Hoàn Châu Chi Thái Hậu Kim An

Chương 36: 36 Hàm Hương Đã Tới


Editor: Vương Chiêu MeoCột truyện tuy có nhiều thay đổi, nhưng những gì nên diễn ra thì vẫn diễn ra như bình thường.

A Lí Hòa Trác của tộc Hồi đã tới Tử Cấm thành, tiến vào hoàng cung.Kinh Ương cầm một ly trà hoa, dựa vào song cửa sổ mà nhìn cảnh sắc bên ngoài đến ngẩn người.

Toàn bộ cung nữ, thái giám trong phòng đều bị cô sai ra ngoài.

Nếu là trước kia, thì giờ phút này cô nhất định đang cào bàn phím.

Thưởng thức ngụm trà hoa chất lượng tốt nhất, cô vừa hưởng thụ vừa thở dài một tiếng.

Nhìn ra ánh mặt trời xán lạn bên ngoài, cô cười tủm tỉm, quan tâm nhiều thế để làm gì, chẳng thà là cứ hưởng thụ mỗi ngày cho thật tốt.Buông chén trà, cô gọi cung nữ tới thay trang phục chính thức phẩm cấp Thái hậu cho mình, gắn từng món trang sức, châu báu với giá trị liên thành lên người.

Xong xuôi, Kinh Ương đỡ tay cung nữ bên người, khẽ mỉm cười.Nên diễn thế nào thì cứ diễn thế ấy, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ làm cho mọi chuyện trở nên như ý mình.Đi qua một đạo cửa điện, hành lang chín khúc, đám cung nữ, thái giám từ xa xa nhìn thấy đều quỳ xuống hành lễ, bời vì bà lão này nắm giữ sinh tử của họ.

Họ sợ cái chết, luôn có khát vọng được sống.- Thái hậu cát tường!Các phi tần đã sớm đứng đầy bên ngoài Từ Ninh cung.

Kinh Ương nhớ tới màn trình diễn xuất sắc tối nay, lại nhìn các phi tần, có lẽ các nàng ấy còn không biết sẽ thêm một người gia nhập làm tỷ muội với họ.Đưa tay cho Hoàng hậu để nàng đỡ mình, cô đã tỏ rõ thái độ, Hoàng hậu chính là con dâu mình nhận định, ai dám bất kính với nàng thì chính là đối nghịch với cô.Dọc đường đi, cô phân phó người tới chiếu cố Thuần Quý phi.


Thuần Quý phi bị bệnh nên không thể tham gia buổi tiệc này.

Nghĩ rằng người bệnh có tâm lý tương đối yếu ớt, Kinh Ương cảm thấy vẫn nên gọi người tới chăm sóc cho Thuần Quý phi, để tỏ rõ rằng người Thái hậu này không có quên nàng, trấn an tâm lý nàng.Lệnh phi luôn cáo ốm thì nay cũng xuất hiện.

Vì đang mang thai nên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng ta hơi sưng.

Nhìn kỹ một chút thì cũng thấy vài phần đáng thương, đã là phụ nữ hơn 30 tuổi rồi, so với nữ tử trẻ tuổi, nàng ta thiếu thứ quan trọng nhất: thanh xuân.Nếu không thì vì sao Nỗ Đạt Hải lại thích khuôn mặt thanh tú của Tân Nguyệt đến độ quên đi thê tử nguyên phối chân chính Minh Nguyệt của mình? Đám đàn ông nhà Tha Tha Lạp này hầu như là không có tiền đồ, đầu óc như chỉ để trang trí, tiêu biểu chính là Nỗ Đạt Hải, Ký Viễn.Hoàng hậu đỡ cô ngồi xuống vị trí của mình.

Bên tay trái cô là Hoàng hậu, phía sau là Tình Nhi và Tử Vi.

Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không bị loạn chỗ ngồi như trong phim truyền hình.

Ít nhất, ở đây, vị trí ngồi đều được an bài dựa theo phân vị.

Còn có, Phúc Nhĩ Khang bị tạm thời cách chức, không có cơ hội xuất hiện ở chỗ này.

Tuy rằng cô không hiểu vì sao trong nguyên tác, một thị vệ lại có thể ngồi cùng một chỗ với a ca, nhưng mà chí ít hiện tại không xuất hiện tình trạng hỗn độn như thế.Thưởng thức xong điệu múa của ca kỹ quốc nội xong là đến màn biểu diễn vũ đạo của đội khách.


Kinh Ương híp mắt nhìn nam nhân cường tráng khỏe mạnh đi lên sân khấu, tiếp sau đó, từ trong nụ hoa xuất hiện một nữ tử mặc bạch y, kế tiếp là một mùi hương lan tỏa khắp đại điện.

Đáy lòng cô chửi thầm, nếu là ở hiện đại thì chỉ sợ Hàm Hương này sẽ bị những người nghiên cứu khoa học tìm cách đưa đi nghiên cứu.

Còn màn vũ đạo mà đám người ở đây cho là mới lạ kia… xin lỗi đi, hiện đại có vũ đạo nào mà không có đâu.

Cô còn ngẫu nhiên đi tham gia tiệc tối cùng với khách hàng thuộc giới thượng lưu, nghe nhìn đã sớm đẫy mắt, nên cái vũ đạo này với cô thì chẳng có gì đặc biệt hơn người cả.Mà ở đây, Tình Nhi cũng không có giải thích cho cô với Hoàng hậu cái gì mà vừa mềm mại vừa quyến rũ.

Kỳ thật, ở trong cảm nhận của Kinh Ương, lấy sự thông tuệ của Tình Nhi thì sao lại làm ra chuyện như vậy được, bởi vì một người là Thái hậu, một người là Hoàng hậu, xem vũ đạo mà còn cần một cách cách tới giải thích hay sao, ý là Thái hậu và Hoàng hậu đều không có kiến thức nên cần phải nhờ một cách cách nhỏ bé mới hiểu được ư? Cái hành động không cẩn thận khiến cấp trên không vui này, sao có thể là chuyện mà Tình Nhi băng tuyết thông minh làm ra được? (trong nguyên tác có một đoạn như vậy, Hoàng hậu và Thái hậu đều khen Tình Nhi thông minh, hiểu biết, không biết mọi người còn ấn tượng không).Tâm tình tốt đẹp của Kinh Ương không duy trì được bao lâu, bởi vì ở trong một góc nào đó truyền đến tiếng hò reo.

Nghe được thanh âm này, cô không khỏi xoa xoa thái dương.

Tiểu Yến Tử này vừa mới bị ăn đòn không bao lâu, sao còn có tinh lực tới tham gia yến hội hoàng gia chứ? Chẳng lẽ, câu nói “tai họa lưu giữ ngàn năm” không phải chỉ có trong truyền thuyết hay sao?Người có mặt ở đây đều là nhân vật trọng yếu của Đại Thanh, Tiểu Yến Tử không ngại mất mặt ư? Kinh Ương giật giật khóe miệng, có vẻ như nàng ta căn bản không biết cái gì gọi là thể diện cả.

Cô thu hồi ánh mắt, làm bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục mỉm cười, chỉ là bàn tay nắm thật chặt tay vịn của ghế.Tử Vi nhìn Thái hậu, lại nhìn sang Tiểu Yến Tử, mày khẽ nhăn lại.

Trong trường hợp này sao Tiểu Yến Tử có thể thất lễ như thế? Càng ngày nàng càng nhận ra chỗ bất đồng giữa mình và Tiểu Yến Tử.


Những bất đồng này đủ để cho hai nàng càng ngày càng xa cách nhau, tình bạn khi xưa cũng từ từ biến mất không chút dấu vết.Mọi người có mặt trong đại điện này đều là người thông minh, thấy những nhân vật cấp cao không nói lời nào, bọn họ cũng coi như không nghe thấy gì, chỉ là một vài nhóm cách cách mơ hồ dần kéo giãn khoảng cách với Tiểu Yến Tử.

Các nàng không được sủng ái như những cách cách được nuôi dưỡng bên người Thái hậu hoặc Hoàng hậu, cho nên, tại thời điểm này, trong trường hợp này, các nàng lại càng phải chú ý.

Nếu gây ra sai lầm gì thì các nàng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, đây chính là quy củ của nhà đế vương.Các nàng cũng không phải là Tiểu Yến Tử, xuất thân bần hàn lại được Hoàng thượng che chở.

Các nàng chỉ là những nữ tử được nuôi dưỡng trong thâm cung, chỉ muốn sống yên ổn mà thôi, chỉ cần như vậy thôi.

Nhưng mà, Tiểu Yến Tử này lại luôn quấy rầy sự yên bình trong hậu cung, ngay cả khi các nàng giáo huấn thủ hạ của mình làm sai chuyện, thì cũng có khả năng bị nàng ta giáo huấn lại.

Một cách cách không có bối cảnh, không có phẩm cấp, dựa vào đâu lại dám bò lên trên đầu các nàng? Hiện tại nàng ta bò cao bao nhiêu thì sẽ càng dễ chết bấy nhiêu.

Các nàng đang chống mắt mà nhìn đây.- Thật là làm càn!Hòa Kính chán ghét nhíu mày.

Nghĩ tới Hoàng a mã sủng ái cách cách dân gian này, cùng với ngạch phụ của mình không biết cố gắng, nàng chỉ có thể làm bộ như không thấy chuyện gì, nhưng trong lòng lại càng thêm bất mãn với Tiểu Yến Tử.Hòa Gia ngồi bên phải nàng, ngữ điệu châm chọc:- Nàng ta không nhảy nhót được lâu nữa đâu.

Thái hậu không thích nàng ta, hai ngày trước còn mới bị Hoàng a mã đánh kìa.

Cách cách dân gian náo loạn ầm ĩ, thời gian đầu còn gọi là mới mẻ, lâu dần sẽ khiến cho người khác cảm thấy là th ô tục vô lễ.Hòa Gia nhìn theo hướng Tiểu Yến Tử, không hề che giấu ánh mắt đầy khinh thường.- Muội không thích vị cách cách kia?Hòa Kính không có ấn tượng nhiều lắm với vị muội muội này, chỉ biết là mẫu thân Thuần Quý phi của muội ấy cũng không được sủng ái, bình thường Hoàng a mã không có chú ý muội ấy nhiều, không nghĩ tới, hoàng muội với Tiểu Yến Tử ngày thường không có khả năng giao thoa với nhau lại chán ghét Tiểu Yến Tử như thế.- Trong cung này có ai thích nàng ta đâu?Đến bây giờ, Hòa Gia vẫn còn nhớ rõ, một tháng trước, Tiểu Yến Tử tới Ngự Hoa viên nhìn thấy ngạch nương mình lại nghênh ngang rời đi, không có lấy một cái thỉnh an.


Chẳng lẽ, ngạch nương không được sủng ái thì phải chịu sự vô lễ của một cách cách dân gian như thế sao? Chuyện này làm sao nàng không hận cho được? Ngạch nương và Lệnh phi đều là Quý phi, vậy mà Tiểu Yến Tử lại dám làm lơ ngạch nương mình.

Nàng vĩnh viễn không quên được ánh mắt khổ sở của ngạch nương khi ấy, vĩnh viễn không.Hòa Kính nhìn Tiểu Yến Tử còn đang la hét ầm ĩ kia, diện mạo chẳng ra gì, khí chất càng không có, đích xác là trong cái hậu cung này, ngoài Ngũ a ca không có đầu óc kia thì còn ai thích nổi nàng ta chứ?Kinh Ương nhìn xong màn vũ đạo này liền nhìn thấy con trai tiện nghi của mình cười ha hả khích lệ A Lí Hòa Trác, sau đó liền tới tiết mục A Lí Hòa Trác dâng con gái mình cho hoàng đế.

Kinh Ương không có nhìn sai sự kinh diễm trong ánh mắt hoàng đế, đáy lòng khẽ thở dài, đàn ông ấy à, quả nhiên đều không qua được ải mỹ nhân.Sắc mặt Hoàng hậu nháy mắt có chút ảm đạm, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt thôi.

Kinh Ương lại thở dài một trận, khả năng là Hoàng hậu đã sớm quen rồi, mà có khi tất cả nữ nhân trong hậu cung đều đã quen ấy chứ.

Các nàng chẳng qua là những linh hồn bất lực bị giam cầm trong cái nhà tù hoàng kim này mà thôi.

Cô nghiêng đầu nhìn sắc mặt Lệnh phi trắng bệch, đột nhiên cảm thấy, tuy người phụ nữ này không làm cho người ta yêu thích, nhưng lúc này lại thật đáng thương.Quả nhiên, Hoàng đế nhận Hàm Hương.

Kinh Ương đứng từ xa quan sát Hàm Hương, đúng là một nữ tử cực phẩm, ngoài sự tinh tế của một cô gái Giang Nam, thì còn có vẻ đẹp đặc biệt của một cô gái Hồi tộc, vừa thanh thuần mà lại quyến rũ, hai khí chất đặc biệt này hòa quện vào nhau tạo nên một mị hoặc không tả.

Càn Long đế trong lịch sử lại nổi tiếng là một vị hoàng đế yêu mỹ nhân, đối mặt với tuyệt sắc giai nhân như thế sao có thể bỏ qua được.Buổi yến hội này kết thúc dưới sự ghen ghét, hoặc tức giận, hoặc bất an của các phi tần.

Kinh Ương đỡ tay Tử Vi trở về Từ Ninh cung.

Sau khi buông tay Tử Vi, cô nhắn nhủ một câu:- Tử Vi, tình yêu của nam nhân sẽ không tồn tại lâu dài.Tử Vi đứng trong sân, nghĩ đến câu này liền mất ngủ cả đêm..