Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển

Chương 10

Editor: Cua🌷
_
Em ấy là Omega của ta.
"Không phải chuyện của em hay của ta, mà là chuyện của "chúng ta."
_
Dean bỗng nhiên dừng động tác, sắc đỏ trong ánh mắt không có dấu hiệu dịu xuống.
Ivan cũng nghe thấy, trong cơn sóng tình không nhịn được thở dốc: “Dean……”
“Không sao, ta đã sớm có phòng bị.” Dean dịu dàng trấn an cậu, cảm xúc của Omega trong kỳ động dục đặc biệt không ổn định. Một khi hắn nóng nảy, Ivan cũng phần nào chịu ảnh hưởng theo. Tuy rằng trong tình huống này phải dừng lại là rất khó khăn, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế, âm thầm vạch bút ghi thù trên người Louis: “Xin lỗi em, Ivan, có thể ta phải rời đi một lát…”
Trong mắt Ivan hiện rõ sự lo lắng, không hề có ý trách cứ Dean: “Anh đi đi.”
“Ta mặc quần áo cho em.”
Vài phút sau, Dean cùng quản gia tiến vào phòng hội nghị. Trên người hắn vẫn còn vương vấn hương vị tình dục, mấy vị đại thần lập tức hiểu rõ, nhưng khí vị của Omega này khá lạ, bọn họ chưa từng ngửi qua bao giờ, chắc chắn không phải người trong cung điện. Vài người nhìn thoáng qua nhau, lập tức hành lễ: “Xin lỗi điện hạ…”
Dean xua tay, tỏ vẻ không sao cả: “Nói chính sự đi.”
“Đế quốc Doss gần đây tung tin chỉnh đốn binh lực chỉ là cái cớ, bọn họ vẫn luôn âm thầm tìm kiếm hành tung của điện hạ Ivan…” Có một vị đại thần trong số đó vừa mở miệng lên tiếng, lời vừa thốt ra nháy mắt liền sáng tỏ. Khí vị này không thuộc về bất kì ai trong cung điện, vậy chỉ có thể là của điện hạ Ivan mà thôi.
Dean nói: “Tiếp tục.”
“Vâng. Trên thực tế, Louis chỉ phái tới binh sĩ tinh nhuệ, cũng không tiếc sử dụng đại lượng cơ giáp, hiện tại chiến hạm đang đậu ở bên ngoài biên giới Tinh Hải, họng súng hướng thẳng về phía chúng ta... "
“Đối phương có yêu cầu gì không?”
“Chúng muốn chúng ta giao Ivan điện hạ ra.”
Dean nhàn nhạt nói: “Vậy không còn gì để nói.”
“Nhưng mà, điện hạ……”
“Ta biết các vị đều có nghi vấn, việc này nói ra thì rất dài, nhưng thời gian cấp bách, ta sẽ nói ngắn gọn. Từ nhỏ ta và Ivan đã có hôn ước, hiện tại Louis đảo chính đoạt quyền, ta không thể không trợ giúp em ấy.” Dean không lấy lý do hòa thân mà dùng hôn ước từ nhỏ để tăng thêm sự thuyết phục.
“Như vậy có nghĩa, điện hạ Ivan là…”
“Em ấy chính xác là một Omega... là Omega của ta.” Ánh mắt Dean vô cùng kiên định nhìn về phía bọn họ, cả người tràn ngập khí thế vương giả, “Ta tin tưởng các vị đều đã nghe qua việc Quốc Vương Ode bị sát hại, tuy rằng đây là sự việc đau lòng của đế quốc khác, nhưng ta không thể vì trốn tránh chiến tranh mà chấp nhận việc làm này.”
Vài vị đại thần lại liếc nhìn nhau, tựa hồ có chung nhận thức: “Chúng thần nghe theo phân phó của điện hạ.”
Thời điểm Dean trở về phòng ngủ, Ivan lập tức đứng dậy từ trên giường: “Sao rồi anh?”
Dean tiến lên một bước ôm lấy cậu, nhiệt độ của người trong lòng nóng bừng. Hắn có chút áy náy vùi đầu vào hõm cổ Ivan: “Chiến hạm của Louis đang dừng ở bên ngoài phòng tuyến quốc gia... Xin lỗi em, Ivan, vậy mà lại tấn công ngay vào lúc này...”
Ivan vòng tay ôm lấy hắn: “Không phải lỗi của anh, là lỗi của em… Hơn nữa em cũng sớm đoán được, Louis vẫn luôn chờ đến thời điểm này để hành động.”
Dean dừng một chút, đè nén cảm xúc không vui khi nhìn thấy Omega của mình bị người khác mơ tưởng: “Ý em là, hắn vẫn luôn chờ đến khi kỳ phát tình của em mới hành động?”
“Vâng, sổ sách trong cung điện chắc chắn có ghi lại…” Ivan nói, “Hắn chính là cố ý chọn thời điểm này để gây khó dễ, nhưng có lẽ hắn không ngờ kỳ phát tình của em lại xảy ra sớm hơn dự kiến... Dean, anh muốn thân chinh sao?”
Dean trầm mặc hai giây mới hỏi: “Xảy ra sớm hơn dự kiến, vì sao?”
“Anh…” Ivan có chút ngượng ngùng mím môi, “Chẳng lẽ anh không biết pheromone của mình có bao nhiêu mạnh sao?”
"Khó tránh khỏi bác sĩ bảo ta nên cách xa em một chút. Nhưng ai ngờ em lại tự mình dâng lên…”
Ivan không chịu nổi khi bị trêu chọc như vậy, hỏi lại một lần nữa: “Cho nên, anh muốn thân chinh sao?”
“Đúng vậy, ta xin lỗi…” Dean siết tay lại, càng thêm khẩn trương ôm lấy cậu, “Ta bảo đảm sẽ mau chóng trở về.”
Ivan túm lấy quần áo của hắn, dường như đã hạ quyết tâm: “Dean, em muốn đi cùng anh.”
Dean lập tức cự tuyệt nói: “Không có khả năng.”
“Nhưng mà, đây là chuyện của em…”
“Hiện tại nó là chuyện của ta.” Dean ôm lấy cậu chút nào thả lỏng, lợi dụng uy lực của Alpha để áp chế cậu, hai mắt đỏ lên, “Ivan, ta đã tuyên bố với mọi người, em là Omega của ta.”
Ivan dừng một chút, thân thể không thể khống chế mà run lên, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn hắn, ý đồ phản kháng: “Chính là, không có đạo lý… Vì chuyện của em mà khiến biết bao người của anh phải hy sinh… Em lại núp ở phía sau an nhàn… Em không làm được…”
“Nhưng bây giờ không thích hợp, em đang trong kỳ phát tình.” Dean vẫn không thể đồng ý.
“Em có thể tiêm thuốc ức chế ──” Ivan càng phản kháng, thân thể càng run lên. Cậu cơ hồ dùng đến ngữ khí cầu xin mà nói: “Xin anh…… Tin tưởng em, Louis thấy trên người em tràn ngập hơi thở của anh nhất định sẽ điên mất…… Em cũng, em cũng là một vương tử mà…”
Dean yên lặng nhìn cậu một hồi lâu, sắc đỏ trong con ngươi dần dần biến mất. Hắn chậm rãi thu lại uy áp, Ivan liền mềm nhũn ngã xuống trong lồng ngực hắn.
Dean có chút buồn cười mà nói: “Chúng ta nhất định phải cãi nhau sao?”
“Anh đáp ứng rồi ư?”
“Nhưng em phải đồng ý với ta, tuyệt đối nghe lời, không được tự ý hành động.”
“Được.”
“Còn có… Có một chuyện chúng ta đều nói sai rồi, đây không phải là chuyện của em hay ta, mà là chuyện của "chúng ta.”
Ivan nở nụ cười: “Em biết rồi.”