Lý Nguyên Bạch đối với vị đệ tử này không biết nên nói gì nữa.
Lý Phong bị áp chế thì trong lòng thầm khóc. Lão vốn tưởng sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ giết chết Lục Nguyên, ai ngờ hắn tại chỗ đột phá. Hơn nữa Lục Nguyên đột phá rồi lại không biết làm sao mình đột phá. Bây giờ Lý Phong rất muốn chết. Hắn sớm không đột phá, muộn không đột phá, cứ nhằm ngay lúc lão ra tay mới đột phá là sao?
Lý Nguyên Bạch chắp tay nói:
- Được rồi, chuyện kế tiếp vi sư sẽ giải quyết.
- Lão phu phải khiến đám người đó biết tuy rằng lão phu còn tuổi thọ hơn một năm nhưng chưa chết!
Giọng điệu âm trầm biểu hiện Lý Nguyên Bạch quyết tâm dấy lên sóng gió.
Tiếp theo thật là bão tố.
Thế lực dưới tay Lý Nguyên Bạch bị cuốn vào cơn bão táp.
Lấy Lý Phong làm nơi đột phá, bất cứ nhân vật đáng ngờ nào đều bị điều tra, bao gồm bốn cao thủ của Lý Nguyên Bạch: Thanh Ngũ Khách Thượng Quan Khanh, Bạch Ngũ Khách Nam Cung Bạch, Hồng Ngũ Khách Tư Đồ Hồng, Hắc Ngũ Khách Mộ Dung Ám. Trận gió lốc này quét rất nhanh, nội bộ thuộc hạ Lý Nguyên Bạch không biết bao nhiêu ngời bị cuốn vào.
Lục Nguyên không thèm để ý trận sóng gió này. Sư phụ đã nói sẽ xử lý thì cứ để sư phụ đi giải quyết.
Tin tưởng người có thể tin, đây luôn là ưu điểm của Lục Nguyên.
Lúc này Lục Nguyên đang ở trong Trường Xuân Cư.
Bay!
Hiện nay hắn đã tới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không, phát hiện mình vẫn chưa biết bay. Theo sư phụ nói thì hắn cứ lĩnh ngộ sơ sơ lập tức phát hiện cái gì là bay ngay. Thế thì cái gì là bay đâu? Lục Nguyên nhìn mây trắng trên trời, hắn sớm muốn ở trên mây ngủ một giấc.
Đó, là ước mơ của hắn.
Nhưng nên làm sao để bay?
Theo các loại điển tịch ghi chép thì chắc là pháp lực biến đổi cấu tạo thân thể khiến con người có thể bay. Như vậy cải tạo như thế nào? Lục Nguyên nhớ lại lúc trước xem điển tịch Bắc phong lệ đại tổ sư, nhớ tới nội dung liên quan phần ngự khí ly không.
Trong trời đất tồn tại đủ kiểu đủ dáng nguyên khí, tới luyện thể kỳ thì pháp lực tồn tại trong mỗi tấc thân thể. Chỉ cần đem pháp lực cải tạo thân thể khiến thân xác và pháp lực kết hợp nhẹ hơn nguyên khí thiên địa xung quanh là có thể bay trên trời, đây chính là bí quyết bay.
Điều này ghi trong điển tịch Bắc phong các đời tổ sư, ghi khá sơ sài, còn cần hắn thử một lần mới biết bay là sao.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng trên mặt đất trong sân Trường Xuân Cư, dùng pháp lực biển đổi một ít kết cấu trong thân thể, khiến cơ thể ngày càng nhẹ. Hắn lờ mờ cảm giác người bắt đầu bay lên trên. Lục Nguyên phân tâm, phát hiện bất giác hắn đã ngồi xếp bằng cách mặt đất một tấc. Kết quả phân tâm là *bùm* một tiếng, hắn nặng nề rớt xuống đất. Mông hơi đau nhưng đau chút không sao cả, biểu hiện vừa rồi chứng minh thay đổi thân thể có thể khiến người bay trên trời, hắn vừa mừng vừa sợ.
Trừ tạp niệm, bắt đầu lần thí nghiệm thứ hai, biến đổi thân thể. Người hắn chậm rãi bay lên trên, càng bay càng cao, cách một trượng còn không ra vấn đề, tất nhiên là tiếp tục bay lên.
Cách mặt đất một trượng.
Cách mặt đất hai trượng.
Cách mặt đất ba trượng.
Lúc cách mặt đất ba trượng thì thân thể có ra ngoài ý muốn, rơi thẳng xuống, lần này từ trên ba trượng rớt xuống đất chắc chắn sẽ đau muốn chết. May là cách mặt đất một trượng thì hắn tìm được cảm giác bay, lập tức khựng người, lại bay trở lên trên.
Trải qua hơn mười ngày hai, ba trăm lần bay lên, mấy chục lần té xuống, từ cách mặt đất mười trượng ngã xuống làm thân thể bị thương, Lục Nguyên rốt cuộc dần nắm giữ cảm giác bay. Cơ bản bay bình thường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể thong dong bay bổng trên không trung.
Nhưng đây không phải bay mà chỉ là bềnh bồng.
Bềnh bồng là tự động nổi lên, do gió kẹp giữa nguyên khí thiên địa kéo theo, không thể tự do khống chế phương hướng. Hắn còn cần phải học khi bay thì khống chế phương hướng, lúc đó mới là chân chính bay.
Trước tiên bay vào không trung, suy nghĩ cách làm sao chuyển biến phương hướng. Lục Nguyên phát hiện không liên quan đến biến đổi thân thể mà cần mượn lực phản tác dụng nguyên khí thiên địa không ngừng đổi độ cao phương hướng, đây là bí quyết bay. Tất nhiên, biết lý luận là một chuyện, chân chính dùng được hay không lại là chuyện khác.
Trong quá trình rèn luyện, Lục Nguyên mắc rất nhiều lỗi. Ví dụ muốn bay hướng đông nam kết quả không vận dụng pháp lực quá sức bay hướng tây nam. Ví dụ rõ ràng muốn bay lên kết quả là rơi xuống, suýt chút không hôn môi mặt đất rồi. Muốn bay hướng đông nhưng cuối cùng là lệch lạc hướng đông nam.
Lục Nguyên không mấy để ý những sai lầm này, con người khi bắt đầu học sự vật mình hoàn toàn không biết thì thường có sai lầm là việc bình thường. Lúc hắn luyện kiếm thì cũng phạm rất nhiều lỗi lầm, khi đó vài lần suýt đâm bị thương mình. Nay hắn đang luyện kỹ năng bay hoàn toàn xa lạ.
Luyện tập bay phải mất vài chục ngày, thậm chí thời gian càng lâu cũng là bình thường.
Bay vốn là việc không dễ dàng.
Cái gì vừa đến luyện thể kỳ là có thể bay, lập tức vào tay, đó chỉ là chuyện hoang đường. Mảnh đất này có lịch sử lâu năm như vậy chưa từng nghe nói có thiên tài đến thế, mọi người là từng chút một học tập, thích ứng bay.
Lúc Lục Nguyên học bay thì dùng hai mươi mấy gần ba mươi ngày, nay cơ bản nắm giữ kỹ năng này tàm tạm rồi, hắn mới vừa lòng hít sâu.
Đúng vậy, ta có thể bay. Ta muốn bay. Lần này mình phải bay thử một lần vĩ đại, bay lên mây trắng đi!
Tu tiên giả cũng có đủ loại mơ mộng, đủ kiểu lãng mạn. Từ lúc Lục Nguyên nhập tiên môn thì luôn mơ bay lên mây.
Rốt cuộc tới lúc bay thử lên mây rồi.
Trên mặt đất nhìn mây, ở trên núi nhìn mây rất nhiều lần, vậy ở trên không trung nhìn mây sẽ là cảm giác gì?
Mây trắng rốt cuộc có bộ dạng gì?
Lục Nguyên rất tò mò những điều này.
Trải qua gần một tháng học bay, Lục Nguyên đã nắm được kỹ xảo bay, nay rốt cuộc lần đầu tiên bay hướng mây trắng. Đây là ước mơ bao nhiêu năm nay, rốt cuộc bắt đầu thử một lần chân chính bay hướng mây. Lục Nguyên khống chế thân thể bay lên trời.
Một trượng, hai trượng, ba trượng…
Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng…
Một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng…
Càng bay càng cao, cao thật cao.
Bầu trời trong xanh bềnh bồng từng áng mây trắng. Những áng mây đôi khi hòa thành một đoàn bông, đôi khi dài như dải lụa, vòng đỉnh núi qua, phiêu đãng tại Hoa Sơn ngũ phong. Lục Nguyên bay cao luôn quan sát đám mây.
Càng bay cao, dần đã ở phía trên mây trắng. Ở trên mây trắng nhìn mây là cảnh tượng khác hẳn.
Đây là chân chính biển mây. Mây dần càng đậm, ở trên mây không trông thấy mặt đất nữa, chỉ ngẫu nhiên vài ngọn núi cao đụng mây rạch biển mây dày đặc, như tư thế cao chót vót trên tiên sơn. Lượn vòng trong biển mây, Lục Nguyên nhìn cảnh vật trước mắt.
Biển mây thật rất giống biển, có biển mênh mông, có biển khí thế, có sóng trắng tung tóe, có ba cốc sâu, như là đáy cốc, mây khói tràn ngập, mênh mông vô bờ.
Đứng trên mây trắng nhìn xuống biển mây phía dưới.
Lục Nguyên bay thật cao, đột nhiên muốn xông vào biển mây dò tìm, vào một lần xem mây rốt cuộc có bộ dạng gì. Nghĩ đến liền làm là thói quen tốt của Lục Nguyên. Hắn đột nhiên vọt vào biển mây, lẩn vào trong đám mây.
*Bộp!*
Thân thể như len vào đoàn bông cực kỳ mềm mại, loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời. Hắn chỉ cảm thấy mây trắng mềm mại, nằm trong đó lăn lộn đặc biệt thoải mái. Mở mắt ra bốn phía mềm mềm trắng như tuyết bao vây. Bây giờ Lục Nguyên tựa như con nít lăn lộn trong tầng mây.
Thì ra đây chính là mây trắng.
Không cần giả bộ thâm trầm, nên vui thì vui chính là thói quen của Lục Nguyên. Có thể thực hiện mộng ước bay lên trời sau khi vào tiên môn, thực hiện mơ ước tự tay sờ mây trắng, Lục Nguyên vô cùng vui vẻ ở trong mây trắng lăn lộn.
- Ta…biết…bay….!
Lăn một hồi, Lục Nguyên đứng trên mây trắng gào hướng biển mây bốn phía. Tiếng rống dài truyền một khoảng cách rồi dần biến mất, sau không còn tiếng gì nữa, tan mất trong hư vô.
Tới luyện thể kỳ rồi, luyện tập bay là bước đầu tiên.
Bước thứ hai là phải phải quen thuộc kiếm khí.
Luyện kiếm khí là tại luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí ly thể, nhưng lúc ở thất tầng pháp lực không thể kéo kiếm khí quá dài, cũng không thể để kiếm khí chiến đấu thời gian quá lâu. Vậy nên dù nắm giữ thủ đoạn kiếm khí nhưng kỳ thực rất ít khi sử dụng kiếm khí chiến đấu.
Chỉ tới cảnh giới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không, pháp lực tăng trên diện rộng, đem kiếm khí đạt tới một trượng dài hơn trường kiếm cũ rất nhiều, hơn nữa hiện nay pháp lực mạnh mẽ có thể giữ kiếm khí chiến đấu thời gian dài.
Tất nhiên quan trọng nhất là nếu ngươi luyện pháp thuật đến cảnh giới ngự khí ly không rồi không cần kiếm khí, pháp thuật có thể cách không phóng.
Nếu như là kiếm tu, luyện đến cảnh giới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không không cần dùng kiếm khí, trường kiếm gần ba thước mới chân chính thực chiến vậy thì chẳng phải là không thể dùng năng lực ngự khí ly không rồi? Vậy nên cảnh giới luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không mới là lúc kiếm khí đại hành kỳ đạo.
Chiến đấu tại thời đại này từ trường kiếm lưu chuyển thành kiếm khí lưu. Kiếm khí lưu có phạm vi sát thương, đối địch lớn hơn trường kiếm lưu nhiều.
Tất nhiên nếu tới luyện thể kỳ đệ bát tầng ngự kiếm hành không thì mới chuyển thành phi kiếm lưu, khi đó cách không ngự kiếm mọi việc thuận lợi, phạm vi sát thương lớn hơn kiếm khí lưu hiện nay rất rất nhiều.
Quả thật, kiếm pháp vẫn là bộ kiếm pháp đó, nó sẽ không biến. Nhưng trường kiếm dài ra có ảnh hưởng kiếm pháp, càng đừng nói kiếm chiêu có thể khiến phạm vi công kích của trường kiếm dài mấy lần, tự nhiên sẽ có ảnh hưởng khá lớn. Vậy nên điều này cần quá trình thích ứng. Gần đây Lục Nguyên rất có hứng thú luyện kiếm. Chỉ đơn thuần luyện kiếm thì hắn luôn rất hào hứng, chứ đừng nói chi lần này là luyện kiếm trên mây trắng.
Nay Lục Nguyên biến đổi địa điểm luyện kiếm. Trước kia là ở Trường Xuân Cư, lần này học bay, luyện kiếm trên mây trắng.
Ở trên mây tùy ý luyện kiếm, hắn dần thích ứng cách công kích kiếm chiêu dài một trượng. Luyện kiếm trên mây trắng khiến lồng ngực Lục Nguyên càng rộng lớn bình thản. Luyện kiếm tại đây, nâng tay nhìn thiên địa biến đổi, mây trắng bí ẩn, khiến tính cách, khí chất, cách cục của con người bị ảnh hưởng.
Người càng tự do tự tại, khí chất càng bình hòa lười biếng, tựa như mây trên trời, cách cục cũng lớn dần.
Ở trên mây trắng còn có một số điều ít người biết, ví dụ như linh thú vân hệ là vô số mây trắng thời gian dài dồn ra. Điều này Lục Nguyên đã sớm biết, lần này bay lên trên mây cũng là muốn kiếm chút linh thú vân hệ, kết quả tìm cỡ nào cũng không thấy một con.
Sau đó ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, chỗ này là trên bầu trời Bắc phong, mây trắng trên Hoa Sơn, nơi này nếu có linh thú vân hệ đã sớm bị các đời tổ sư Hoa Sơn thu mất rồi, đâu ra tới phiên mình? Đây chỉ là một việc trên ít người biết, không hề ảnh hưởng tâm tình hết sức vui vẻ của Lục Nguyên.
Lần này trên mây Lục Nguyên chơi đến quên cả đất trời.
Một mình tự do hưởng thụ khoảnh trời, vùng mây.
Lục Nguyên ở trên mây chừng một tháng. Một tháng không khả năng đều là trời trong xanh mây trắng lững lờ bay. Ngẫu nhiên sẽ có mưa rào. Khi mưa rào đến, Lục Nguyên phát hiện mây sẽ bớt chút, dùng mây hóa mưa đại khái là như vậy. Nếu là giông tố thì trên tầng mây sẽ biến đổi mây trắng, mây đen cuồn cuộn như mực đổ xuống đem trời đất thành bức tranh. Mưa như thác đổ nghiêng mực đen, một bức vẩy mực tả ý, sáng khoái khó tả.
Lục Nguyên quan sát mây đen, trắng trong thiên địa, mưa to mưa nhỏ, sấm sét vô hạn, trong lòng nảy sinh rất nhiều cảnh ngộ. Dù không lĩnh ngộ ra kiếm ý khác nhưng có thể nói, đoạn thời gian này tại đây quan sát sấm sét mây đen cuồn cuộn, mưa lớn nhỏ, nhìn cảnh tượng thiên địa, đối với việc hắn ngộ các loại kiếm ý đánh xuống căn cơ vững chắc.
Ngày này hắn từ trên trời đáp xuống, sấm chớp liên tục, hắn không dám tiếp tục ở trên trời nữa. Nếu bị sấm sét đánh trúng thì không phải giỡn chơi, thế nên hắn mới ngoan ngoãn đi xuống. Mưa to giã mặt đất, khiến tiếng động trong Trường Xuân Cư giảm nhỏ nhiều.
- Ồ, từ trên trời xuống rồi à.
Lý Nguyên Bạch cười cười. Lúc trước ông mới học bay thì cũng ở trên trời chơi một trận, đồ đệ giống hệt như ông.
Lục Nguyên gật đầu.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Việc Lý Phong ám sát ngươi đã tra ra. Đứng sau lưng Lý Phong là thuộc hạ Tứ Tôn Ngũ Khách của vi sư Hắc Ngũ Khách Mộ Dung Ám. Người này đã theo vi sư nhiều năm, không ngờ vì quyền lợi hắn làm chuyện như vậy. Dựa theo tính tình trước kia của vi sư, vốn nên lập tức giết chết hắn. Nhưng không biết có phải vì vi sư sắp tới số, lòng hơi mềm, để Mộ Dung Ám trốn thoát. Mộ Dung Ám có thực lực luyện thể kỳ đệ lục tầng luyện da cốt, chuyến này hắn trốn thoát ngày sau sợ rằng sẽ khó xử ngươi. Ngươi nên cẩn thận.
Đây chính là kết quả cuối cùng. Lý Nguyên Bạch dù sao không phải năm đó, không nói tới thực lực kém hơn thời kỳ đỉnh cao, còn mềm lòng. Nếu không thì Mộ Dung Ám tầm thường luyện thể kỳ đệ lục tầng luyện da cốt sao trốn thoát khỏi tay ông được? Nhưng mục đích lần này đã đạt tới, cơ bản thanh tẩy thế lực thuộc hạ dưới tay Lý Nguyên Bạch, sau này Lục Nguyên muốn tiếp nhận thì dễ dàng rất nhiều. Có nhiều người hai lòng không phục Lục Nguyên đều bị Lý Nguyên Bạch mượn cơ hội lần này tẩy gần hết.
Lúc Lý Nguyên Bạch nói chuyện luôn nhìn Lục Nguyên. Kết quả phát hiện phản ứng của hắn là bình thản, ông rất vừa lòng. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Tu tiên giới dù bây giờ là thái bình nhưng cũng có đủ loại báo thù. Dù sao nơi nào có người là có tranh đấu.
Cùng trời đấu rất vui.
Cùng địa đấu rất vui.
Cùng người đấu càng vui.
Tu tiên giới các loại báo thù cơ bản ngừng ở đấu với người. Sinh tồn tại tu tiên giới thì ngươi phải đấu, không đấu thì không thể sống sót trong hoàn cảnh này. Nhưng nếu ngươi hoàn toàn rơi vào đủ loại đấu tranh, si mê chơi các thủ đoạn, vậy thì sẽ nhập ma đạo.
May là đệ tử của ông dù bị cuốn vào đủ loại đấu tranh nhưng hiểu ra, đấu chỉ là một loại thủ đoạn chứ không si mê vào đó.
Có thù báo oán không có gì sai, tu tiên cũng không trốn thoát khỏi tranh đấu, nhưng trầm mê trong đó thì rơi vào kém cỏi.
Tu tiên, cuối cùng vẫn là cảm nhận đối với thiên địa.