Hoa Tử Đằng nở vào mùa thu

Chương 1: Kẻ Thác Loạn

Tử Nhiên sảng khoái nhấp một ngụm rượu đỏ. Cái vị cay cay lôi quấn vị giác một cách mãnh liệt. Tiếng nhạc ồn ào và những thứ ánh sáng chớp nhoáng trong quán bar khiến hắn cảm thấy thoải mái. Bên cạnh hắn là hai cô em xinh đẹp với vẻ sexy quyến rũ đang cố tỏ ra nũng nịu mong muốn sự yêu thích của hắn. Hắn hưởng thụ như một ông hoàng.
- Hey, Tử Nhiên, gần đây không thấy bóng dáng cậu đâu rốt cuộc là đến nơi nào hưởng thụ vậy hả?- Cao Lãng, tên bạn thân chí cốt của hắn, vừa hỏi với giọng bỡn cợt vừa tiện tay lôi kéo một em chân dài vào lòng.
- Công việc bộn bề nào có thời gian rảnh như các người- Tử Nhiên đặt ly rượu xuống bình thản.
- Ô ồ, Thiệu thiếu gia đây cũng có lúc bận vì công việc sao? Là việc gì thế? Bận tìm em gái nào hay quán nào cho hợp thời tiết à?- Cố Tùng ngồi đối diện cười nói.
Hắn không nói gì chỉ đặt ly rượu xuống cười khinh bỉ cái suy nghĩ của tên bạn thân. Ở thành phố S xa hoa này, không ai không biết đến cái tên Thiệu Tử Nhiên. Không một quán bar có chút tăm tiếng nào ở thành phố S này mà không quen mặt hắn. Người từng lăn giường với hắn nhiều vô kể, nam nữ đều có nhưng chưa bao giờ nghe hắn đang hẹn hò với ai hay có gian tình với ai. Thỉnh thoảng trên vài bài báo, hắn được nêu gương như một biểu hiện của sự suy thoái của giới thanh niên nhưng Thiệu gia cũng không một lần tức tối với đứa con thác loạn. Vì hắn có tiền, có tài thì hắn chẳng sợ gì. Khả năng trong tình trường tỉ lệ thuận với tài năng trong giới thương trường. Trong tình hắn là bất bại thì trong kinh doanh hắn là người đứng trên đỉnh. Thậm chí, có vài nhà thượng lưu lấy hình mẫu của hắn ra mà răn dạy con cái noi theo.Nhưng dù danh tiếng tốt hay xấu thì ai ai cũng biết đến hắn với cái danh “Công tử thác loạn bậc nhất”.
- Nếu mà thế thì Tử Nhiên à, cậu có lỗi với anh em đấy. Còn không bồi tội đi- Cao Lãng cười cười hướng ly rượu về phía hắn.
- Chầu này tôi bao!- Hào phóng nói một câu, hắn uống cạn ly rượu, mỹ nữ ngồi bên liền õng ẹo rót thêm một ly. Vừa mới thoát khỏi cái mớ công việc bàn giấy hôm nay phải xả hơi cho thoải mái.
Ba người lại cụng ly uống vui vẻ. Cố Tùng ngà ngà say ngả người ra ghế đùa:
- Mà cũng lâu chưa thấy anh bạn Mộc Từ của chúng ta nhỉ? Người có gia đình hẳn phải khác.
- Chập! Dù hắn không có vợ thì có chết cũng không chui vào đây- Cao Lãng chẹp miệng nói.
Đám bạn thân của hắn gồm bốn người ngoài Cao Lãng và Cố Tùng ra thì còn Mộc Từ và Cao Thiên Nghi. Hai tên Cao Lãng và Cố Tùng là cạ cứng ăn chơi của hắn, Cao Thiên Nghi là em trai song sinh của Cao Lãng thuộc dạng người lười biếng, thích đóng cọc trong nhà, là dạng người mà hắn không lí giải nổi. Còn Mộc Từ lại là một người nghiêm túc, một dạng người công việc điển hình nhưng lại là người lấy vợ sớm nhất, vừa năm ngoái anh em ăn lễ vu quy của hắn ta, hắn công nhận “cô dâu” xinh đấy! Chỉ là ai cũng không thể hiểu nổi một con người tu chí theo con đường vì một tương lai tươi sáng mà bồi dưỡng bản thân lại là bạn thân của đám người tôn vinh cuộc sống thác loạn như hắn. Suy tư về tên bạn thân đứng đắn ấy hắn lại nhớ đến một người.
- Cố Tùng, cậu đã tìm ra người đó chưa?- Hắn hỏi có chút ngập ngừng.
Cố Tùng rít một hơi thuốc chậm rãi nói:
- Tôi đã vận toàn lực nhưng vẫn không thể được. Người cậu tìm đã cách đây 3 năm rồi, hình ảnh, thông tin cá nhân đều không có ngoài một cái tên Tử Đằng. Địa chỉ mà cậu đưa cho tôi sớm đã bị quy hoạch được hơn 2 năm rồi, tôi không tìm thêm được tung tích nào cả.
- Rốt cuộc con người Tử Đằng ấy là ai mà khiến cậu vất vả tìm kiếm như vậy?- Cao Lãng hỏi. Tử Nhiên đã tìm con người này 3 năm rồi, hắn lật tung cả biển người chỉ mong tìm được chút tin tức về con người này. Người này quan trọng đến mức nào?
Hắn không trả lời. Hắn bỗng thấy vị rượu này thật khó uống, mấy ánh đèn kia thật nhức mắt. Hắn tùy tiện kéo một em đào bên cạnh đứng lên cáo biệt đám bạn rồi đi. Một đêm nhục dục không khiến hắn thỏa mãn mà chỉ khiến hắn thêm khao khát nhớ về hình bóng đó. “Tử Đằng, tôi nhớ em”.