Hoa Tử Đằng nở vào mùa thu

Chương 13: Những ngày cuối

Sáng hôm sau, Tử Đằng dậy sớm nấu cơm, Tử Nhiên cũng dậy sớm phụ giúp. Tối hôm qua trải lòng với nhau nên hôm nay cả hai tự nhiên hơn. Tử Nhiên không thể tự chủ được ánh mắt cứ hướng lên cậu. Hắn cảm thấy… hình như… bản thân có xao động. Hồi còn cấp ba, hắn trải qua đủ loại mối tình nhưng chẳng có cuộc tình nào nghiêm túc nhưng lần này hắn cảm giác khang khác. Nhìn dáng người nhỏ nhỏ, gương mặt đáng yêu thật giống một con búp bê xinh đẹp. Hắn đột nhiên muốn sờ sờ cái má trắng trẻo, mềm mềm kia. Hắn bỗng thấy mình hơi biến thái.
Vì là cậu ấm chính hiệu nên đương nhiên bếp núc là gì, hắn không biết. Hắn quay qua quay lại chỉ biết đứng rửa rau nhìn con người kia tất bật nấu cơm. Hắn không biết vì sao lòng có cảm giác ấm kì lạ, cảm giác như….cảm giác như…gia đình. Tử Đằng nấu cơm cứ cảm thấy sau gáy lành lạnh, nhìn nhìn con người kia cứ cười ngu ra không hiểu đang nghĩ gì.
Sau bữa cơm, Tử Đằng đi học, cậu học ở một trường cấp ba dàng cho học sinh ở khu ổ chuột, một ngôi trường do quỹ từ thiện xây nên. Đó là một ngôi trường tồi tệ nhất mà hắn thấy. Vì học sinh là những đứa trẻ sống ở một nơi ăn còn không đủ, sao còn nghĩ đến chuyện tương lai nên đa số học hành không ra gì hơn nữa nhiều thành phần hay cúp học. Cha mẹ ở đây cũng ít ai nghĩ tiến bộ, họ cảm thấy việc ở nhà đi làm có ích hơn là học nên nhiều người không cho con em đến trường. Trường lớp ở đây không to lớn, khang trang nhưng vẫn ra dáng một ngôi trường, chỉ là lớp không quá 10 người, giáo viên đến dạy cũng không mấy tích cực. Quả thực là một tình trạng tồi tệ.
Trong nhà còn lại hai người, hắn bồi ông nói chuyện. Ông tuy hay ho, cơ thể ốm đau nhưng vẫn muốn ngồi nói chuyện. Ông kể cho hắn nghe nhiều chuyện về cuộc đời ông, về những gì ông đã trải qua. Ông cũng là trẻ mồ côi, lớn lên lập gia đình, vợ mãi mới có một mụn con. Khi ấy hạn hán, đói kém, đứa con nhỏ không có tiền chữa bệnh mà mất, vợ cũng bị bệnh nặng, nhà vốn đã nghèo giờ thêm túng quẫn. Sau bà qua đời, ông sống một mình, làm lụng vất vả ở nơi này, ông vô tình gặp được Tử Đằng, từ ấy hai người sống nương tự vào nhau. Tuy trải qua bao sóng gió dường như ông không thấy gì là tuyệt vọng. Ông kể cho hắn nghe ước mơ của ông, về những gì ông trân trọng nhất cuộc đời này.
- Bà ấy từng một lần thấy hoa tử đằng, bà ấy đã rất thích. Ông từng hứa với bà sau này sẽ tổ chức cho bà một lễ cưới ở vườn hoa tử đằng. Chỉ là đời này ông vẫn thiếu bà ấy một lễ cưới. Trước khi bà ấy nhắm mắt, ông hứa kiếp sau tìm bà ấy và cho bà ấy một gia đình hạnh phúc- Ông kể với một nụ cười hoài niệm, hắn nhận ra điểm chua sót trong nụ cười kia.
Ông đặt tay lên vai hắn, khuyên nhủ:
- Cháu còn trẻ, có gia đình thì phải biết quý trọng, cháu đã thấy đấy, cháu may mắn hơn bất kì ai ở đây, đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội và nên nhớ đừng bỏ lỡ tình yêu của mình. Còn trẻ thì phải trải nghiệm, làm hết sức mình sau này nhìn lại mới có thứ mà dạy con cháu- Ông khẽ thở dài- Ông lo bây giờ chỉ còn mình Tử Đằng nhưng ông tin nó sẽ có tương lai tốt hơn.
Hắn gật gù nghe. Hắn cũng tin bản thân cậu sẽ có tương lai tốt hơn và hắn không muốn bỏ lỡ cậu. Phải, hắn biết bản thân có tương lai phía trước, hắn không thể cứ bướng bỉnh dậm chân tại chỗ được. Hắn phải thay đổi, như thế có thể cùng cậu chăm sóc ông cũng có thể thay ông bảo vệ cậu.
Hắn ở lại nhà Tử Đằng được 1 tuần, dưới sự thúc dục của cậu, hắn quyết về nhà xin lỗi cha. Lúc đưa hắn ra bến xe, cậu ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Muốn trả thù một ai đó thì phải sống tốt hơn họ. Vì những người căm ghét anh sẽ muốn đạp anh xuống, giày xéo anh. Nhưng khi anh có thể đứng lên và có cuộc sống còn tốt hơn họ thì sẽ khiến bọn họ sợ hãi, và chỉ khi anh mạnh hơn họ, anh mới có thể đẩy họ xuống…Chính vì thế đừng tự hủy hoại cuộc đời của mình vì thù hận.
Hắn bất ngờ khi nghe cậu nói, sắp chia tay rồi mà lại nói những lời như vậy, thực sự cậu coi hắn là trẻ con à. Hắn im lặng một lúc rồi hỏi:
- Cậu có nghĩ tôi là người tồi không?
- Con người lớn lên, hoàn cảnh khác nhau, bản lĩnh sẽ khác nhau, vì thế không thể thấu hiểu nhau được. Nhưng người luôn muốn hiểu được hoàn cảnh của người khác thì hẳn là người tốt- Tử Đằng chậm rãi trả lời, mắt nhìn thấy chiếc xe buýt đang đến- tạm biệt.
- Tạm biệt, tôi sẽ trở lại thăm cậu- Tử Nhiên xách ba lô lên nở nụ cười tạm biệt.
Chuyến xe khuất bóng sau ánh mặt trời đỏ rực của hoàng hôn, bên bến xe vẫn có một hình bóng nhỏ bé đứng nơi đó. Tạm biệt….hẹn gặp lại.