Hoa Vô Lệ

Chương 53

Níck thấy la trước thái độ làm việc lơ đãng không tập trung của Tử Di khi nãy, thỉnh thoảng còn thấy cô vò hai tay lại với nhau vẻ bối rối. Nói là cậu đi làm trợ lý cho cô nhưng mọi chuyện đều do Níck giải quyết với ông Bách thì có.

- Khi nãy, em bị sao vậy?

Tử Di đang nhớ lại chuyện quá khứ…đầu cô nhức nhối khó chịu. Đã cố quên cái cảm giác bẩn thỉu ấy rồi mà lại phải nhớ đến.

Cô đưa tay ôm đầu:

- Tôi muốn về nhà.

- Em sao vậy – Níck thấy bất an khi nhìn Tử Di trở nên như vậy, cậu vội vàng đỡ lấy cô nói – Để anh đưa em vào viện xem sao.

- Không cần. Tôi muốn về.- Tử Di nói như hết hơi. Sắc mặt nhợt nhạt, làn môi mỏng xinh đẹp mím chặt lại đến nỗi trắng bệch.

Níck gật gật đầu chiều ý cô:

- Được, được rồi, anh đưa em về.

Cậu mở cửa xe cho cô bước vào rồi đưa Tử Di về nhà.



Người Tử Di như đứng không vững, chân tay vẫn còn bủn rủn, phải ngồi một lúc lâu mới bước xuống xe, ánh mắt đỏ hằn những vệt máu như người vô hồn nhìn chăm chăm về một hướng.

Níck thấy khó chịu khi Tử DI không nói mình bị gì mà cứ lẳng lặng chịu một mình, Cậu ôm eo dìu cô vào nhà…



Ren đang ngồi xem hoạt hình ở phòng khách thì thấy mẹ đi vào. Cậu bé đứng dậy chạy lại nói:

- Mẹ cháu sao vậy chú.

Níck lắc đầu:

- Chú không rõ nữa, để chú đưa mẹ lên phòng.

- Vâng.

Ren lon ton chạy theo sau…Đến cầu thang, Tử Di rời khỏi vòng tay Níck, vẻ mặt mệt mỏi nhìn cậu nói ;

- Anh về đi, tôi không sao đâu.

Cô quay đầu bước từng bước nặng nề về phòng khoá chặt cửa lại. Nịck cùng Ren đi theo.

Níck vặn khoá định mở cửa thì đã khoá trong. Cậu lo sợ vì thái độ cực lạ của Tử Di, cậu đập mạnh tay lên cửa nói to:

- Mở cửa đi Bích An…

- Anh về đi, tôi không sao.

- Em không sao thật chứ.

Tử DI im lặng nằm xuống giường…ánh mắt mở to không chớp nhìn về một khoảng không vô định…từng chuyện từng chuyện mọt ngày đó như hiện lại trước mặt cô…

Tử Di nhắm nghiền mắt lại cố xua tan những hình ảnh đó đi vậy mà nó vẫn cứ ám ảnh trong tâm trí cô ngày một rõ hơn…

Tin…tin…

Đang đứng lo cho Tử Di, bỗng cậu lại có điện thoại.

- Có chuyện gì?.383189280259

- …

- Sao cơ?

- …

- Được rồi, tôi sẽ đặt vé bay rồi đi luôn..

- …

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này thì lại nghe tin mẹ mình bị tai nạn. Cậu cúp máy, ngồi xuống nhìn Ren:

- Mẹ có chuyện gì thì cháu cứ gọi vào số này nhé.

Níck đưa luôn cả điện thoại của mình cho Ren. Cậu dặn dò:

- Nhớ nhé. Chú phải đi có việc rồi không ở lại được.

- Vâng. Chú cứ làm việc đi, cháu lo cho mẹ được.

Níck phì cười vì câu nói của đứa trẻ chưa gì đã ra dáng ngwfi lớn như vậy, cậu xoa đầu nhìn nó:

- Chú tin cháu. Vậy chú đi nhé

- Vâng. Chào chú.



Còn lại đứa trẻ đứng ngoài hành lang, trước của phòng Tử Di.

Ren đưa bàn tay bé nhỏ gõ lên cửa mịêng nói:

- Mẹ mở cửa cho con vào với.

Tử Di im lặng…thẫn thờ như người vô giác. Cô chẳng còn nghe được những âm thanh xung quanh nữa.

Đứng chờ mãi mà vẫn không thấy mẹ mình ló dạng. Ren sợ sệt định gọi cho số lúc nãy Níck đã chỉ mình nhưng cậu bé lại chợt nhớ đến số mà Tuyết Y đã ghi cho mình.

Cậu bé vội chạy về phòng lục trong tủ mảnh giấy ghi số điện thoại. Nhanh tay ấn số gọi…

Mới chợp mắt được một tý đã có địên thoại…tối muộn thế này còn ai gọi cho mình nữa. Tuyết Y nhăn mặt với lấy địên thoại nhìn lên màn hình thấy số lạ, cậu định tắt đi nhưng rồi như linh cảm được điề gì đó lại gạt xang nghe:

- Ai vậy?

- …

Tuyết y ngồi bật người dậy, vội nói nhanh:

- Được rồi, chú đến ngay.

Cậu tắt máy đứng dậy, chỉ kịp cầm theo chiếc áo khoác mỏng rồi lấy khoá xe phi như bay đến nhà Tử Di.

Ren đứng chờ mở cổng sẵn cho Tuyết y…cậu cho xe vào trong sân rồi nhìn đứa bé nói:

- Mẹ đang trên phòng à?

- Vâng.- Ren gật đầu, mặt vẫn còn lo sợ.

Tuyết Y nhìn thấy vẻ sợ hãi của nó, cậu khẽ cười trấn an:

- Không sao đâu, cháu đừng lo

- Vâng.



Cộc cộc…

Tuyết Y gõ cửa đến đau cả tay mà vẫn không có tiếng đáp.

Câu gọi to:

- Tử Di, mở cửa cho anh đi…em sao vậy.

Cậu vừa nói vừa áp tai sát vào cửa nghe ngóng, chẳng có tiếng động nào bên trong, Ren đứng lui một góc, mặt như sắp mếu. Thấy vậy, Tuyết Y lại càng hoảng. Cậu đập mạnh tay lên cửa:

- Mở cửa đi mà…Tử Di…

Vẫn là một khoảng lặng…

Vẻ mặt Tuyết Y ngày càng hoang mang…cậu đã cố hết sức đập đá cửa mà vẫn vô ích…Tuyết Y chạy đi đâu đó xuống nhà rồi quay lại với một chiếc búa. Cậu đập mạnh vào mắm cửa…đến nỗi trán toát hết cả mồ hôi lạnh. Vừa làm vừa lo sợ chậm trễ giây phút nào Tử Di sẽ càng nguy hiểm đến giây phút đó vậy.

Bàn tay nắm đấm hoa của cậu nắm chặt chiếc búa giáng từng đòn mạnh thật mạnh hết sức vào ổ khóa liên tục đến nỗi tay Tuyết Y đỏ tấy cương lên vì đau mỏi…

Cạch…

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng..Mắm cửa bật tung ra, Tuyết Y vội vàng vứt chiếc búa xang một bên…cả hai người cùng chạy nhanh vào trong…

Căn phòng tối om…Cậu đưa tay bật côngtắc đền lên, thấy Tử Di đang ngồi gục mặt vào gối thu mình ở một góc phòng…

Cậu đi lại, ôm vai cô, giọng lo lắng quát lên:

- Em xảy ra chuyện gì vậy…- Thấy Tử Di chẳng nói gì, cậu lay vai cô – Sao không nói.

Ren đi đến đặt tay lên vai mẹ mình nói giọng như sũng nứoc:

- Mẹ đừng làm con sợ.

Nghe đến giọng nói của đứa con mình, Tử Di mới chầm chậm ngâng đầu dậy đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn nó…rồi đột nhiên ôm chầm lấy Ren. Mắt cô nhìn sang Tuyết Y vẻ sợ hãi…lẫn thù hận..:

- Cút đi…

Tuyết Y sựng người nhìn vẻ mặt của cô, cậu cau mày:

- Em sao vậy?

- Tôi không muốn gặp anh nữa…anh mau cút đi cho tôi.

Cô vừa nói vừa quay mặt đi chỗ khác như không bao giờ muốn nhìn mặt cậu nữa vậy. Tuyết Y nhói tim khi bị Tử Di đối xử như vậy trong khi cậu chẳng làm điều gì cả.

Ren cũng chẳng hiểu hôm nay mẹ mình sao nữa, cậu bé vỗ vai mẹ:

- Mẹ bình tĩnh đi, mẹ không sao chứ.

Tuyết Y lên tiếng:

- Ren à, cháu ra ngoài để chú nói chuyện với mẹ một chút được không?

- Vâng.

- Không có gì để nói cả…anh mau cút đi. – Tử Di buông Ren ra quát lên.

Tuyết Y đứng dậy dắt tay Ren ra ngoài rồi nói:

- Cháu xuống dưới nhà đi, ở đây chú lo cho.

- Cháu tin chú – Ánh mắt đứa trẻ chứa đầy niềm tin hi vọng vào Tuyết Y có thể llàm mẹ mình bình tĩnh lại.

Tuyết Y gật đầu cười rồi đóng cửa lại.

Cậu quay đầu đi vào chỗ Tử Di. Gịong vẫn còn chứa chút lo lắng nhưng sự bực bội vì thái độ của Tử Di thì nhiều hơn:

- Em bị sao vậy.

Tử Di nhìn cậu, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe:

- Tôi bảo anh cút đi mà, sao anh lỳ vậy.

Tuyết Y lại gần cô hơn, bây giờ cậu mới thấy được sự hoang mang, nỗi kinh hãi trong mắt Tử Di. Dáng vẻ đáng thương ngồi co mình lại một góc của Tử Di làm cậu thấy nhói tim…

Tuyết Y kéo nhẹ cô ôm vào lòng, giọng nói dịu bớt đi:

- Anh lại làm gì sai nữa à…

Thà Tuyết Y cứ nổi cáu với cô thì cô mới có cớ để đuổi mắng anh ta…sao lại nhẹ nhàng như vậy…Hai hàng nước mắt cô lăn dài rơi ướt vai cậu, giọng vẫn còn nấc:

- Sao anh bắt tôi làm chuyện đó…tôi làm gì có tội với anh sao…

Tuyết Y đặt tay lên hai cánh tay cô, nhìn sâu vào đôi mắt ướt, nói:

- Anh làm gì mới được chứ.

Mẳt Tử Di vô thần nhìn về một phía, người cô như nhũn đi…ngồi bó gối, tay chống lên che mắt đang khóc của mình. Giọng run run:

- Tôi đã gặo lại người đó…ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt rất …rất đáng sợ…- Cô ôm đầu giọng nấc nghẹn đi…

Tử Di khóc…Đây đúng là một chuyện cậu chưa bao giờ nhìn thấy. Sao cậu lại thấy khó thở thế này…Nhìn cô khóc lóc van xin là chuyện cậu muốn thấy được tù những năm trước cơ mà… sao cậu cảm thấy đau thế này.

- Là một trong những người anh đã bắt tôi tiếp…- Mặt cô vừa sợ sệt vừa ưu thương, nước mắt ràn rụa…, cô đẩy người Tuyết Y ra khỏi mình – Anh đi đi…tôi không muốn nhìn thấy anh…cút đi – Gịong cô dần đuối đi..

Hai hàng mày Tuyết Y dần giãn ra, môi khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm:

- Là chuyện đó à.

Tử Di gườm gườm nhìn Tuyết Y…đến giờ phút này cậu còn nở nụ cười được, cô cũng cảm thấy sợ luôn. Tử Di gạt nước mắt đứng dậy. Biết có đuổi cậu cũng không đi, nếu muốn không nhìn thấy mặt hắn thì mình tự đi thì tốt hơn.

Cô chống tay đứng dậy…mũi sụt sịt nói:

- Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Xin anh đấy.

Gịong Tử Di nghe thật xa vắng…hoà vào không gian tĩnh lặng của màn đêm…

Cô bước đi…

- Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.

Tuyết Y nhẹ bước đến ôm lấy cô từ sau lưng…Tử Di khẽ cựa ra khỏi vòng tay cậu thì Tuyết Y lại càng ôm chặt hơn, giọng thật êm dịu:

- Em nghĩ anh để cho người khác đụng vào người phụ nữ của mình sao?

Tử Di mệt mỏi gỡ tay cậu ra:

- Lời nói của anh còn đang tin à. Làm ơn đi.

- Xin lỗi vì không làm được điều em muốn rồi…đứa bé đó, là con anh phải không?

Hai mắt Tử Di mở to sửng sốt…Cô đã dấu lý lịch của nó rất kĩ rồi, cả họ cũng để theo họ mẹ vậy mà …sao Tuyết Y lại có thể biết được chứ

Cô chối nhanh:

- Anh nói gì vậy. Chẳng có ai là con anh cả. Tôi đang rất mệt…

Tuyết Y buông tay ôm cô ra, đặt tay lên vai xoay người Tử Di lại đối diện mình, cậu khẽ mỉm cười cúi mặt nhìn gần cô, khoé miệng hoàn mĩ nói chậm từng lời một:

- Chuyện 3 ông già đấy chỉ là vở diễn anh tạo nên thôi. Không có chuyện gì giữa họ với em cả. Nếu muốn xác minh em có thể đến hỏi.

Tử Di nhìn cậu, khoé miệng cười như đang chêu trọc cô:

- Anh nói thật.

- Phải…- Tuyết Y gật đầu khẳng định, khoé mịêng miệng cười cười:- Lúc đấy không hiểu sao anh lại muốn nhìn được vẻ mặt đau khổ của em nên mới nghĩ ra trò đấy. Còn cả chuyện em và Đan Băng cũng chẳng có gì hết.

- Thật à – Hai mắt tròn xoe như bi của Tử Di giương to nhìn cậu, trong lòng mọi bức bối giường như nhẹ hẳn đi, miệng hỏi lại để khẳg định.

Tuyyết Y gật đầu:

- Em đang mệt thì nghỉ đi.

Tử Di lắc đầu, mặt mày tỉnh hẳn, cô buột miệng hỏi:

- Sao anh lại muốn như vậy? Tôi có thù trước với anh à?

Tuyết y lắc đầu cười:

- Không có, chắc là tại anh muốn phá cái sự thánh thiện trong sáng của em thôi.

- Là sao.- Tử Di mặt đần ra không hiểu.

Tuyết Y nói:

- Thôi em ngủ đi, chuỵên này để kể sau.

Tử Di gật đầu, do khóc nhiều nên cũng mỏi mắt vbuồn ngủ, cô quay lại giường nằm, quay lưng vào tường:

- Đóng cửa hộ.

- Ừm, ngủ ngon nhé.

Cậu ra ngoài đóng cửa lại cho cô…

Cả hai người…một bên ngoài mọt bên trong đều thấy thoải mái nhẹ nhõm lạ. Tử Di ôm gối vào lòng, khoé miệng khẽ nở nụ cười khi biết được chuyện lúc trước cô phải tiếp khách đều không phải sự thật. Cô khẽ nhắm mắt lòng thanh thản…



Tuyết Y thấy Ren đang ngồi trên salong rộng, cậu đi đến ngồi xuống cạnh nó:

- Chưa ngủ à?

- Mẹ cháu có sao không chú – Ren đưa đôi mắt tròn buồn rười rượi nhìn Tuyết Y.

- Mẹ đang ngủ rồi. Cháu cũng đi ngủ đi.

- Vâng, vậy chú ngủ cùng cháu nhé.

Tuyết y cười nhẹ gật đầu:

- Cũng được.

Ren đứng dậy dắt tay Tuyết Y theo mình về phòng.



20phút sau.

Tin…tin..

Vừa chợp ngủ, tiếng chuông tin nhắn làm Tử Di giật mình, cô cau mày mở máy…ánh sáng từ điện thoại chói làm cô nhăn mặt. Là tin nhắn của Tuyết Y:

Tử Di mở ra đọc, mắt cô càng ngày càng mở lớn ra để nhìn rõ từng chữ hơn:

“ Nếu biết chuyện này em sẽ tha thứ cho những gì anh đã làm tổn thương đến em không?”

Tử Di cũng nhắn tin đáp trả lại vì sự hiếu kì:

“ Anh thử nói đi xem nào “

5 phút sau…

“ Anh đã từng thích mẹ của Đan Băng…”

Tử Di sững người đọc dòng tin ngắn ngủ đó, cô không biết nên hồi đáp như nào nữa đây. Ít phút sau lại có thêm một tin nhắn khác:

“ Em đang thấy kinh tởm anh lắm đúng ko…:) Thật sự là mọi chuyện không giống em đang nghĩ trong đầu đâu. Anh và mẹ Đan Băng đã gặp nhau trước lúc biết cô ấy là mẹ kế của mình. …

Tử Di đọc từng dòng một, mắt cô như hoa đi khi đọc đến đoạn

“ Lúc em xuất hiện trước mặt anh trên du thuyền…nhìn vẻ mặt trong sáng của em, anh lại nhớ đến người phụ nữ đó…thật sự em rất giống cô ấy. Tự nhiên không hiểu sao lúc đó anh lại có ý định muốn phá tan cái sự thánh thịên trên gương mặt em…

Anh biến thái lắm đúng không. Anh cũng chẳng hiểu được con người mình lúc đó nữa…Anh xin lỗi…”

Vậy ra mẹ Đan Băng là người đã khiến mẹ Tuyết Y phải tự tử, và cả chuyện đến với bố Tuyết y khiến cậu đau khổ đến mức chết đi rồi khi gặp cô giống người đó nên mới đối xử như vậy. Tử Di cắn mạnh môi…có chút thông cảm nhưng dù gì thì dù, cô có làm gì nên tội đâu mà bắt cô phải chịu những tháng ngày khủng khiếp như vậy chứ/. Chỉ vì mình giống người phụ nữ cậu ta yêu và hận mà làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác. Khoảng thời gian đó đúng là quá kinh khủng với cô…

Tử Di chầm chậm ấn từng phím:

“ Xin lỗi, tôi vẫn chưa chấp nhận được những gì anh đã làm, nên chúng ta đừng gặp nhau một thời gian nữa được không”

“ Tuỳ em…”

Tuyết Y chỉ đáp trả bằng hai từ ngắn gọn làm Tử Di thấy hơi hụt hẫng. Cô đã hiểu được nỗi niềm của Tuyết y rồi nhưng vẫn chưa thể nào chấp nhận được ngay chuyện cậu vì hận một người mà làm tổn thương cô được.

Cô nén tiếng thở dài buông máy xuống cố nhắm mắt đi vào giấc ngủ.



Tuyết Y nằm trằn trọc mãi bên đứa con mà cậu chưa xác định được…nhìn nó, tự nhiên cậu cảm thấy có phương hướng trong cuộc sống hơn. Khoé môi khẽ cười, những ngón tay thon dài đưa lên sờ khuôn mặt kháu khỉnh bụ bẫm của đứa trẻ, lòng thấy ấm áp thật…Nếu nó là con cậu thật thì tốt quá rồi…không còn gì để mong muốn hơn điều đó nữa. Còn Tử Di, cậu tin cô sẽ hiểu và tha thứ cho những tội lỗi cậu đã gây nên. Vì cô vốn là người nhẹ dạ dễ tha thứ cho người khác mà…

Tuyết Y vòng tay xuống ôm gọn đứa bé vào lòng, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng…

….

Tin …tin…

Mới sáng sớm đã có tiếg chuông điện thoại ở đâu reo…Tuyết Y cau mày, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiều rọi vào mặt, cậu đưa tay che sáng từ từ mở mắt ra…

Tiếng chuông đâu đso vẫn cứ reo, Tuyết Y hơi lạ trước đứa trẻ ngủ cạnh mình…Hình như trong túi áo nó có gì đó đang rung…

Cậu nhẹ nhàng thò tay lấy thứ đó ra…đúng là có điện thoại…Cậu nhìn nó, môi khẽ cười, mới bé tý đã dùng điện thoại rồi cơ à.

Sợ Ren tỉnh ngủ, cậu để chế độ im lặng rồi đặt điện thoại xúông dưới gối.

Tuyết Y đứng dậy, cậu cần phải về trước khi Tử DI nhìn thấy mình..Tuyết Y này đã nói gì thì sẽ làm như vậy, trong thời gian này cậu sẽ không xuất hiện trước mắt cô để cô có thời gian suy nghĩ.

Cậu khom người cúi đầu xuống khẽ đặt nụ hôn lên trán đứa bé…ánh mắt trìu mến như của người cha dành cho con “Cảm ơn em đã tặng anh món quà này…”. Khoé môi hiền dịu ánh lên nụ cười thanh thản.



San Phong cầm chiếc lắc trên tay…mân mê nó ngắm nhìn đăm chiêu…đầu óc vẫn cứ mãi nhớ đến Tử Di.

4 năm trước cậu đã để vuột mất cô, bây giờ phải nhanh tay hơn mới được.

Nghĩ là làm…cậu nắm chặt chiếc lắc đứng dậy quyết định làm chuyện trọng đại của cuộc đời mình…

Vừa ra khỏi cửa phòng đã gặp Ngữ Yên, trên tay cô cầm tập hồ xơ nói:

- Anh đi đâu gấp vậy?

- Đi tìm tình yêu nhỏ bé – Khoé môi cậu nở nụ cười thật hạnh phúc khi nói câu đó, mắt cậu chợt liếc xuống xấp giấy tờ trên tay Ngữ Yên, cậu nói – Cứ để lên bàn, khi nào về tôi sẽ giải quyết. Đi nhé.

- Vâng – Ngữ Yên gật đầu buồn bã.

Đôi mắt cứ dõi theo San Phong mãi cho đến lúc cậu khuất sau dãy hành lang côngty…” Chúc anh như ý…”. Nụ cười buồn vô thức nở trên khoé môi cô.