Dạ Khinh Nhiễm thấy Lý Vân thoải mái đồng ý, trong lòng rất vui mừng, kéo nàng bước nhanh đến trước ngựa. Liếc
mắt đánh giá trên dưới con ngựa của nàng một cái, thấy con ngựa kia biết chủ nhân đến, lập tức xoay lại, lộ ra thần sắc vừa vui mừng, vừa ủy
khuất, hắn cố nén cười: “quả nhiên có phong phạm của Nguyệt muội muội,
con ngựa này cũng quá…” Thấy Lý Vân nhướng mày nhìn về phía hắn, lập tức đem hai chữ đáng thương nuốt trở về, vòng vo nói: “Con ngựa được muội
nhìn trúng, quả thật rất đáng tự hào.”
Lý Vân ngước mắt nhìn trời, người này trợn mắt nói dối cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.
“Ta nghe nói công phu cưỡi ngựa của
Nguyệt muội muội rất tốt, có muốn thi cưỡi ngựa không?” Dạ Khinh Nhiễm
đi tới trước ngựa của mình, tháo cương ngựa, xoay mình nhanh nhẹn nhảy
lên thân ngựa, động tác lưu loát linh động như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt. Hắn ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhìn Lý Vân, vẻ mặt hào
hứng.
“Có gì không thể? ” Lý Vân nghĩ may mắn
nàng không phải đồ bỏ đi, trước kia khi bận rộn, phương pháp giải quyết
áp lực tốt nhất chính là vui chơi, nào là đua xe, đua ngựa, leo núi,
nhảy dù, nhảy cầu….. có thể chơi đều chơi. Cưỡi ngựa đương nhiên không
thành vấn đề.
“Vậy còn không nhanh đi lên!” Dạ Khinh Nhiễm thúc giục, trong mắt hưng trí bừng bừng.
Lý Vân gật đầu, đưa tay tháo cương ngựa,
bỏ qua mấy thứ vụn vặt phía đầu ngựa, cũng học Dạ Khinh Nhiễm điểm nhẹ
chân, phảng phất như có một đóa mây tử sắc trôi qua, trong nháy mắt nàng đã ngồi ngay ngắn trên ngựa. Động tác thuần thục, tuy rằng không già
dặn kinh nghiệm bằng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng hơn ở chỗ mềm mại nhanh
nhẹn, như gió thổi mây trôi, trong một chốc, phong thái kia làm cho ánh
mắt của đoàn người chợt lóe.
Tất cả mọi người đều nghĩ tại sao cho tới bây giờ không có phát hiện Nguyệt tiểu thư lại đẹp đến vậy! Một chút
cũng không thua đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh Ngọc Ngưng tiểu thư phủ thừa tướng. động tác lên ngựa của nàng còn đẹp hơn so với Ngọc Ngưng tiểu
thư. Ánh mắt khinh thường đều giảm bớt vài phần.
“Tốt!” Dạ Khinh Nhiễm không chút nào keo
kiệt tán thưởng một tiếng. Chỉ cần xem động tác của một người lên ngựa,
có thể đoán xem kỹ thuật cưỡi ngựa. Không thể nghi ngờ kỹ thuật của nàng là thượng thừa.
Lý Vân không nhịn được nhíu mày, nghĩ
thân nhẹ như yến, đây là cảm giác có võ công sao? Thật tốt! Nàng hỏi Dạ
Khinh Nhiễm: “Bắt đầu chưa?”
“Bắt đầu!” Dạ Khinh Nhiễm cũng nhíu mày.
Hai người cùng lúc thúc ngựa, hai con
tuấn mã như tên rời cung liền xông ra ngoài. Vừa đi ra ngoài Lý Vân liền hối hận. Nàng biết cưỡi ngựa nhưng lại không biết đường…..
Trong lòng Lý Vân vô cùng buồn bực, mặc
dù không cam tâm, nhưng chỉ có thể hơi ghìm cương ngựa thả chậm một chút để Dạ Khinh Nhiễm đi trước. Dạ Khinh Nhiễm phấn chấn quá mức, nên không chú ý đến động tác nhỏ này của Lý Vân. Hai con ngựa một trước một sau
rời khỏi cửa cung, chạy ra con đường lớn.
Phía sau hoàng cung là một con đường lớn, rẽ bên trái là một khu phố sầm uất. Lúc này người trên đường đông như
nước, ồn ào nhộn nhịp. Dạ Khinh Nhiễm xem như không thấy, phóng ngựa phi nhanh, con ngựa cao to như một trận gió băng qua, đám người tuy rằng
kinh hoảng la lớn, nhưng ai cũng đều đứng vững vàng, hiển nhiên không
hại đến ai.
Lý Vân theo sát phía sau, nhìn thân ảnh
đằng trước đang phóng ngựa phi lên, không khỏi thầm khen một tiếng, quả
là kỹ thuật tốt. Nàng cũng không hề ghìm cương ngựa, phi như tên bắn qua đám người, cũng là một mảnh tiếng thét chói tai, nhưng vẫn chưa thương
tổn người nào.
Khóe mắt Dạ Khinh Nhiễm liếc thấy Lý Vân
chỉ cách hắn nửa đầu ngựa, cũng tán thưởng một tiếng. Tuy rằng hắn nghe
nói nha đầu này cái gì cũng không biết, chỉ có khinh công cùng cưỡi ngựa là giỏi, trước kia hắn không cho là đúng, nghĩ nữ tử cưỡi ngựa đơn giản chỉ là động tác đẹp mắt một chút, nay xem ra suy nghĩ của hắn trước kia là sai lầm. Kỹ thuật cưỡi ngựa như vậy thật khiến cho người ta phải
nhìn với cặp mắt khác, quả là danh bất hư truyền.
Hai con ngựa chạy ra khu phố sầm uất, lại chạy qua một đoạn đường, trước mắt là một con phố dài. Trên con đường
đủ loại những phủ đệ nhà quyền quý. Dạ Khinh Nhiễm không ngừng thúc
ngựa, lần lượt ngang qua những phủ đệ tới trước cửa Vân vương phủ, ghìm
cương ngựa, quay lại nhìn Lý Vân. Thanh âm sang sảng cười nói: “ Tiểu
nha đầu được đó!”
Lý Vân nghĩ nếu không phải ta không biết
đường tự nhiên sẽ phân thắng bại với ngươi. Cười cười từ chối cho ý
kiến. Ánh mắt đánh giá Vân vương phủ trước mắt. Chỉ thấy phủ đệ Vân
vương phủ trang nghiêm, hai cửa sắt lớn đóng chặt. Hai con sư tử đá
trước cửa lớn trông rất sống động. Tường phủ cao ba trượng, nhìn không
thấy bên trong. Nàng nắm thật chặt dây cương. Hy vọng có thể lừa dối
vượt qua cửa ải này.
“Vân vương phủ theo ta nhớ vẫn như vậy,
trăm năm như một, một chút cũng không thay đổi! Không biết người bên
trong có thay đổi không?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân vương phủ, thanh âm
nhẹ nhàn khoan khoái hàm chứa một ít cảm xúc.
“Có thay đổi hay không chẳng phải đi vào sẽ biết sao!” Lý Vân nhàn nhạt nói.
“Không sai!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu,
hướng về phía cổng lớn cất giọng hô: “người đâu! Mau mở cửa cho bản tiểu vương gia và tiểu thư nhà ngươi.” Thanh âm vang dội, đâu chỉ một mình
Vân vương phủ nghe được, chỉ sợ là cả khu phố đều nghe được giọng của
hắn.
Lý Vân nghĩ tới nếu người này cao âm ở hiện đại hẳn là không tồi.
Dạ Khinh Nhiễm vừa dứt lời, không tới một phút, lạch cạch một tiếng, tiếng cổng lớn được mở ra từ bên trong, một
lão già mặt áo bào tro, ước chừng năm mươi tuổi, bước chân nhẹ nhàng,
hiển nhiên là người có võ công. Phía sau hắn là một đám thị vệ giữ cửa.
Lý Vân nhìn thẻ bài đại tổng quản bên
hông lão già, biết đại viện các nhà giàu cổ đại đều có quản gia linh
tinh, như vậy vị này là quản gia Vân vương phủ, đương nhiên phải là
người có năng lực mới có thể đảm nhiệm, như vậy có võ công không có gì
ngạc nhiên.
Quản gia nhìn Lý vân hoàn hảo không tổn
thương gì đang ngồi trên ngựa, đánh giá trên dưới nàng một lần nữa, sắc
mặt hơi thả lỏng, ánh mắt lộ ra vui mừng, dời ánh mắt nhìn đến Dạ Khinh
Nhiễm cũng ngồi ngay ngắn trên ngựa hơi sửng sốt, rướn cổ lên nhìn phía
sau hai người, chỉ thấy con đường lớn không thấy người hắn muốn thấy,
không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Lý Vân.
Quản gia nghe vậy lập tức thu lại nghi
hoặc, trên mặt tràn đầy ý cười, tiến lên vài bước, cúi chào Dạ Khinh
Nhiễm: “Vân Mạnh bái kiến tiểu vương gia, tiểu vương gia ra ngoài học
tập bảy năm, nay gặp lại quả nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, càng có
phong thái hơn xưa.”
“Ha ha, ngươi lão đầu này vẫn kiểu nói
như thế. Thế nào không hoan nghênh ta chẳng lẽ sợ ta trộm thạch anh bạch ngọc kỳ của ngươi lần nữa? Yên tâm giờ bản tiểu vương có một bộ cờ rất
tốt, còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với bạch ngọc kỳ của ngươi, không hề nhớ tới bộ cờ hư mà ngươi xem như bảo bối kia đâu.” Dạ Khinh
Nhiễm cười to nói.
Gương mặt già nua của Vân Mạnh nhiễm
thoáng cái hồng lên, lắc đầu: “Tiểu vương gia sao lại nói như vậy? Trong phủ vừa nhận được trong cung truyền đến, nói Cảnh thế tử và tiểu thư
trở về phủ, không nghĩ tới lại là tiểu vương gia, cho nên trong lòng nô
tài có chút kinh ngạc, trăm triệu lần không có ý không chào đón vương
gia.”
“À! Ngươi nói hắn? Hắn còn ở hoàng cung
chơi cờ với Hoàng đi? Kiêu ngạo bao nhiêu còn muốn người ta chờ hắn? Ta
nay không có việc gì, bảy năm không về kinh, nghe nói lão vương gia bị
bệnh, đương nhiên là đi trước tới đây thăm.” Dạ Khinh Nhiễm xoay người
xuống ngựa, ném dây cương cho một thị vệ, nâng chân bước vào trong phủ,
vừa đi vừa hô lên với Lý Vân: “Còn ngồi trên đó làm gì? Còn không đi vào trong phủ? Nguyệt muội muội, đây là đạo đãi khách của muội sao?”
Trong lòng Lý Vân buồn cười, lại xoay lưng xuống ngựa, một thị vệ lập tức tiến lên nhận lấy dây cương trong tay nàng.
“Chúc mừng tiểu thư bình an trở về!” Vân Mạnh thi lễ với Lý Vân.
Lý Vân gật đầu, cũng không biết nói gì, đi theo Dạ Khinh Nhiễm vào trong.
Vân Mạnh lại nhìn phía ngoài, vẫn không
thấy bóng dáng Dung Cảnh, quay lại dặn dò thị vệ: “khoan hãy đóng cổng
lại, ta cùng tiểu vương gia và tiểu thư vào trước, chờ Cảnh thế tử đến
lập tức báo cho ta biết.”
“Dạ! Đại tổng quản!” Các thị vệ canh cửa đồng loạt lên tiếng trả lời.
“Thật là đối xử khác biệt a! Kỳ lão đầu,
ngươi ngóng trông cái nhược mỹ nhân kia đến chơi cờ với ngươi, hay là
nghĩ gả khuê nữ nhà ngươi cho hắn? Nếu không sao lại cung phụng tên kia
như cung phụng tổ sư gia vậy?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu liếc Vân Mạnh một cái.
Lý Vân xì một tiếng nhịn không được nở nụ cười. Này nha miệng cũng quá độc đi. Nghe hắn cứ mỗi câu lại nói Vân
Mạnh là kỳ lão đầu, xem ra là một kẻ mê cờ.
“Tiểu vương gia, lão nô không có đắc tội
ngài! Hơn nữa lão nô không có nữ nhi để gả cho Cảnh thế tử, cho dù có đi chăng nữa, còn có bao nhiêu danh môn khuê trung tiểu thư muốn gả cho
Cảnh thế tử, cũng không tới phiên nhà đầu lão nô a! Tiểu vương gia ngài
đừng đùa cợt lão nô.” Vân Mạnh dở khóc dở cười, giải thích nói: “Lão nô
tuy rằng đam mê chơi cờ, cũng thập phần hy vọng được đánh một ván với
Cảnh thế tử, nhưng mà thực sự là lão vương gia vừa mới nghe nói Cảnh
thế tử muốn tới trong lòng rất vui mừng, căn dặn lão nô, nói nhất định
phải hảo hảo tiếp đãi Cảnh thế tử, lão nô mới như vậy a…..”
“Hừ, Vân gia gia cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia. Tại sao gặp ta không có vui mừng như thế kia?” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng.
“Tiểu vương gia của ta, đó là bởi vì lão
vương gia không biết ngài cũng tới a!” Vân Mạnh dường như bị Dạ Khinh
Nhiễm làm cho rối loạn. Ở trước mặt tiểu ma vương này cái gì cũng không
đúng, nói như thế nào cũng đều là sai.
“Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi bẩm báo?” Dạ Khinh Nhiễm sải bước đi vào trong, tùy ý coi như nhà mình.
“Dạ, lão nô đi ngay!” Vân Mạnh bước đi nhanh hơn, chớp mắt liền đi đến phía trước Dạ Khinh Nhiễm.
Lý Vân nghĩ thật đáng thương, một cái lão nhân khỏe mạnh thận trong, ba câu đã bị người này ép cho chạy trối
chết. Nàng liên tục đổ mồ hôi lạnh trong lòng. Nghĩ rằng về sau tốt nhất nàng đừng đừng đắc tội người này.