Hoa Vô Lệ

Chương 56

San Phong, Ngữ Yên cùng đến quán bar theo lời rủ rê của Vũ Thanh và đương nhiên Gia Linh có mặt tại đó…

Cả bốn gặp nhau tại Bar…

Ngữ Yên chẳng hứng thú gì đến những nơi ồn ào này nhưng do San Phong đã mở lời nên cô cũng đành ngậm ngùi đi theo vậy.

Vừa nhìn thấy hai người Vũ Thanh vẫy tay gọi ngay…

Cả hai tiến về phía họ, San Phong lịch sự kéo ghế cho Ngữ Yên như bình thường, nhưng cử chỉ nhã nhặn đó lại làm Gia Linh gai mắt, cô gườm gườm nhìn Ngữ Yên…



- Mọi chuyện bác cứ làm theo lời cháu. Còn lại cháu lo được rồi.

- …

- Vâng, cảm ơn.

- …

Tuyết Y đặt máy xuống, cậu xoay xoay chiếc ghế vài vòng…hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, hơi thở đều đặn không lo nghĩ…

Ai bảo ông trời không có mắt…trong lúc bế tắc cậu lại gặp được người có lương tâm. Không hiểu sao một người mẹ như vậy lại sinh r đứa con trơ trẽn như Mĩ Chi không biết.

Mà kệ, cậu không quan tâm nữa cần nhất lúc này là mau chóng giải quyết ổn thoả để được gần con và…Tử Di hơn.

Cộc cộc…

- Vào đi.

Qúach giám bước vào nói:

- Hàn thiếu, chuyện bà Thịnh cậu định…

- Cứ cho bà ta một số tiền và đưa bà ta ra nước nào đó là được rồi.

- Nhưng lúc trước bà ta đã…

Tuyết y phẩy tay vẻ bao dung:

- Tôi đã hứa với ông Thịnh sẽ làm những điều đó rồi…mà thôi cứ làm theo lời tôi đi,

- Vâng.

Qúach giám chẹp miệng bước đi. Dạo này tự nhiên cậu cảm thấy Tuyết Y có vẻ yếu mềm hơn trước không còn tàn nhẫn với kẻ đã từng đụng đến mình như trước nữa…



- Sau đây Vũ Thanh, anh đẹp trai ở bàn số 3 sẽ lên tặng một bài cho mọi người…

Cả Bar vỗ tay bồm bộp, cùng lúc những ánh mắt rọi vào Vũ Thanh, cậu đần mặt nhìn lên sân khấu, mặt hầm hầm nhìn tên quản lý trong Bar này.

Người quen cũng được coi là bạn tâm giao vậy mà dám chơi cậu một vố bất ngờ như vậy đây.

Gìơ mọi người đã nhìn không lên cũng ngại,

San Phong cười nói:

- Lên đi, chần chừ gì nữa.

- Lại đến lượt bạn đấy..”bạn hiền “ạ.

Câu nhấn mạnh của Vũ Thanh làm cả 3 bật cười. Gia Linh thêm tiếng:

- Thôi lên nhanh đi, mọi người đang chờ anh đấy.

Vũ Thanh đổi ngay thái độ khi nghe Gia Linh nói, cậu mỉm cười:

- Anh đang lên đây

San Phong trề môi, đúng là phân bịêt đối xử.

Vũ Thanh lườm tên quản lý đang đứng một góc cười thoả mãn rồi quay lại mọi người, cậu lấy lại sự tự nhiên thường ngày, ghé miệng vào mix cây nói:

- Tôi sẽ hát bài này tặng một người…

Bộp…bộp…

Tiếng huýt lẫn vỗ tay vang lên cả khán phòng…

Mọi thứ đều im lặng lại…

Ánh mắt Vũ Thanh chỉ lướt nhanh qua Ngữ Yên nhưng chứa đầy hàm xúc còn điểm cuối cùng dừng của ánh mắt cậu là tại gương mặt Gia Linh…

Thấy mọi người có ý tò mò nhìn về mình, Gia Linh vừa ngượng vừa thấy hãnh diện, vì có một chàng trai bảnh bao anh tuấn hát tặng mình như vậy (tự cho là thế)….

Tất cả đều rơi vào im lặng khi tiếng nhạc và giọng hát của Vũ Thanh vang lên…

…..

Cả không gian giường như chậm lại…Ai cũng nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại, tay vỗ theo nhịp bài hát, miệng cười nhìn chàng trai đẹp hát trên kia…

Đến khi hết bài rồi mà cảm xúc trong họ vẫn còn đọng lại…lúc sau mới vỡ oà những tiếng vỗ tay huýt miệng…

Vũ Thanh mỉm cười cúi đầu rồi đi xuống…

……..

- Đổng xự trưởng…

ÔNG Đổng chau mày nhìn Tuyết Y với dáng vẻ ung dung ngồi ngang nhiên đối diện, vắt chân chữ Ngữ nhìn ông cười, cậu đưa tay ra sau, Qúach giám hiểu ngay ý. Đặt cuộn băng vào tay cậu. Tuyết Y cầm lấy, dơ lên rồi đặt xuống bàn, khoé miệng cười cười nhìn ông Đổng:

- Tôi đã có móm quà này tổng xự trưởng.

Ông Đổng nhìn nhìn Tuyết Y cảnh giác, ông tay định cằm cuộc băng lên thì Tuyết Y chặn lại:

- Để từ từ nghe cũng được.

Nói đoạn, cậu đặt tấm giấy soạn sẵn một khế ước gì đó xuống bàn đẩy về phía ông Đổng, khoan thai nói:

- Tôi sẽ cho ông 1 cơ hội. Ký vào đó coi như mọi chuyện trở về số 0

- Cậu đang nói cái gì vậy

Vừa nói, mắt ông vừa liếc xuống tờ giấy thái độ hết sức sửg sốt, đây là giấy tờ chuyển nhượng tất cả tài sản của ông sang cho Tuyết Y, ông cau mày nhìn lên cậu, sắc mặt tím tái vì tức giận:

- Như vậy là sao, có phải cậu đang bị điên không?

Tuyết Y bật cười nhỏ, caju lắc đầu:

- Đương nhiên…tôi rất tỉnh táo. – Ngưng một lát cậu lại tiếp – Nếu ông không chịu ký vậy thì…chuẩn bị ôm tài sản đó vào nhà đá ngồi đếm lịch đi.

- Ý cậu là sao – Ông giật thót tim nhìn Tuyết Y.

- Đừng tỏ vẻ vô tội như vậy. – Tuyết Y cười nhạt tiếp – Từ từ suy nghĩ đi.

Cậu đứng dậy cùng Qúach giám đi luôn …

Ông Đổng ngồi thừ người trên ghế, tay vẫn còn run cố nắm chặt vào batong để cho Tuyết Y không thấy sự bối rối của mình khi bị nói trúng tim đen.

Mắt ông chợt tối sầm xuống…vẻ tà độc hiện rõ lên trong đáy mắt, vội nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.

- Mau theo dõi tên Hàn Tuyết Y cho tôi.

- …

- Cần thiết có thể…

Ông tắt máy, lòng vô cùng hoảng loạn lẫn bức bối…

Thì ra ông đã rơi vào bẫy của mẹ Mĩ Chi. Bà ta đã phản ông.

Ông nghiến răng nhìn về một phía không định. “Tất cả những người ngáng đường ông đều có kết cục không hậu thôi”.



Nhã Kỳ chợt dừng xe lại, hạ kính xuống nhìn xang phía bên đường…

Cô nhìn thấy một bóng người quen quen cùng bước vào với một người đàn ông cao to nhìn thoáng cũng bảnh bao…

Miệng Nhã Kỳ bât thốt thành tiếng “Triệu Tử Di”. Gương mặt cô iện lên rõ hai từ “sững sờ”. Mịêng lắp bắo “Chẳng phải cô ta đã…”.

Hai hàng mày được kẻ vẽ kĩ càng cau lại gần nhau “ Chuyện này…”.

Mắt cô chợt sáng lên, ánh mắt đầu mưu mô khi nhìn lên bảng phông “Hotell V.P”…Khoé môi cười lên đầy gian ác…

Cô cho xe quành vào Hotell đó rồi vào trong…

Nhã Kỳ vội vàng đi theo vào trong, bộ dạng lén lút vừa theo sau hai người đó vừa núp núp sau tán cây nhìn theo họ, tay cầm chiếc iphone chuẩn bị sẵn chế độ chụp ảnh…



- Mẫu thiết kế này được không Hàn thiếu?

Song Linh đứng chờ, Tuyết Y hất mặt nói:

- Em ngồi đi, trưởng phòng Lâm đâu?

- Cậu ta đang bị…- Nghĩ đến mà Song Linh muốn phá lên cười sung sướng.

Đúng là trời giúp cô trả thù Thừa Ân…

Thấy miệng Song Linh cứ cười cười, đầu óc nghĩ lung tung gì đó. Tuyết Y hơi chau mày:

- Em sao vậy…

Tít…tít…

Đúng lúc chuông điên thoại Tuyết Y reo lên, Song Linh cũng giật mình tỉnh lại.

- Con đây.

- …

- Ngay bây giờ sao?

- …

- Vâng, được rồi.

Tuyết Y đứng dậy lấy áo khoác, Song Linh hỏi nhanh:

- Hàn thiếu, các mẫu này…

- Vẫn chưa được.

- Vậy …

- Chiều nay phải có mẫu đá rồi…- Tuyết Y chẹp miệng – Em mang hết số mẫu này cùng anh về nhà, giải quyết xong chuyện rồi nói tiếp.

- Vâng- Song Linh gật đầu đứng dậy thu xếp các bản mẫu đi theo Tuyết Y.



Mặt Tuyết Y chợt đóng băng lại khi nhìn thấy Tử Di cũng có mặt ở nhà mình, môi gượng gạo nở nụ cười nhìn cậu cúi nhẹ đầu.

Tử Di nhìn xang mỉm cười chào. Song Linh cũng gậy đầu cười lại.

- Ba có chuyện gì vậy?

Ông Đình không hài lòng mấy khi có sự xuất hiện của vị khách không mời này.

- Đây là…?

- Là Song Linh nhân viên thiết kế của côngty.

Ông Đình nhìn xang Song lInh gật đầu, rồi lại nhìn xang Tuyết Y nói:

- Ừm, vậy cũng mời cô ấy ở lại dùng bữa rồi ba có chuyện muốn nói với con.

- Vâng.

- Em cũng ở lại dùng cơm rồi tý chúng ta nói chuyện tiếp nhé- Tuyết Y nhìn Song Linh mời mọc.

- Cũng được ạ.

Ông Đình lén dò thái độ Tử Di…đang muốn hàn gắn cho chúng nó vậy mà tự nhiên lại xuất hiện một rào cản thế này….



Đang xả rất thoải mái trong toilet….

San Phong giật bắn mình khi nhìn vào gương thấy Ngữ Yên lù lù mở cửa đi vào.

Cậu vội kéo khoá quần lên, chân thụt lùi ra sau suýt ngã…

Ngữ Yên thấy vậy, mặt vẫn điềm nhiên:

- Xin lỗi, tiếp tục đi…

Cô quay ngoắt lưng đi ra, như chưa từng làm gì.

San Phong nuốt khan nhìn theo…cậu trố tròn mắt nhìn bóng cô khuất khỏi cửa toilet..Có loại phụ nữ nhìn thấy đàn ông đang xả “sỳ troét” mà mặt không chút biểu cảm nào sao. Hay cô ta không coi cậu là đàn ông.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, hai má Ngữ Yên nóng bừng bừng…may cô kìm chế được. Không thể hét lên như những cô gái bình thường được, như thế càng làm cho cả hai bên thấy ngượng. Cô đưa hai tay mình lên áp má rồi đi lại tủ lạnh lấy hai cục đá ướp lên hai bên má cho bớt nóng…

Lúc sau San Phong đi ra, cậu thấy Ngữ Yên đang lụi cụi gì đó trong tủ lạnh, cậu chau mày đi lại:

- Làm gì vậy?

Vừa nói cậu vừa kéo vai Ngữ Yên quay lại đối mặt với mình, suýt nữa cậu đã phì cười..vì gương mặt ướt nhẹp hai tay vẫn cầm hai cục đá áp vào đó, không những nó không làm cô bớt nóng mà mặt lại còn đỏ hơn…Lần đầu cậu thấy sắc mặt cô gái này có thay đổi sắc mặt sang trạng thái xấu hổ thì phải.

- Cô làm trò gì vậy.

Vừa nói ngữ điệu cậu vừa cười cười làm Ngữ Yên thấy nóng hơn…Mỗi lần nhìn cậu cười thoải mái như vậy là tim cô như hẫng đi một nhịp. Đã nóng nay càng nóng hơn.

Đầu San Phong hơi cúi xuống gần Ngữ Yên, môi cười nửa vời nhìn lại càng thấy đẹp hơn…:

- Có phải…- Cậu ngập ngừng môi vẫn nở nụ cười trêu ghẹo, mắt đưa xuống phần dưới của mình nói…- cô đã…

Ngữ Yên gạt tay cậu khỏi vai mình đi xượt nhanh qua người cậu lảng tránh, San Phong cười thành tiếng nhỏ, quay lại nói:

- Cảm ơn…

Bước chân Ngữ Yên khựng lại:

- Chuyện gì?

- Vai cô rất lý tưởng đấy.

San Phong vừa nói vừa cười, đi lên trước cô…nhìn vào Ngữ Yên cậu khẽ cười:

- Cảm ơn…- Cậu hơi cúi đầu xuống đặt nụ hôn lên trán cô khiến toàn thân Ngữ Yên tê cứng.

Mắt mở to hết cỡ không chớp, hai viên đá đã tan sắp hết rơi tọt xuống đất…chưa hết, sau hành động gây mê đây, cậu còn đá lông nheo với cô rồi mới bước đi.

Để lại Ngữ Yên một mình thẫn thờ với trạng thái tê liệt hoàn toàn…

Cử chỉ vừa rồi của San Phong là sao…đầu óc từ từ hoạt động trở lại, khoé miệng dần dần nở nụ cười sung sướng, cô chạy ngay về phòng đóng chặt cửa lại nằm phịch xuống giường, mịêng cười liên tục, lăn qua lăn lại vài vòng, tay cầm tấm ảnh lên nhìn thật lâu, môi mấp máy “Chỉ cần được nhìn thấy anh là đủ rồi..”



- Phải rồi, Đan Băng đâu ba?

- À, nó đi công tác hơn tuần nay rồi, chắc tuần sau nữa mới về.

Tuyết Y gật gù, bữa ăn này thật không thoải mái chút nào với hai người trong đó.

Thấy Song Linh như ngượng với mọi người…là do cậu mời nên phải có chút trách nhiệm vậy.

Tuyết Y gắp thức ăn vào bát cơm cho Song Linh:

- Em ăn tự nhiên đi.

Hành động quan tâm đột xuấ của Tuyết Y với người khác làm ông Đình lẫn Tử Di hơi chú ý, hai mày cô hơi chau lại…bàn tay cầm chắc lại đôi đũa dằm dằm vào bát cơm, mắt nhìn lên Tuyết Y vẻ tưng tức.

Ông Đình vừa lúc thấy được cảnh đó, khoé miệng ông cười cười. Như vậy cũng tốt…điệu bộ của Tử Di cho thấy cô vẫn còn tình cảm với Tuyết Y.

Song Linh cũng cười lại với Tuyết Y lại còn gắp thức ăn trả ơn cho cậu:

- Anh cũng ăn đi.

Máu dồn lên mặt quá nhiều khiến Tử Di thấy nóng mắt…

Cô lườm lườm nhìn hai người…

- Con cũng ăn đi Tử Di.

- Ơ…dạ vâng – Miệng cười như mếu nhìn họ tự nhiên như trốn không người.



Ngồi nói chuỵên với ông Đình mà lòng Tử Di như lửa đốt.Mắt cứ thỉh thoảng lại liếc lên căn phòng riêng trên tầng …

Ông Đình nhấp ngụm trà, ánh mắt như đang cười nói:

- Con vẫn còn tình cảm với Tuyết Y sao kô cho nó một cơ hội.

Cơ hội…Bảo cô làm sao cho Tuyết Y một cơ hội đây. Hôm nay là một minh chứng quá rõ ràng cho sự lăng nhăng của cậu còn gì nữa. Mịêng rõ ràng muốn làm lại từ đầu với cô vậy mà đã có thể đi với cô gái khác lại còn chăm chút nhau trước mắt cô nữa chứ…

Tử Di lảng đi chuyện khác:

- Chuyện “Hàn thiếu” sao rồi ạ?

Ông Đình bật cười vì danh từ xa lạ mà Tử Di cố tình nhấn mạnh cho ông nghe:

- Tuyết Y nói nó có cách giải quyết rồi.

- Vậy ạ.



Tít..tít…

- Xin lỗi Hàn thiếu, em có địên thoại tý.

- Ừm.

Song Linh đứng dậy, ra cửa phòng, nhìn màn hình hiện tên Thừa Ân, cô mở máy, giọng kéo dài:

- Tôi đây trưởng phòng Lâmmmm.

- Cô đi đâu giữa giờ làm việc vậy…mau quay về côngty không.

Đã để điện thoại xa tai lắm rồi mà cô vẫn còn nghe thấy tiếng nói oang oang của Thừa Ân đang quát mình.

- Thưa trưởng phòng tôi đang cùng Hàn thiếu làm việc.

- Việc gì, ở côngty không có chỗ làm việc à mà phải ra ngoài…

- Thôi tôi không có thời gian nói nhiều với trưởng phòng đâu. Rảnh thì đi mua thuốc táo bón đi, ở đây mà vẫn thấy mùi đấy.

Song Linh nhìn vào máy, mịêng cười hả hê vì trả míêng được Thừa Ân…đúng là thoải mái quá đi.



Thừa Ân cắn chặt môi nhìn điện thoại, tay run run vì tức…nhân viên mà giám nói cái giọng mát mẻ đấy với cậu sao.

Ột…..

Bụng cậu lại nhói lên đau…mặt Thừa Ân nhăn nhó, tay ôm bụng chạy nhanh vào toilet…

Vừa đi mặt cậu vừa nhăn nhó đau đớn…không hiểu sáng giờ có ăn gì bậy bạ đâu mà…Lại còn bị con ranh cấp dưới tỉa đểu cho nữa chứ….đúng là đau đớn quá đi.



Ngồi mãi một lúc lâu, Tử Di nhìn xuống đồng hồ trên tay mình thấy cũng đã hết giờ nghỉ trưa, cô liền nói:

- Chủ tịch à, cháu phải về côngty rồi.

- Ừm, con không đi xe đến đây phải không.

- Dạ.

- Để ta nói thằng Y đưa con về.

- Dạ khỏi – Tử Di vội từ chối – Cháu đi taxi về cũng được.

Ông Đình khoát tay:

- Làm theo lời ta đi.

Vừa lúc đó, Tuyết Y cùng Song Linh đi xuống…

Thấy vậy ông Đình liền nói:

- Y, con đưa Di về côngty hộ ba nhé.

- Dạ thôi, “Hàn thiếu” còn bận việc của anh ấy, cháu xin phép.

Tử Di nhanh chóng quay lưng bước đi.

Ông Đình nhìn Tuyết Y hất hất mặt nói:

- Ba sẽ cho người đưa cô Song Linh về.

Tử Di gật đầu, đi nhanh theo Tử Di ra đến ngoài hoa viên, cậu đi song song ngang với cô.

Tử Di bước nhanh hơn, cậu cũng bước nhanh theo. Cô không thể nào bỏ mặc được vì chân cậu quá dài.

Tử Di đứng lại quay xang Tuyết Y chau mày nhìn cậu:

- Hàn thiếu, anh không cần đưa tôi về đâu, quay lại với chị gái kia đi.

Tuyết Y nhìn chằm chằm vào Tử Di khiến cô thấy khó chịu…:

- Mặt tôi có gì à?

Tuyết Y lắc đầu, khoé môi khẽ cười không nói gì.

Tử Di quay đi, mặt khó hiểu.

Tuyết Y chỉ lẳng lặng đi theo ra đến ngoài cổng cậu đi lên trước mở cửa xe mới mở lời:

- Lên xe đi.

- Đã bảo là không cần mà.

Không nói nhiều, Tuyết Y kéo cô ấn vào trong xe làm Tử Di muốn dãy cũng không được.

Tuyết Y đóng cửa lên xe. Từ từ cho lăn bánh.

Vừa lái cậu vừa nói:

- Em không biết nghe lời anh từ lúc nào vậy?

- Từ lúc ý thức được anh là tên máu lạnh chỉ biết suy nghĩ ở phần dưới.

Khoé môi Tuyết Y nhếch lên cười:

- Lại còn biết móc họng người khác nữa.

- Tôi phải học cách tự bảo vệ mình thôi.

- Anh không thích/

Tử Di mớ lớn mắt nhìn xang Tuyết Y, ánh mắt cậu vẫn nhìn thẳng về phía trước gương mặt nghiêng đó vẫn rất trầm tĩnh anh tuấn, lời nói đó như chưa từg phát ra khỏi mịêng cậu bao giờ.

Tử Di lặng thing, Tuyết Y lại tiếp:

- Em lúc trước đáng yêu hơn nhiều.

Tử Di hơi trề môi:

- Vậy à. Để cho các cô người tình của anh đánh mắng bắt nạt như vậy mới đáng yêu đúng không.

Tuyết Y hơi cười lắc đầu:

- Không phải vậy…

- Đối với anh tôi là gì? – Tử Di bỗng buột miệng hỏi.

Ánh mắt Tuyết Y từ từ hướng sang cô, mắt hơi nheo lại rồi chợt cười đáp rất nhẹ nhàng:

- Là nước lọc.

- Cái gì cơ…- Tử Di nhìn Tuyết Y chăn chối.- Nước…

Cô muốn cười cũng không nổi. Tuýêt Y quay xang cô mỉm cười:

- Em không thích à?

Tử Di lại buột mịêng hỏi:

- Vậy còn những cô gái khác thì sao?

- Là rượu. Rất ngon.

Tuyết Y vẫn bình thản đáp mắt hướng về phía trước miệng hơi mím cười…Tử DI im lặng, rõ ràng đã quá rõ, Tuyết Y chê khéo cô là thứ nước lọc vô vị đây…Không còn gì để nói nữa, cô quay mặt về phía cửa, hạ kính xuống lấy một chút gió ôn nhu lại tâm trạng…

Khi nghe Tuyết Y nói cô cũng cảm thấy có gì đó như đâm vào tim mình…Không hiểu sao cảm gíac bức bối cứ đeo bám cô suốt từ bữa ăn đến giờ, ngay khi nghe câu đáp thản nhiên của Tuyết Y cũng vậy…