Hoa Tường Vy Mùa Hạ

Chương 39: 39 Chương 38


Những gương mặt xa lạ lướt qua xung quanh tôi như những hồn ma, hay chính tôi là một bóng ma ở giữa họ.

Tôi không biết mình lên xe lúc nào, và con đường dọc bờ biển mà chúng tôi hay đi cũng trở nên khác lạ.

Giấy vàng trải khắp nơi như những bông hoa, dập nát dưới cơn mưa lạnh lùng.

Bầu trời xám ngắt, màn mưa trắng xóa, hàng cây bên đường đổ rạp, còn gió thì như những lưỡi dao không ngừng cắt vào trái tim tôi.
Những hạt mưa nặng trĩu vẫn cứ rơi xuống không ngừng nghỉ.

Cái cây nhiều lá nhất cũng bắt đầu trơ trụi, khiến cho lũ chim không còn chỗ nào để trú ẩn.

Có lẽ lũ chim chết hết rồi, hoặc chúng đã hóa thành những con quạ bay lòng vòng trên đầu tôi.

Tôi như một bóng ma lướt đi trong khu nghĩa trang âm u lạnh lẽo, giữa rừng bia mộ đang giương những chiếc móng vuốt ra cào xé lấy bất cứ thứ gì tới gần chúng.

Dưới chân tôi, mặt đất nhão nhoẹt, sền sệt và đen đặc, như một đầm lầy rộng lớn vô tận, sẵn sàng nuốt chửng những sinh linh không thuộc về bóng tối.

Có thứ gì đó không ngừng đu bám vào chân tôi, muốn kéo tôi vào thế giới của chúng.

Tôi đứng đó, cả cơ thể như đang chìm vào trong lòng đất, nhìn mọi người đặt trái tim tôi vào trong một hố sâu thăm thẳm.

Những cánh hoa được thả xuống, ngay tức khắc bị đám bùn lầy tiêu hóa đi, và tôi cũng đặt vào đó một nhành hoa sứ trắng.
"Ngủ ngon, nữ hoàng của anh!".
Sau đám tang, cô Hà đưa cho tôi một cái hộp nhỏ vuông vức màu hồng, bên trên là đôi chim câu trắng đang ngậm một mẩu giấy nhỏ có ghi hai chữ: "Gửi Thiên".

Chiếc hộp đã bị khóa, bởi một chiếc ổ khóa nhỏ bằng bạc.

Tôi nhìn những hoa văn trên ổ khóa, tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống và mở chiếc hộp ấy ra.

Chẳng có gì ngoài một tờ giấy trắng, với những nét chữ run run ở trên.

Thiên yêu mến của em,
Cảm ơn anh vì đã bên em trong những tháng ngày đã qua.

Với em, đó là những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời này, và em biết rằng mình sẽ không bao giờ có được những điều tuyệt vời như vậy nữa.

Có thứ gì đó trong em đã tan vỡ, nhưng em lại không biết nó là gì.

Xung quanh em có rất nhiều mảnh vụn, và em chẳng thể nào kết nối chúng lại với nhau được.

Mỗi khi em cố làm điều đó, những vết xước lại xuất hiện trong tâm hồn em.
Em biết anh đã rất cố gắng để xoa dịu nỗi đau ấy, nhưng nhìn anh phải sống trong lo lắng bên cạnh em từng ngày, em cảm thấy mình có lỗi rất nhiều.

Mỗi buổi sáng thức dậy, em vẫn luôn soi gương và tự hỏi: "Mình có xứng với anh không?".

Và lần nào cũng vậy, gương mặt phía đối diện em trả lời rằng: "Không!".

Lúc đó, em biết rằng mình phải ra đi.
Em đã đốt hết tất cả những kỷ niệm về anh trong chiếc hộp này rồi, những thứ mà em trân trọng hơn cả mạng sống của mình.

Chỉ có như vậy, em mới đủ quyết tâm để rời xa anh được.

Em xin lỗi vì đã đường đột, nhưng em không còn cách nào khác.

Nếu em nói cho anh biết, làm sao anh để em đi được chứ, đúng không? Em cũng xin lỗi vì không thể trao cho anh được một cơ thể và tâm hồn còn nguyên vẹn, nhưng đó là tất cả những gì em có.
Anh là người tốt nhất trên thế gian này, vậy nên sẽ có một người con gái tốt hơn em yêu anh.

Một người nguyên vẹn hơn em, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Anh đã hứa với em rồi, anh phải sống tốt, phải luôn vui vẻ, không được nuốt lời đâu đấy.

Hãy quên em đi và tiếp tục hướng về phía trước, anh sẽ sớm tìm được con đường của mình thôi.


Nếu như anh không tìm được, thời gian sẽ thay em giúp anh làm việc đó.

Hãy kiên nhẫn với chính anh, như anh đã từng kiên nhẫn với em.
Em phải đi đây.
Tạm biệt.​
Cầm bức thư trên tay, tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, cho tới khi mặt trời không còn cho tôi ánh sáng để đọc nữa.

Tôi gấp bức thư lại trước khi giọt nước mắt của mình kịp làm ướt nó.

Nhìn về phía cây đàn bên cửa sổ, tôi nghe thấy những giai điệu tươi đẹp của em đang vang lên trong gió.

Tiến về nơi em đã từng ngồi và đánh lên từng bản nhạc của mình, tôi chạm tay vào những phím đàn lạnh lẽo như được khắc từ một tảng băng.

Nốt nhạc trầm nhất vang lên, như một dấu chấm hết cho bản nhạc của em và tôi.
Thế giới của tôi đã tan vỡ.

Tôi không còn biết một ngày bắt đầu như thế nào và kết thúc ra sao.

Tôi nằm giữa căn gác của mình, đưa ánh mắt vào những cái lỗ nhỏ trên mái nhà.

Những hạt mưa rơi xuống, vỡ tan, những mảnh vụn bay lên khắp nơi.

Những tia nắng nhạt màu chảy xuyên qua, giống như dòng chảy của chiếc đồng hồ cát.

Dường như đó là thứ duy nhất giúp tôi có thể nhận biết rằng mình đang làm gì đó.

Tôi tưởng mình đang suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng lại giống như không suy nghĩ gì cả.


Những dòng suy nghĩ của tôi chỉ là một mớ hỗn độn, không đầu, không cuối..
Mưa vẫn rơi, rơi mãi ở ngoài hiên
Lòng muộn phiền, một mình nơi gác vắng
Nhìn những hạt mưa rơi, sao trĩu nặng
Rơi làm gì, rơi xuống rồi vỡ tan?
Gió vi vu, lùa khe cửa thở than
Kẻ mơ màng ngỡ ai về trước ngõ
Vội chạy ra giữa trời đầy mưa gió
Nhưng nào có thấy được dáng người xưa.
Anh chết lặng cõi lòng dưới cơn mưa
Mặc con tim run lên vì buốt giá
Anh vẫn đứng mà hồn như gục ngã
Nước mắt tràn rồi chảy ngược vào trong.
Anh nhìn lên, vào giữa khoảng trời không
Gọi tên em, mà em nào nghe thấu
Những kỷ niệm ngày nào ta yêu dấu
Sao em nỡ mang theo gió bay đi?​
..

Cơ thể và tâm trí tôi chẳng còn chung một khối.

Chúng như hai mảnh nam châm vỡ, càng cố ghép lại như cũ thì chúng càng đẩy nhau ra.

Cơ thể tôi bắt đầu hoạt động như một loại máy móc được lập trình sẵn: Ăn, ngủ, đến trường, những việc cần làm để tiếp tục tồn tại.

Còn tâm trí tôi thì lang thang ở một miền hư vô nào đó, không tìm thấy lối về.

Thời gian của tôi dường như chậm lại, những khung cảnh xung quanh tôi lướt qua như một cuốn sách bị bẻ cong, rồi được thả ra cho từng trang sách chạy đi.

Và khi tôi cố gắng nhìn vào một thứ gì đó, dù là một cảnh vật hay một con người, thì nó chỉ là một vệt đen vụt qua trước mắt.
Tôi thức trắng trong nhiều đêm liền, và chỉ ngủ khi không còn đủ sức lực để mở đôi mi mắt ra được nữa.

Mỗi khi nhắm đôi mắt của mình, tôi lại nhìn thấy một nụ cười hay mái tóc xõa ngang lưng quen thuộc.

Trong phòng khách, dưới phòng ăn, trên những bậc thang, bên cạnh cây đàn, trên bãi cát, giữa những con sóng..


Tôi cảm nhận được những nụ hôn đắm đuối của mình, trong cơn say, dưới mái hiên, trên cây cầu, giữa những hạt mưa lạnh giá..

Tôi thấy mình trong một căn phòng ấm áp, ôm lấy một cơ thể trần truồng và run rẩy theo từng tiếng mưa rơi.

Và sau khi tuôn tràn từ những cảm xúc chân thật trong giấc mơ của mình, tôi mở to đôi mắt, nằm bất động, nhìn lên mái nhà.

Tôi không biết mình đang cười hay đang khóc, đang sung sướng hay đau khổ nữa.

Trống rỗng.

Mọi thứ xung quanh tôi, và cả bên trong tôi đều trống rỗng.

Tôi ngồi dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, và một cơn gió nhẹ lướt qua cũng làm tôi rợn tóc gáy.

Cảm giác ớn lạnh bao trùm khắp cơ thể, tôi nấc lên từng tiếng và ôm lấy gương mặt vừa khóc vừa cười của mình.
Ba mẹ tôi, dù không nói ra, nhưng tôi biết họ đang lo lắng.

Tôi cho rằng những người thân thiết sẽ là nơi giúp tôi vượt qua được vùng cảm xúc hỗn độn mà tôi đang lạc vào, nhưng không phải.

Mọi người càng cố làm cho tôi cười, mỗi nụ cười của tôi lại càng trở thành một thứ áp lực vô hình, cứ dần dần đè nặng lên ngực khiến tôi không thể nào thở nổi.

Mọi hình ảnh trước mắt tôi trở nên mơ hồ, và mọi âm thanh giống như được phát ra từ một chiếc loa bị méo tiếng.

Tôi tự hỏi liệu rằng đây có phải là một giấc mơ, giống như những giấc mơ trước đó tôi đã gặp.

Tôi chỉ cần không còn tồn tại ở đây nữa thì sẽ tỉnh giấc.

Ý nghĩ đó mỗi lúc một lớn lên, nhanh hơn cả cái cách mà con sóng vỡ tan thành bọt nước.

Nhưng khi tôi đang chìm sâu vào trong giấc mộng của mình, một âm thanh quen thuộc đã kéo tôi trở lại.

Nó như một vầng sáng, không chói lóa như ánh mặt trời mà chỉ là một ngọn nến nhỏ, nhưng là một ngọn nến giữa bóng đêm mù mịt.

Chút ánh sáng nhỏ nhoi ấy đủ để soi cho tôi nhìn thấy được một vài thứ xung quanh mình..