Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 62: Thanh Thành tiên môn

Hai năm nay, những thế lực này không biết khiến Lý Phóng và Lý gia sơn trang chịu khổ bao nhiêu lần, chiếm gần một nửa Tượng Sơn khoáng động. Hiện nay những thế lực này đều rơi vào tay lão, thật là quá sướng. Mấy tu tiên giả Lý gia sơn trang khác cũng vui vẻ chạy ra.

Nhưng rồi họ lập tức ủ rũ, không có cách nào, Lý gia sơn trang là có nhà tù nhưng không nhiều đến thế. Lần này thiếu chủ một hơi bắt giam gần hai trăm tu tiên giả, ở đâu ra nhiều nhà tù như vậy? Còn về việc xây nhà tù mới, muốn giam giữ tu tiên giả thì cần lấy tài liệu đặc biệt chế tạo, không phải nói muốn xây là có thể lập tức xây đi ra.

Thật lâu rồi, đó giờ không nghĩ đến có ngày Lý gia sơn trang bắt kẻ địch đến không đủ tù giam.

Nhưng hiển nhiên loại buồn rầu này là vui quá hóa buồn.

Lý gia sơn trang trên dưới đều hy vọng có nhiều buồn rầu như vậy một chút.

……….

Bây giờ trên dưới Lý gia sơn trang vô cùng bận rộn, người rảnh nhất chắc chỉ có một.

Không chút nghi ngờ, người này chính là Lục Nguyên.

Đánh nhau coi như vui, nhưng công tác đánh xong bắt giữ kẻ địch chiến bại thì rất là không thú vị. Loại công tác rắc rối đến cực điểm này vẫn nên đẩy cho Lý Phóng đi làm, mà coi bộ dáng Lý Phóng thì rất thích làm đấy chứ.

Dưỡng Ngô kiếm và Trường Hồng kiếm sớm quay về vỏ, hiện nay hắn nắm trong tay là hồ lô rượu.

Đó là hồ lô rượu màu vàng nhạt, bị cầm đến có vết hằn.

Kỳ thực bàn về chứa số lượng rượu thì các loại túi da chứa được nhiều rượu nhất. Một hồ lô rượu cho dù lớn mấy thì chứa rượu chỉ chừng vài cân, không sánh bằng số lượng túi rượu chứa được. Nhưng túi da trâu làm sao có xúc cảm bằng hồ lô rượu, nắm trong tay sao thoải mái bằng hồ lô rượu.

Rót một ngụm rượu, rượu vào cổ họng cảm giác hơi lạnh, thêm vào vị nồng, thật thoải mái.

Sống trên đời vốn nên như vậy.

So sánh đánh giết thì uống rượu nhàn nhã thoải mái hơn.

Tất nhiên đánh giết cũng là tất yếu. Sinh tồn trên thế giới này có khi phải lộ ra vũ lực cường đại. Nhưng không thể vì cần chém giết, đánh nhau mà đặt tâm điểm sinh hoạt vào chém giết được.

Là mình hưởng thụ cuộc sống chứ không phải để cuộc sống hưởng thụ mình.

Chỉ uống rượu đã rất thú vị, nhưng có đồ nhắm thì càng tuyệt. Khi Lục Nguyên đi tới nhà bếp thì phát hiện bên trong không có ai, ngay cả người trong nhà bếp cũng bị kêu đi hỗ trợ. Lần này phải bắt giữ phạm nhân quá nhiều, trên dưới Lý gia sơn trang bận muốn chết, kết quả là nhà bếp không một bóng người.

May là dù không có người nhưng nguyên liệu đều đầy đủ.

Tự mình làm việc, cơm no áo ấm thôi.

Tài nấu bếp của hắn không tệ, trước khi trở thành tông sư kiếm thuật thì ước mơ của hắn chính là thành siêu đầu bếp.

Có khi Lục Nguyên cảm thấy mình thật đáng thương, tại sao mọi người đều chú ý kiếm thuật của mình siêu đẳng, trừ hai tên ăn hàng Diệp Phương, Diệp Viên ra thì không còn ai thưởng thức tài nấu ăn siêu tuyệt của hắn nữa.

Bình thường nguyên liệu không thể dùng cái đầu, nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như đầu cá.

Đầu cá đóa tiêu là một món không tệ lắm.

Món này khâu quan trọng nhất là phải trừ đi mùi tanh. Trước tiên dùng ít muối và rượu gia vị ngâm một đoạn thời gian, rắc gừng xắt lát mỏng. Thứ hai là rưới dầu, dùng dầu nấu sôi lên rót vào cây ớt, các loại gia vị, món này chủ yếu cay và nhiều dầu.

Món này màu đỏ rực rỡ, mùi đậm, thịt mềm mại. Đầu cá mềm mịn, mỡ nhưng không ngán, tươi mới nóng cay.

Rốt cuộc làm xong món đầu cá đóa tiêu, nhìn chén sứ thanh hoa to lớn chứa đầu cá đóa tiêu, đầu cá tươi mới ớt đỏ rực, khiến hắn bất giác nuốt nước miếng.

Khẩu vị của hắn rất thích cay, là cay.

Nhưng cay về cay, chỉ cần ăn sướng miện gthì tốt rồi.

Hắn bưng đĩa đầu cá đóa tiêu đến tiểu viện, trong sân dưới vài gốc cây trúc có một cái bàn đá xanh, bốn cái ghế đá. Hắn ngồi trên ghế đá xanh, nhấm nháp món này.

Một hớp rượu lại một miếng đồ ăn.

Kêu làm thần tiên cũng không đổi.

Cứ như vậy ngon lành thưởng thức món ngon thế này, uống vài hớp rượu, vô cùng sung sướng.

Hai bên rừng trúc nhấp nhoáng, hồ nước trong viện chậm rãi chảy xuôi.

Lúc này Lý Phóng vội vàng đi tới nói:

- Thiếu chủ, thiếu chủ!

Lục Nguyên không vội đáp lời mà trước tiên nuốt xuống ngụm rượu, rồi mới lên tiếng:

- Có chuyện gì?

Cái tên này chẳng phải đang rầu nhà tù không đủ dùng ư? Sao bây giờ có rảnh tìm mình?

Lý Phóng nói:

- Thiếu chủ, bây giờ chúng ta nên làm sao? Có nên nhân dịp này bắt chẹt thủ lĩnh mười mấy phương không?

Lý Phóng vừa thốt lời mới phát hiện mình không còn là ông lão nghiêm túc, trước kia lão đâu có thói quen nhân lúc cháy nhà hôi của thế này.

Không thể không thừa nhận, lần trước gặp thiếu chủ hốt Tôn Thiên Cương một mớ thật là sướng muốn chết, lần này nhiều con tin rơi vào tay nên lão bất giác lại nghĩ đến. Lão vốn nên là một ông lão nghiêm túc, giới thuật mới đúng.

Lý Phóng phát hiện hình tượng xưa kia cách mình ngày càng xa.

Lục Nguyên gắp một miếng cá, nói:

- Không, lần này chúng ta không thể làm gì họ. Mọi người cùng là tu tiên giả, sao có thể cứ ăn bớt qua lại, thế này không hài hòa chút nào.

Lý Phóng ngẩn ra. Úi dà, thiếu chủ đổi tính rồi? Sao tự dưng biến chính nghĩa dữ vậy?

Lục Nguyên trầm giọng nói:

- Tông Lão Hội, quản lý tất cả tranh chấp giữa tiên môn tu tiên giới, tất nhiên là không thể can thiệp nội chính nội bộ một tiên môn. Tu tiên giới Đại Tấn quốc cơ bản lấy năm đại tiên môn làm chủ. Nhân viên Tông Lão Hội cơ bản lấy người trong năm đại tiên môn làm chủ.

- Nay có lần tranh chấp này, hãy để ta nghĩ xem. Ngàn năm thế gia Vương gia có quan hệ hoàng thất với hoàng tộc Đại Tấn. Môn phái tu tiên trung đẳng hậu thuẫn Tiền gia, thêm vào bảy, tám thế lực khác, những người này trong Tông Lão Hội, so với năm đại tiên môn thì kém cực xa, thế mà họ dám gan to bằng trời chủ động tấn công Lý gia sơn trang một hệ với Hoa Sơn tiên môn, loại lỗi lầm này không thể tha thứ.

- Nếu họ không rơi vào tay chúng ta, dựa vào thế lực Thanh Thành tiên môn và thế lực khác còn có thể cãi cọ với Tông Lão Hội, nhưng hiện nay rõ ràng là không thể.

Lục Nguyên cười cười:

- Dựa vào loại lỗi lầm này, những thế lực của họ toàn bộ bị trục xuất khỏi Đông Đạo phủ cũng là bình thường. Mấy người như Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Vương Hoành Đồ bị nhốt trong thiên lao Hoa Sơn tiên môn giam giữ mấy trăm năm đến khi họ kết thúc tuổi thọ cũng không có gì lạ.

- Vậy nên, lần này chúng ta không làm gì hết.

Lục Nguyên nghiêm mặt nói:

- Khoáng sản vùng Đông Đạo phủ này chúng ta nuốt hết.

Lý Phóng bất giác rơi lệ đầy mặt. Vốn lão bây giờ đã biến không tính nghiêm túc bao nhiêu, muốn hốt một mớ đám người bị bắt, ai mà ngờ thiếu chủ còn ác hơn, còn siêu hơn, trực tiếp đem việc này đưa lên trên Tông Lão Hội. Dựa theo quy tắc cuộc chơi của Tông Lão Hội, chiếm hết khoáng sản Đông Đạo phủ vùng này.

Lý Phóng hỏi:

- Vậy Tôn gia sơn trang có Thanh Thành tiên môn hậu thuẫn thì sao?

- Tôn gia sơn trang à, việc này cứ để mặt trên tính đi.

Lục Nguyên nhún vai:

- Thanh Thành tiên môn cũng là một trong ngũ đại tiên môn, tại Tông Lão Hội, một trong ngũ đại tiên môn đối mặt với một trong ngũ đại tiên môn khác cũng sẽ chẳng chiếm ưu thế lớn bao nhiêu. Nhưng lần này trong tay chúng ta nắm nhiều chứng cứ, coi như là bắt giữ Tôn Thiên Cương thì bên trên cũng sẽ xử lý tốt, căn bản không cần chúng ta lo lắng.

Sự việc cứ thế quyết định, Lý Phóng nhanh chóng rời đi.

Lục Nguyên tiếp tục uống rượu của mình.

Tu tiên giả thu đồ đệ chú trọng nhất là tâm tính, tiếp theo là căn cốt. Thu đệ tử tâm tính xấu, sau này thí sư làm bậy, tu tiên giới ra vài chuyện như vậy xong khi thu đồ đệ thì ưu tiên tâm tính, mấy cái khác tính sau.

Bản thân tu tiên chú trọng là ngộ tính, tư chất, tài nguyên, thiếu một thứ cũng không được.

Tư chất và ngộ tính là trời sinh, nếu ngộ tính, tư chất thấp muốn tu tiên cũng khó. Là đệ tử chân truyền thì ngộ tính, tư chất sẽ không kém đi đâu, bình thường đều là thượng phẩm. Tư chất của Lục Nguyên là thượng phẩm, ngộ tính càng là thượng phẩm trong thượng phẩm. Còn về tài nguyên, mặc kệ ngươi có ngộ tính cao hơn, tư chất mạnh hơn cũng không thể thiếu tài nguyên.

Trong truyền thuyết, thời xa xưa có một người lười muốn tự thành tiên, độ qua lôi kiếp, đạp đất thành tiên, không cần bất cứ tài nguyên gì. Chẳng qua đó chỉ là truyền thuyết xa xưa, bây giờ căn bản không tồn tại nhân vật như vậy.

Ngộ tính giống như Lục Nguyên cũng cần tài nguyên.

Tất nhiên hắn chưa bao giờ cưỡng cầu tài nguyên gì, nhất quyết muốn chiếm đoạt tài nguyên, vậy thì không hợp tâm tính, dễ dàng nhập ma đạo. Tuy nhiên, tài nguyên tự đưa đến trước mặt thế này thì cớ gì không nhận đâu?

Tu tiên kỳ thực là việc khá gian nan.

Không có tài nguyên không được, nhưng mê muội truy đuổi tài nguyên thì dễ dàng rơi vào ma đạo.

Tiêu dao tùy duyên, tự do thong dong, tùy tâm mà động, mười hai chữ này nói thì đơn giản nhưng làm thì không dễ chút nào.

Đem sự việc đưa lên trên tới Tông Lão Hội rồi thì Lục Nguyên trở về sinh hoạt hằng ngày.

Hiện tại Đông Đạo phủ đã không có thế lực gì có thể đối chọi với Lý gia sơn trang nữa. Nghe nói hiện nay tu tiên giả Lý gia sơn trang đi ra ngoài bộ dáng không như trước, rất là oai phong lẫm liệt. Nay chỉ cần người ở trong vòng đều biết, các thế lực Đông Đạo phủ đều bị quét sạch, không bị lây lan thì cũng chẳng thể chống lại Lý gia sơn trang được.

Tất nhiên chuyện này không liên quan đến Lục Nguyên.

Gần đây Lục Nguyên rất lười, không có việc gì thì uống rượu ngủ, tới các tửu điếm trong Đông Đạo phủ ăn đủ món ngon, đây cơ bản là sinh hoạt chính. Lục Nguyên luôn là bộ dáng thanh y thiếu niên. Các tửu lâu, quán rượu chắc không ngờ một thanh y thiếu niên như vậy chính là người có địa vị cao nhất trong Lý gia sơn trang thế lực mạnh nhất Đông Đạo phủ.

Đây là hồ nước một nơi nào đó.

Hồ nước xanh biếc phản chiếu cây liễu bên hồ. Lá liễu nhẹ rũ trên mặt nước, con chim xẹt qua lá liễu đánh vỡ mặt nước tĩnh như gương, đu đưa bóng người chiếu mặt hồ. Bên cạnh hồ nước chỉ có một người mặc áo xanh. Người áo xanh đầu đội mũ, xem không rõ hình dạng, tuổi tác.

Người áo xanh đội mũ tay cầm cần câu, dây khẽ động hiển nhiên là có cá mắc câu. Nhưng dường như người áo xanh không hay biết, mãi một lúc sau người ấy mới tỉnh dậy.

- A, ngủ gục có cá mắc câu cũng không biết, tội quá, tội quá.

Tay giật muốn kéo con cá ra, nhưng cá ăn hết mồi chẳng biết bơi đi đâu rồi.

Thanh y thiếu niên khẽ cười, không hề giận dữ bởi vì con cá ăn mồi xong bơi đi.

Câu cá vốn chính là muốn câu tâm tình.

Tâm tình vui, mọi việc đều tốt.

Lục Nguyên lười biếng hiếm khi đi câu cá.

Câu cá là một trong các hoạt động hiếm hoi mà Lục Nguyên thích, hắn có thể ngồi tại đó không động đậy, có khi còn thiếp ngủ một giấc. Hoạt động như vậy rất ít làm, không thích cũng không được. Nguồn: http://Trà Truyện

Nếu con cá này đã bơi đi thì tìm con khác vậy.

Phải tin rằng tuyệt đối có một con cá ngốc ăn mồi xong còn không đi, đợi hắn ngủ một giấc rồi ngoan ngoãn để hắn câu lên. Trên đời này có người lười biếng nhớt thây như hắn thì tất nhiên cũng sẽ có con cá lười chảy nước, cứ chờ tại đây là được. Lục Nguyên móc một con giun xong lại ném cần câu.

Nhưng lần này hắn chưa đợi được cá thì đã đợi một người đến.

Một ông lão tóc trắng xóa. Lục Nguyên biết người này. Ông ta họ Lỗ, bình thường sinh hoạt tại bắc Phong, hắn thường gọi ông là Lỗ Thúc. Lục Nguyên lập tức đứng dậy. Tuy Lỗ Thúc là thuộc hạ của sư phụ hắn nhưng dù sao thuộc hàng trưởng bối. Giáo dục nhiều năm tại Hoa Sơn tiên môn khiến hắn đã quen tôn kính trưởng bối.

- Lỗ Thúc, thúc đến đây?

Ông lão họ Lỗ gật đầu, nói:

- Thiếu chủ, lần này ngươi làm không tệ, xảo diệu bắt hết thủ lĩnh những thế lực này, còn dùng nam châm ghi lại cảnh tưởng lúc đám thủ lãnh bị bắt, mấy thứ này sẽ trở thành chứng cứ có lợi. Lần này tại Tông Lão Hội, bên chúng ta thắng lớn rồi. Những thế lực này bị trục xuất khỏi Đông Đạo phủ, khoáng sản vùng này đều thuộc về hệ chúng ta. Nhưng tương ứng, đối phương giao nộp một mớ linh thạch không nhiều lắm làm bồi thường là có thể chuộc đám người đó về.

Tông Lão Hội rốt cuộc ra quyết định.

Đúng như hắn đoán, quả nhiên Tông Lão Hội ra quyết định như vậy. Tuy rằng nói Tông Lão Hội tuyệt đối công bình, nhưng chắc chắn sẽ đứng hướng ngũ đại tiên môn. Dù sao cơ bản Tông Lão Hội do người ngũ đại tiên môn cấu thành, do người cấu thành thì không tránh được nhân tình. Một khi xuất hiện tranh chấp có thiên hướng bên ngũ đại tiên môn cũng là việc bình thường.

- Còn về Thanh Thành tiên môn, đã âm thầm cùng Thanh Thành tiên môn đạt thành hiệp nghị, không báo việc Tôn Thiên Cương lên Tông Lão Hội, để tránh mất mặt kiếm tiên Tôn Thanh Nghi. Chẳng qua có điều kiện, Tôn gia sơn trang làm theo hiệp nghị rút khỏi khoáng sản Đông Đạo phủ.

Tông Lão Hội ra quyết định xem ra đã thành kết cuộc.

Còn việc ông lão họ Lỗ tự mình đến thì cũng đơn giản thôi, Lục Nguyên chỉ tới đây rèn luyện một phen, rèn luyện xong sẽ quay về Hoa Sơn. Chỗ này Lý Phóng không để khống chế tình hình, cho nên mới phái ông lão họ Lỗ tới trấn giữ bốn phía.

Vụ việc rốt cuộc cũng nên kết thúc.

Người có thể thở ra hơi dài rồi.

Chạng vạng ngày hè, mặt trời đã lặn xuống núi tây, hoàng hôn nhuộm đẫm bầu trời, mây tía đầy không trung.

Từng đợt gió bắc mát mẻ từ phía núi thổi tới, xẹt qua lá cây trong rừng, đến Lý gia sơn trang. Gió từng cơn thổi lá cây xào xạc, lắc lư, tĩnh tĩnh ngừng ngừng. Gió nhẹ nhàng thổi mặt nước bình tĩnh lăn tăn sóng gợn.

Cơn gió này thổi đi ngày hè nóng bức và náo nhiệt, thổi tỉnh đinh hương, hải đường trong sân.

Gió mát len qua lá cây, hương hoa ở dưới mái hiên lan tỏa.

Cơn gió nhẹ này dường như đến từ rừng cây, cũng dường như từ trăng lạnh sao sáng đến.

Trong buổi hoàng hôn như vậy, nên dựa vào đình viện hưởng thụ gió mát.

Lục Nguyên dựa vào bên hồ, ngồi trên xích đu làm bằng trúc, lưng tựa vào lưng xích đu.

Lắc lư, lắc lư.

Người nhẹ nhàng lắc lư.

Mỗi thớ thịt trên người đều thả lỏng đến cực điểm.