Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển

Chương 4

Editor: Cua🌷
_
Kỳ động dục của Ivan là khi nào thế?
Ta sẽ không tiến vào.”
_
“Ưm…” Ivan theo bản năng duỗi tay túm lấy cổ áo hắn, nhịn xuống cảm giác muốn đẩy ra hắn ra.
Động tác này tựa hồ như kích thích tới Dean, hắn liếm môi Ivan, sau đó duỗi đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong. Thời điểm nước bọt của cả hai tiếp xúc, pheromone phảng phất cũng sinh ra biến hóa.
Ivan không thể chịu được mà run rẩy, vòng tay hai lên cổ Dean. Cậu bị ảnh hưởng bởi bản năng của Omega, khát vọng khuất phục đối phương ngày càng lớn.
Dean trực tiếp bế cậu lên, đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Trong nháy mắt Ivan bỗng cảm thấy sợ hãi, cậu muốn đứng dậy nhưng lại bị Dean đè lại. Nụ hôn kịch liệt một lần nữa rơi xuống, mang theo ý nghĩa chiếm đoạt cùng xâm lược mạnh mẽ.
Toàn thân Ivan đều nóng lên, nơi nào được hắn chạm qua đều giống như bốc cháy. Khi bàn tay to lần xuống mơn trớn vòng eo, cách một lớp quần đụng vào vật giữa hai chân, thân thể Ivan bỗng căng thẳng, hai chân vội vã kẹp chặt: “Không…”
“Thả lỏng…” Dean không nóng lòng tiếp tục tấn công nữa, hắn hôn môi đối phương để trấn an cảm xúc, “Ta sẽ không tiến vào.”
Những lời này dường như có tác dụng, Ivan chậm rãi thả lỏng lại, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Dean. Những cái vuốt ve cùng với pheromone được Dean phóng ra khiến Ivan cảm thấy vô cùng thoải mái, cậu an tâm nhắm mắt lại, cảm giác buồn ngủ lại lần nữa ập đến. Cuối cùng cậu chậm rãi thiếp đi.
Dean nhìn Ivan đang yên lặng ngủ bên dưới thân mình, trong nháy mắt hoài nghi bản thân không có chút mị lực nào. Nhưng hắn chợt nhớ bác sĩ từng nói có thêm một ít thuốc ngủ trong thuốc ức chế, lại nhớ tới hôm nay cảm xúc của Ivan không mấy ổn định, vẫn nên ngủ giấc thật ngon thì hơn. Hắn cười lắc đầu, rất ra dáng một quý ông mà bước xuống giường, trước khi đi còn cẩn thận đắp cho đối phương một chiếc chăn.
Dean xoay người trở về phòng ngủ của mình tắm rửa, nhiệt độ của nước so với cơ thể hắn tựa hồ còn thấp hơn một chút. Hậu quả của việc tiêu sái rời đi chính là hắn phải tự giải quyết đồ vật phía dưới, ngâm ở trong nước lâu như vậy rồi nhưng vẫn cứng rắn. Hương vị pheromone của Ivan quả thực là hấp dẫn chết người, dù đã rời đi lâu như vậy nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ấy trên chóp mũi.
Lúc sau, lão quản gia mang quần áo đến cho hắn.
Dean không hề khách khí nói: “Lão già này, có phải ông cố ý tránh đi đúng không?”
Quản gia là người trực tiếp chăm sóc hắn, lý ra phải nên ở bên hắn như hình với bóng mới đúng. Cứ coi như thời điểm hắn ăn cơm cùng Ivan thì cũng không nên cách quá xa, nhưng khi hắn bế Ivan trở về phòng do bị ảnh hưởng bởi pheromone thì lại không thấy quản gia xuất hiện, rõ ràng là cố ý.
Quản gia nhìn hắn cười cười, đây là biểu hiện của ông khi muốn giả ngu: “Tôi sợ quấy rầy đến điện hạ.”
Dean cũng không phải có ý muốn trách cứ: “Ông nghĩ nhiều rồi.”
Quản gia nhắc nhở hắn: “Điện hạ, ngài không phải loại người sẽ vì đồng tình mà thỏa hiệp với người khác, càng sẽ không cho phép bất cứ ai uy hiếp mình. Nếu ngài thật sự không muốn, có rất nhiều cách để đuổi Ivan điện hạ đi mà không cần mạo hiểm giữ ngài ấy lại.”
Dean nhìn ông một cái, không nói gì.
Quản gia lại nói: “Sau khi kiểm tra đồ vật trên phi thuyền của điện hạ Ivan, tôi phát hiện trên thuyền không chỉ có đồ vật của ngài ấy, vốn dĩ có khoảng mười người đi theo nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình ngài ấy... Bên ngoài phi thuyền còn có dấu vết của lửa đạn gây ra.… Điều này có nghĩa là trên đường tới đây ngài ấy đã phải đối mặt với sự truy sát rất kịch liệt, người hộ tống cũng đã phải liều chết để bảo vệ Ivan điện hạ, dẫn ngài ấy trốn chạy khỏi kẻ thù…”
Cảnh tượng này phải tuyệt vọng thế nào chứ.
Con ngươi trong mắt Dean thoáng chốc đỏ lên, sau đó lại khôi phục như bình thường, hắn bình tĩnh nói: "Tình hình bên kia thế nào rồi?”
“Tôi đã phái người hỏi thăm theo lời của ngài, nghe nói Louis đã dẫn người tới tận nơi Ivan điện hạ rơi xuống để tìm kiếm. Chỉ sợ không sớm thì muộn… Hắn sẽ tìm tới nơi này.” Lão quản gia hiển nhiên rất xem thường loại người như Louis, ngay cả kính ngữ 'ngài' cũng không xưng.
Dean tính toán thời gian, nếu đối phương muốn tới đây tấn công nhanh nhất cũng phải mất khoảng hai tuần. Hắn suy tư một lúc, lại hỏi: “Bác sĩ nói thế nào, việc điều chế thuốc đã xong chưa?”
“Đã có chút tiến triển, nhưng cần thêm một ít thời gian.”
“Ừm.” Dean trầm mặc một hồi, lại hỏi một vấn đề hơi xấu hổ:“ Kỳ động dục của Ivan là khi nào thế?”
“Cái này…” Lão quản gia lộ ra biểu tình khó xử, “Ivan điện hạ không chịu nói."
Ivan ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, phát hiện sau lưng có chút ướt. Cậu lập tức ngồi dậy xoay người, quần áo vẫn còn nguyên, hình như Dean không có đụng vào cậu, vậy vì sao…
Một lát sau cậu mới biết nguyên nhân, đó là bởi vì pheromone của Dean đã tràn ngập mọi ngóc ngách trong căn phòng, không có cách nào xua đi được. Ivan lập tức xuống giường mở cửa sổ, muốn hương vị Alpha tản đi một chút, cậu còn phát hiện quần áo của mình dính đầy hương vị của Dean, vội vàng đi tắm rửa. Nhưng hình như không có tác dụng lắm.
Thế là không khí trong bữa sáng ngày hôm nay có chút xấu hổ.
Một thân Ivan mang theo mùi sữa tắm, cùng với mùi hương không thể che giấu… đó chính là pheromone của Dean. Những người hầu trong cung điện đều đã được đào tạo bài bản, mặc dù không trực tiếp nói ra nhưng bọn họ khẳng định là phát hiện được.
Ivan cứ cảm thấy mọi người đang nhìn cậu một cách thật vi diệu, ánh mắt này bao gồm cả Dean.
Ngày hôm nay Dean ngồi ở vị trí cách cậu xa hơn, hành vi này thiếu chút khiến cậu nghĩ rằng trên người mình có mùi gì lạ.
Nhưng e rằng ở đây không có ai mang tâm tình phức tạp như Dean, trên người Ivan có pheromone của hắn, điều này làm cho tinh thần Alpha cảm thấy vô cùng vui sướng. Không nhịn được muốn đến gần ngửi cho rõ hơn. Đây là hành động cực kì bình thường của những cặp đôi yêu nhau, nhưng vấn đề là bọn họ vẫn chưa làm gì cả. Vậy nên hiện tại hắn chỉ có thể nhẹ nhàng duy trì phong độ quý ông, nhịn xuống xúc động muốn tiến tới đánh dấu đối phương.
“Ngài là…… Đáp ứng em rồi đúng không?” Ivan đã từng trải qua nhiều hiểm cảnh, lá gan so với những Omega bình thường vẫn lớn hơn một chút. Ngày hôm qua cậu ngủ sớm quá, căn bản không nhớ gì hết, cậu không rõ liệu Dean có giữ lời hứa không, bởi bọn họ vẫn chưa thực sự làm gì.
Dean rốt cuộc cũng hiểu Ivan có bao nhiêu quyết tâm, lời hắn đã nói ra chắc chắn sẽ không thay đổi: “Đúng vậy, ta hứa với em.”
Hắn nhìn thấy hai mắt Ivan sáng rực lên, chỉ tiếc ánh sáng này xuất phát từ mục đích chính trị. Hắn chợt nhớ lại phản ứng khi hắn chạm vào Ivan hai lần trước, dường như cậu không quá tình nguyện.
“Vậy khi nào ngài…” Ivan giật giật khóe môi, như đang muốn đề cập đến một vấn đề khó mở miệng, hai bên tai khẽ phiếm hồng.
Dean lại cho rằng cậu muốn nói tới việc xuất binh viện trợ, ngắt lời nói: “Ta cần thu thập thêm một chút tư liệu, tỷ như cách phối trí chiến hạm của đế quốc Doss, em có thể cho ta biết được không?”
Ivan dừng một chút, nhắc tới chính sự, biểu tình của cậu liền nghiêm túc, lập tức nói: “Có thể.”