nếu tiểu thư không tin thì
thử xem.” Vân Mạnh dừng bước, nói với Thải Liên: “có phải tiểu thư còn
chưa dậy không? Nhanh đi đánh thức tiểu thư!”
“Nô tỳ đã gọi rồi, tiểu thư nói chưa ngủ đủ.” Thải Liên vẻ mặt đau khổ nói.
“Ngươi chạy nhanh đi vào nói lại những
lời lão vương gia nói cho tiểu thư biết, tiểu thư tự nhiên sẽ dậy. Thanh Uyển công chúa phái người đến truyền lời muốn thế tử vào cung đón nàng, bây giờ thế tử đã dậy rồi, ta còn phải đi giúp thế tử thu thập một
phen, ngươi nhanh đi đánh thức tiểu thư.” Vân Mạnh dứt lời, lại vội vã
chạy đi.
Thải Liên chỉ có thể quay người trở lại
phòng, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt đã vén chăn lên ngồi dậy, vẻ mặt oán
hận. Nàng lập tức đi qua, cười nói: “Tiểu thư, ngài cũng nghe được đại
quản gia mà nói rồi đi? Ngài vẫn là nhanh dậy a!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, lão già chết tiệt !
Thải Liên lập tức vui mừng mà cầm qua bộ đồ mới mở ra, căn phòng mờ tối lập tức trở nên sáng rực, châu hoàn
(vòng cổ ngọc trai) va chạm phát ra tiếng ling ling cực kỳ dễ nghe, nàng vừa khoác lên trên vai Vân Thiển Nguyệt vừa vui rạo rực mà nói: “Cái
này chính là một chiếc thất trọng cẩm tử lăng la sa y duy nhất của Tiên
phẩm các năm nay, theo đại quản gia nói là thế tử sớm phái người đi tiên phẩm các đặt cho tiểu thư, ngay cả Thanh Uyển công chúa trong cung muốn cũng không có được! Nghe nói khi Thanh Uyển công chúa muốn thế tử cho
nàng, thế tử không cho, nói mấy ngày nay tiểu thư học chữ vất vả, đền
bù cho tiểu thư. Thanh Uyển công chúa lại không nói cái gì nữa, nhưng mà trong lòng nhất định là không vui.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn lướt qua
quần áo trên người, đích thật là nhuyễn lụa (lụa mềm) tốt nhất, hơn nữa
tiếp xúc với da thịt cực kỳ trơn trượt mềm mại, nhất là kiểu dáng đơn
giản nhưng không mất cao nhã, lung tung lại không phức tạp, hoa lệ lại
không quá xa hoa. Nhất là phía bên phải dùng tơ tằm gấm vóc bện nơ con
bướm, nàng rất là yêu thích. Một món quần áo như vậy sợ là Vân Mộ Hàn bỏ ra không ít bạc.
“Tiểu thư, thế tử đối với ngài rất tốt đây !” Thải Liên cười nói.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, Vân Mộ Hàn đừng tưởng một bộ quần áo có thể lại để cho nàng quên thù hắn.
“Hôm qua nô tỳ nghe nói thế tử cũng là
muốn đi Linh Đài tự, còn khó hiểu là vì sao lão vương gia bỏ gần tìm xa
không cần thế tử đưa tiểu thư đi ngược lại phái người đi Vinh vương phủ
thỉnh Cảnh thế tử đưa tiểu thư cùng đi, hôm nay mới hiểu được hóa ra là
thế tử phải vào cung đi đón công chúa.” Thải Liên vừa thắt dây lưng lụa
bên hông cho Vân Thiển Nguyệt, vừa nói.
Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: “Ca ca ta là cùng Thanh Uyển công chúa hứa hôn rồi hả?”
“Tiểu thư, nô tỳ phát hiện mấy năm nay
ngoại trừ thái tử điện hạ, thật sự là ngài không để ý tới ai.” Thải Liên lắc đầu, dứt lời, dường như ý thức được chính mình nói về thái tử, nàng lập tức khẩn trương mà nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng mặt không đổi
sắc, không có chút khác thường cùng không vui nào, xem ra tiểu thư thực
cắt đứt với thái tử điện hạ rồi. Nàng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói:
“mặc dù Thanh Uyển công chúa và thế tử còn chưa hứa hôn, nhưng mà trên
dưới Thiên Thánh ai không biết Thanh Uyển công chúa ngưỡng mộ thế tử Vân vương phủ chún ta? Thanh Uyển công chúa lớn hơn một tuổi so với tiểu
thư, đã đến đến tuổi lấy chồng mà thế tử cũng là đến tuổi lấy vợ. Chỉ là Hoàng Thượng vẫn chưa tỏ thái độ, hôm nay Thanh Uyển công chúa muốn đi
Linh Đài tự cầu phúc, lại không đi cùng thái tử điện hạ, ngược lại muốn
thế tử tới đón, nô tỳ cảm thấy chuyện này tám chín phần mười là sẽ thành đấy. Nói không chừng một ngày nào đó Hoàng Thượng cao hứng sẽ hạ chỉ
cho thế tử cùng Thanh Uyển công chúa tứ hôn rồi.”
“Ah! Hóa ra là muốn làm phò mã a!” Vân
Thanh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra chị dâu nàng là Thanh Uyển công
chúa, trách không được ngày ấy Vân Mộ Hàn thẹn quá hoá giận! Hoàn toàn
chính xác, một công chúa kim chi ngọc diệp, há mồm có cơm ăn, thò tay có áo mặc, đoán chừng sẽ càng không chưởng gia. Nàng hừ một tiếng, “Nhìn
xem ra vẻ đạo mạo, hóa ra sau lưng câu dẫn công chúa người ta.”
“Tiểu thư, hư…” Thải Liên lập tức thò
tay che miệng Vân Thiển Nguyệt, bối rối mà nhìn ra phía ngoài, không
thấy người nàng mới buông lỏng tay, lập tức nhỏ giọng nói: “Tiểu thư,
ngài tuyệt đối đừng cho thế tử nghe được lời này. Thế tử nghe được tiểu
thư nói như vậy đoán chừng sẽ tức giận. Theo nô tỳ thấy thế tử không
thích công chúa, trái lại công chúa đuổi theo thế tử không bỏ. Nô tỳ
nghĩ nhất định là Hoàng Thượng hoặc là hoàng hậu hạ chỉ ý lại để cho thế tử đi đón công chúa, nếu không thế tử nhất định sẽ không đi đón.”
“Công chúa người ta thích hắn là phúc khí của hắn, hắn còn không biết đủ.” Vân Thiển Nguyệt bình luận .
Thải Liên nhìn tiểu thư nhà mình có chút im lặng, nghĩ đến nửa tháng này thế tử thật sự đắc tội với tiểu thư
rồi. Nhịn không được bênh vực Vân Mộ Hàn: “Tiểu thư, ngài đã quên sao?
Thanh Uyển công chúa và Vinh vương phủ Nhị tiểu thư Dung Linh Lan cùng
với Hiếu phủ thân vương tiểu quận chúa Lãnh Sơ Ly cùng nhau bắt nạt
ngài. Nếu nàng thật sự gả cho thế tử, vậy sau này cũng sinh sống trong
vương phủ, chẳng phải là nàng càng kiêu ngạo trước mặt tiểu thư sao? Hơn nữa công chúa thì làm sao? Thế tử chúng ta thế nhưng mà văn võ song
toàn, nàng chỉ có thân phận công chúa mà thôi, nô tỳ thấy nàng còn không bằng tiểu thư ngài đây này! Thế tử không nhất định bởi vì nàng là công
chúa mà thích nàng a!”
“Được rồi! Tiểu nha đầu nhìn không ra
còn rất không có ý thức giai cấp.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ
cười, nghiêng đầu nhìn Thải Liên.
Thải Liên đỏ bừng mặt, thanh âm thấp
xuống: “Nô tỳ cũng không thích công chúa kia! người khi dễ tiểu thư nô
tỳ đều không thích. Nếu nàng thực gả cho thế tử, tiểu thư đâu còn có
ngày tốt lành? Nô tỳ nói đúng sự thật thôi.”
“Ừ, là sự thật. Nàng không lấy chồng, ta cũng không có một ngày tốt lành.” Vân Thiển Nguyệt cười cười. Hiện tại
nàng cũng không phải là Vân Thiển Nguyệt vốn dĩ rồi, ai khi bắt nạt
nàng thử xem, nàng trả lại gấp tám lần. Như là Phượng Trắc Phi và Vân
Hương Hà. Nghĩ đến hai người kia nàng hỏi: “Phượng Trắc Phi và Vân Hương Hà đâu? Mấy ngày nay thế nào rồi?”
“Tiểu thư, Phượng Trắc Phi từ nay về sau không là Phượng Trắc Phi rồi, bị Vương gia cách chức làm thị thiếp
rồi. Nhiều lắm là về sau tiểu thư kêu một tiếng Phương di nương là được rồi. Mà đại tiểu thư nghe nói ồn ào xin Vương gia, muốn Vương gia thả
Phượng di nương, Vương gia bị phiền giận, mệnh lệnh nàng hảo hảo dưỡng
tay tổn thương, ba tháng không được ra Hương Hà viện một bước. Vài ngày
trước nghe đâu ngày nào cũng khóc ở Hương Hà viện, làm hỏng không ít
dụng cụ, hôm nay Hương Hà viện không có động tĩnh, đoán chừng đại tiểu
thư cũng nhận rõ tình thế rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu. Nghĩ đến
tính tình Vân Hương Hà kia, nhận rõ tình thế mới là lạ. Nhưng mà nàng
cũng mặc kệ. Cúi đầu thấy Thải Liên vẫn còn đang bận bịu trên người
nàng, không khỏi nhíu mày, “bộ này thực rườm rà, hay là không mặc .”
“Không rườm rà, không rườm rà, như vậy
là xong rồi.” Thải Liên vừa nói, vừa cài một cái cúc áo cuối cùng, thở
dài một hơi, dùng tay áo chùi chùi mồ hôi trên trán, thẳng người lên
nhìn Vân Thiển Nguyệt tán thưởng mà nói: “Tiểu thư, ngài soi gương xem,
hôm nay mặc bộ quần áo này lên người, ngài như thay đổi thành người khác hẳn. Nô tỳ thấy ngài như vậy đi ra ngoài còn đẹp hơn vài phần so với
Thiên Thánh đệ nhất mỹ nhân – Ngọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa tướng. Những
người trên đường kia nói rất đúng, tiểu thư thật sự rất đẹp. Nhất là khí chất của ngài, nô tỳ thoạt nhìn Thanh Uyển công chúa cao quý đều không
kịp ngài đó!”
“Có cái gì hay mà so sánh, chẳng qua là
một bộ quần áo và một cái xác mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, thò
tay sửa sang cạp váy rườm rà, rườm rà như vậy đến không dễ đi đường,
nhíu nhíu mày, bước về phía bồn nước.
“Tại tiểu thư ngài không chú trọng bên
ngoài và trang phục, các tiểu thư khuê các ở kinh thành này không ai
không muốn chính mình xinh đẹp hơn người khác?” Thải Liên bĩu môi đi
theo sau Vân Thiển Nguyệt, cầm khăn quên đứng bên người nàng chờ nàng
rửa mặt, tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng vẫn là thiệt tình mà nói:
“nhưng mà nô tỳ thích tiểu thư không để ý như thế, cảm thấy tự nhiên tốt hơn so cố ý.”
“Ngươi nói hay thật!” Vân Thiển Nguyệt
nhịn không được buồn cười, không cần soi gương, đã thấy được hình ảnh
phản chiếu gương mặt tuyệt mỹ của nàng trong chậu nước, tuy khuôn mặt
hôm nay là của nàng, cũng đã nhìn mấy ngày, nhưng vẫn là không thế nào
quen. Có lẽ trong lòng nàng vẫn vướng bận, không muốn quên đi khí phách
của bản thân mình trước kia. Thở dài nhẹ nhàng vốc nước rửa mặt.
Thải Liên cảm thấy dường như tiểu thư có tâm sự, tuy có đôi khi nàng cười, nhưng thời gian thất thần chiếm đa
số. Chẳng lẽ tiểu thư chỉ tỏ ra đã tuyệt tình với thái tử rồi, thật ra
trong lòng vẫn để ý thái tử điện hạ hay sao? Vừa nghĩ như thế càng cảm
thấy được khả năng, dù sao tiểu thư từ nhỏ đã ưa thích thái tử điện hạ,
một lòng nhận định thái tử điện hạ chính là phu quân của nàng rồi. Hôm
nay bắt buộc chính mình tuyệt tình cũng không phải là chuyện có thể làm
được một sớm một chiều. Nàng cũng thở dài theo.
“Tiểu nha đầu ngươi ngày ngày thở dài,
coi chừng già đó.” Vân Thiển Nguyệt thẳng người lên, lấy khăn trong tay
Thải Liên lau mặt. Như ngày xưa bình thường ngồi ở trước gương đợi Thải
Liên chải đầu.
“Nô tỳ và tiểu thư cùng nhau già.” Thải Liên cười cầm lấy lược, chải chải mái tóc xanh của Vân Thiển Nguyệt
nói: “hôm nay nô tỳ búi kiểu Khổng Tước đồng tâm cho tiểu thư a!”
“Đừng.” Vân Thiển Nguyệt lập tức bác bỏ, “Ta mới không cần làm một cái hoa Khổng Tước.”
“Tiểu thư, không phải bảo ngài làm hoa
Khổng Tước, mà là một kiểu tóc nhìn rất đẹp, phần lớn nữ tử bây giờ đều
không làm được kiểu dáng này, tổ mẫu nô tỳ và một vị lão ma ma từng hầu
hạ trong cung đình tiền triều ngẫu nhiên quen biết, lão ma ma kia truyền cho tổ mẫu chiêu thức búi tóc nữ tử này, nói tương lai tổ mẫu chỉ cần
dựa vào chiêu thức chải đầu này cũng có thể cơm áo không lo, đáng tiếc
tổ mẫu không yêu danh lợi, hết lần này tới lần khác ưa thích làm ruộng,
cho nên, chỉ truyền cho một mình nô tỳ. Đến nay loại kiểu dáng này đã
thất truyền nha!” Thải Liên nghe vậy cười “phì” lên nói.
“Rườm rà không?” Vân Thiển Nguyệt có chút hứng thú. Có thể nói nàng đều rất có hứng thú với những gì mới lạ.
“Không rườm rà, nô tỳ sẽ chải nhanh cho tiểu thư.” Thải Liên lập tức nói.
“Vậy được, ngươi nhanh lên chút, cũng
cho ta kiến thức.” Vân Thiển Nguyệt tiện tay cầm lấy sách Vân Mộ Hàn còn để lại trên mặt bàn, thấy là một quyển giang hồ tạp văn thú sự (tập hợp những chuyện lý thú trong giang hồ), không khỏi nghĩ đến người kia hóa
ra còn thích xem cái này, quả nhiên là công tử thế gia, đều có cái loại
mộng hiệp khách không thực tế này. Nàng lật ra một tờ, muốn nhìn một
chút xem bên trong viết gì đó.
Thải Liên dùng tay búi tóc Vân Thiển
Nguyệt lên, thoáng nhìn Vân Thiển Nguyệt đang nhìn sách của thế tử, thế nhưng mà sách cầm ngược tiểu thư tựa hồ cũng không biết, mà là đang
nghiêm túc nhìn xem, nàng đợi nửa ngày không thấy nàng quay lại, không
khỏi lên tiếng nhắc nhở, “Tiểu thư, ngài cầm sách ngược.”
“Ah, đã biết.” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, nhưng vẫn xem sách, không có sửa lại.
Thải liên do dự một chút lại hỏi, “Tiểu thư, đã cầm ngược, sao ngài không quay lại?”
“Không cần quay lại, ta cảm thấy được
xem như vậy mới thoải mái. Thật không rõ là ai nghĩ ra những chữ này, rõ ràng nhìn như vậy mới thoải mái nha, vì sao cứ khăng khăng phải viết
ngược lại, ai, nếu là ta, ta sẽ không tạo chữ thế này, về sau ta nhất
định phải làm ra một loại chữ vừa dễ viết vừa thoải mái.” Vân Thiển
Nguyệt thở dài. Đối với nàng mà nói xem thuận và nhìn ngược cũng chẳng
có gì khác nhau, dù sao đều có thể xem hiểu.
“Tiểu thư, tạo chữ đó là do học sĩ nghìn đời đã lưu truyền đến giờ. Sao có thể tùy tiện tạo được!” Thải Liên dở khóc dở cười.
“Vậy cũng không chắc. Những chữ này như
rườm rà vậy, cùng như quần áo này, về sau người ta sẽ không dùng nữa.
Sớm muộn cũng phải hóa phồn vi giản (nghĩa là biến cái phức tạp, rườm rà trở nên đơn giản).” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nô tỳ không nói lại được tiểu thư. Tiểu thư ngài ngồi thẳng lên, như vậy nô tỳ không chải đầu được.” Mấy ngày
này Thải Liên đã chứng kiến thư duy đặc biệt của Vân Thiển Nguyệt, biết
điều mà không nói thêm nữa. Động tác búi tóc lưu loát.
Vân Thiển Nguyệt lần nữa lộ ra một loại buồn khổ không ai hiểu được. Chỉ có thể ngồi thẳng người lên để Thải Liên chải đầu.
Sau nửa canh giờ, Thải Liên buông lược,
thoả mãn mà nhìn kiệt tác của mình, biết rõ Vân Thiển Nguyệt không thích vàng bạc, vì vậy trong một đống đồ trang sức trong nàng chọn ngọc bích
trâm cùng ngọc bộ dao, cùng với hai đóa châu hoa bằng bạch ngọc. Tất cả
chuẩn bị thỏa đáng mới dừng tay, kinh diễm mà nhìn Vân Thiển Nguyệt
trong gương nói: “Tiểu thư, ngày trước trang điểm cho ngài một phen, nô
tỳ đã cảm thấy ngài đẹp vô cùng, không nghĩ tới lần trang điểm hôm nay
càng khiến ngài thêm một tầng cao nữa. Tiểu thư thế này mà đi ra ngoài,
sợ là nam nhân thiên hạ đều vì tiểu thư kinh tâm không thôi.”
Vân Thiển Nguyệt bật cười một tiếng, nam tử thiên hạ có liên quan gì đến nàng đâu? Nàng lại không cần dựa vào
sắc đẹp kiếm tiền. Nhưng vẫn ngẩng đầu, khi thấy chính mình trong gương
không khỏi cũng bị kinh diễm rồi.
Chỉ thấy nữ tử trong gương tóc mây vấn
cao, được ngọc bích trâm cùng ngọc bộ dao tôn lên, bạch ngọc trâm hoa
điểm chút hoa quang. Một thân thất trọng cẩm tử lăng la sa y màu tím,
chiếc áo bó hẹp, lộ ra cái cổ tuyết trắng mảnh khảnh, vẻ mặt yêu kiều
trắng sáng nõn nà không tỳ vết. La y thêu vài đóa sen, cả người từ trong tới ngoài đều trang nhã đến mức tận cùng.
Đây là nàng? Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dùng tay che khuất tấm gương, quay đầu phân phó Thải Liên còn đang kinh diễm không thôi: “Tháo kiểu đầu này đi, tìm một bộ quần áo khác, bộ
quần áo này cũng không được mặc.”
Bộ dạng như vậy đi ra ngoài sao có thể gặp người? Mọi người có thể biến thành lang sói nuốt sống nàng!
“Tiểu thư, thật đẹp a, tại sao phải hủy đi?” Thải Liên cả kinh.
“Khó coi chết đi được!” Vân Thiển Nguyệt tự mình động thủ tháo ra.
“Tiểu thư đừng! Thật sự rất đẹp mắt a.
Nô tỳ phải vất vả mãi, hơn nữa còn là quần áo thế tử tặng ngài, không
tin ngài gọi tới Triệu ma ma và Thính Vũ, Thính Tuyết hỏi một chút, thật sự nhìn rất đẹp, vẫn là đừng hủy đi.” Thải Liên lập tức tiến lên một
bước cản tay Vân Thiển Nguyệt .
“Ta nói khó coi là khó coi, phải hủy đi! Nếu ngươi không nghe lời, hôm nay đừng đi với ta.” Vân Thiển Nguyệt kiên quyết nói.
Thải Liên ủy khuất mà nhìn Vân Thiển
Nguyệt, thấy thái độ nàng kiên quyết chậm rãi buông lỏng tay. Nhưng vẫn
không cam lòng lầm bầm nói nhìn rất đẹp.
Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý tới nàng, thò tay đi nhổ châu hoa.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, xe ngựa của Cảnh thế tử đã tới rồi, lão vương gia bảo ngài tranh thủ thời gian nhanh
đi, không cần phải đi chào từ biệt.” Lúc này giọng nói của Ngọc Trạc
truyền đến, bước chân cũng rất vội vàng.
“Tiểu thư, thời gian không còn kịp rồi,
ngài vẫn là đừng đổi, nếu không nhất định là muốn Cảnh thế tử đợi lâu.
Nếu lão vương gia biết ngài lại để cho thế tử đợi lâu, định sẽ không tha cho ngài. Ngài đã quên lời Đại tổng quản đến truyền rồi hả?” Thải Liên
vui vẻ, vội vàng lại cản tay Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt dừng tay lại, không
khỏi lý sự căm hận nói: “Ta đã nói ta và người kia trời sinh có cừu oán, quả nhiên không giả.”
“Tiểu thư, Cảnh thế tử là một người tốt, không có tội với ngài a, hơn nữa ngày ấy còn cứu ngài, sao ngài cứ liên tục không chào đón người ta?” Thải Liên thấy Vân Thiển Nguyệt không
kiên trì thay đổi trang phục rồi, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói vọng
ra ngoài: “Ngọc Trạc tỷ tỷ, tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi, đang đi ra
ngoài.”
“Tốt, vậy ta đi nói cho Cảnh thế tử chờ một lát.” Ngọc Trạc quay người đi .
“Tiểu thư đi nhanh đi!” Thải Liên thấy
Vân Thiển Nguyệt vẫn còn oán hận, nàng một tay lôi kéo nàng đi ra
ngoài. Vừa đi vừa hô: “Thính Vũ, Thính Tuyết, chuẩn bị xong chưa? Nhanh đi thôi!”
“Đến rồi!” Thính Vũ, Thính Tuyết hiển
nhiên cũng rất hưng phấn, vội vàng từ trong phòng chạy ra, khi nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra lập tức mở to hai mắt, trong mắt là kinh diễm
tán thưởng không thôi.
Vân Thiển Nguyệt lườm hai người , vốn
nàng muốn đưa theo một mình Thải Liên, nhưng nhìn hai tiểu nha đầu cũng
cùng tuổi Thải Liên , đích thị là cũng muốn đi tham gia náo nhiệt, dù
sao ai cũng ngây thơ chất phác, nàng cũng không đành lòng gạt bỏ, chỉ có thể đưa cả đi, Triệu ma ma thì lưu lại trông coi Thiển Nguyệt các.
Nàng lướt qua hai người nói với Triệu ma ma: “Ma ma, ta không có ở đây,
không cho bất cứ ai vào Thiển Nguyệt các. Có người tới quấy rối ngươi
loạn côn đánh ra ngoài. Có mạng người chịu trách nhiệm. Nhất định không
thể để cho người khi dễ ngươi.”
Triệu ma ma nghe vậy lập tức vui vẻ, vội vàng nói: “Tiểu thư cứ yên tâm cùng Cảnh thế tử đi ra ngoài chơi, nô
tài nhất định bảo vệ tốt Thiển Nguyệt các. Chẳng qua hiện nay sợ là
không người nào dám tới Thiển Nguyệt các chúng ta tìm việc, dù sao về
sau tiểu thư là chưởng gia, các nàng nịnh bợ tiểu thư còn không kịp!”
“Cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nàng thật sự là quá quan tâm, không nói nhiều nữa, bước đi ra ngoài.
Thải Liên cùng Thính Vũ, Thính Tuyết lập tức bước chân nhẹ nhàng theo sát bên nàng, không bao lâu chủ tớ bốn
người ra Thiển Nguyệt các.
Đi qua hai hành lang đi đến tiền viện,
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt liền thấy được chiếc xe ngựa toàn thân màu đen quen thuộc đang đứng trước cửa lớn Vân vương phủ đang rộng mở, trước xe vẫn là một thị vệ mặc cẩm y màu đen mặt không biểu tình lạnh lùng,
không thấy Dung Cảnh, hiển nhiên hắn chờ trong xe, mà đại quản gia Vân
vương phủ Mạnh thúc đáng đứng bên cạnh xe cười nói gì đó với bên trong,
nhìn sắc mặt hiển nhiên cực kỳ cao hứng.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, nghĩ đến Mạnh thúc nhìn thấy Dung Cảnh cứ như là nhìn thấy tổ sư gia nhà bọn hắn!
Vân Mạnh thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra,
lập tức ngừng nói, quay người lại, khi thấy nàng cả người lộng lẫy không khỏi sững sờ, lập tức mặt mày híp lại thành một đường nhỏ, cười đến tựa hồ càng vui vẻ hơn rồi, liên tục nói: “Tiểu thư đến rồi! Cảnh thế tử
đã đợi ngài một lát rồi, ngài nhanh lên xe a!”
“Ngựa của ta đâu ? Đi dắt tới!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu với Mạnh thúc, sắc mặt vẫn ôn hòa.
“Tiểu thư, hôm nay sao ngài còn muốn
cưỡi ngựa? Có lẽ không được, ngài vẫn là ngồi xe đi!” Vân Mạnh lập tức
lắc đầu. Bộ dạng như vậy rõ ràng là tiểu thư khuê các, cưỡi ngựa thành
ra cái gì nữa!
“Ta nói cưỡi ngựa!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, sai Thải Liên ở phía sau, “Còn không mau đi dẫn ngựa!”
“Tiểu thư…” Thải Liên không tình nguyện mà nhìn Vân Thiển Nguyệt, dưới ánh mắt của nàng vẫn phải thỏa hiệp, “Vâng…”
“Chậm đã!” Thải Liên vừa mới xoay người, màn xe đã từ bên trong đẩy ra, lộ ra Dung Cảnh mặt mày như thi như họa, hắn thấy Vân Thiển Nguyệt đứng trước xe ngựa, ánh mắt hơi ngưng lại,
cũng chỉ là một cái chớp mắt, liền ôn hòa nói với nàng: “lần đi này, ra
khỏi kinh thành đều là đường núi, cưỡi ngựa không cách nào đi trước,
ngươi vẫn là ngồi xe cùng ta đi!”
Kể từ lần từ biệt nửa tháng trước, giờ
Vân Thiển Nguyệt mới gặp lại khuôn mặt này có một chút xúc động muốn lột da hắn ra. Nhưng nàng vẫn không thể ra tay độc ác được, chỉ có thể cố
gắng nén xuống, nhíu mày nói: “Không cưỡi ngựa cũng không ngồi cùng xe
với ngươi.” Dứt lời, nói với Vân Mạnh: “Mạnh thúc, xe ngựa của ta đâu?”
“Ai ôi!!!, Tiểu thư tốt của ta, từ trước tới giờ ngài không ngồi xe chỉ cưỡi ngựa, ngài ở đâu có xe? Trong phủ
chỉ có hai chiếc xe, một chiếc là xe chuyên dùng của vương gia, dùng cho vương gia vào triều; một chiếc xe là của thế tử, hôm nay thế tử vào
trong cung đón Thanh Uyển công chúa rồi, ngài chỉ có thể ngồi cùng Cảnh thế tử.” Vân Mạnh lập tức nói.
Vân Thiển Nguyệt ảo não, “Chẳng lẽ không có cái xe khác sao?”
“Ở đâu còn có? Gã sai vặt nha hoàn bà tử trong phủ đi ra ngoài làm việc đâu xứng được ngồi xe? Tự nhiên là không có. Cho dù có cũng không thích hợp thân phận tiểu thư ngồi a!” Vân Mạnh dứt lời, lập tức thúc giục nói: “Tiểu thư nhanh lên xe a! Đừng làm cho
thế tử đợi lâu.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, 180 cái không tình nguyện.
“A…” Dung Cảnh cười nhẹ, thanh âm ôn
nhuận cũng mang theo vui vẻ, nhướng mày với nàng: “Mấy ngày không gặp mà thôi, sao hôm nay ngươi gặp ta như là gặp khổ đại cừu thâm vậy. Ta
không nhớ rõ ta làm gì đắc tội với ngươi.”
“Tự nhiên là đắc tội!” Vân Thiển Nguyệt tức giận hừ một câu, tiến lên một bước, thò tay bắt lấy càng xe, muốn lên xe.
“Tiểu thư, ngài cẩn thận chút, đừng làm
rách quần áo, cũng đừng làm rối loạn búi tóc.” Thải Liên lập tức kinh hô một tiếng. Thầm suy nghĩ hẳn là tiểu thư sửa không nổi rồi, nàng bất
động còn tốt, chỉ cần khẽ động, một chút cũng không giống tiểu thư khuê
các rồi. Đâu có tiểu thư khuê các nào tự lên xe? Trong kinh thành có
tiểu thư nào không cần người dắt díu chậm rãi lên xe?
Vân Thiển Nguyệt phảng phất giống như không nghe thấy, nói với Dung Cảnh ở cửa xe: “tránh một chút!”
Dung Cảnh ngồi bất động, ánh mắt theo
trên tóc nàng lại rơi vào một thân áo tím, đôi mi thanh tú dường như
hơi nhăn một thoáng nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi một lát, ngươi vẫn là
thay quần áo và tóc này đi!”
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt ngừng động tác
nhìn hắn. Hôm nay khoảng cách giữa hai người rất gần, nàng có thể nhìn rõ mặt mày ngũ quan Dung Cảnh, lần nữa kinh diễm thán phục không thôi.
Tác phẩm điêu luyện sắc sảo cũng không bằng được dung hoa trời sinh của
người này.
“Quên đi ngươi vẫn là lên đây đi!” Dung Cảnh bỗng nhiên quay vào bên trong, nhường đường.
“Không phải là ngươi bảo ta thay quần áo và đầu tóc sao? Lại đổi chủ ý rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc mà
nhìn hắn. Nàng cũng muốn đổi. Không nghĩ tới người này cũng nghĩ giống nàng.
“Thay đổi cũng là ngươi. Mặc mạ vàng cũng không thục nữ, còn lãng phí thời gian làm cái gì?” Dung Cảnh chậm rì rì mà nói.
“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt,
nhìn xem Dung Cảnh muốn cãi lại, nhưng ngại hôm nay là muốn mượn ngồi
xe ngựa người ta, nàng cũng không tiện phát tác, chỉ có thể hung hăng
liếc hắn một cái, nhảy lên xe ngựa, giẫm lên thùng xe tạo thanh âm kẽo
kẹt.
“Cái xe ngựa này toàn bộ đều được chế
tạo từ gỗ trầm hương, giá trị vạn lượng hoàng kim. Nếu giẫm hư mất, ta
sẽ bắt ngươi bồi thường không nhỏ đấy.” Dung Cảnh nhìn chân của nàng,
thanh âm vẫn ôn hòa.
Chết tiệt! Còn quý hơn vàng! Bước chân
của Vân Thiển Nguyệt lập tức nhẹ lại. Cúi đầu nhìn ván thùng xe, quả
nhiên là gỗ trầm hương. Loại gỗ này rất quý a, thế mà lại dùng để làm xe ngựa, còn có phải là người hay không? Quá xa xỉ! Nàng ngẩng đầu khinh
bỉ nhìn Dung Cảnh, “Có tiền không có chỗ tiêu hả!”
“Vinh vương phủ cái khác không nhiều, chính là nhiều tiền. Ngươi muốn đếm ra?” Dung Cảnh cười nhìn nàng.
“Giữ lại làm quan tài cho ngươi đó!” Vân Thiển Nguyệt không khách khí mà ngồi xuống, cùng Dung Cảnh bảo trì
khoảng cách nhất định, thùng xe rộng rãi, ngồi mấy người nữa cũng có thể được, nàng quay người lại ngoắc ngoắc bọn người Thải Liên: “Đều lên đây đi!”
Thải Liên giật mình, không tiến lên
ngược lại lui về phía sau một bước, mạnh mẽ lắc đầu, “Nô tỳ cùng Thính
Vũ, Thính Tuyết ngồi đằng sau xe chở hành lý là được. Tiểu thư và thế tử ngồi đi!” Dứt lời, cùng Thính Tuyết, Thính Vũ tranh thủ thời gian chạy
ra đằng sau. Cho nàng 100 cái mạng nàng cũng không dám ngồi cùng một
chiếc xe ngựa với Cảnh thế tử. Xe ngựa Cảnh thế tử là nơi mà nàng một
tiểu nha đầu có thể ngồi hay sao?
“Nha đầu của ta nhìn thấy ngươi tựa như nhìn thấy quỷ.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu trở lại nói với Dung Cảnh.
“Ừ, tiểu nha đầu ngươi nhìn thấy ta tựa như nhìn thấy quỷ. Nhưng toàn bộ kinh thành này thậm chí toàn bộ người
trên dưới Thiên Thánh nhìn thấy ngươi đều tựa như nhìn thấy quỷ. Một
mình ta so ngươi mấy vạn người, chứng minh ngươi còn là giống quỷ so với ta.” Dung Cảnh chậm rãi nói.
Chệt tiệt! Cái gì gọi là miệng độc? Ngày ấy nàng cảm thấy Dạ Khinh Nhiễm dám tự nhận Thiên Hạ Đệ Nhị không người dám nhận thức thứ nhất, đó là nàng sai rồi. Người độc hơn đang ở chỗ
này đây! Hắn mới là thiên hạ đệ nhất độc miệng. Nàng trừng mắt Dung
Cảnh, “Ngươi là Dung Cảnh sao? Là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài? Ta xem
không nên gọi là đệ nhất kỳ tài, có lẽ nên gọi là đệ nhất độc miệng.”
“Ừ, ngươi nói cũng có đạo lý. Cái đệ
nhất kỳ tài là Hoàng Thượng phong, ta cũng thập phần buồn rầu, cảm thấy
danh hiệu này thập phần không xứng với ta, những năm này một mực vì thế
mà phiền não, nếu không ngày nào đó ngươi tiến cung đi tìm Hoàng Thượng
giúp ta sửa lại?” Dung Cảnh cũng không giận, giống như thập phần buồn
rầu mà nói với Vân Thiển Nguyệt.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rúm lại,
đây là cảnh giới ah! Nhân tài nào có thể luyện ra cực phẩm cảnh giới
như thế? Trách không được có thể được phong làm thiên hạ đệ nhất kỳ
tài! Trừ hắn thì ai xứng? Nàng im lặng nửa ngày nói: “Không cần, hôm nay ta cảm thấy cái này thật sự rất thích hợp ngươi, tốt nhất giữ lại, lưu
lại thiên thu muôn đời, cho hậu thế chiêm ngưỡng.”
Dung Cảnh bỗng nhiên thích thú nhìn sâu nàng một cái, “Ngươi nói như thế nào thì như thế ấy nha! Tất cả ta nghe theo ngươi.”
Lời này như thế nà có nghĩa khác vậy?
Trong lúc nhất thời Vân Thiển Nguyệt không tiếp lời được, chỉ có thể á
khẩu không trả lời được mà nhìn hắn.
Dung Cảnh không nhìn nàng đang trợn mắt há hốc mồm, hướng Vân Mạnh nói: “Mạnh thúc chuyển cáo Vân gia gia yên
tâm, Dung Cảnh chắc chắn sẽ đưa Thiển Nguyệt bình yên vô sự trở về.”
“Vậy làm phiền thế tử rồi!” Lúc này Vân
Mạnh mới hồi phục tinh thần. Nghĩ đến vừa rồi không phải là hắn nhìn
nhầm chứ, người vừa mới đấu võ mồm với tiểu thư chính là Cảnh thế tử
sao? Hắn đưa tay nhéo mặt dụi mắt, lại nhéo mặt dụi mắt, hai người kia
ngồi đối diện một đông một tây, trong xe không có người khác, không có
sai. Lúc này hắn mới tin tưởng vừa mới không phải là cảm giác sai.
“Huyền Ca! Lên đường!” Dung Cảnh hạ màn che xuống, phân phó với hắc y thị vệ đang đứng ngây người trước xe.
“Vâng!” Tên thị vệ kia lập tức ngồi lên
trước xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa nhanh chóng rời Vân vương phủ.
Nhưng trong lòng thì khiếp sợ không thôi. Từ nhỏ hắn đã đi theo bên
người chủ tử, chưa bao giờ thấy chủ tử nói với ai nhiều như vậy. Mà ngay cả lão vương gia cũng là lác đác vài câu. Hôm nay hắn thế mà lại đấu võ mồm với Thiển Nguyệt tiểu thư, thật là làm hắn không thể không khiếp
sợ.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến hóa ra hắc y thị vệ kia gọi Huyền Ca ah! Tên thật là dễ nghe!
“Hắn là thiếp thân thị vệ của ta, từ nhỏ theo bên cạnh ta.” Dung Cảnh giải thích.
“Trách không được vẻ mặt lạnh như băng
đấy, con mắt lỗ mũi chỉ lên trời, hóa ra là chủ tử dạng gì sẽ có thị vệ
dạng đó.” Vân Thiển Nguyệt đánh giá.
Ngoài xe Huyền Ca nghe được rành mạch, không khỏi mặt cứng đờ.
Dung Cảnh lườm Vân Thiển Nguyệt, cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì.
Vân Thiển Nguyệt cũng hiểu được mình
ngồi trong xe ngựa người ta được người ta dẫn đi Hương Tuyền sơn còn
hung hăng càn quấy trên địa bàn người ta thật sự không sáng suốt. Chép
miệng, cũng ngậm miệng lại, nhưng nàng không chịu ngồi yên, bắt đầu dò
xét gian xe ngựa này. Chỉ thấy trên xe ngựa tủ quần áo, tủ bát, ngọc
bàn, nước trà, đàn cổ, bàn cờ, giá sách… Vân…vân, đợi một tý tất cả vật
dụng đều đủ, đây đâu phải là xe ngựa, hoàn toàn là một cái phòng khách
cỡ nhỏ. Thực tế mọi thứ thoạt nhìn đều là thượng phẩm, giá trị xa xỉ.
Quả nhiên là không có xa hoa nhất, chỉ có xa hoa hơn. Nàng bĩu môi, thực biết hưởng thụ!
Dung Cảnh dường như biết rõ suy nghĩ
trong lòng Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói ra. Nhìn lướt qua trong xe
ngựa, hỏi: “Ngươi muốn xem sách? Hoặc là chơi mấy thứ gì đó? Dù sao
đường xá cũng xa.”
Đọc sách? Mới không cần! Chơi? Có cái gì thú vị? Nàng liếc qua cầm kỳ thư họa. Cổ nhân đơn giản tựu là những thứ này, nàng sớm đối với mấy cái này chán ghét rồi, không có ý nghĩa. Vân Thiển Nguyệt không hài lòng mà thả tay xuống: “Cái gì cũng không muốn,
ta muốn ngủ. Ngươi xích ra chút ít, dọn ra cho ta một chỗ. Buồn ngủ chết rồi.”
“Ngươi buồn ngủ? ngươi không sợ búi tóc
sẽ rối loạn? Búi tóc Khổng Tước đồng tâm phức tạp thế này không phải ai
cũng sẽ chải được.” Dung Cảnh nhướng mày.
“Loạn thì rối loạn, vừa vặn bỏ đi.” Vân
Thiển Nguyệt không cho là đúng, cái đầu này đội lên thật nặng, cổ nàng
đều sắp gãy. Những ngày này không có làm cái khác, ngoại trừ học chữ ra
thì chỉ có xoay xoay cái cổ, hôm nay vẫn không thể thích ứng, nàng còn
không đeo mấy cái trâm cài tóc đâu, thật không rõ những nữ nhân kia đầy đầu chu trâm ,treo lên trùng trùng điệp điệp một đầu đi đường thế nào
được.
“Cũng tốt! Vậy ngươi đi nằm ngủ a!” Dung Cảnh xê dịch bên ngoài, nhường cho nàng một chỗ, cũng tiện tay ném một
cái đệm cùng một mền tơ hơi mỏng cho nàng.
Cái này người tuy miệng độc ác, nhưng có đôi khi hiểu được người, vẫn có ưu điểm. Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận đệm gối dưới đầu, tận lực không làm đè hỏng búi tóc, dù sao lại chải đầu
cũng là phiền toái. Thò tay kéo mền tơ đắp ở trên người, mùi thuốc nhàn
nhạt thanh nhã lập tức tràn ngập miệng mũi của nàng, như sen như tuyết,
giống như hơi thở trên người Dung Cảnh, nàng cau mày, lại ném chăn lại:
“Không cần. không lạnh.”
Ánh mắt Dung Cảnh mắt hơi nhúc nhích,
lại lần nữa trùm chăn lên trên người nàng, ấm giọng nói: “Hôm nay vừa
mới vào đầu hạ, thời tiết sớm khuya còn rất lạnh. Ngươi nhiễm phong hàn
sẽ không tốt.”
“Sức khỏe ta tốt lắm! Ngươi không cần chú ý ta.” Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cái chăn.
“Đừng nhúc nhích! Nếu ngươi bị bệnh
thương hàn ta còn phải trông nom ngươi. Dù sao Vân gia gia đã giao ngươi cho ta, nếu là ngươi không muốn gây phiền toái cho ta, thì nghe lời ta
nói.” Giọng nói Dung Cảnh thấp đi một phần, không cho cự tuyệt.
Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng tay, người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu? Nhẫn nại a! Dù sao mùi vị kia cũng không khó ngửi.
Dung Cảnh thấy nàng không có phản ứng, buông lỏng tay, không để ý tới nàng, thò tay lấy một quyển sách trên giá sách mở ra xem.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến cổ nhân không có gì giải trí, không xem sách thì đúng là hoàn toàn
không có chuyện làm. Nàng ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập tới, nhắm mắt đã ngủ, một lát, tiếng hít thở đều đều truyền ra, nhẹ nhàng nhẹ nhàng.
Dung Cảnh ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống, động tác lật sách bỗng nhiên nhẹ như im ắng.
Xe ngựa ra Vân vương phủ tiến vào phố
xá, hôm nay phố xá ồn ào âm thanh rao hàng thiếu đi rất nhiều, xe ngựa
lui tới như nước chảy. Hiển nhiên phần lớn là ra khỏi thành đi Hương
Tuyền sơn. Không ít xe ngựa nhìn thấy xe ngựa Dung Cảnh tới, tuy trước
xe không có dấu hiệu, nhưng người đánh xe vẫn là biết rõ đây là xe ngựa
của ai, liền vội cung kính mà nhường đường. Huyền Ca nhìn không chớp
mắt, vẫn một bộ thần sắc lạnh lùng, một mạch thông suốt không trở ngại
mà ra khỏi thành.
Ra khỏi thành ba dặm hai bên đường có
hai tòa đình nghỉ mát. Một tòa đình bên trên tấm biển viết Tống Quân
Đình, một tấm biển viết Hậu Quân Đình. Hôm nay Tống Quân đình không có
một bóng người, Hậu Quân đình có số lượng lớn xe ngựa và hàng trăm tùy
tùng.
“Thế tử, phía trước có xe ngựa của thái
tử điện hạ, xe ngựa của Tứ hoàng tử , xe ngựa của Thanh Uyển công chúa
và thế tử Vân vương phủ, ngoài ra còn có xe ngựa của Ngọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa Tướng, xe ngựa của Nhị tiểu thư phủ chúng ta cùng xe ngựa quận chúa Hiếu Thân vương phủ. Xem ra là đang đợi thế tử cùng đi.” Huyền Ca
nhìn lướt qua Hậu Quân đình, vừa xem hiểu ngay, quay đầu lại nhẹ giọng
bẩm báo với Dung Cảnh.
“Ừ!” Dung Cảnh nhàn nhạt lên tiếng.
Huyền Ca lại không mở miệng, xe ngựa đi
vào Hậu Quân Đình. Lúc này mấy chiếc xe kia gần như đồng thời vén màn
xe, lộ ra mấy gương mặt quen thuộc nhìn về phía xe ngựa Dung Cảnh. Huyền Ca ghìm cương ngựa, ở trên xe ôm quyền với Dạ Thiên Khuynh, lại không
nói lời nào.
Thái tử không để ý, tựa hồ tập mãi thành thói quen. Hắn khẽ gật đầu với Huyền Ca, đối với bức màn đóng chặt cửa
xe chậm rãi nói: “Bổn điện hạ nghe thấy Cảnh thế tử cũng đi Linh Đài tự, vì vậy lúc này chờ cùng đi với thế tử, thế này cũng tốt trên đường đánh một ván cờ với thế tử, để tránh thế tử tịch mịch dọc đường đi, không
biết thế tử định như thế nào?”
“Điện hạ nghĩ cho Dung Cảnh, là phúc của Dung Cảnh. Nhưng mà hôm nay trong xe có người đang ngủ, có phần bất
tiện. Dung Cảnh đa tạ ý tốt của thái tử, ngày khác đi!” Dung Cảnh không
đẩy màn che ra, thanh âm ôn nhuận nhẹ nhàng, cũng không ầm ĩ để Vân
Thiển Nguyệt ngủ say, cũng làm cho bọn người Dạ Thiên Khuynh bên ngoài
nghe được rành mạch.
“A? trong xe Thế tử thế mà lại có người? Không biết là khách quý may mắn nào được ngồi chung một xe với thế tử?” Dạ Thiên Khuynh sững sờ, chằm chằm nhìn vào xe ngựa Dung Cảnh, thùng xe được bao cực kỳ chặt chẽ, ngoại trừ toàn thân màu đen, nhìn không rõ
tình hình bên trong.
“Là Thiển Nguyệt tiểu thư Vân vương
phủ.” Giọng nói Dung Cảnh vẫn thanh thiển (rõ ràng dễ hiểu), nói đúng sự thật không hề có cảm xúc cùng do dự.
Dạ Thiên Khuynh nghe vậy mắt phượng bỗng nhiên trợn to, gợn sóng màu đen bên trong thoáng chốc ngưng tụ, hắn mấp máy môi, bỗng nhiên cười nói: “Hóa ra là Nguyệt muội muội, không biết
vì sao Nguyệt muội muội lại ngủ trong xe?” Hai chữ cuối cùng thanh âm
hơi thấp. (VL: Hai chữ mà Dạ Thiên Khuynh nói thấp xuống ở đây là hai
chữ ‘thiển miên’ nghĩa là ngủ một lát, ngủ một giấc ngắn)
“Dung Cảnh được Vân gia gia nhờ vả lần
này đi Hương Tuyền sơn trông nom nàng, cho nên, tất nhiên là nàng đồng
hành cùng ta. Ngày hôm nay đi quá sớm, nàng buồn ngủ tự nhiên tiếp tục
ngủ, cũng là có thể.” Dung Cảnh thanh âm hơi nhạt, như là không muốn nói chuyện nhiều, nói với Dạ Thiên Khuynh: “Thái tử đi trước đi! Dung Cảnh
theo sau!”
Tay trong tay áo Dạ Thiên Khuynh bỗng
nhiên nắm chặt lại, hắn không nghe thấy tiếng Vân Thiển Nguyệt có chút
không cam lòng, bỗng nhiên đề khí muốn xông vào trong xe tìm kiếm, hắn
đến muốn nhìn Vân Thiển Nguyệt là ngủ hay là tỉnh cố ý không gặp hắn.
Nhưng còn chưa tiếp cận xe ngựa liền bị một luồng chân khí cường đại
đánh trở về, hắn không kháng cự được, thân thể run lên, không khỏi lui
về phía sau một bước, tuấn nhan hơi trắng ra.
“Thái tử thứ tội, Dung Cảnh sợ thái tử
quấy nhiễu Thiển Nguyệt, cho nên có hành động này.” Dung Cảnh thấp giọng như không lên đến cổ họng, nhàn nhạt, đồng thời trong ôn hòa lại lộ ra
không cho nghi ngờ và không thể quấy rầy.
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh đột nhiên biến
đổi, tay trong tay áo bỗng nhiên thả lỏng ra, đối với xe ngựa Dung Cảnh cười cười, “Mấy năm nay thế tử ốm đau, nhưng lại không hề ảnh hưởng võ
công tinh tiến. Bổn điện hạ bội phục. Đã Nguyệt muội muội ngủ say, như
vậy quả thực không tiện quấy rầy. Bổn điện hạ đi đầu một bước, mời thế
tử sau đó.”
Dạ Thiên Khuynh nặng nề mà buông màn xe, màn che rơi xuống che khuất mặt của hắn, lúc trắng lúc xanh một lát,
lập tức âm trầm như mưa. Giỏi lắm Vân Thiển Nguyệt, ngươi đây là trả thù ta lúc đầu không để ý tới ngươi, hôm nay muốn đầu nhập trong ngực Dung
Cảnh sao? Mơ tưởng!
Xe ngựa phủ thái tử đi phía trước, Huyền Ca cũng không để ý tới những người khác vén màn che còn đang sững sờ,
vung roi ngựa, đi theo sau xe ngựa phủ thái tử. Ngay sau đó Vân Mộ Hàn
phân phó với người đánh xe ngựa, xe ngựa Vân vương phủ cũng theo sát
phía sau.
Thanh Uyển công chúa chậm rì rì buông
màn che, một dung mạo xinh đẹp có vài phần u sầu. Mấy năm nay nàng liên
tục khi dễ Vân Thiển Nguyệt, giờ đây mới biết được chọc Mộ Hàn không
thích, hôm nay Vân Thiển Nguyệt lại được Dung Cảnh mắt khác đối đãi,
như vậy về sau nếu nàng muốn gả vào Vân vương phủ, sợ là nhất định phải
thân cận với Vân Thiển Nguyệt rồi (mơ tưởng!). Dù sao nàng là em gái ruột duy nhất của Vân Mộ Hàn, nàng không rõ vì sao trước kia mình
lại ngu xuẩn như vậy đi giúp Dung Linh Lan và Lãnh Sơ Ly khi dễ Vân
Thiển Nguyệt, hôm nay còn phải đi cứu vãn, hi vọng sẽ không quá muộn.
Dung Linh Lan hừ lạnh một tiếng, cũng
buông màn che. Nàng không rõ Vân Thiển Nguyệt có tài có đức gì mà lại
được ca ca của nàng mắt khác đối đãi rồi ? Nàng thấy nữ tử thiên hạ này
không một người có thể xứng được ca ca liếc mắt nhìn, nếu là miễn
cưỡng còn đủ tư cách mà nói cũng là vị Ngọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa
Tướng cầm kỳ thư họa đều là thượng thừa, châm chức nữ hồng không cái nào không biết, dung mạo cũng là ngàn dặm mới tìm được một kia còn có thể
để nàng không lời nào để nói.
Lãnh Sơ Ly cũng mặt lạnh buông lấy màn
che, từ ngày Vân Thiển Nguyệt không có bị bỏ tù tại hoàng cung, thái tử
điện hạ như đã hơi thay đổi, đã xa lánh các nàng, ngày xưa gặp mặt trên
mặt còn mang theo ý cười ôn hòa, hôm nay cả người hắn đều trở nên âm
trầm, nàng rất khó mà không hiểu tất cả đây đều liên quan đến Vân Thiển
Nguyệt. Trong nội tâm nàng thật sự không muốn nghĩ chẳng lẽ thái tử điện hạ mặt ngoài không quan tâm Vân Thiển Nguyệt, kì thực trong lòng vẫn
quan tâm nàng ta sao? Vừa nghĩ như thế, trong lòng liền dâng lên căm
tức. Không được, nàng định không thể để cho Vân Thiển Nguyệt đến gần
thái tử điện hạ một bước.
Xe ngựa nhị tiểu thư Vinh vương phủ và
xe ngựa tiểu quận chúa Hiếu Thân vương phủ theo sau xe Thanh Uyển công
chúa chậm rãi mà đi.
Cuối cùng còn lại xe ngựa phủ của Ngọc
Ngưng tiểu thư phủ Thừa Tướng yên tĩnh mà đứng ở chỗ cũ, Ngọc Ngưng vén
màn che bất động , đôi mắt đẹp không nháy mắt mà nhìn chiếc xe ngựa toàn thân màu đen đi ở phía trước kia, phấn môi nhếch, tay vén màn che không biết đã nhức mỏi từ bao giờ, móng tay xuyên qua lớp vải mành bấm vào
lòng bàn tay đến túa ra vết đỏ, nàng lại hoàn toàn không biết gì cả ,
biểu hiện trên mặt biến hóa không rõ, không biết suy nghĩ cái gì.
“Tiểu thư?” thiếp thân tỳ nữ Sơ Hỉ của
Ngọc Ngưng khẽ gọi Ngọc Ngưng, tâm tư tiểu thư nàng ước chừng biết rõ
vài phần. Nhưng từ trước đến nay tâm tư tiểu thư luôn ẩn rất sâu, nàng
cũng không dám nói lung tung một câu.
“Ừ?” Ngọc Ngưng vẫn không nhúc nhích.
“Xe ngựa phía trước đều đi xa, có phải chúng ta cũng nên lên đường rồi?” Sơ Hỉ nhẹ giọng hỏi.
Lúc này Ngọc Ngưng mới bừng tỉnh, chỉ
thấy xe ngựa của nàng và xe ngựa Lãnh Sơ Ly đã cách xa nhau một dặm có
thừa, nàng lập tức buông lỏng tay, cảm giác lòng bàn tay đau đớn, cúi
đầu nhìn lại, thế này mới phát hiện trong lòng bàn tay có hai vết đỏ,
may mắn có màn che cách trở mới không có làm rách lòng bàn tay, ánh mắt
của nàng híp lai, như không có việc gì dùng ống tay áo phủ lên, quay lại nhìn Sơ Hỉ, dịu dàng như trước, “ừ, lên đường đi!”
“Vâng!” Sơ Hỉ phân phó người đánh xe lên đường, trên mặt không hề lộ ra đã nhìn trộm sắc mặt bí mật của tiểu thư.
Xe ngựa phủ Thừa Tướng chậm rãi đi…
Động tĩnh ở Hậu Quân đình vừa rồi Vân
Thiển Nguyệt tự nhiên biết rõ. Mặc dù nàng thích ngủ, nhưng là kiếp
trước nuôi dưỡng hơn hai mươi năm ý thức tỉnh ngủ đã ăn sâu đến linh hồn nàng, mặc dù thay đổi một thân thể khác cũng khó có thể sửa lại. Nàng
không nghĩ tới Dung Cảnh vì bảo hộ nàng mà ra mặt đấu với Dạ Thiên
Khuynh như vậy, hơn nữa vô thanh vô tức dùng chân khí ngăn cản trở về.
Dạ Thiên Khuynh chính là thái tử, dưới một người trên vạn người, có lẽ
một ngày kia là hoàng đế Chí Tôn. Hắn đều dám đắc tội, không biết là bản thân hắn bản lĩnh rất cao đến đã không cần để ý đến tình hình Dạ Thiên
Khuynh, hay là nói hắn nắm chắc Dạ Thiên Khuynh không dám động đến hắn?
Trong nội tâm không khỏi chậc chậc hai tiếng, nghĩ đến nếu người này
không xấu xa quá độc miệng, thì để cho hắn bảo vệ cũng là không sai.
Vân Thiển Nguyệt nhìn như ngủ, đầu óc lại không ngừng chuyển động.
“Nếu không buồn ngủ thì không cần ngủ!” thanh âm Dung Cảnh bỗng nhiên vang lên.
Dọa! Nàng tự nhận là giả bộ ngủ tuyệt
đối đến cấp bậc nhất định, không nghĩ tới cái này người thế mà lại có
thể phát hiện? Lúc trước một vị bậc thầy có kinh nghiệm nhất cục Quốc
An tiến hành thí nghiệm thôi miên với nàng, sự thật là nàng giả vờ ngủ
đến nỗi người nọ còn tưởng nàng thực bị thôi miên, về sau nàng mở to mắt đối với lão nhân kia hì hì cười cười, lão nhân kia lúc ấy huyết áp lập
tức tăng. Nhớ tới chuyện xưa, Vân Thiển Nguyệt không khỏi mở to mắt nhìn Dung Cảnh, nghi hoặc nói: “Làm sao ngươi biết ta không ngủ?”
Dung Cảnh nhìn nàng một cái, phun ra hai chữ, “Cảm giác!”
Vân Thiển Nguyệt suýt nữa ngất đi. Nàng trừng mắt Dung Cảnh, người này đã đen rồi còn khiến nàng không lời nào để nói nữa.
“Khoảng phải một canh giờ nữa mới đến Hương Tuyền sơn, ngươi dậy đánh cờ với ta đi!” Dung Cảnh để quyển sách xuống.
“Sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt khạc ra hai chữ, một lần nữa nhắm mắt lại.
“Nghe nói mấy ngày nay ngươi ngoại trừ học chữ chỉ là ngủ. Giấc ngủ của ngươi thật là nhiều.” Dung Cảnh nói.
“Ta vui vẻ, ai cần ngươi lo.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Đã bao nhiêu năm nàng không được ngủ
ngon rồi hả? Một năm 365 ngày, một ngày 24 tiếng đồng hồ, một giờ 60
phút, một phút đồng hồ sáu mươi giây. Thời gian người ta đều là tính
theo ngày, thời gian của nàng là tính theo giây. Nàng không tính được
biết bao lâu chưa ngủ rồi, nhưng tuyệt đối tính toán được nhiều năm như
vậy nàng được ngủ ngon chỉ có mấy ngày, cũng không quá mấy ngày nghỉ
hàng năm mà thôi. Hôm nay thật vất vả đã có cơ hội, sao nàng có thể
không thích ngủ?
“Trước kia không quản được ngươi, về sau mặc kệ có quản được hay không. Nhưng hôm nay ngươi ở trong xe của ta,
chuyến này Vân gia gia phó thác ngươi cho ta trông nom, ta tự nhiên là
quản được.” Dung Cảnh chậm rì rì mở miệng, thấy Vân Thiển Nguyệt không
để ý tới hắn, hắn thản nhiên nói: “ngươi đã không giúp ta đánh cờ, như
vậy ta vẫn là gọi thái tử điện hạ tới đánh cờ cùng a! Ta nghĩ hắn nhất
định rất nguyện ý.”
“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt mở to mắt, tức giận mà trừng mắt nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh làm như không thấy, phân phó ra ngoài xe: “Huyền Ca, đi mời thái tử điện hạ tới…”
“Ta đánh với ngươi!” Vân Thiển Nguyệt
ngồi dậy. Nàng chán ghét Dạ Thiên Khuynh vô liêm sỉ kia đến chết rồi,
người nọ tới đoán chừng nàng thấy hắn sẽ ói, còn cảm giác ngủ cái rắm.
“Tốt!” Khóe miệng Dung Cảnh nhếch lên,
nhẹ nhàng cười cười, đặt tay lên ám các trên vách tường (ám các: phòng,
ngăn bí mật) trên xe, vừa chạm vào ám các, ám các bắn ra, hắn lấy ra một cái hộp Mặc Ngọc màu đen, hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, két một tiếng
vang nhỏ, cái hộp mở ra, bên trong là quân cờ đen trắng. Quân cờ đều
được làm từ bạch ngọc và hắc ngọc ấm áp thượng hạng, tinh xảo vô cùng.
“Thật sự là xa xỉ!” Vân Thiển Nguyệt
nhìn xem quân cờ than thở. Cái này nếu ở hiện đại đoán chừng có thể
mua một cái thành phố.
“Nếu ngươi thắng ta, quân cờ này ta sẽ đưa cho ngươi, như thế nào?” Dung Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn xem nàng.
Đưa cho nàng? Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt
sáng ngời, có điều trong nháy mắt tắt đi. Bĩu môi, chậm rì rì chuyển đến trước bàn ngồi đối diện với Dung Cảnh, nhướng mày hỏi: “Có phải ngươi
đã nói những lời này với bất kỳ ai chơi cờ với ngươi?”
“Không có, chỉ một mình ngươi. Năm đó Dạ Khinh Nhiễm dùng hãn huyết bảo mã của hắn đánh cuộc với ta, nói nếu là hắn thắng, ta đưa quân cờ này cho hắn, nếu là hắn thua, hắn đưa hãn
huyết bảo mã cho ta.” Tay Dung Cảnh như ngọc trải bàn cờ, chậm rãi nói.
“Về sau? Hắn thua?” Vân Thiển Nguyệt
nghĩ đến cái những quân cờ hôm nay còn ở trong tay người này, xem ra Dạ
Khinh Nhiễm không có thắng.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Vậy hắn đưa hãn huyết bảo mã cho ngươi
rồi?” Vân Thiển Nguyệt lập tức hứng thú. Nghe nói lúc thân ngựa chảy ra đổ mồ hôi đỏ tươi như máu, cho nên được gọi là “Hãn huyết bảo mã”,
trong tư liệu lịch sử Trung Quốc, còn được xưng là ‘Thiên mã’. Là Bảo mã ngày đi ngàn dặm.
“Cho rồi.” Dung Cảnh nhìn nàng một cái, phát hiện đôi tròng mắt kia hôm nay sáng quắc, giống như dạ minh châu.
“Các ngươi đánh cuộc bao nhiêu năm rồi?
Đến hôm nay có còn con ngựa kia?” Vân Thiển Nguyệt không có nhiều hứng
thú với cái quân cờ này, ngược lại rất có hứng thú với con ngựa kia.
Nghĩ đến nếu hắn lấy hãn huyết bảo mã làm tiền đặt cược, nàng như thế
nào cũng muốn phát huy quân cờ phong thắng hắn. cảm thụ tư vị chạy băng
băng trên lưng hãn huyết bảo mã.
“Mười năm trước, hôm nay đã không còn.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Chạy đi đâu rồi hả? Bệnh chết?” Vân Thiển Nguyệt có chút thất vọng. Mười năm là đủ dài rồi. Đã không có a…
“Không phải bệnh chết.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Đó là được ngươi đưa cho người khác rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt lại dấy lên hi vọng.
“Cũng không có đưa cho người khác.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng thập phần hứng thú, do dự một
chút, dường như không đành lòng nói cho nàng biết, nhưng vẫn là nói ra:
“Nghe nói thịt hãn huyết bảo mã rất ngon, ta chưa từng nếm qua. Cho nên
sau khi thắng được hãn huyết bảo mã, ta ra lệnh Huyền Ca giết.”
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt choáng váng.
“Cái thịt ngựa kia quả nhiên như đồn đãi ăn rất ngon, đến nay vẫn còn dư vị.” Dung Cảnh như là cực kỳ hoài niệm.
Dựa vào! Vân Thiển Nguyệt đứng lên,
phanh một tiếng, nàng đầu đụng vào mái hiên xe, cũng bất chấp đau đầu,
tức giận mắng Dung Cảnh, “Ngươi thật sự là phung phí của trời!”
“Ừ, lúc ấy Dạ Khinh Nhiễm biết rõ cũng nói ta như thế. Còn đánh một trận với ta.” Dung Cảnh gật gật đầu.
“Nhất định là ngươi thua, Dạ Khinh Nhiễm chắc chắn tìm ngươi dốc sức liều mạng.” Vân Thiển Nguyệt tức giật. Cái
người này là người nào a? Đó là hãn huyết bảo mã, thế mà lại bị hắn biến thành đại tiệc để ăn như vậy. Nàng có chút oán hận mà nghĩ đến nếu là
sớm đến mười năm thì nhất định không cho hắn ăn.
“Đúng là hắn tìm ta dốc sức liều mạng,
nhưng mà không thắng ta. Còn tức giận nhìn ta ăn rất ngon lành, vì vậy
cũng ăn thật nhiều.” Dung Cảnh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt mặt triệt để đen. Không cần thấy tận mắt nàng cũng có thể tưởng tượng tình hình năm đó. Dạ
Khinh Nhiễm không có tiết tháo! Nhưng mà lại nghĩ đó chính là hãn huyết bảo mã a! Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn. Bằng không đâu còn có thể
sẽ tìm một con giết đi ăn? Nàng có chút hiểu được Dạ Khinh Nhiễm rồi,
là nàng nàng cũng sẽ cùng ăn theo. Nhưng mà hẳn là lúc ấy Dạ Khinh
Nhiễm trong cơn giận dữ ăn hết sạch không còn chút thịt.
“Ngươi nhất định chưa từng ăn? Chờ ngày
nào đó ta lần nữa thắng hãn huyết bảo mã, nhất định trước hết giết cho
ngươi ăn.” Dung Cảnh lại nói.
Dựa vào! Còn giết? Vân Thiển Nguyệt mặt
càng thêm đen rồi, cả giận nói: “Ngươi dám lại giết nó ăn thịt, ta ăn
hết thịt của ngươi!” (0.0 haha!!!!)
Dung Cảnh sững sờ, vốn muốn đi quân cờ, động tác lập tức ngừng.
Vân Thiển Nguyệt vừa nói ra khỏi miệng
liền phát hiện mình không lựa lời nói rồi. Nàng lập tức ảo não. Cái gì
gọi là ăn thịt của hắn? Hắn cũng không phải Đường Tăng. Nhìn bộ dạng
ngây ngốc của Dung Cảnh, khóe miệng nàng co rúm lại, mặt đỏ lên, có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng, vội vàng bổ cứu, “Ta nói là đó là Bảo mã!
Bảo mã biết rõ không? Còn quý hơn hoàng kim.”
“Biết rõ.” Dung Cảnh gật đầu. Không trân quý hắn còn không ăn đây!
“Cho nên, đừng lại phung phí của trời nữa, Phật tổ đều nhìn không được.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm trang nói.
Dung Cảnh bỗng nhiên gục đầu xuống, nhìn thoáng qua đầu ngón tay mình, nửa ngày không nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía đầu
ngón tay hắn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua đầu ngón tay mình, trong lòng
tự nhủ, một đại nam nhân đẹp thế làm cái gì? Người nhìn xinh đẹp như vậy thì thôi đi, tay cũng thế nốt.
“Được! Về sau sẽ không ăn.” Dung Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, cười cười với Vân Thiển Nguyệt, rất dễ nói chuyện. (VL: Ta đoán trong lòng anh tự nhủ, anh muốn ăn cơ!!!!)
Vân Thiển Nguyệt lần nữa bị dáng tươi
cười này thoáng cái rung động. Nghĩ đến đứa nhỏ này biết rõ sám hối sửa
sai lầm còn cứu được. Nhưng mà thật sự là đáng thương con ngựa kia a!
Tuy không nhìn thấy, nhưng nghĩ thôi nàng đã thấy đau lòng.
“Ngươi muốn quân trắng hay quân đen?” Dung Cảnh chỉ vào cái hôm chứa hai quân đen trắng mà hỏi.
“Trắng!” Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói.
“Tốt!” Dung Cảnh cầm lấy một quân đen đặt lên bàn cờ, thấy nàng vẫn có vẻ mặt đau đớn, nói: “Tới phiên ngươi!”
“Có biết ưu tiên nữ nhân không? Quá
không thân sĩ rồi!” Vân Thiển Nguyệt trợn nhìn Dung Cảnh, thò tay ném
quân đen kia vào trong tay hắn, cầm lấy một quân trắng đặt xuống vị trí
hắn vừa đặt quân đen, phụng phịu nói: “Ta tới trước!”
“A…” Dung Cảnh cười khẽ, gật đầu, “Tốt!”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, Dung Cảnh lơ
đễnh, đem quân cờ tùy ý đặt ở một vị trí, Vân Thiển Nguyệt cũng cầm lấy
quân trắng không chút nghĩ ngợi tùy ý đặt xuống, Dung Cảnh lại cầm lấy
một quân đen tùy ý mà bỏ xuống, Vân Thiển Nguyệt vẫn thế. Hai người một
trắng một đen, liên tiếp có quân cờ rơi xuống bàn cờ.
Trong nháy mắt trên bàn cờ bày lung lung bừa bãi. Nhìn không ra tình hình gì.
Sắc mặt Dung Cảnh tự nhiên tùy ý, thân
thể dựa vào vách xe, thư hoãn ưu nhã. Vân Thiển Nguyệt như không xương
nằm lên trên mặt bàn, thỉnh thoảng khẩy khẩy ngón tay, đi một cái, quân
trắng trong tay như không có não mà di chuyển bừa.
Trước xe Huyền Ca không chịu nổi hiếu
kỳ, muốn nhìn một chút kỳ nghệ của Thiển Nguyệt tiểu thư như thế nào mà
lại đáng giá cho thế tử dùng thái tử điện hạ dọa dẫm đánh cờ với nàng,
vì thế vén rèm lên nhìn vào trong. Khi thấy trên bàn cờ là một đống rối
loạn, mà Vân Thiển Nguyệt đang gảy ngón tay, sắc mặt lạnh lùng của hắn
bỗng chốc run rẩy, buông màn che, nghĩ đến thế tử cần gì phải tìm Thiển
Nguyệt tiểu thư chà đạp một bộ quân cờ tốt ah! Tuy rằng kỳ nghệ của thái tử điện hạ kém quá xa thế tử, nhưng là cũng không tệ lắm. Ít nhất còn
tốt hơn nhiều so với Thiển Nguyệt tiểu thư.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn
thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Huyền Ca buông màn che, nàng cười cười,
“tiểu thị vệ nhà của ngươi đều nhìn không được ta chà đạp cờ tốt. Ai,
anh hùng luôn tịch mịch. Không tiếp nữa, không tiếp nữa. Tránh cho
truyền ra bị cười đến rụng răng.”
Nói xong ném quân cờ trong tay đi, bắt đầu đi đảo loạn bàn cờ.
Dung Cảnh ngăn tay của nàng lại, cười đến nhạt nhẽo, “Chỉ cần ta không nói ngươi chà đạp quân cờ tốt là được. Tiếp tục.”
“Không tiếp tục, không có ý nghĩa. Chẳng phải bày biện chơi sao? Ai không biết a!” Vân Thiển Nguyệt xem thường
liếc qua Dung Cảnh, thò tay đẩy màn che ra nhìn, chỉ thấy hai bên đường
núi non xanh biếc, quan đạo thật ra là một con đường đất rộng hơn chút
mà thôi. Trước sau chiếc xe này đều có xe ngựa, cộng cả đội ngũ hộ vệ
cũng kéo thật dài một đội, thập phần đồ sộ. Nàng chậc chậc cảm thán,
“quan cảnh thịnh vượng, thời cổ mới có, ngày nay đã không còn nhìn thấy
ah! Ta hôm nay có thể vừa thấy, thật sự vạn hạnh.”
Dung Cảnh nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, cũng không nói gì. tay vốn dĩ đang cản tay Vân Thiển Nguyệt thấy nàng
thật đúng không tiếp tục nữa, liền tự động mà đảo loạn bàn cờ.
“Này, đều đi đã nửa ngày như thế nào
còn chưa tới? Còn bao lâu đến?” Vân Thiển Nguyệt thu hồi cảm thán, quay
đầu lại hỏi Dung Cảnh.
“Ước chừng nửa canh giờ.” Dung Cảnh nói.
“Thật muốn cưỡi ngựa a!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thị vệ ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt bao hàm hâm mộ.
“Ngươi an phận chút ít a! Sắp lên núi
rồi, hôm nay đến linh đài tự chỉ sợ sẽ không rảnh rỗi.” Dung Cảnh theo
tay Vân Thiển Nguyệt vén màn che lên liếc ra bên ngoài.
Vân Thiển Nguyệt buông màn che, không
cho là đúng mà trở về nhắm mắt lại, “Không được rỗi rãnh chỉ sợ là
ngươi. Thời gian của ta hẳn là rất dư dả, ta có thể ngủ. Mới không cùng
ngươi đi nghe cái gì luận pháp và phật âm. Bổn tiểu thư không tin cái
này.”
“Ừ, ta cũng không tin.” Dung Cảnh cũng nhắm mắt dưỡng thần.
“Vậy ngươi vẫn luận pháp gì với hòa thượng kia?” Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng, “Mua danh chuộc tiếng!”
“Lão hòa thượng kia thú vị, người thú vị bây giờ không nhiều lắm. Ngươi thấy hắn sẽ biết.” Dung Cảnh không biết
nhớ tới cái gì, khóe miệng ẩn chứa ý cười, không giống vẻ lịch sự tao
nhã của hắn bình thường, mà là có một phen ý vị khác.
“Có thú vị nữa cũng là một tên hòa
thượng mà thôi, ta không có hứng thú với hòa thượng.” Vân Thiển Nguyệt
ngáp một cái, cảnh cáo nói: “Đừng có lại ầm ĩ ta nữa! Ta muốn đi ngủ,
cho dù đến nơi rồi, nếu ta chưa tỉnh cũng không được ầm ĩ ta. Ngươi nên
làm gì thì đi làm, cứ bỏ lại ta ngủ trong xe ngựa là được.”
Dung Cảnh không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt cho là hắn ngầm đồng ý rồi, bắt đầu thiếp đi.
Chỉ một chốc xe ngựa bắt đầu xóc nảy,
dường như đi lên đường núi. Bánh xe đè nặng núi đá phát ra tiếng vang
kẽo kẹt, một chiếc xe tiếng còn nhỏ, hai xe liền tạo âm thanh lớn rồi,
cả một đoàn xe ngựa hợp lại, không cần nghĩ cũng biết.
Vân Thiển Nguyệt căn bản là ngủ không
được, chẳng những ngủ không được lại còn bị xóc nảy muốn ói. Rốt cục
nàng đã rõ vì sao người nam nhân này không đáp lời của nàng rồi, bởi vì căn bản hắn biết rõ nàng là ngủ không được. Nàng nghiến răng nghiến lợi mà mở to mắt, thập phần phẫn uất mà nói: “Đường núi cái quái gì vậy, ta muốn xuống xe!”
“Nếu ngươi xuống xe được, ta không phản đối.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt lập tức ngồi dậy đẩy
rèm ra, đập vào mắt là đường quanh co chạy lên trên dãy núi, đội ngũ bọn họ đang khởi hành lên núi. Con đường hẹp chỉ cho phép một xe ngựa đi
lên, hai bên đường đầy bụi cây có gai, mà phía ngoài lớp bụi gai là rừng cây xanh biêng biếc, cự thạch mọc lên san sát như rừng, không một chỗ
đặt chân, những thị vệ kia đều dắt ngựa bắt đầu lên núi, nhưng lại một
bước ba hoảng sợ. Nàng không khỏi tặc luỡi, quay đầu lại hỏi Dung Cảnh,
“con đường núi này đã bị phá hỏng rồi,người ta làm sao xuống núi được?”
“Đây là đường lên núi, xuống núi có đường khác.” Dung Cảnh nói.
“Thật sự là bị giày vò a!” Vân Thiển
Nguyệt hạ rèm, xuống dưới đi thoạt nhìn còn không bằng ở trên xe ngựa bị xóc nảy này! Nàng bắt đầu hoài niệm đường nhựa hiện đại, đường ray xe
lửa, tàu ngầm, máy bay, cho dù là ca-nô cũng được a, ca nô gì đó, du
thuyền, cho dù tàu chở khách, thuyền hàng cũng tốt. A a a… Nàng muốn về
nhà, không biết có con đường cho nàng trở về hay không?
“Ngươi ăn cái này đi, chịu khó một lát là tốt rồi.” Dung Cảnh cầm một viên thuốc đưa cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt chính đang khó chịu,
thấy viên thuốc lóng lánh được đưa tới trước mặt, một mùi thơm ngát ập
đến, như tuyết giống như liên, cái này chẳng phải là hương vị trên người này sao? Nàng nhíu nhíu mày, “Không phải là độc dược chứ?”
“Chính là độc dược, ta thấy ngươi khó
chịu còn tốt hơn so với uống thuốc này, đã vậy, đừng ăn nữa.” Dung Cảnh
cầm viên thuốc kia muốn bỏ vào trong bình bạch ngọc.
“Ai nói không ăn? Cho ta.” Vân Thiển
Nguyệt chộp lấy bỏ vào trong miệng. Lập tức miệng đầy mùi hương. Dạ dày
đang quay cuồng lập tức không còn khó chịu, nàng ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay Dung Cảnh: “Đây là thuốc gì tốt như vậy ?
Đều cho ta đi?”
“Ngươi lòng tham không đáy!” Dung Cảnh nhìn cũng không nhìn nàng, cất bình thuốc vào trong ngực.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt xem thường,
thứ tốt ai không thích? Vả lại thứ người này cầm trong tay khẳng định
không kém. Nhưng nàng cũng thức thời, biết thỏa mãn, nhắm mắt lại, bắt
đầu hát tiểu khúc. Đúng là bài Dạ Khinh Nhiễm hát hôm đó.
“Dạ Khinh Nhiễm dạy ngươi?” tay Dung Cảnh đang bỏ bình thuốc vào trong ngực dừng lại, nhướng mày hỏi.
“Không có, hắn hát ta học.” Vân Thiển Nguyệt thành thật mà nói.
Dung Cảnh không nói gì, thu tay lại, chậm rãi mà rót chén trà cho mình, tựa hồ là chăm chú nghe nàng hát.
Vân Thiển Nguyệt hát xong một khúc lập
tức cảm thấy trong nội tâm đã thoải mái. Nghĩ đến không nghĩ tới tiểu
khúc này thật ra lại hiệu nghiệm. Nhớ tới ngày hôm đó, hai câu của Dạ
Khinh Nhiễm đã khiến cho thái tử Trắc Phi cút ra Vân vương phủ trở lại
phủ thái tử bế môn tư quá, nàng không khỏi buồn cười nói: “Dạ Khinh
Nhiễm ngược lại là cái người lạ kỳ!”
“Thật sự hắn là thứ người lạ kỳ.” Dung
Cảnh liếc mắt Vân Thiển Nguyệt cười, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói khi
hắn đi du lịch đã ở Nam Cương hai năm, ở đó có con gái một vị tộc chủ
ưa thích hắn, ngày ngày quấn quít lấy hắn hát cho hắn nghe. Dường như
chính là bài này.”
Phốc! Vân Thiển Nguyệt lập tức mở to hai mắt, ngu ngơ nửa ngày, bỗng nhiên vỗ thùng xe, bừng tỉnh đại ngộ nói:
“thì ra đây là bài hát đính ước của Dạ Khinh Nhiễm và cô nương kia a?
Thảo nào vui vẻ như thế!”
“Ân!” Dung Cảnh gật gật đầu, nhẹ nhấp
một miếng trà, thờ ơ nói: “Cho nên về sau ngươi vẫn là đừng hát nữa,
miễn cho hắn hiểu lầm ngươi ái mộ hắn. Nếu để cho vị nữ tử Nam Cương kia nghe nói, chắc chắn vào kinh thành tới tìm ngươi. Giết ngươi là chuyện nhỏ, nếu phá hủy cảm tình người ta, ngươi là lỗi nặng rồi.”
Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận gật đầu,
“Ngươi nói đúng, về sau tuyệt đối không thể hát.” Dung Cảnh giương mắt
nhìn nàng một cái, lông mi thật dài rủ xuống phủ ở một mắt phượng, lại
không nói gì.
Lúc này, xe ngựa ngừng xóc nảy, bên
ngoài truyền đến thanh âm Huyền Ca cứng ngắc mà lại quái dị, như đang
mạnh mẽ tự đè nén cái gì, “Thế tử, đến Linh Đài tự rồi!”
“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng, vẫn chưa động đậy.
Cuối cùng đã tới a! Vân Thiển Nguyệt lập tức đẩy rèm ra nhìn ra ngoài.