Hoa Vô Lệ

Chương 46

Níck nheo mắt nhìn Bích An, cậu nói:

- Anh đã chăm chỉ làm ăn rồi, em nghĩ sao về chuyện đã nói với anh lúc trước?

- Chuyện gì cơ?

- Chuyện chúng ta đến với nhau ấy, đừng bảo em quên rồi nhé.

- À ra chuyện đấy.- Cô gật đầu thản nhiên – Nhớ, nhưng mà tôi có chấp nhận đến với anh thì mẹ anh cũng sẽ ngăn cản thôi.

Lập tức Níck nở nụ cười tà mị, đuôi mắt nheo nheo lại:

- Chuyện đấy em không cần lo. Ván đã đóng thuyền là phải chấp nhận thôi.

Ren lặng im nghe hai người lớn nói chuyện, câu hiểu câu không, cậu hơi thắc mắc về câu “ván đã đóng thuyền “ mà mình chưa nghe ai nói bao giờ…nhưng vì giữ phép tắc nên im lặng chỉ lắng nghe không được bon chen…

Bích An bật cười, lối nói chuyện vô tư như không của Níck làm cô thấy cậu đã lớn rồi mà suy nghĩ như đứa trẻ vậy:

- Tôi nghĩ mẹ anh biết chuyện là thuyền chìm luôn không cần đóng đấy.

Ních phì cười nghe câu nói hài của Bích An. Cậu nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô…Công nhận là Bích An rất xinh đẹp, chẳng ai nhìn mà bảo cô đã có con rồi…đấy chính là khuyết điểm duy nhất nơi cô mà cậu thấy.





- Chúng ta có duyên quá.

Cả ba người ngước lên nhìn người đứng trước mặt họ…Tuyết Y xúât hiện với nụ cười ôn nhu, đuôi mắt ánh lên tia tà mị nhìn Bích An rồi hơi chau mày nhìn xang đứa trẻ và cả người đàn ông đó.

Thấy Tuyết Y nhìn mình, Ren cười cúi đầu chào cậu. Tuyết Y nhìn thằng bé, chẳng có thiện cảm chút nào…nó giờ đây chính là vật cản lớn nhất để cậu không tiến đến với Tử Di được. Tuyết Y miễn cưỡng mỉm cười hiền hậu.

……..

- Chúng ta có duyên quá.

Cả ba người ngước lên nhìn người đứng trước mặt họ…Tuyết Y xúât hiện với nụ cười ôn nhu, đuôi mắt ánh lên tia tà mị nhìn Bích An rồi hơi chau mày nhìn xang đứa trẻ và cả người đàn ông đó.

Thấy Tuyết Y nhìn mình, Ren cười cúi đầu chào cậu. Tuyết Y nhìn thằng bé, chẳng có thiện cảm chút nào…nó giờ đây chính là vật cản lớn nhất để cậu không tiến đến với Tử Di được. Tuyết Y miễn cưỡng mỉm cười hiền hậu.

- Người quen của em à?

Bích An bỏ qua câu hỏi của Níck cúi đầu chào Tuyết Y:

- Hàn thiếu, chúng ta lại gặp rồi.

- Tôi có thể ngồi đây được chứ.

- Tuỳ anh.

Níck chăm chú nhìn người đàn ông tuấn nhã bên cạnh mình, có nét gì đó rất quen…nhưng mãi à mvẫn không nghĩ ra là gặp ở đâu.

Bích An mặc kệ sự có mặt của Tuyết Y, cô quay 180 độ xang Níck nói chuyện:

- Anh định về đây làm việc luôn à?

- Ừ, để gần em với Ren hơn.

Đây có thể được coi là một câu nói vô ý mà gây thù với người khác…Tuyết Y tối sầm mặt nhìn hai người nói chuyện, cậu khẳng định được mối quan hệ giữa hai người này không được bình thường, hay đây chính là người đàn ông tạo nên tác phẩm kia…

Tuyết Y cảm thấy mình như người thừa ngồi khôngai hỏi đến, chẳng bao giờ cậu rơi vào hoàn cảnh không phải là trung tâm chú ý của mọi người cả…

Thấy Ren ngồi im, cậu lên tiếng rủ rê:

- Cháu có muốn ra ngoài uống gì đấy không.

Bích An cau mày nhìn Tuyết Y, chẳng hiểu con người khô khan độc tài như hắn mà cũng quan tâm đến trẻ con cơ à. Cô cũngchẳng muốn dây dưa gì đến Tuyết Y nữa…những ngày tháng cô phải chịu đựng đó là quá sức tới một người phụ nữ bình thường rồi.

Bích An mỉm cười từ chối thay:

- Xin lỗi Hàn thiếu, con tôi bụng yếu nên không ăn uống linh tinh được.:

- Vậy à – Ngoài gật đầu nhưng vẻ mặt lại không hài lòng.

- Mẹ, con muốn…- Ren nhăn mặt nói lấp lửng giữ ý.

Chớp lấy thời cơ, Tuyết Y nói:

- Để chú đưa cháu đi nhé.

- Vâng, cảm ơn chú.

Chưa để Bích An nói thêm gì, cả hai người đã đứng dậy, Tuyết Y dắt tay Ren bước đi thẳng tiến đến nơi có WC.

Cô nhìn theo bóng dáng hai người, ánh mắt chợt buồn…

..

Ren rụt tay mình r khỏi tay Tuyết Y, cậu bé đứng khuất ra phía sau đẻ tránh tầm mắt của mẹ mình…

Tuyết Y chau mày vì thái độ bất kính đó của Ren.

Ren vừa nhìn thấy Tuyết Y, cậu đã nhớ ngay đến khuôn mặt tuấn tú của tên vô trách nhiệm hôm nào, nhưng vì mẹ, cậu phải tỏ ra lễ phép..bây giờ sau lưng thì không cần nữa…Sao phải kính trọng người đàn ông vô trách nhiệm này chứ.

Tuyết Y cố mềm mỏng nói:

- Cháu không vào đi vệ sinh à?

Ren khoanh tay, dáng nhỏ bé loắt choắt với gương mặt trắng búng ra sữa…hai má hồng hồng tóc màu nâu nhạt, miệng nhỏ hồng chu chu lên sóng mũi thẳng. Mới bé thôi vẻ kháu khỉnnh của nó đã nổi trội hẳn lên…cộng thêm cả bộ vest bé tý trên người nó nhìn thật buồn cười…

- Chú không hiểu như vậy gọi là tránh mặt cho người khác tự nhiên à?

- Gì cơ- Tuyết Y trố mắt miệng bật thốt.

Ren nói giọng như người lớn:

- Chú không thấy mình là vật cản giữa cuộc nói chuyện của mẹ cháu và chú Ních à?

- Cái gì…- Tuyết Y điên lên mất.

Thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch này lại dám nói cái giọng đấy với cậu. Đúng là quá vô lễ…

Được, cậu sẽ dạy cho nó vậy.

Tuyết Y chợt cười ngồi xuống cho ngang bằng với chiều cao của Ren, nhướng mày nói ;

- Này con trai, cháu biết mẹ cháu là gì của chú không?

- Cháu không biết và không quan tâm. – Ren hất mặt vênh đi chỗ khác tỏ vẻ bất cần.

Tuyết Y đưa hai tay lên xoay đầu nó về phía mình, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau…hai khuôn mặt giống nhau đến kì lạ…

Hia đôi mắt to tròn…sóng mũi cao thẳng môi hồng mỏng hay mím lại…riêng của chỉ thôi đã rất giống rồi…

Ren chau mày khó chịu trong hai bàn tay thon dài mềm mại của người đàn ông anh tuấn đó.

Tuyết Y nhìn thẳng vào mắt Ren mà nói rõng rạc:

- Mẹ cháu là vợ chú…chỉ vì một số chuyện nên tạm xa nhau thôi hiểu không. Từ này nhớ ăn nói tử tế với bề trên hiểu chưa.

Ren cau mày không cam chịu:

- Không bao giờ có chuỵên đấy. Nếu chú là chồng của mẹ cháu thì chú nói thử nói xem mẹ cháu là ai???

Khoé môi Tuyết Y hơi nhếch lên ẩn ý cười…thằng bé này cũng khôn ngoan đấy chứ, còn biết đặt câu hỏi với mình để kiểm tra.

- Chú sẽ trả lời cháu sau, còn bây giờ thì ngoan ngoãn trở lại bàn đi.

Tuyết Y cầm tay đứa bé kéo về bàn cũ…miệng cậu mỉm cười nói với Bích An và Níck nhưng mắt vẫn nhìn Ren như hăm doạ:

- Tôi có việc phải đi trước, thất lễ quá.

Bích An tỏ vẻ thân thiện vì cái hợp đồng vẫn chưa đi đến đâu của côngty, cô gật đầu chào:

- Hàn thiếu đi.

Tuyết Y quay xnag nhìn Ních, hai người mỉm cười chào nhau nhưng trong thâm tâm đều gườm gườm coi nhau là cái gai trong mắt.



- Mẹ thấy chú đó sao sao không? – Ren ngồi trong xe, lên tiếng hỏi mẹ mình.

Bích An ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao là sao?

- Con thấy người đó cứ gian tà làm sao ấy.

Bích An phì cười vì nhận xét của con đối với Tuyết Y…nhưng nó nói cũng đâu có gì sai, vẻ mặt Tuyết Y đúng là như vậy mà, trả ai hiểu được điều cậu nghĩ sau bộ mặt nửa lạnh nửa ôn nhu ấy cả…có chúa mới hiểu được anh ta nghĩ gì.

- Sao con lại nghĩ vậy?

- Lần trước con với mẹ gặp chú ấy ở nhà hàng X lúc đang ngồi với cô nào đó rồi cô khác lại đến nói…

- Ừ rồi, con vẫn còn nhớ chuyện đó cơ à.

- Đương nhiên rồi, những người như vậy rất khó quên. Người đó trăng hoa lắm phải không mẹ?

- Có lẽ. – Bích An trả lời con mà ánh mắt nhìn về phía trước thật xa xăm…

Ren im lặng khi thấy mẹ mình có vẻ không muốn trả lời nhiều điều về người đàn ông đó nên cậu bé cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm…

…..

- Cô Triệu người bên Hàn thị muốn gặp cô.

- Nối máy vào cho tôi.

- Vâng.

Bích An nghe máy:

- Vâng, tôi nghe đây ạ…

- …

- Được, tôi sẽ qua ngay bây giờ.

- …

- Vâng, cảm ơn.

- …

Bích An cúp máy. Cuối cùng chuyện cô lo lắng cũng không xảy ra, miệng Bích An hơi cười thở phào nhẹ nhõm…sau bao ngày chờ đợi kết quả bên Hàn thị đã đồng ý kí hợp đồng.

Cô nhanh chóng cầm túi xách và khoá xe đi thẳng tới Hàn thị.



- Mĩ Chi, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi.

- …

- Đừng nghĩ tôi là thằng ngu mà cô quan hệ với ai tôi không biết hiểu chưa.

- …

- Cô đang đe doạ ai vậy…

- …

- Haha…muốn chết à, được tôi sẽ giúp cô.

Tiếng gấp máy nghe khô khốc giữa không gian vắng lặng …Bích An đứng ngoài cửa nghe cũng giật mình, cô lạnh toát sóng lưng..trán lấm tấm vài giọt mồ hôi…

Qúach giám từ sau đi đến:

- Mời cô Triệu vào.

Bích An cười gượng gạo, miệng cười mà tay toát mồ hôi khi vô tình đứng chờ Qúach giám lấy hợp đồng mà nghe được cuộc nói chuyện điện thoại thì phải…

- Ờ vâng…

Qúach giám mở cửa cùng Bích An vào trong…

- Hàn thiếu, cô Triệu đã đến.

Bích An nhìn gương mặt Tuyết Y vẫn còn đăm đăm hai hàng mày vẫn còn chau lại tay di di thái dương lạnh lùng nói:

- Cậu thay tôi giải quyết đi.

Nói xong cậu đứng dậy cầm áo vest trên thành ghế đi ra ngoài, vẻ mặt như sát thủ liên hoàn bước đi…

Cậu đi ngang qua, khiến Bích An cảm giác như có một luồng hàn khí toát lên ngùn ngụt…



- Nghe tin gì chưa….đêm qua cô Mĩ Chi bị tai nạn chết tại chỗ…

- Là người làm Hàn thiếu bỏ Nhã thư à…

- Ừ đấy…nghe nói là một xác hai mạng/

Cô gái rùng mình nói:

- Khiếp, kinh thế…không biết Hàn thiếu có sốc với cái chết này không nhỉ…

Bích An đi đến nghe được câu chuyện, hai hàng mày cô khẽ nhíu lại…cảm giác cả kinh làm cô rợn tóc gáy…

- Cô Triệu…

- Cô Triệu…

Mọi người đi ngang qua Bích An đều chào cô thân thiện, Bích An cười vô thức chào lại họ rồi về thẳng phòng…

Đầu cô nghĩ đến cảnh tượng cô gái đó bị tai nạn rồi cả cuộc nói chuyện mà cô vô tình nghe được nữa chứ…chẳng nhẽ…

Bích An đột nhiên rùng mình…cô không nghĩ Tuyết Y lại có thể làm ra những chuyện trời không dung đất không nạp như vậy…chuyện đó súc vật chưa chắc đã làm. Cô không hiểu giữa hai người đó có vấn đề gì mà tại sao lại có chuyện đấy nhưng dù gì cũng không thể ra tay hại chết người như vậy chưa…càng ngày thú tính của Tuyết Y càng cao lên như vậy sao…

- Cô Triệu, có người bên Huỳnh thị đến.

Bích An tròn mắt hết từ sốc trước tin cô gái kia đến chuyện có người bên Huỳnh thi xang côngty…

Chẳng nhẽ San Phong đã biết tin cô trở lại.

Bích An cắn môi nói:

- Được rồi, cho họ vào đi.

Không tránh được nữa rồi, dù gì cũng sẽ phải đối mặt.

San Phong bước vào trong, người thư kí đóng cửa lại cho họ. Cậu nhìn cái dáng mảnh mai đang ngồi trên ghế giám đốc kia từ sau lưng, một cảm giác thân thuộc tràn về…

- Tử Di…

Miệng cậu bật thốt trong vô thức.

Từ từ…thật chậm, Bích An hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, quay người lại, nụ cười nhẹ nhàng đến thanh thản toả ra nhìn San Phong…

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào nụ cười đó, mọi thứ như bừng sáng trong mắt San Phong…cô tựa như thiên thần tái thế. Vậy là Tử Di của cậu vẫn còn…vẫn còn trên trần gian này…

San Phong sững người trong giây lát…mắt cậu như nhoà đi. Một người đàn ông lại có thể rơi lệ khi biết một người con gái còn sống thì đúng là cô gái đó có một vị trí rất quan trọng.

Tử Di bước lại gần San Phong, khẽ cười:

- Anh vẫn khoẻ chứ.

- Sao, sao em lại xuất hiện vào lúc này…- Măt cậu rưng rưng nước như sắp khóc khiến Tử Di thấy bứt rứt, cô bối rối vì vẻ mặt bi ai của cậu:

- Em…

San Phong ôm chầm lấy Bích An, miệng cậu nhẹ nói:

- Sao không về sớm hơn…sao bây giờ mới về…

Tiếng nói như nỉ non thân tình nửa như trách móc của San Phong khiến Bích An thấy như mình là tội đồ vậy. Cô đứng im trong vòng tay cậu, mịêng nói:

- Xin lỗi, em…

Cạch…

Tiếng mở cửa vang lên, cô thư ký cùng Tuyết Y đứng sững nhìn hai người đang tình tứ ôm nhau…

Bích An giật mình vội nhẹ đẩy San Phong ra, cô trố mắt nhìn Tuyết Y đang sầm mặt nhìn mình, môi mím chặt gắt gao…đuôi mắt nheo lại như trăng non ẩn ý cười chế giễu, thật lâu sau mới bật thốt:

- Tôi đến không đúng lúc thì phải. Cô Triệu.

Gịong nói chứa đựng đầy hàn khí…trong đáy mắt như có lửa điện nhìn xoáy vào Bích An khiến cô thoáng rùng mình.

San Phong nhìn Tuyết Y, vẻ mặt vẫn còn chút ưu thương lên tiếng:

- Cậu đã biết rồi à?

Tuyết Y cười nhạt, nhìn Bích An nói:

- Cô Triệu Bích An – Từng tiếng thốt lên thật lạnh lùng – cô giỏi thật, biết đóng kịch từ khi nào vậy.

Từng lời từng chữ của Tuyết Y như đang mỉa mai Bích An, San Phong cau mày nói:

- Cậu nói gì vậy?

Bích An lấy lại bình tĩnh, cô quay xang San Phong nói:

- Anh ở đây chờ em một lát nhé.

San Phong thụ động gật đầu, cô lại lấy vẻ mặt bình thản hít một hơi thật mạnh xoay xang chiếu tin nhìn vào Tuyết Y:

- Chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Tuyết Y quay mặt bước đi trước, cô thư ký vội vàng nép xang một bên nhường đường, mắt láo liên quan sát từng nét tâm trạng phức tạp biểu hiện trên mặt họ…



Tuyết Y đứng dựa người vào cửa xe chờ Bích An xuống, cô nói:

- Xang bên kia nói chuyện được rồi.

Cô nhìn xang quán café bên đường, hất mặt nói.

Tuyết Y cau mày nhìn cô:

- Lên xe đi.

Tuyết Y mở cửa kéo cô vào trong rồi đóng sầm cửa lại, Bích An giật nảy mình…vẻ mặt đáng sợ của Tuyết Y khiến cô lạnh gáy.



Trên đường đi Tuyết Y không hề mở lời, cậu cứ thế nhìn thẳng miệng khoá chặt…Bích An lén đưa mắt nhìn xang cậu…nửa gương mặt nghiêm nghị, khí chất phái lạnh nhìn nét đàn ông đó vẫn ảo hoặc như ngày nào…



Tuyết Y cho xe rẽ vào một lối vắng vẻ…những hàng cây xanh đồi cỏ mọc bát ngát…những tia nắng cuối ngày dần tắt đi…cậu dừng xe lại, cả hai bước xuống..

Tuyết Y đi trước, Bích An bước từng bước theo sau lòng bất an…không biết Tuyết Y định đưa mình đi đâu.

Cậu dẫn cô đến trước ngôi mộ..Bích An đưa mắt nhìn lên tấm hình trên đó, cô nuốt khan khi thấy ảnh mình…

Cô nhìn xang cậu dò xét:

- Anh muốn gì?

- Rốt cuộc chuyện này là sao, nói đi.

Giọng nói sắc lạnh vẻ mặt cương nghị nhìn xoáy vào tâm can Bích An khiến cô trở nên lúng túng không biết nói gì, Tuyết Y im lặng một lúc rồi tiếp:

- Em thích trơi trò trốn tìm lắm à? 4 năm…4 năm đi rồi xuất hiện với một đứa bé…rồi lại thân mật với hai người đàn ông khác…- Không kìm chế được, câu nắm lấy vai cô lắc mạnh, mắt trừng lên đầy kích động – Rốt cuộc cô muốn gì…nói…nói đi.

- Buông tôi ra…- Bích An không chịu được cánh tay rắn chắc của cậu bóp mạnh vào vai mình nữa – Anh có tư cách gì mà hỏi tôi như vậy?

- Tư cách à…- ánh mắt cậu hằn những tia máu đỏ, khoé môi nhếch lên cười nhạt – Cô đừng quên mình nợ tôi rất nhiều…

Đến lúc này những uất ức dồn nén trong bao năm nay của Bích An được bùng phát, cô cố gắng hết sức thoát khỏi hai bàn tay như gọng kìm kia …:

- Nợ à…nếu có nợ thì anh nợ tôi mới đùng….- Cô lắc đầu cười nhạt – mà thôi cứ coi như tôi nợ anh, nói đi, anh muốn gì mới chịu buông tha cho tôi hay muốn tôi chết đi thật như cô gái kia…

Tuyết Y nhìn cô trân trân, Tử Di bây giờ không còn ngoãn ngoãn im lặng cam chịu nữa rồi…đáy mắt tĩnh lặng, khuôn mặt thanh tú không tránh né nhìn thẳng Tuyết Y, cậu nhíu mày nhìn cô không hiểu hàm ý trong câu nói đó:

- Ý em là sao?

- Không phải anh đã hại chết Mĩ Chi vì cô ta bắt anh có trách nhiệm về cái thai đó à? – Gịong nói có phần chế giễu.

- Hại chết…- Tuyết Y bật cười khan nhìn Tử Di. – Em nghe lén tôi nói chuyện à?

- Chỉ vô tình thôi – Tử Di nhìn đi hướng khác, nét mặt bướng bỉnh hất lên kiêu hãnh cho mình là không có lỗi khi vô tình nghe lén chuyện người khác.

Vẻ mặt Tuyết Y đột nhiên đổi sắc, hai hàng lông mày giãn ra trả lại khoảng cách vùa vặn như cũ, nở nụ cười vạn người mê nói:

- Nếu em đã biết, tôi cũng không dấu. Đúng là có chuyện đấy. Cho nên.

Bích An mở lớn mắt nhìn cậu không dám tin Tuyết Y lại dám công khai với cô như vậy sau khi hại chết một…không phải là hai sinh mạng mới đúng.

- Anh không phải là người nữa rồi…

Ánh mắt vừa sợ vừa cả kinh nhìn cậu, chân thụt lại vài bước.

- Nếu biết như vậy thì ngoan ngoãn bên tôi đi.

- Không bao giờ có chuyện đấy – Bích An quay mặt định bỏ đi thì Tuyết Y tiếp:

- Đứa bé đó…- Gịong cậu mập mờ mang đầy tính châm trọc..- Tôi không chắc nó sẽ bình an đâu.

Bích An quay phắt lại nhìn trừng trừng cậu, cô gằn từng chữ:

- Anh dám.

- Em sẽ làm gì nếu tôi đụng đến nó?- Cậu nhìn cô đầy vẻ chế giễu.

- Tôi…tôi sé nói chuyện giết người của anh cho mọi người biết.

Tuyết Y cười nhạt, vẻ mặt đểu giả rõ vai đểu:

- Có ai tin em không…Mà nếu tôi có chết thì cũng sẽ kéo theo em đi cùng, còn nếu em chết…- cậu nhấn mạnh – tôi sẽ bắt người thân duy nhất còn lại của em chết theo. Cho nên, tốt nhất là ngoan ngoãn trở về bên tôi đi.

Bích An trợn mắt nhìn vẻ mặt ngông nghênh coi trời bằng vung của Tuyết Y…lòng uất nghẹn nói không ra lời.

Tuyết Y bỗng nói:

- Tôi sẽ chấp nhận đứa trẻ đó, chỉ cần em ở bên tôi là đủ.

Gịong cậu nửa như xa cách nửa như van lơn khiến timTử Di loạn nhịp…gương mặt đó bỗng chốc trở nên yếu mềm, nụ cười tà mị không còn nữa, mà thay vào đó khoé môi mím nhẹ lại như chờ đợi sự kì tích nào đó…

Cô không thể mềm lòng một lần nào nữa…bên cạnh người đàn ông này chỉ toàn đau khổ thôi, cô chỉ muốn được bình yên sống bên con- quà tặng duy nhất ông trời đã ban cho cô. Bích An quay lưng bước đi tránh không nhìn vào gương mặt người đàn ông đã khiến cô vừa yêu vừa hận đó…

- Đừng biến mất một lần nữa…4 năm là quá đủ rồi, tôi rất mệt mỏi em hiểu không…- Tiếng nói như oán trách ưu thương phả bên tai Bích An.

Vòng tay ấm áp của Tuyết Y khẽ ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói mềm mại đến thấu lòng người…

Gío…gío cứ mãi thối…những lọn tóc xoã dài khẽ bay theo làn gió mát…cô cảm giác được có thứ dung dịch lỏng nào đó đang rơi nhẹ xuống bàn tay mình…

Cả không gian lẫn thời gian lúc đó như ngừng đọng lại giây phút đẹp như tranh này…đúng là một bức tranh hoàn mĩ…

Một khoảng cách gần kề trong gang tấc…một giọng nói ôn nhu…vẻ mặt ưu thương đầy chân thành…