Tiêu Tử Đằng yên lặng nhìn Tử Nhiên thình lình xuất hiện trước mặt. Gương mặt vẫn không có chút cảm xúc nào. Cậu ta gập sách lại rồi từ từ ngồi dịch qua một bên ý là nhường chỗ ngồi cho hắn. Tử Nhiên mặt vẫn giữ nét cười cũng chậm rãi ngồi xuống.
- Cậu muốn khất nợ à?- Tử Nhiên nhìn cậu ta nói, trong giọng không kìm được sự vui sướng.
Trước đó, trong hội trường, hắn đã nhìn thấy cậu nhưng phút chốc đã mất tăm trong đám học sinh. Sau khi tìm được thông tin của cậu, hắn biết cậu từng gặp tai nạn, ảnh hưởng đến trí nhớ và hệ thần kinh. Lúc ấy, hắn băn khoăn nên làm thế nào để tiếp xúc với cậu, phải đặt mối quan hệ trước rồi mới tính đến chuyện giúp cậu lấy lại kí ức hay chữa bệnh. Hắn đang bí bách thì Bạch Ly cho hắn một cánh cửa thoát hiểm.
Khi buổi khai mạc chưa diễn ra, hắn cùng các nhà tài trợ ở trong phòng nghỉ, Bạch Ly vội vã chạy vào tìm hắn( Điều này làm hắn cảm giác được mùi giấm chua đâu đó). Cậu ta cho hắn xem tin nhắn của Tử Đằng sau đó còn ca cho hắn một bài về lòng thương người. Nội dung tin nhắn như sau: “Giúp mình nhắn lại với người tên Thiệu Tử Nhiên rằng: xin lỗi, tôi hiện không có tiền, xin được khất nợ một thời gian”. Theo thông tin hắn biết, cậu bị tai nạn, ông cậu, người thân duy nhất của cậu, đã vay nợ khắp nơi để cứu chữa, sau đó không lâu ông qua đời, cậu ta phải gánh khoản nợ này. Thông tin các chủ nợ hắn đã có nên hắn ra tay trả nợ hết cho cậu cư nhiên trở thành chủ nợ duy nhất của cậu. Bạch Ly gặp hắn tha thiết cầu xin cho người bạn thân, dùng đủ loại đáng thương, nũng nịu, tha thiết, bộc lộ muôn phần dễ thương. Hắn có thể thấy đằng sau vẻ mặt vô cảm của Mộc Từ có bao nhiêu phần tức tối. Điều ấy làm hắn rất khoái trá. Nhưng vì thương xót cho cái mông nhỏ của Bạch Ly nên hắn đành khẳng định không có ý định đòi nợ Tử Đằng mà hắn cũng không định đòi nợ thật. Ngần ấy tiền với người như hắn không coi là tiền. Nhưng quả là cơ hội trời cho.
Trở về thực tại, nhìn gương mặt mà hắn luôn nhớ mong trước mắt, trong lòng vừa vui mừng lại có điểm đau xót khó nói. Tử Đằng thấy chủ nợ hỏi, bèn lấy lấy điện thoại viết dòng tin rồi đưa cho hắn xem.
“Vì sao anh lại trả nợ cho tôi?”
- Tôi rất có hứng thú chơi đùa với những con người khốn đốn như cậu- Dùng giọng điệu vô sỉ nhất có thể, xây dựng hình tượng như vậy không tốt lắm thì phải nhưng Tử Đằng hoàn toàn không có biểu cảm gì trước lời nói của hắn.
“Tôi hiện không có tiền, đợi một tháng nữa tôi sẽ cố gắng trả một phần cho anh”
- Tôi không thích đợi như vậy, nếu thế thì tôi sẽ tính lãi nhé! Coi như làm động lực cho cậu cũng để tôi bớt bực bội vì con nợ trả tiền trễ, sao nào?- Hình như nói như vậy không hay lắm.
Lúc này cậu ta cau mày một cái, cũng không biểu hiện gì thêm.
“Lãi suất trước tôi vẫn chưa trả hết. Anh cũng thấy đó, tôi hiện chỉ là sinh viên, không có công việc ổn định, không có cách nào trả hết cả gốc lẫn lãi cho anh được, mong anh hiểu cho, cuối tháng tôi sẽ cố trả hết nợ”
- Tiền đẻ ra tiền, người học kinh tế như cậu hẳn phải biết quan điểm của doanh nhân như tôi.- Tử Nhiên khẽ cười. Như thế có ép người quá không nhỉ? Ngộ nhỡ em ấy lại bần cùng bất đắc dĩ phạm pháp để trả nợ thì sao. Với kinh nghiệm thăm dò lòng người bồi dưỡng từ giới thương trường, hắn thấy được có vẻ mệt mỏi và hoảng loạn của con người bình tĩnh trước mặt.
“Tôi học công nghệ không biết quan điểm của giới thương nhân, chỉ mong anh nghĩ cho hoàn cảnh của tôi” Dường như không biết viết gì thêm, cậu ngồi ngần ngơ một lúc mới đưa cho hắn. Hắn đọc xong khẽ cười.
- Vậy tôi sẽ tính lãi thấp cho cậu, cậu có thể từ từ trả. Tôi cũng rất nhân từ, thỉnh thoảng sẽ cho cậu việc làm để trừ giảm nợ được không?- Nghe giống như ép buộc người ta phạm pháp nhỉ? Hắn không biết vì sao mình lại nói mấy lời tâm thần này. Đúng là ngu mà. Tử Nhiên trong thầm chửi rửa cái miệng tâm thần của mình nhưng ngoài mặt vẫn cười rất tự tin – Trốn học không tốt đâu. Mau đi theo tôi. Còn đây là số của tôi, gọi khi cần.
Tự nhiên ấn số rồi kéo con người đang ngơ ngẩn kia về hội trường. Tuy vẻ ngoài rất vui và tự tin nhưng trong thâm tâm hắn thầm phỉ nhổ chình mình. Sao cảm giác mình tâm thần quá. Tử Đằng yên lặng để hắn kéo thẩm tự hỏi con người này có phải thiếu dây thần kinh nào không sao có thể nói mấy câu tâm thần như vậy…