Hoa Vô Lệ

Chương 41

Cả tháng nay San Phong vẫn còn đau buồn vì chuyện ra đi mãi mãi của Tử Di, đã vậy lại còn bị mẹ mình ép lấy Ngữ Yên suốt…Cậu chỉ muốn đi quách khỏi đây cho xong…

Đúg chỉ còn cách rời khỏi đây một thời gian…cậu sẽ cố để hình ảnh Tử Di chôn sâu vào đáy tim mình rồi mới có thể quay lại đây làm một người khác…Liệu cậu có quên được cô không…

San Phong nhắm nghiền mắt thở dài mệt mỏi…rồi đứng dậy lấy mọi thứ cần thiết không quên lấy khung hình của Tử Di trên bàn làm việc của mình… Cậu khẽ cười khi nhì tấm ảnh cô “ Hẹn em kiếp sau vậy…”



Ông Đìh đến côngty xem việc Tuyết Y làm ra sao thì nghe nói cậu không đến, ông gọi Qúach giám vào hỏi:

- Tuyết Y không đến côgty à>?

- Vâng…- Qúach giám thật thà nói:- Từ sau ngày cô Di …Hàn thiếu chỉ đến côngty trong chớp nhoáng rồi nhanh chóng về nhà.

Ông Đình nén tiếng thở dài gật đầu:

- Ừm, thôi cậu làm việc đi.

- Vâg thưa chủ tịch.

Ông Đìh đứng dậy rời khỏi côngty đến nhà Tuyết Y.

Cảnh tượng trước mắt khi ông vào phòng Tuyết Y là cậu đang ngồi giương đôi mắt đầy ưu thương nhìn lên tấm hịnh được phóng to của Tử Di treo trên tường.

Chỉ mới một tháng thôi mà nhìn Tuyết Y khác hẳn, mặt cậu hóp lại gầy guộc…đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe ướt nước…hình tượng này không giống một tổng tài trăng hoa lúc trứơc của cậu chút nào…Thấy con sa sút cực độ như vậy ông Đình không tránh khỏi tiềng thoẻ dài não nề, ông lên tiếng:

- Con định như vậy đế bao giờ.

Tuyết Y không đáp trả, cậu vẫn nhìn lê tấm ảh của cô với vẻ tội lỗi…những ân hận muộn màng càng làm cho cậu tăng thêm cảm giác khổ tâm…

Ông Đình không kiềm được lòng khi con trai của midnh trở nên nôg nỗi này, ông túm áo lay mạh người như muốn thức tỉnh cậu khỏi cơ mê sảng này:

- Lúc còn không biết giữ gìn, bây giờ hối hận cũng đựơc gì..

Tuyết Y mấp máy môi:

- Tôi sai rồi phải không?

Ông Đình buông tay khi đứa co cứng rắn của mình lại trở nên mềm yếu thế này, ông dịu giọng lại nói:

- Nếu có duyên con sẽ gặp được một người khác giống như Tử Di thôi…

Tuyết Y lặp lại câu nói của ông Đình trong vô thức:

- Gặp một người như Tử Di…

Ông Đình gật đầu vỗ vai an ủi cậu:

- Phải…nếu có duyên con sẽ gặp lại thôi…



4 năm sau…

- Đừng đi…đừng…đừg đi…

Bàn tay cậu cố níu lấy Tử Di mà sao cô cứ bước…từg bước chân quá nhanh cậu không thể nào đuổi kịp được…

Tuyết Y bật dậy…mồ hôi nhễ nhại từng giọt trên trán…cậu thở dộc mệt nhọc…

Gíâc mơ của cậu…Tử Di khẽ mỉm cười nhẹ nhàng như mặt hồ thu phẳg lặng, đôi mắt trong veo nhưng chất chứa những oán hận về tội lỗi cậu đã gây nên…kì lạ là tay cô còn dắt theo một đứa bé trai rất khôi ngô kháu khỉnh cứ bước đi, bước đi bước đi..…dù cho cậu cố gọi cố chạy theo mãi cũng không thể nào với tới được…

Gíâc mơ ấy đã theo cậu suốt 4 năm qua…Phải chăng đây là sự trừng phạt nỗi ám ảnh về những điều kinh khủng cậu đã gây nên cho Tử Di…Tuyết Y ngồi thu mình trong góc tối như một chú ốc sến yếu đuối cần được bảo bọc… Cậu đã cố tìm quên trong công việc và cả những cô nhân tình của mình để mong quên được Tử Di mà sao cố quên lại càng nhớ…lặng lẽ từng dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn đầy bi ai…

…………..

- Mọi người không còn ý kiến gì, vậy cuộc họp kết thúc tại đây. – Tuyết Y nhẹ cười với mọi người.

Cậu đứng dậy rời khỏi phòg họp trước về phòg làm việc của mình…

Nhữg lúc còn lại một mình thế này Tuyết Y luôn hướng ánh mắt nhìn lên khoảng trời cao rộng kia đẻ tìm một tia sáng cho cuộc sống “

ở đó em hạnh phúc chứ…”. Hai hàn mi khẽ nhắm lại… Từng dòng suy tư vấn vương

Từ khi Tử Di ra đi đến nay đã được một thời gian không quá lâu nhưng cũng không phải là một thời gian ngắn mà Qúach giám vẫn thấy những ét ưu tư hịên sâu trong đáy mắt của Tuyết y…Dù cho cậu đã cố tỏ ra bình thường để trở lại là một tổng tài phong độ nhưng nhữg lúc một mình cậu lại rất uỷ mị thường nhìn một về một nơi nào đó rất xa xăm…nét mặt trầm lặng, những day dứt vẫn đeo đẳng cậu theo năm tháng qua chưa hề phai mờ…và cả những nỗi nhớ về Tử Di khiến cậu càng không thể quên được những tội lỗi mình đã gây nên cho cô…

- Anh đang nghĩ gì vậy?

Một vòng tay mát lạnh vòng qua ôm lấy Tuyết Y từ đằng sau, cậu khẽ mở mắt ra nhưng vẫ hướng tầm nhìn ra bên ngoài cửa kính, giọng như đang cười:

- Chuyện vớ vẩn thôi.

Cậu xoay ghế lại, kéo Nhã Kỳ ngồi lên đùi mình, nói:

- Có chuyện gì à?

Nhã Kỳ đưa tay phủi phủi vạt áo vest, giọng ngọt như mía nói:

- Chúng ta yêu nhau cũng đã lâu rồi…- Cô ngập ngừng tiếp – Anh…anh không định tính đến chuyện tương lai à?

- Em muốn kết hôn?- Tuyết Y nhướg mày khoé môi hơi cong ý cười…

- Anh không muốn sao?.

Tuyết Y trề môi, gật đầu:

- Cũng được thôi…Nhưng…- Cậu từ tốn tiếp:- em cũng se như những cô gái khác thôi không có gì đặc biệt ngoài danh nghĩa vợ tôi.

Nhã Kỳ cắn môi, mặt xa xầm tái lại…Cô đã nhịn nhục đến để xin lỗi cậu và làm lành vì lời nói mấy năm trước đó để mong được một ngày làm bà Hàn, nay Tuyết Y đã đồng ý nhưg kèm những câu nói phũ phàng nhận định thân phận của cô từ đầu khiến Nhã Kỳ không khỏi chạnh lòng…Không sao, chỉ cần cô có cậu và cả danh phận Hàn thiếu phu nhân là được rồi…

Nhã Kỳ mím môi khẽ cười:

- Em sẽ làm cho anh thay đổi suy nghĩ đó.

Tuyết Y hơi cười nhún vai không nói thêm, cậu đẩy nhẹ người Nhã Kỳ lên khỏi đùi mình rồi đứng dậy cầm khoá xe trên bàn…

Nhã Kỳ lên tiếng hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

Tuyết Y quay đầu lại nhìn Nhã Kỳ, đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, miệng hơi nhếch lên nói ;

- Quên chưa nói điều này với em. – Cậu nói thật rõ ràng rành mạch với cô từng lời từng chữ: – Muốn làm vợ tôi nên học cách giữ im lặng.

Cậu khẽ nở nụ cười tà mị quay lưng bước đi…Không còn gì quan trọng với Tuyết Y nữa…người vợ trong tâm trí cậu chỉ có một người…một người duy nhất là Tử Di thôi…



Tuyết Y đặt bó hoa trắng trước mộ Tử Di, cậu ngồi xuống đó, mắt nhìn lên tấm hình trên bia mộ…Cô đang cười với cậu phải không.

Tuyết Y đưa tay lên sờ tấm ảnh…miệng khẽ cười:

- Tôi có làm sai nữa không?

Câu hỏi không có tiếng đáp, Tuyết Y tiếp:

- Tôi thật sự rất mệt mỏi…tôi chán những thứ xung quanh mình lắm rồi…tôi muốn đi theo em có được không??

Tuyết Y gục đầu vào gối, nét mặt khổ sở đau thương luôn theo cậu những khi nhìn lên nụ cười thánh thiện của cô…Tại sao cậu lại có thể làm những chuyện như thế để ép cô đến đường chết…Tuyết Y cũng không hiểu và không tin mình lại có thể làm những chuyện mà thiên địa không dung như vậy…Cậu tự khinh bỉ chính mình mỗi lần mơ đến cô, nhớ lại những gì gây tổn thương cho Tử Di…

Những câu hỏi không lời giải đáp khiến cậu càng đi sâu vào nỗi ưu tư bi thương của chính mình



Cùng lúc Ngữ Yên cũng đến thăm mộ mẹ mình, vô tình thấy dáng người quen ngồi gần tấm mộ đó,

Cô bước lại gần nhận ra đó là Hàn thiếu, thấy vẻ sầu bi của cậu, dù không thân thiết nhưng cô cũng thấy chạnh lòng tiếc thương nhìn cậu và cả cô gái xấu số kia.

Cô lên tiếng:

- Có phải mất đi mới biết tiếc không?

Tuyết Y ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn đỏ hoe nhìn cô gái đứng trước mình. Nữ Yên hơi cười nói:

- Cô gái đó thật đáng nể khi khiến một người như Hàn thiếu khuỵ luỵ thế này.

Ngữ Yên cúi xuống đặt hoa lên mộ cô…Tuyết Y nhìn nhìn cô gái đó, cậu nói:

- Cô là ai?

- Chỉ là một người hâm mộ Tử Di thôi.

Nhìn Ngữ Yên rất quen, cậu chợt nhớ ra:

- Cô là…

Chưa biết Tuyết Y nói gì cô đã gật đầu môi hé nụ cười:

- Phải…

Ngữ Yên ngồi xuống cạnh Tuyết Y, cô nói:

- Tôi và anh cùng đáng thương như nhau thôi. Đều chờ một điều không thể…

Ngữ Yên hơi cúi đầu buồn bã, Tuyết Y hỏi:

- Huỳnh tổng vẫn không đến với cô?

Ngữ Yên gượng cười lắc đầu ;

- Anh ta ở đâu tôi còn khôg biết nữa là…

- Là cô yêu Huỳnh tổng hay yêu cái ghế bà tổng?

Câu hỏi thẳng của Tuyết Y khiến Ngữ Yên muốn cười mà không nổi…Cô cần cái ghế đó làm gì cơ chứ…

Ngữ Yên im lặng không trả lời, Tuyết Y biết mình hỏi hơi quá đối với một cô gái không quen thân, cậu hơi cười:

- Cũng chiều rồi, tôi mời cô dùng bữa được chứ.

- Tốt quá, tôi cũng đag đói đây.

Hai người đứng dậy dời khỏi đó, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau trên quãng đường về…



- Ngữ Yên…

Cậu nhìn xang người đàn ông ngồi đối diện chị mình, hai mắt tròn xoe, miệng há hốc vội nghiêm chỉnh cúi đầu chào Tuyết Y:

- Hàn thiếu…

Tuyết Y nhìn Ngữ Yên và Thừa Ân hỏi ;

- Hai người quen nhau à?

Ngữ Yên gật đầu cười, Thừa Ân cũng hỏi:

- Ngữ Yên và Hàn thiếu cũng quen nhau à?

Tuyết Y gật đầu cười đáp thay lời nói.

Ngữ Yên nhìn nhìn qua lại hai người, cậu mím môi cười cười…”Nếy họ quen nhau thì tốt quá…nhưng…cậu nhìn Tuyết Y dè dặt…người này quá trăng hoa sẽ làm khổ chị mình mất.

Tuyết Y nói:

- Cậu cũng ngồi xuống đi.

- Ờ vâng.- Ngữ Yên vẫn thắc mắc quan hệ giữa họ là gì. Cậu đặt câu hỏi tế nhị:- Hàn thiếu…

- Em muốn hỏi sao bọn chị quen nhau chứ gì. – Không cần nhìn lên Thừa Ân, Ngữ Yên đã đóan được câu hỏi của em mình.

Tuyết Y chau mày nhìn hai người, miệng bật thốt:

- Chị…em…

Ngữ Ân nhìn Tuyết Y, cô nheo mắt:

- Không giống chị em sao?

- Chị em ruột – Tuyết Y hỏi lại.

- Vâng – Ngữ Yên gật đầu.

Miếng bít-tết trong miệng Tuyết Y suýt phụt ra, cậu bật cười lấy giấy chăn miệng lại, miếng thịt như mắc nghẹn trong cổ…

Thừa Ân nhứơnng mày nhìn Tuyết Y:

- Hàn thiếu có vẻ bị kích động trước việc này quá.

Tuyết Y gật gù, miệng cười cười nhận xét:

- Thật sự tôi không thấy điểm nào giữa hai người giống chị em.

Thừa Ân gật gù ;

- Cũng phải…

Người ngồi đằng sau họ cũng sốc nặng khi nghe chuyện 3 người này vừa nói, cậu quay mặt lại miệng lẩm bẩm…”Trả liên quan…”

Một người có gương mặt trung bình phổ thông, một thì sắc nước hương trời ngời ngời khí chất…

Ngữ Yên trề môi ;

- Lại định chê tôi đúng không?

Thừa Ân phẩy tay khoác lên vai chị:

- Cô Ngữ Yên rất xinh đẹp rồi, còn ai dám chê nữa…

Phụt…

San Phong phun thẳng nước vào mặt cô gái đi cùng mình, cậu ho sặc cả lên, Song Linh lau mặt rồi rút luôn cả kkhan giấy chìa ra đưa cho San Phong, miệng lầm bầm:

- Anh có sao không vậy.

- Không sao…

“San Phong “…Ngữ Yên có nghe nhầm không?… Cô nghiêng đầu nhìn quanh mọi nơi trong nhà hàng, Tuyết Y không biết gì, cậu vẫn hỏi:

- Sao cậu không gọi Ngữ Yên là chị?

Thừa Ân thản nhiên đáp:

- Tôi quen gọi vậy rồi. Nghe chị ngại miệng lắm.

Tuyết Y cười nhẹ gật gù. Hai chị em này cũng hay đấy chứ.

Ngữ Yên dừng mắt tại người ngồi sau Tuyết Y…dù chỉ nhìn thấy lưng nhưng cô cũng có thể đoán chắc người đó là San Phong…

Thái độ Ngữ Yên chợt trầm xuống, cô không nói cũng không rằng chì cúi đầu ăn… “Vậy là San Phong đã về rồi…”. Còn cả cô gái đi cùng cậu…



Mọi người trong côngty ai cũng vui mừng khi tổng tài đẹp trai phong độ ngời ngời của mình đã trở về với tâm trạng thoải mái…thật ra bên ngoài là vậy nhưng cũng như Tuyết Y thôi, ít ai có thể thấy được nét ưu tư của cậu về người quá cố….

Bước chân đến đâu, tất cả đều dạt xang một bên vui vẻ cúi đầu chào cậu…San Phong cũng gật đầu cười với họ…

- Lâu không gặp Huỳnh tổng, anh ấy vẫn có khí chất như ngày nào…

- Ôi…bao giờ anh ấy mới lấy vợ nhỉ…

- Tôi sẽ nguyện quỳ dưới chân anh ấy mất…3 mấy rồi mà vẫn nai như thế…

Nửa phần đông nữ giới trong công ty đều có cùng ước mơ bà tổng Huỳnh thị…và chiếm được cả vị tổng tài tuấn tú này nữa chứ…

Nụ cười của cậu khiến họ phấn khởi có động lực làm việc hắn lên…Trong thời gian đi vắng những hoạt động trong côngty trầm hắn đi, suốt ngày nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của trợ lý Kim là ngán đến tận cổ rồi…nay chàng đã về mọi thứ như bừng sáng…và cả những tia hi vọng khi cậu vẫn độc thân trở về…



Vừa bước vào phòng, San Phong đã thấy mẹ mình ngồi sẵn trong đó, cậu định đóng cửa trở ra thì:

- Vào đi.

Cậu thở hắt ra, quay ngược lại vào trong, mịêng cười cười mặt ngây thơ vô số tội:

- Mẹ đến thăm con à? Con không sao, vẫn ổn, mẹ với ba vẫn khoẻ chứ.

Bà Như Hạ cau mày nhìn đứa con ngang ngược lộng hành của mình:

- Con đi chán chưa?

San Phong nuốt khan, cười bật ra:

- Con đi xả street thôi mà.

- Xả gì cả 3 năm vậy. Con thật quá đáng mà.

San Phong đứng dậy, bóp vai cho bà, giọng tỏ vẻ biết lỗi nói:

- Con cũng đã về rồi mà.

- Về thì chuẩn bị cưới vợ cho mẹ. 33 rồi mà định lông bông mãi vậy à?

- Con vẫn chưa tìm được ai mà.

- Mẹ đã chọn Ngữ Yên rồi.

San Phong dừng tay ngạc nhiên hỏi bà:

- Mấy năm rồi mà cô ta vẫn chưa tìm được ai à?

Bà Như Hạ dịu giọng lại, biết cương sẽ không làm gì được San Phong thì đành nhu vậy…bà kéo tay con mình ngồi xuống:

- Con nghe lời mẹ một lần đi, Ngữ Yên là cô gái tốt, mẹ cũng đã có tuổi rồi muốn có đứa cháu để còn an ủi tuổi già.

Đúng thật…mẹ cậu đã có tuổi, qua ba năm nhìn bà khác hẳn…nếp nhăn trên đuôi mắt hiện rõ hơn…nhưng nét phiền muộn lo lắng cho mình San Phong cũng hiểu nhưng…Thôi vậy, dù sao Tử Di cũng đã ra đi rồi, cậu lấy ai cũng vậy thôi, lấy cô gái đó cũng vậy nhưng được làm cho mẹ vui lòng cũng được…

Cậu gật đầu cười:

- Con nghe mẹ vậy.

- Thật sao – Bà Như Hạ nắm tay con mình, vui mừng..

San Phong nén tiếng thở dài…



- Hai đứa muốn tiến tới hôn nhân.

Ông Đình sửng sốt khi nghe Tuýêt Y nói…ngược lại thì ông Đổng rất hài lòng…ngoài mặt cười nói không ngớt, sốt sắng nói:

o Vậy các con định bao giờ tổ chức kết hôn.- Chưa để ai trả lời ông đã tự đáp cho câu hỏi của mình – Cuối tháng sau đi, đó cũng là ngày đẹp.

Ông Đình chau mày:

- Có vội quá không?

Ông Đổng cười:

- Vội gì, ngay ngày mai tổ chức cũng được nữa là.

Ông Đình miễn cưỡng cười buông xuôi:

- Vậy ý các con ra sao?

Nhã Kỳ nhỏ nhẹ cười ;

- Con như nào cũng được.

Tuyết Y chẳng có hứng thú với chuyện này chút nào, cậu hờ hững đến nỗi kệ họ bàn bạc, cậu chỉ cầm máy chơi đua xe, thỉnh thoảng có ai hỏi cũng gật đầu. Cậu đáp cho qua.

- Tuỳ mọi người.

Ông Đình thấy Tuyết Y không có vẻ gì muốn cưới Nhã Kỳ mà sao cậu lại đồng ý hôn nhân này…Có lý do nào cậu phải làm vậy sao…

Ông Đổng cười mãn nguỵện:

- Tốt tốt…quyết định vậy nhé.

Ông Đình cười gật đầu…

Tuyết Y đứng dậy, cậu nói:

- Không còn gì nữa, con xin phép.

Cậu cúi đầu chào hai bậc tiền bối rồi bỏ đi luôn để cả Nhã Kỳ ở đó. Thái độ hờ hững trả có chút chân thành muốn hỏi vợ chút nào cả…Điều đó ông Đổng cũng thấy rõ nhưng không sao…chỉ cần làm thông gia với họ Hàn việc làm ăn của ông sẽ rộng mở…



Ngữ Yên ngạc nhiên tột đột đến sững sờ khi nghe bà Như Hạ nói San Phong đã đồng ý lấy cô…

Thấy Ngữ Yên im lặng không nói gì, bà Như Hạ cầm tay cô khẽ cười nói:

- Cảm ơn, cảm ơn con suốt thời gian qua đã chờ đợi nó.

Ngữ Yên lắc đầu, miệng cười như mếu cô thừa hiểu San Phong chỉ coi mình như vật thế thân thôi. Nén tiếng thở dài vào lòng cô cố ép mình nở nụ cười tự nhiên nhất có thể.



Thông tin hai vị tổng tài đào hoa sắp đặt mình vào vị trí người chồng đã làm đề tài nóng cho các mặt báo…khiến bao nhiêu nữ giới đau lòng tiếc đứt ruột khi họ sắp thành “hoa có chủ”…

- Cô Vic, tôi đã đặt vé ngày mai.

Người phụ nữ xoay ghế lại gương mặt thanh tú khẽ mỉm cười gật đầu:

- Cảm ơn.

Dù đã quen với nụ cười xinh đẹp của bà tổng nhưng hầu hết các nam giới trong côngty vẫn không thể tránh khỏi việc say nắng với nụ cười đó…cô thật xinh đẹp nự cười nhẹ như thiên thần không cánh ánh mắt bình lặng như đáy hồ thu êm đềm phảng phất một nỗi buồn nào đó thật mơ hồ…xa xăm…sóng mũi cao thẳng kiêu xa, nước da trắng hồng càng tôn lên vẻ đẹp thiên thần ấy…nhìn cô không khác gì sinh viên đang đi học…chưa biết cô ai dám bảo cô đã có con, dù còn trẻ nhưng đã lên đến được ghe” Gíam đốc…

- Cô Vic, cậu Nick muốn gặp cô.

Vic đứng dậy cầm túi xách và khoá xe, dặn nhân viên:

- Tối nay hẹn mọi người ở Bar Hỉght nhé.

- Dạ – Cô nhân viên cúi đầu lễ phép.

Vừa bước chân ra khỏi phòng, Vic đã chạm mặt cái đuôi theo mình suốt năm qua.

- Em đi đâu để anh đưa đi.- Nick như con đỉa đói vừa đi vừa nói theo Tử Di.

Cô nheo mắt nhìn cậu:

- Rảnh rỗi thì về đếm tiền phụ cha mẹ đi.

- Cho anh cơ hội đi mà.

Không ai không biết cậu ấm của côngty này là cái đuôi của cô giám đốc trẻ tuổi xinh đẹp như hoa…

Chuyện cậu theo nói những lời tán tỉnh với cô cũng đã là điều nhàm đối với nhân viên rồi.

Vic cau mày:

- Tránh ra, anh đang chắn đường tôi đấy.

Níck né xang một bên, mặt ỉu xìu:

- Sao em khó khăn vậy.

Co nhún vai:

- Vì anh quá lỳ.

Vic vào xe, đóng xầm cửa lại phóng vút đi. Ních nhìn theo chăn chối…gặp lại cô nơi này Ních coi đây như một cái duyên rồi, cả thêm cái nét đẹp của cô làm cậu không thể cưỡng lại danh giới cô là gái đã có con… Cậu chán nản vào xe phóng vù về nhà trong tâm trạng thất bại như mọi ngày…



Xẹt…

- Ôi….ôi con tôi….- Bà Mina ngã ngửa ra sau, may có người hầu đỡ lấy…

Tay bà run run chỉ về phía cậu con trai cưng của mình nói:

- Nó,,,nó làm gì vậy.

Níck giật mình khi mẹ mình vào phòng, chiếc dao trên tay cau phập ngay vào cổ tay khiến chảy máu…

Người giúp việc vội vàng chạy lại hớt hải:

- Cậu chủ…

- Thiếu gia,…mau đưa thiếu gia vào viện.

Níck ngồi đần mặt nhin mọi người sốt sắng lo một vết thương cỏn con của mình. Cậu không kịp lên tiếng nói gì họ đã kéo cậu đến viện.

Người giúp việc cũng nhanh chóng dìu bà chủ của mình đi theo sau…