Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 42: Xác nữ trong quan tài

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Thấy thần núi cách mình càng ngày càng gần, tôi sợ tới mức suýt khóc, không biết lấy sức lực ở đâu mà điên cuồng kéo tay thần núi ra, nhanh chóng ấn cửa kính xe xuống, lớn tiếng kêu Liễu Long Đình cứu tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thấy tôi đã trốn thoát, thần núi cười nhạo tôi, thô lỗ kéo tôi đến trước mặt ta, dùng sức tách chân tôi ra lớn nhẫn, liều mạng muốn hút thai rắn trong bụng tôi ra. Đúng lúc này, một nắm tay đấm vỡ cửa kính xe, thò vào túm lấy mái tóc của thần núi rồi kéo mạnh ra sau. Thần núi không kịp đề phòng, bị kéo đụng trúng cửa xe.

Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, là Phượng Tổ Thiên đến đây. Lúc này cửa xe sau lưng tôi cũng mở ra, Liễu Long Đình đen mặt nhoài người vào trong xe ôm eo tôi kéo vào lòng mình, tiện tay cởi áo khoác đắp lên chân tôi. Tôi chật vật vô cùng, chỉ muốn ôm Liễu Long Đình khóc một trận, nhưng nhìn gương mặt tối tăm của anh ta, tôi không dám nói một câu oan ức nào. Dù sao cũng là tôi có lỗi với anh ta trước, bây giờ Liễu Long Đình cứu tôi chẳng khác nào vạch trần tôi. Tôi sợ hãi một tay ôm cổ Liễu Long Đình, một bàn tay khác đè lên áo che trên đùi, chột dạ chờ thần núi vạch trần tôi. Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.vip

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khi tôi quay đầu lại nhìn trong xe, thần núi đã bị Phượng Tổ Thiên kéo ra khỏi xe, đẩy về phía tôi và Liễu Long Đình, nói: "Tên này chẳng phải là thần núi ở khu vực thôn Bàn Cờ sao? Hình như mấy trăm năm trước, ta từng nghe nói tới sự tàn bạo hung ác của tên thần núi này, sao các cậu lại dính líu tới hắn ta?"

Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, hỏi: "Hắn ta đã chết rồi mà, sao lại tìm được em?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Giọng điệu của Liễu Long Đình như đang hỏi vợ mình sao lại thông đồng với gian phu. Tôi nhìn Liễu Long Đình với Phượng Tổ Thiên, lại nhìn thần núi trong tay Phượng Tổ Thiên còn đang mỉm cười với tôi, vô cùng chột dạ, không dám nói thật cũng không dám nói dối, chỉ có thể ấp úng: "Trước kia tôi từng giao dịch với thần núi, nguyên thần của anh ta vẫn ở trong người tôi. Hôm nay tôi muốn hủy bỏ giao dịch, cho nên mới kêu anh ta ra, ai ngờ..."

Tôi không nói tiếp. Thần núi thấy vậy thì nghiêng đầu cười bổ sung: “Ai ngờ gọi tôi ra, tôi lại muốn sàm sỡ cô, đúng không?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thần núi này đúng là vô liêm sỉ, tôi thật muốn đạp lên mặt anh ta, nhưng lại sợ anh ta thêm mắm thêm muối kể chuyện giữa tôi và anh ta. Lỡ Liễu Long Đình biết tôi muốn hợp tác với người khác đối phó với anh ta thì chắc chắn sẽ cho tôi xuống gặp Diêm vương.

Nhưng kinh ngạc là Liễu Long Đình không truy cứu đến cùng, cũng không hỏi tôi là giao dịch gì, giương mắt nhìn Phượng Tổ Thiên: “Anh có thể giết hắn ta không?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thấy Liễu Long Đình nghi ngờ mình, Phượng Tổ Thiên ngạo mạn hừ lạnh: “Liễu Long Đình, cậu đừng ỷ vào mình giỏi đánh nhau thì khinh thường Thượng Phương Tiên. Mặc dù ta là thầy phong thủy, nhưng ta..."

Phượng Tố Thiên còn chưa dứt lời thì đầu thần núi bỗng ngoéo sang một bên như xác chết, ngoác miệng nở nụ cười quái dị: "Các người cho rằng có thể giết ta ư? Nằm mơ! Bạch Tô, họ Liễu, hãy tin ta đi, không lâu sau chúng ta sẽ vẫn gặp lại."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ngay sau đó, thần núi cất tiếng cười càn rỡ, gương mặt càng ngày càng vặn vẹo, rồi biến thành thứ như tấm da, trượt ra khỏi tay Phượng Tổ Thiên. Phượng Tố Thiên còn định khoe khoang một hồi, nhưng anh ta còn chưa ra tay thì thần núi đã không thấy tăm hơi, nhất thời khó chịu nhặt thứ như da người đó lên xé rách, không ngờ lại chỉ là một trang giấy!

Mấy ngày trước, thần núi tiến vào người tôi vẫn còn suy yếu vô cùng, không ngờ chưa đầy một tháng đã có thể quang minh chính đại chạy trốn trước mặt Liễu Long Đình và Phượng Tổ Thiên. Công lực và tốc độ khôi phục của anh ta thật đáng sợ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Liễu Long Đình chẳng mấy bận tâm tới thần núi. Có lẽ dù anh ta bận tâm thì tôi cũng không thể phát hiện. Anh ta lấy chiếc váy bị lột của tôi trong xe mặc vào cho tôi, còn kêu Phượng Tổ Thiên quay mặt đi. Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.vip

Bị Liễu Long Đình nói tới nói lui, Phượng Tổ Thiên cảm thấy mất hết thể diện của Thượng Phương Tiên, trong lòng không cân bằng nên kéo Liễu Long Đình cùng xoay người, nói tôi cũng là đệ tử xuất mã của anh ta, lúc trước tôi bị Liễu Long Đình bắt nạt là vì anh ta không có ở đây, sớm biết tôi sẽ nhận tiên gia khác thì anh ta nên hạ phàm độ kiếp sớm hơn mới đúng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi định nói với Phượng Tố Thiên rằng anh ta không phải là tiên gia của tôi, nhưng lại không đúng lúc, Anh Cô chạy tới từ nơi xa hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi không có mặt mũi trả lời, Liễu Long Đình cũng không muốn nói, Phượng Tổ Thiên nghiêm túc đáp: "Gặp phải mấy thứ, nhưng đã giải quyết xong rồi. Bà đến chỗ khu mộ đào móc sao rồi?"

"Sắp xong rồi, đã thấy quan tài. Bên dưới quan tài vừa đào lên thấy toàn nước, không cần đào nữa, chúng ta có thể mở nắp quan tài luôn.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Liễu Long Đình gật đầu, chẳng qua lần này dẫn cả tôi tới chỗ Hạn Bạt. Nhiệt độ nơi này cao hơn cả nơi bị nóng, mà người họ hàng vừa rồi lái xe cho chúng tôi đã biến thành cu ly, cầm xẻng đào từng chút một rồi hất nước ra bên ngoài, một khúc quan tài được làm bằng gỗ lim thò ra từ dưới nước.

Liễu Long Đình kêu tôi đứng xa một chút, sau đó đến gần quan tài, còn Phượng Tổ Thiên thì lập tức sáp lại gần tôi hỏi vừa rồi tôi có sợ không? Kêu tôi đừng bận tâm, chờ lát nữa về thành phố, anh ta sẽ dẫn tôi đi shopping ăn uống thả cửa, hoàn toàn quên đi chuyện hôm nay.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi quay sang nhìn Phượng Tố Thiên, không ngờ anh ta là Thượng Phương Tiên mà còn rất hiểu phụ nữ. Thế là tôi nói tôi không có tiền, chắc chắn Liễu Long Đình sẽ không cho tôi tiền để tôi ra ngoài với anh ta.

"Sao cô ngốc vậy? Có tôi ở đây thì cô sợ gì không có tiền xài? Mấy kiếp trước tôi đều giúp đệ tử xuất mã của tôi làm giàu, trở thành người giàu nhất ở khu vực của họ."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Anh nói thật hả?" Tôi nhất thời có hứng thú, ai mà chẳng muốn làm người giàu chứ.

“Nói nhảm, tôi lừa cô làm gì?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nói tới đây, Anh Cô kêu lên: “Mở nắp quan tài!"

Nắp quan tài bị Liễu Long Đình đẩy ra bằng một tay, dần dần một mùi hương lạ lẫm bay ra từ trong quan tài, không giống mùi nước hoa mà khá giống mùi son phấn của phụ nữ, vô cùng ngọt ngấy, lại thấm vào tim phổi. Chỉ cần ngửi được mùi hương này cũng có thể tưởng tượng hình ảnh một mỹ nhân tuyệt trần.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khi nắp quan tài bị đẩy ra hơn một nửa, tôi nhón chân thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ vàng che nửa mặt nằm trong quan tài, làn da trắng muốt, đôi môi anh đào đỏ au, còn mặc váy lụa thời cổ đại, thoạt nhìn đã chết nhiều năm trước, nhưng thân thể lại không hề thối rữa, màu da rất khỏe mạnh, giống hệt như người sống nằm trong quan tài.

Nhưng không hiểu sao khi thấy môi và cằm lộ ra của người phụ nữ kia, tôi lại thấy quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ rõ cảm giác quen thuộc này là thế nào. Cách quá xa, tôi không thấy rõ ràng, đang định tới gần quan tài để nhìn rõ dung nhan của mỹ nhân, nhưng Liễu Long Đình vừa thấy gương mặt của người phụ nữ này thì vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó tin, ngây người mấy giây. Thấy tôi muốn đến gần, anh ta tùy tay mở một tấm khăn tay che lên mặt người phụ nữ, không cho tôi thấy rõ ràng, đóng nắp quan tài lại nói: “Không thể đụng vào cô ấy, không ai trong chúng ta đụng được đâu. Đào ra thế nào thì chôn lại thế ấy đi."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.