Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 70: Ác mộng bắt đầu (thượng)

Giống như leo núi, rốt cuộc bò tới đỉnh ngọn núi cao.

Bất giác có chút cảm thán.

Từ lúc gia nhập Hoa Sơn tiên môn, sư phụ đã kêu hắn phải cố gắng tới luyện khí kỳ thập tầng, nay coi hắn đã tới luyện khí kỳ thập tầng rồi, không biết tại sao, trong lòng hết sức cảm thán. Mấy năm nay sư phụ cứ lo sợ lỡ ông đi rồi hắn còn chưa tới đỉnh cao luyện khí kỳ, nay coi như sư phụ yên tâm đi rồi.

Tới đỉnh cao luyện khí kỳ, chẳng những coi như chính mình bò lên đỉnh núi cao, còn là hoàn thành một nguyện vọng của sư phụ.

Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tất nhiên, cảm thán xong thì phải nghĩ cách tiếp theo.

Bước tiếp theo, luyện khí kỳ thập tầng tới luyện thể kỳ đệ nhất tầng, so với luyện khí ngũ tầng tiểu chu thiên, lục tầng luyện khí thành cương, đệ cửu tầng đại chu thiên, ba tầng cảnh giới này gộp lại càng khó không biết gấp mấy lần. Một cửa sẽ càng khó, chỉ khi luyện tới luyện thể đệ nhất tầng ngự khí ly không thì mới có thể chân chính bay lên trời.

Kỳ thật rất nhiều người nói tu tiên giả trong luyện khí kỳ chưa phải tu tiên giả chân chính.

Chỉ có tới luyện thể kỳ mới là tu tiên giả thật sự.

Luyện thể luyện thể, thành tiên thể.

Cho nên có nhiều người gọi luyện thể kỳ là tiên thể kỳ.

Nói thật ra Lục Nguyên khá là mong chờ luyện thể kỳ, dù sao bay lên trời là ước mơ của bao nhiêu người.

Bay trên trời tựa như con chim.

Lục Nguyên cũng muốn bay, luôn nằm trên mặt đất nhìn lên trời, đất xa như núi, gần như sương, kỳ thực hắn cũng muốn bay lên trời, bay vào tầng mây trắng. Hắn muốn ở trong mây nhìn trời, nhìn đất, nhìn núi, nhìn sương, rốt cuộc sẽ là cảnh tượng gì.

Huống chi nằm tại mây trắng mềm mại luôn là ước mơ của hắn, không uổng phí luyện Vân Long Phong Pháp, Phong Vân Một Trăm Lẻ Tám Kiếm, dù là tâm pháp hay kiếm pháp đều có liên quan đến mây.

Bất giác hắn đã có cảm giác đặc biệt đối với mây.

Chẳng qua, luyện thể kỳ còn rất xa xôi.

Coi như là đỉnh cao luyện khí kỳ thì cách luyện thể kỳ vẫn xa như vậy.

Thiên lao tầng thứ hai.

Lục Nguyên giơ hồ lô rượu trong tay, hớp một ngụm, không nhấp nhiều. Bất đắc dĩ, ở trong thiên lao một khi vào rồi không dễ ra ngoài, những rượu này là lấy từ chỗ Sở Phi sư thúc, vào tay không dễ tất nhiên phải quý trọng, chỉ uống ngụm nhỏ.

Rảnh quá.

Bất giác bỗng dưng rảnh rỗi.

Tới sơ kỳ luyện khí thập tầng đại viên mãn rồi thì rảnh xuống, nói thiên lao tầng thứ hai cũng có một số tù phạm, nhưng những tên này đều cùng hắn luyện kiếm. Lúc mới bắt đầu có mấy cái còn chịu đòn được, sau đó bị hắn tiêu hao ra kinh nghiệm rồi thì đám người không chịu đòn nổi nữa.

Bây giờ nên nói sao đây, hắn đến thiên lao có hai mục đích. Cái thứ nhất là rèn luyện pháp lực, khiến pháp lực đến luyện khí thập tầng đại viên mãn. Thứ hai là tìm đám tù phạm luyện kiếm, tăng kinh nghiệm đánh nhau. Nay hai mục đích đều đạt tới, coi như viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.

Vốn hắn còn định đi thiên lao tầng thứ ba dạo một vòng, kết quả bị Sở Phi trực tiếp từ chối.

- Hiện tại ngươi là luyện khí kỳ thập tầng, không tệ, nhưng luyện khí kỳ thập tầng cách luyện thể kỳ đệ nhất tầng ngự khí ly không là một trời một vực. Bây giờ ngươi đi thiên lao tầng thứ ba, ta bảo đảm đám tù phạm đó sẽ xé xác ngươi ra.

Sở Phi chắp tay sau lưng nói, không có đường gỡ gạc.

Luyện thể kỳ cùng luyện khí kỳ là khác nhau một trời một vực.

Đề nghị bị Sở Phi trực tiếp từ chối, Lục Nguyên biết đấy là sư thúc bảo vệ mình. Xem ra chênh lệch giữa luyện khí kỳ và luyện thể kỳ quả nhiên rất lớn. Tức là hiện nay hắn ở thiên lao tầng thứ hai chán chết, lên thiên lao tầng thứ ba thì không được, có ở lại trong thiên lao cũng không ý nghĩa gì. Thôi, lần này rèn luyện dừng tại đây đi.

Lục Nguyên giơ hồ lô rượu nhấp một ngụm, lầm bầm:

- Cũng được, lần này tu hành tới đây nên kết thúc.

Mấy tên tù phạm nghe tới câu này thì rất kích động.

Mấy tên tù phạm lập tức truyền câu nói này đi, lan tràn khắp ngục giam, đám người cực kỳ kích động.

Lúc mới bắt đầu Lục Nguyên đến thiên lao bọn chúng kích động. Đệ tử của Lý Nguyên Bạch tự đưa lên cửa thôi. Mục đích của chúng là đánh Lục Nguyên tàn phế hoặc chết luôn. Tất nhiên chúng không vội đưa Lục Nguyên xuống suối vàng, trước tiên đánh tàn tật đã, để báo mối thù sâu tựa biển với Lý Nguyên Bạch.

Ban đầu chúng mơ rất đẹp, nhưng lập tức mộng tan tành. Lục Nguyên ra tay, có câu chuyên nghiệp vừa ra tay liền biết tài năng. Lục Nguyên động lập tức áp đảo bốn người Tử Thử, Sửu Ngưu, Ngân Tu, Bôn Lôi, triệt để cắt đứt ý nghĩ làm hắn nửa sống nửa chết của chúng.

Tiếp theo cơn ác mộng của chúng bắt đầu.

Sau khi Lục Nguyên tiến vào mỗi ngày phải luyện kiếm, mỗi lần luyện kiếm là sẽ có một tù phạm chịu khổ, bị thương, trong đó bi thảm nhất phải tính đến Sửu Ngưu. Ai bảo Thiên Tàn kiếm pháp của Sửu Ngưu có chút thú vị làm chi. Sửu Ngưu có thể nói là trong rất nhiều tù phạm tại thiên lao tầng thứ hai bị thương nhiều nhất.

Nay chúng nghe tới Lục Nguyên muốn luyện kiếm là sợ vỡ mật.

Lục Nguyên trở thành cơn ác mộng của chúng.

Chúng thầm nghĩ, chỉ là ngồi tù thôi mà, có cần thảm đến thế không trời?

Lúc ban đầu chúng cảm thấy ở trong nhà giam bị nhốt thật thống khổ, giờ nghĩ lại, thì ra đoạn thời gian đó mới là cuộc sống thần tiên. Ngày nay chính là ác mộng, không có việc gì bị Lục Nguyên lôi ra đánh trọng thương, ngày như vậy làm sao sống đây. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Chúng ta chỉ muốn bình yên ngồi tù mà thôi!

Bây giờ nghe nói Lục Nguyên định kết thúc tu hành, đám tù phạm thật là kích động, cảm động vô cùng.

Lục Nguyên kết thúc tu hành chẳng phải nói lên hắn sẽ lập tức rời khỏi đây sao?

Hắn rời đi thì chẳng phải là ác mộng sẽ kết thúc?

Đám tù phạm lén truyền lời Lục Nguyên vừa nói, ai nghe xong đầu tiên là không thể tin, tiếp theo mặt mừng như điên. Không biết có bao nhiêu tù phạm mặt đẫm nước mắt. Thật không dễ dàng, ác mộng rốt cuộc sắp kết thúc rồi sao? Đúng là một ngày đáng ăn mừng.

Lục Nguyên dường như giật mình tỉnh lại, nói:

- Ồ, xem bộ dáng của các ngươi dường như tiếc ta rời đi, không ít người còn tiếc đến rơi nước mắt, vậy ta không đi đâu.

Nghe câu này, đám tù phạm thống khổ muốn chết. Trong lòng chúng đều la đừng mà, chỉ cầu Lục Nguyên sớm đi cho rồi. Nhưng chúng không dám kêu ra tiếng với Lục Nguyên. Bọn chúng thật sự sợ Lục Nguyên rồi, sợ chọc hắn chú ý.

Chúng sợ Lý Nguyên Bạch, cũng sợ Lục Nguyên.

Không phải e sợ thân phận đệ tử Lý Nguyên Bạch của Lục Nguyên mà sợ bản thân hắn.

Lúc Lục Nguyên mới tiến vào, nói trở thành ác mộng của chúng, khi ấy đám tù phạm to tiếng cười giễu, không ai tin, mà bây giờ thì đã trở thành sự thật.

……..

Hắn nói vậy chỉ là lúc sắp đi hù đám tù phạm một phen thôi. Lục Nguyên vẫn là rời khỏi thiên lao tầng thứ hai, ở lại đây không có gì thú vị, rất khó tăng cao nữa, chỉ có nước rời đi. Lục Nguyên thư giãn gân cốt, lững thững bước tới thiên lao tầng thứ nhất. Trong thiên lao tầng thứ nhất, Lăng Ngọc Châu ngồi xếp bằng trên mặt đất tĩnh tọa, bộ dáng như là đang hồi phục tinh lực.