Mộc Cận nhìn vẻ mặt của anh thì hiểu ra là anh lại lừa cô, tiếp đó một cái bạt tai vung thẳng lên đầu, cô nghiến răng nghiến lợi mắng: “Anh cứ thích dọa em, thú vị lắm hả? Xem em có đánh anh không!”
Tay cô còn chưa đưa tới trước mặt Cố Tuấn Nghiêu, cổ tay đã bị anh bắt lấy.
Mộc Cận không khỏe bằng Cố Tuấn Nghiêu, đánh cũng không lại, hầm hừ buông tha ý định cho anh một cái bạt tai, đổi thành chỉ trích bằng miệng: “Này, anh đêm hôm khuya khoắt đến chỗ em làm gì? Nói mau, có ý đồ gây rối gì hả?”
Cố Tuấn Nghiêu nới lỏng tay của cô, cũng thả chiếc khăn đang đắp trên cổ chân, thò tay nắn nắn cổ chân cô, nói: “Mang đồ ăn cho em.”
Mộc Cận “Xì” một tiếng, khinh thường hỏi: “Anh mà có lòng tốt như vậy sao? Khẩn trương thú nhận mau, chính sách của Đảng là cái gì, thật thà được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”
Cố Tuấn Nghiêu thay khăn bông, lại giúp Mộc Cận chườm rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt ẩn chứa nét cười: “Em đúng là chính phủ theo chủ nghĩa độc tài chuyên chế, nói đi, muốn nghe đáp án thế nào thì chính là đáp án thế ấy.”
Mộc Cận mỉm cười: “Nhàm chán. Em biết mà, anh nhất định là ngấp nghé thấy nhà em sáng sủa rộng rãi, cho nên mới chạy tới đây muốn hưởng thụ chứ gì. Hừ, đừng tưởng em không biết trong đầu anh che giấu ý định xấu xa gì.”
Lúc cô khinh thường nhếch miệng lên, ánh mắt giống như chém xéo, mặt mày hớn hở, toát lên vẻ nhanh nhẹn sáng sủa, nhìn rất đáng yêu.
Cố Tuấn Nghiêu đột nhiên sững sờ, nhưng rất nhanh lại trầm thấp cười nói: “Nói chính xác, anh đúng là đang ngấp nghé nhà của em đấy.”
Anh thản nhiên thừa nhận khiến Mộc Cận hơi ngẩn ra, chớp mắt nhìn anh rồi lại nhìn xuống chân mình.
Cố Tuấn Nghiêu vẫn đang nâng chân cô, lòng bàn tay mềm mại, ngón tay vì vừa dính nước lạnh mà hơi buốt, bỗng khiến chân tay Mộc Cận trở nên luống cuống.
Cô ngọ nguậy rút chân ra khỏi tay Cố Tuấn Nghiêu, cúi xuống cầm chiếc khăn quấn trên cổ chân mình, nhìn anh nhếch nhếch miệng: “Nhà này em cũng ở có một mình. Anh mua cái gì đấy, mau mang ra đây xem nào, em sắp đói chết rồi.”
Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng: “Không phải em ngại anh kéo tay em… Chỉ là…”
Cố Tuấn Nghiêu vẫn chỉ nhíu mày không nói gì.
Mộc Cận hạ quyết tâm, vừa nhắm mắt vừa nghiêm mặt nói với anh: “Em cho anh biết, Cố Tuấn Nghiêu, bây giờ hai chúng ta cũng không còn là những đứa trẻ nghịch ngợm năm đó nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, anh cũng nên biết chứ?”
Sau đó Mộc Cận cảm thấy trên mặt mát lạnh.
Cô vừa mở mắt, thấy Cố Tuấn Nghiêu đang chậm rãi đứng thẳng người dậy sau khi đặt một nụ hôn trên má cô, nét mặt mang theo ý cười: “Anh không biết.”
Mộc Cận bất chấp mặt đỏ tim đập, giơ cái chân vẫn còn tốt lên đạp tới: “Ăn đậu hủ của em!”
Cố Tuấn Nghiêu nhẹ nhàng né ra, trong giọng nói chứa cả niềm vui: “Anh đi tìm ít đồ cho em ăn, ăn xong rồi đưa em đi bệnh viện một chuyến.”
***
Có chuyện lớn rồi.
Mộc Cận ngồi trên sô-pha với dáng vẻ kì lạ, nhớ lại nụ hôn trên má cô ban nãy của Cố Tuấn Nghiêu.
Nếu như lần trước, anh nói anh chính là con cá đang chờ đợi cô thả cần câu thì còn có thể xem là nói đùa, nhưng lần này chắc chắn không thể là đùa giỡn. Mộc Cận lo sợ nghĩ, rõ ràng Cố Tuấn Nghiêu cũng là người rất thân thiết với cô, vấn đề này thật đúng là vấn đề lớn.
Nhưng năm đó, chính cô hi vọng được anh chủ động hôn, anh lại chỉ xoa xoa đầu cô. Bây giờ anh thật sự tiếp cận thì cô lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Mộc Cận thấy rối bời, đang nghĩ ngợi lung tung thì Cố Tuấn Nghiêu mang tới cho cô một hộp sữa tươi: “Anh mua toàn đồ ăn vặt thôi, em uống tạm cái này rồi anh đưa đi ăn cơm.”
Vì thế Mộc Cận trong lòng vẫn đang ngổn ngang suy nghĩ (*) nhưng vẫn ngoan ngoãn uống sữa.
(*) nguyên văn là “tâm hoài quỷ thai”
Thấy cô đặt chiếc hộp rỗng xuống bàn uống nước, Cố Tuấn Nghiêu liền đứng dậy hất cằm ra phía cửa: “Đi thôi.”
Mộc Cận còn đang lề mề, Cố Tuấn Nghiêu đã quay lưng ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng nói trầm thấp mà êm tai: “Lên đi, anh cõng em.”
Mộc Cận ngây ngốc không nhúc nhích.
Cố Tuấn Nghiêu xoay người lại nhìn cô, lông mày nhíu lại: “Lại sao nữa? Đừng lề mề, không đi không được đâu.”
Mộc Cận cắn môi, giang hai tay ôm cổ anh, nằm úp sấp trên lưng anh.
Tấm lưng của Cố Tuấn Nghiêu vẫn giống như ngày trước, đối với cô mà nói, vĩnh viễn rộng như thế, vững chắc như thế, cảm giác an toàn như thế. Hai mắt cô cay cay, nước mắt thoáng cái đã chảy ra, thấm vào áo khoác của Cố Tuấn Nghiêu.
Mộc Cận sợ bị anh phát hiện, vội vàng lấy tay lau. Nhưng cô càng lau, nước mắt lại càng nhiều, còn nhiều hơn cả lúc trước khóc vì đau chân, rất nhanh đã thấm đẫm cả một mảng trên áo vest của Cố Tuấn Nghiêu.
Dường như Cố Tuấn Nghiêu không biết gì cả, anh ngồi xổm cả người xuống để Mộc Cận cầm lấy chìa khóa, sau đó đưa tay đẩy cửa.
Không ngờ ngoài cửa có người đang đứng, tay giơ lên hình như đang định ấn chuông, vừa nhìn thấy Cố Tuấn Nghiêu cõng trên lưng là Mộc Cận mặt mũi nhạt nhòa nước mắt, cánh tay người đó chợt cứng đờ giữa không trung.
Trong đầu Mộc Cận cũng nổ ầm một tiếng.
Khuôn mặt Bạc Tam tối sầm không nhìn rõ, vừa trông thấy Mộc Cận cùng Cố Tuấn Nghiêu, anh đã quay đầu bỏ đi, Mộc Cận gọi thế nào bước chân đó cũng không dừng lại.
Mộc Cận sốt ruột, đập đập vào vai Cố Tuấn Nghiêu muốn nhảy xuống đất, lại bị hai cánh tay anh siết chặt lấy không buông, cô trơ mắt nhìn Bạc Tam bước vào thang máy, cửa khép lại.
Mộc Cận vội bấu vào Cố Tuấn Nghiêu: “Thả em xuống! Thả em xuống nhanh lên! Anh giúp em bắt anh ta trở lại đây, được không? Em xin anh đấy Cố Tuấn Nghiêu, có được không?”
Cố Tuấn Nghiêu cõng cô trên lưng, quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẻ mặt lại là sự kiên quyết hiếm thấy: “Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện trước.”
Mộc Cận đánh anh: “Chỉ là đau chân, một lúc cũng không thể chết ngay được? Anh mau thả em xuống! Anh không đi thì em tự đi!”
Cố Tuấn Nghiêu để mặc Mộc Cận đánh mình, từng bước đi đến thang máy, vươn tay ấn nút.
Mộc Cận đánh anh cũng mệt mỏi, thấy không còn hi vọng đuổi theo kịp Bạc Tam nên dần dần ngừng tay, nằm soài trên lưng Cố Tuấn Nghiêu lầm bầm: “Cố Tuấn Nghiêu, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?”
Cố Tuấn Nghiêu nhàn nhạt nói: “Anh mà thả em xuống, chắc chắn em sẽ không chịu đứng yên đó chờ anh bắt Bạc Tam về cho em, chẳng may lại trẹo chân nữa thì làm thế nào?”
Mộc Cận để mặc anh nói, vẫn chỉ khẽ trề môi: “Tuy là em muốn để anh ta ghen, nhưng nhỡ anh ta tức giận thật, không quan tâm đến em nữa thì phải làm sao?”
Cô dán mặt trên lưng Cố Tuấn Nghiêu, không nói ra lời nhưng trong đầu đầy những suy nghĩ: khiến Bạc Tam ghen không phải là một mưu kế đã xác định rồi sao, tuy tình huống xảy ra không hề nghĩ tới nhưng tốt xấu gì kết quả vẫn giống nhau đến kì diệu, nhưng nhìn thấy biểu hiện của anh khó chịu như thế, cô lại chỉ muốn vừa rồi tàng hình đi cho xong?
Vì thế lúc ăn cơm Mộc Cận cũng không tập trung, lúc khám bệnh cũng lơ đễnh, thậm chí cũng không chú ý bác sĩ nói là không cần phải tiêm.
Đoán chừng nếu thật sự phải tiêm thì cô cũng vẫn như người mất hồn, phiêu diêu lơ đãng ở nơi nào đó chưa về.
***
Như vậy cũng tốt, vốn định lợi dụng Cố Tuấn Nghiêu mà cô vẫn không nỡ ra tay, bây giờ đúng là ông trời sợ cô không đủ can đảm nên mới sắp xếp một vở kịch sinh động như vậy.
Mộc Cận nằm trên giường nhà mình nhíu mày nghĩ ngợi.
Cố Tuấn Nghiêu đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô nói: “Anh ngủ ở ghế sô-pha.”
Mộc Cận vẫn nằm sấp không nói gì.
Cố Tuấn Nghiêu nói: “Ngày mai anh cho em đi nhờ, em cứ ngủ đi.”
Mộc Cận vẫn nằm sấp không đáp lại.
Cố Tuấn Nghiêu lại nói tiếp: “Tiểu Cận, anh bảo em đã yêu anh ta, em còn cứng đầu. Nhìn em bây giờ xem…”
Mộc Cận ở trên giường bất ngờ lật người lại khiến cho chân đau nhói, nhưng giọng lại không hề yếu ớt, ngực cũng phập phồng dữ dội: “Em không yêu anh ta, ai nói em yêu anh ta? Đầu óc em bị người ta gõ đến tàn tạ hay là bị bắn nổ tung rồi hay sao mà đi yêu anh ta chứ? Em cho anh biết Cố Tuấn Nghiêu, em chẳng qua chỉ không phục, em chỉ không chịu được anh ta muốn đến thì đến muốn đi thì đi, nói quan tâm là quan tâm không quan tâm là không quan tâm! Năm đó anh giống như vậy, lẽ nào bây giờ em còn muốn lặp lại một lần nữa! Sẽ không!”
Cố Tuấn Nghiêu ngây người một lúc, trên mặt hầu như không lộ ra cảm xúc gì, cuối cùng anh nhìn Mộc Cận trên giường hai mắt đã hồng hồng, khẽ thở dài: “Không yêu thì không yêu, Tiểu Cận, em đừng khóc. Tùy em muốn làm gì cũng được, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, hôm khác anh sẽ tạo cơ hội đền bù cho hai người, được chưa?”
Giọng nói anh có vẻ mệt mỏi, cả người cũng tựa trên khung cửa như không còn chút sức lực. Mộc Cận bỗng cảm thấy hơi có lỗi, giọng nói cũng nhỏ đi: “Cố Tuấn Nghiêu, xin lỗi anh.”
Cố Tuấn Nghiêu khẽ nở nụ cười: “Không sao. Những chuyện nhỏ này, trước mặt người khác thì cười nói, còn chuyện buồn thì đem giấu ở trong lòng. Anh hiểu mà.”
Mộc Cận cũng cười nhẹ nhàng: “Không lẽ em thật sự khó chịu như vậy sao?”
Cố Tuấn Nghiêu đi vào trong phòng, vuốt vuốt tóc Mộc Cận, trên mặt là nụ cười: “Đi ngủ sớm một chút. Ban đêm cẩn thận, đừng để đụng vào chân mình.”
Mộc Cận gật gật đầu, cũng cười với anh: “Cố Tuấn Nghiêu, em cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều. Trước kia ngày nào cũng bắt nạt em, còn lấy đó làm niềm vui, giờ bốn năm không gặp, anh lại có thể dịu dàng như vậy. Chậc chậc.”
Cố Tuấn Nghiêu vỗ nhẹ một cái trên đầu Mộc Cận: “Sao em không nhớ những điểm tốt của anh. Chuyện xấu em làm với anh còn ít hả? Hầu như toàn là anh giúp em đối phó, làm anh cũng không ít lần bị mẹ cho ăn đòn.”
Mộc Cận hiểu ra lại gật đầu: “Cũng đúng.”
Cố Tuấn Nghiêu mỉm cười: “Ngủ đi, anh ra ngoài.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Lúc đi tới cửa, anh xoay người lại, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu có một ngày em ở bên Bạc Tam phải chịu oan ức, đừng quên còn có anh.”
Mộc Cận ngồi trên giường mỉm cười: “Được. Em vẫn chưa quen sống ở Bắc Kinh này, người có thể dựa vào cũng chỉ có mình anh, không tìm anh thì tìm ai đây? Chỉ sợ đến lúc đó anh thấy em ngứa mắt, đuổi đi còn không kịp.”
“Nhóc con đừng nói mò.” Cố Tuấn Nghiêu nhíu mày, như nghĩ đến điều gì đó lại cười, nét mặt có vẻ sáng lên, “Anh hi vọng sẽ không có lúc đó, nếu chẳng may có thật, em đến làm cô bảo mẫu nhỏ cho anh, hằng ngày giúp anh nấu cơm, rửa bát, lau bàn.”
Mộc Cận bĩu môi: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
Cố Tuấn Nghiêu cười trầm thấp: “Đúng vậy, anh nghĩ là rất hay.”