Doanh Trùng không khỏi phát đắng cổ họng, người kia tuy còn cách xa nhưng hắn tinh mắt thấy được lân phiên nơi thái dương, nơi cổ kẻ này.
Yêu tu sau khi đến thiên vị có thể xưng là đại yêu, bắt đầu có danh xưng yêu tiên, yêu thần và thần quân. Vị trước mặt hẳn rõ ràng là một đại yêu trung thiên vị, một vị thần quân rành rành!
Người kia đến khoảng cách trăm trượng thì ngừng lại, dưới chân bỗng nhô lên một ngọn “núi nhỏ:, chỉ phần nhô lên mặt nước đã cao đến trăm thượng, còn có tám cái xúc tu vùn vụt lao đến nữa.
- Đây là bạch tuộc?
Con ngươi Doanh Trùng tụ lại, cả người nổi tơ gai. Con yêu khổng lồ như ngọn núi kia dù tu vi chưa đến thiên vị thì sức chiến đấu cũng phải mạnh hơn tiểu thiên vị bình thường mấy phần.
- Bạch tuộc gì chứ, chỉ là con mực thôi!
Doanh Nguyệt Nhi khinh thường khịt mũi, nghiêm nghị nói:
- Chỉ là to hơn bình thường mà thôi, trong biển có đầy.
Doanh Trùng không thèm để ý đến nàng ta nói, chỉ thầm nghĩ dù là mực hay bạch tuộc thì giờ nghiền nát hắn dễ dàng. Thậm chí Nguyệt Nhi muốn ứng phó cũng rất chật vật, rất có thể còn không phải là đối thủ. Thiên vị mạnh ở chỗ có thể điều động nguyên khí thiên địa để sử dụng nhưng hình thể con mực khổng lồ như này, có thể dùng nguyên khí thiên địa hay không không còn quan trọng nữa, cứ một quật là lực ngàn ngưu thì ai đỡ được chứ!
Lúc này vị Ung Châu đại trung chính rốt cuộc ra mặt.
- Hóa ra là Hắc Thủy Thần Quân giá lâm! Thật làm người ta bất ngờ, thủy tộc Thanh Giang các ngươi từ khi nào cam nguyện ra sức cho người khác vậy?
Khi thanh âm này vừa truyền ra, Doanh Trùng lập tức biết đó là vị triều quan trung niên trên thuyền.
- Hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, ai lại dùng từ ra sức chứ. Bọn họ muốn lấy mạng ngươi mà thủy tộc Thanh Giang chúng ta cũng cần linh đan diệu dược.
Vị Hắc Thủy Thần Quân kia cười lạnh:
- Các hạ khi là quận trưởng cũng từng chém giết sau mươi tư con cháu thủy tộc Thanh Giang, hôm nay có thù báo thù, có oan báo oan thôi!
Nói hết câu này, Hắc Thủy Thần Quân đột nhiên gia tốc va vào trong phòng Ung Châu đại trung chính, cũng không biết bên kia là ai ra tay, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm, ầm một cái nổ vang.
Gỗ thuyền như tờ giấy gian nháy mắt tan nát, trong phòng Doanh Trùng cách một bức tường giờ cũng ầm ầm đổ vụn.
Mỗi một khối gỗ vỡ vụn đều như binh khí sắc bén bay loạn, đều vô cùng nguy hiểm, cũng may Doanh Trùng đã chuẩn bị từ sớm, khẽ vỗ tụ nguyên hộp, nháy mắt mặc giáp đã bao phủ toàn thân hắn.
Hàn Vũ giáp màu trắng bạc, Phi Lôi Thần màu đen tuyền, không tinh mỹ như giáp trước nhưng càng thêm dữ tợn thô bạo.
Chỉ là mặc giáp chín sao võ giả tầm thường cầu cũng không thấy này dần hiện ra vô lực dưới xung kích cường giả.
Những mũi gỗ bén nhọn nổ ra từng hố nhỏ trên mặc giáp rồi Doanh Trùng nhanh chóng bị sóng khí mãnh liệt hất văng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, con mực khổng lồ cũng đập xúc tu xuống thuyền làm thân tàu lay động kịch liệt rơi vào trạng thái sắp vỡ, những người phía dưới boong tàu dồn dập gào thét kinh hãi.
- Nguyệt Nhi!
Ánh mắt Doanh Trùng lạnh lẽo, lúc này có thể chống lại con mực, cứu cả thuyền chỉ có Doanh Nguyệt Nhi mà thôi.
Có điều Doanh Nguyệt Nhi vẫn có chút do dự như không muốn ra tay, mà nàng cũng có chút không yên lòng cho Doanh Trùng. Ngay khi nàng định ra tay thì một ánh kiếm xanh chớp lên, nháy lên một cái rồi biến mất, nhanh quá mắt người thường kịp nhìn.
Khi ánh kiếm kia xẹt qua, một xúc tu to lớn của con mực bị chiêu kiếm chặt đứt làm nó gầm gào đau đớn vang vọng khắp sông.
Doanh Trùng thấy vậy khẽ thở phào nhưng ánh mắt ngưng đọng, người vừa chém kiếm xuất phát từ phương vị khoang phòng tiểu thư Lý gia!
Là thiên vị, lại thấy thiên vị! Trong tùy tùng vị tiểu thư kia không ngờ có cao nhân thiên vị, hơn nữa kiếm thuật kinh người, nhìn kiếm ảnh thì người này chắc phải là trung thiên vị!
Cho đến lúc này Doanh Trùng mới rảnh rỗi quan sát xung quanh, tường gỗ khoang thuyền đã tan nát, bên kia có thể thấy rõ không sót chút gì. Doanh Trùng phát hiện người ra tay ngăn lại Hắc Thủy Thần Quân là vị lão bộc quản gia, ông cầm trong tay một đôi trùng giản tử kim, ác chiến mãnh liệt với Hắc Thủy Thần Quân. Người sau bóng người biến ảo, tay trái cầm roi, bổngi tầng tầng, tay phải cầm đao, ánh đao lạnh lẽo, mỗi đao nặng tựa ngàn quân nhưng mỗi một đòn đều bị lão quản gia xảo diệu hóa giải, không thể tiến thêm được dù chỉ một bước nhỏ.
Lúc này trung niên Quản Quyền chắp tay đứng sau lão bộc, thần thái trấn định, khí độ thanh thản tự nhiên.
- Được lắm Bát Tí Thần Tướng Quản Bất Dịch, quả nhiên ghê gớm, như là có tám cánh tay vậy.
Tranh đấu mười mấy tức, vị Hắc Thủy Thần Quân kia đột nhiên cười gằn:
- Ngươi nghĩ thủy tộc Thanh Giang lần này ra tay chỉ có mình ta sao?
Ở trong nháy mắt này, thình lình có mấy chục gai xương từ dưới Quản Quyền dựng đứng dâm hướng bụng ông!
Quản Quyền không chút hoang mang, tùy ý đạp mấy bước xảo diệu né qua gai xương nhô lên. Ông lại khẽ khoát tay, bút lớn trên bàn bỗng nhiên bay vào tay vị Ung Châu đại trung chính này.
Người này sau khi nắm bút, khẽ viết giữa hư không, cũng không biết là viết chữ gì nhưng boong tau đột nhiên xuất hiện một con cá xương trắng bạc, gần như ngưng đọng tại chỗ. Sở dĩ nói là cá xương vì con cá này được giáp xương bao lấy toàn thân, bộ dáng dữ tợn vô cùng.
Quản Quyền lại dùng bút khẽ viết, chỉ trong chốc lát giữa hai người đã xuất hiện mấy chục quả cầu lửa, những quả cầu lửa này vừa ngưng tụ lập tức lao hướng cá xương.
Con cá xương kia giờ đã hóa thành hình người, cũng là một đàn ông trung niên, trên mặt đầy vết đao chém, ánh mắt lãnh khốc như đao, quanh người hắn đột nhiên vô số gai xương bành trướng.
Động tác này không giúp thoát khỏi trói buộc của Quản Quyền, con yêu tu đành phun ra yêu đan ngưng tụ lực lượng, rốt cuộc thoát khỏi khống chế. Hai tay kẻ này hóa thành đao xương, chém vào hư không, từng luống hỏa diễm mãnh liệt văng ra bám lấy vách quan thuyền.
Đây chính là hỏa lực sau khi bị yêu tu chém vỡ, điều này làm Doanh Trùng thống khổ không thôi, sức nóng kinh người làm hắn trong mặc giáp mà cảm tưởng sắp bị thiêu mất, trong óc nguyên khí ầm ầm chấn động như đến choáng váng.