Lục Nguyên phát hiện tim mình đập hơi nhanh. Hết cách, hắn vẫn chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, ngồi bên cạnh một thiếu nữ đáng yêu, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt, có lúm đồng tiền dáng yêu, tim đập nhanh là chuyện bình thường.
Mười tám tuổi rốt cuộc vẫn là mười tám tuổi.
Thiếu niên mười tám tuổi dù hơi tinh ranh nhwg vẫn chỉ là mười tám tuổi, đối với sự việc chưa trải qua thì tim đập rộn rã.
Đương nhiên đây chỉ vẻn vẹn là phản ứng bình thường khi thiếu niên lần đầu tiếp người khác phái phù hợp con mắt thẩm mỹ mà thôi.
Lúc này, thiếu nữ thanh y bên cạnh nhẹ liếm nho linh tửu trong ly.
Nàng lẩm bẩm:
- Hơi ngọt nha.
Không biết tại sao Lục Nguyên cảm thấy động tác của thiếu nữ thanh y có chút giống con chó nhỏ.
Thiếu nữ thanh y nghiêng đầu hỏi:
- Ta thấy ngươi luôn uống rượu này, vị đúng là không tệ, hơi ngọt, hèn chi ngươi thích uống.
Nàng thè lưỡi hồng lại liếm một cái.
Đúng là rất giống chó nhỏ, Lục Nguyên thầm nghĩ.
Đương nhiên lúc này Lục Nguyên rất muốn khóc, không người đàn ông nào bởi vì ngọt mà uống rượu, thiếu nữ thanh y có chút chậm chạp.
………
Ngày hôm nay là đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Ngày hôm nay trong Vân Thiện Điện, cửu đại tri danh kiếm tiên nói chuyện cũ của họ, có chuyện chiến đấu, có chuyện tình cảm. Đám người khó được tụ tập một chỗ, đương nhiên có một số cửu đại tri danh kiếm tiên đang bàn việc phân chia một số ích lợi.
Cửu đại trưởng lão bình thường cũng kết giao với nhau.
Lúc này, các thập đại đệ tử chân truyền trẻ tuổi nhất ngồi rất gần, có Vân Dật, Vân Bình đấu tranh với nhau, có kiếm tông, khí tông mắt lạnh nhìn nhau, cũng có giống thiếu nữ thanh y liếm nho linh tửu ngọt ngào, có thiếu niên lười biếng uống rượu vừa ngắm cảnh đẹp xung quanh, ngắm thiếu nữ thanh y đáng yêu.
Ngày hôm nay bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
Các đệ tử chân truyền tuổi trẻ đa số sẽ nhớ kỹ ngày này rất lâu rất lâu.
Tương lai của những đệ tử chân truyền này sẽ như thế nào?
Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.
Đại thọ năm trăm tuổi cuối cùng vẫn là kết thúc.
Rừng cây xanh xanh, cây cối xanh xanh.
Một con đường mòn, một con đường lát đá.
Lục Nguyên đứng đây là để đưa tiễn, kiếm tông Đông phong đệ tử chân truyền do hắn đưa tiễn. Kiếm tông Đông phong hắn chỉ biết một mình Liễu Diệp Nhi, sai rồi, là chỉ nói một câu với nàng, cùng ngồi chung một chỗ mà thôi, không biết tại sao mặt trên sai hắn đi đưa kiếm tông Đông phong đệ tử chân truyền.
Một người đàn ông trung niên đội mũ đi qua đây, Lục Nguyên biết người này tên là Thạch Triêu Dương, chính là đệ nhất đệ tử chân truyền Đông phong, nghe nói thực lực cao cường, trên cả Vân Dật, Vân Bình.
Người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm tên Thạch Triêu Dương nói:
- Kiếm thuật của ngươi rất không sai.
Lục Nguyên hỏi ngược lại:
- Ồ, ngươi đã thấy kiếm pháp của ta?
- Tại Giang Âm huyện ngươi đá Tư Mã kiếm quán thì có đứng bên cạnh xem, kiếm pháp rất không tệ, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội đấu một trận.
Thạch Triêu Dương cười ha hả đi tới trước.
Lục Nguyên nhún vai. Mỗi phong Hoa Sơn, trong thập đại đệ tử chân truyền đều có một số nhân tài xuất sắc.
Đây là thời đại rất nhiều thiên tài, đây là thời đại quần tinh hội tụ.
Đây là thời đại khá thú vị.
Hắn bước nhanh đi hướng Trung Chính Bình Hòa Trai. Trước khi tiễn kiếm tông Đông phong đệ tử chân truyền hắn được dặn đưa người xong lập tức tới Trung Chính Bình Hòa Trai một chuyến.
Lại đến Trung Chính Bình Hòa Trai, nơi này tất cả giống hệt như trước.
Quái dị nhất là lần này tiến đến vẫn chỉ có ba đệ tử chân truyền, đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình và hắn.
Dường như có gì đó là lạ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân xoay người nhìn Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên.
Lão trầm giọng nói:
- Lần này gọi các ngươi đến là có một số việc muốn nói với các ngươi, ngồi đi.
Đợi ba người ngồi xuống, Nguyên Nguyên Thượng Nhân chắp tay sau lưng nói:
- Lần này để các ngươi thấy lão phu và Nguyên Lăng ở trong tối giao đấu, các ngươi cũng biết lai lịch Nguyên Lăng.
- Năm đó Nguyên Lăng và lão phu tranh chủ Bắc phong, lão phu không cần nhất định phải đoạt được chủ Bắc phong, nhưng cuối cùng tổ sư các ngươi giao gánh nặng thì lão phu chỉ có thể gánh. Nguyên Lăng cũng vì vậy phản môn.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân trầm giọng nói:
- Lần này lão phu không muốn bi kịch đó tái diễn tại đệ thập đại, cho nên, trước nói ra vấn đề lựa chọn chủ Bắc phong đệ thập đại.
Lão vừa dứt lời Lục Nguyên vèo một tiếng đứng lên định trốn.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân liếc qua, Lục Nguyên dừng động tác bỏ chạy.
Hắn nói:
- Sư bá, chủ Bắc phong cái gì không liên quan đến ta đi? Ta chỉ là người lười, tương lai chọn chủ Bắc phong thế nào, tuyển làm sao, ai làm, không dính dáng gì đến ta, ta không muốn bị cuốn vào trong đó!
Tuyển chọn chủ Bắc phong tương lai chắc chắn là việc rắc rối.
Đối với việc rắc rối như vậy Lục Nguyên lựa chọn luôn là trốn được bao xa thì chạy bao xa.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân trừng hắn, nói:
- Ngồi xuống.
Lục Nguyên làm mặt khổ qua, nhăn nhúm như trái quýt. Muốn khóc quá, mình không muốn bị cuốn vào tranh giành chủ Bắc phong đệ thập đại, bình thường có thể trốn thì trốn, tránh được thì tránh.
Lúc này trong Trung Chính Bình Hòa Trai yên tĩnh đến nghe tiếng kim rơi.
*Vèo- - *
Bên ngoài gió thổi mây trôi.
Vân Dật, Vân Bình đều cảm thấy tim đập nhanh.
- Chủ Bắc phong là vị trí cầm lái Bắc phong, không cần người cầm lái quá ưu tú nhưng phải có bản lĩnh đè ép đệ tử chân truyền khác, đây là điều cơ bản nhất, điều này ba người các ngươi làm được. Nhưng Lục Nguyên, tính tình ngươi lười biếng, không chút thích hợp làm chủ Bắc phong, cho nên ngươi tự động bài trừ ra ngoài, gọi ngươi đến chỉ là muốn ngươi lắng nghe.
Nghe nói vậy Lục Nguyên lập tức mặt mày hớn hở. Đồ ngốc mới làm chủ Bắc phong, hắn không ngu. Chủ Bắc phong, đùa cái gì, trước không nói làm chủ Bắc phong trong quá trình tranh đến giành đi không biết phải đấu bao nhiêu lần, tranh đấu gay gắt, mưa tên đao thương. Coi như làm được chủ Bắc phong có chính sự làm không xong, công việc xử lý không xong, việc trong phòng phải nhức óc, việc ngoài phong phải đau đầu, mệt chết mất. Làm chủ Bắc phong đâu thoiar mái bằng mình cầm hồ lô rượu tùy tiện làm món ngon, tìm chỗ ăn ngon ăn một bữa no nê.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhìn Lục Nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu. Đệ tử chân truyền này, người khác muốn tranh giành vị trí chủ Bắc phong, hắn căn bản không muốn làm, đúng là…nên nói sao đây? Kỳ thực trong nhiều đệ tử chân truyền, thiên phú cao nhất là Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên. Nhưng Lục Nguyên tâm tính thanh tịnh không xa cầu, hắn rất phù hợp mấy chữ đó, sau này thành tựu sẽ là lớn nhất.
Vân Dật, Vân Bình, hai người dã tâm rất nặng, tuy thiên phú rất tốt nhưng tâm tính không hợp ý đạo gia tu tiên, tương lai thành tựu không lớn bằng Lục Nguyên.
Đương nhiên chủ Bắc phong không phải so ai tâm tính càng tốt thì ai làm.
Phong chủ nói trăng ra là cầm quyền tu tiên giả.
Chủ Bắc phong, vị trí cầm lái này không thích hợp người có ý tiêu dao.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân trầm giọng nói:
- Thời thế thanh bình, Bắc phong cần cầm lái tự nhiên là người đạo đức tín nghĩa.
- Nếu là thời loạn thì tất nhiên cần người cấp tiến cao ngang.
- Tương lai nếu là thời thái bình thì Vân Dật, ngươi tính tình trầm ổn, xem như trung chính bình hòa, vị trí chủ Bắc phong là Vân Dật ngươi ngồi. Tương lai nếu loạn thế gió mây lên, vị trí này do Vân Bình ngươi làm. Vân Bình, tính tình ngươi nóng nảy không chịu thua. Cho nên kêu Lục Nguyên ngươi đến, vì ngươi là cùng đại với đại sư huynh, nhị sư huynh ngươi, sau này ngươi làm giám sát.
- Hợp sức thì mạnh, chia rẽ thì yếu, nếu còn đấu nữa sẽ càng yếu.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân trầm giọng nói:
- Đây chính là điều ta muốn nói cho các ngươi.
- Được rồi, các ngươi có thể đi, hãy suy nghĩ lời hôm nay ta nói.
………
Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên đều đi ra.
Trong Trung Chính Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân chắp tay đứng.
Lúc này, cửa sau lưng lão bị đẩy ra.
Diệp Dương Dung mập mạp mang nụ cười thương nhân đẩy cửa tiến vào.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân không hề ngoài ý muốn, dường như đã tính trước gã sẽ tới.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì thào nói:
- Tính tình lười nhác của Lục Nguyên không tệ, nếu không vì Sở Hán tranh hùng biến thành tam quốc tranh bá càng khó khăn, hơn nữa tính hắn phù hợp ý tiêu dao không bị bó buộc của tiên gia, tương lai thành tựu của hắn là lớn nhất.
Diệp Dương Dung xen vào:
- Cho nên sư huynh muốn để Lục Nguyên giám sát hai người kia.
- Đúng vậy.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân gật đầu, nói:
- Lý do kêu ba người họ tham gia ám đấu minh tranh với Nguyên Lăng là để chúng xem, để chúng lấy đệ cửu chúng ta làm tham khảo, cũng nói ra sự việc. Thái bình là Vân Dật lên, loạn thế là Vân Bình đến, hy vọng chúng nghe lọt tai, đừng đi vào lối mòn của chúng ta.
Thực ra Nguyên Nguyên Thượng Nhân biết lời mình nói hôm nay chưa chắc đem lại bao nhiêu tá dụng. Nhưng vì vết xe đổ của lão khiến lão phải suy nghĩ đắn đo, có lẽ vô dụng, có lẽ hữu dụng. Nguyên Nguyên Thượng Nhân chỉ có thể cố hết sức.
Trên đời này khó khống chế nhất chính là lòng người.
Cho dù Nguyên Nguyên Thượng Nhân tính hết thiên cơ, tính cạn vạn biến nhưng không thể khống chế lòng người.
Diệp Dương Dung bỗng nói:
- Đúng rồi, lần này Nguyên Lăng sư huynh sắp đặt hơi dễ tan tác, có phải là kỳ lắm không?
- Đúng là hơi kỳ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhíu mày, nói:
- Lần này dễ dàng đánh tan kế hoạch của Nguyên Lăng không phù hợp cách Nguyên Lăng thường hay làm. Nhưng suy nghĩ của Nguyên Lăng luôn rất khó đoán, ta cũng không đoán ra được. Đối với Nguyên Lăng, chúng ta trước cẩn thạn là hơn rồi theo kế hoạch sắp xếp đi.
Diệp Dương Dung gật đầu đáp:
- Vâng!
Bắc phong, Trường Xuân Cư.
Mới vào canh ba đã bị sư phụ kêu lên, thật thảm quá.
Nhưng nhìn sư phụ Lý Nguyên Bạch sắc mặt nghiêm túc thì Lục Nguyên không phàn nàn cái gì.
Lý Nguyên Bạch mang Lục Nguyên đi thư phòng.
Gian thư phòng này hắn từng đến, bên trong trang sức đơn giản, một hàng giá sách, một cái bàn dài, một cái ghế, đơn giản làm chính. Nhưng hôm nay trên bàn học đặt một tấm bản đồ to lớn.
Lý Nguyên Bạch chắp tay sau lưng nói:
- Đến đây, nhìn cái này.
Lục Nguyên tới gần xem, là bản đồ Đại Tấn quốc, trên bản đồ non xanh nước biết trập trùng.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Hiện nay Đại Tấn quốc chia làm hai trăm bảy mươi tỉnh, mỗi tỉnh ít nhất gần mười phủ, nhiều nhất là hơn hai mươi. Bây giờ Đại Tấn quốc tổng cộng có ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ. Vùng đất bao la, núi non sông nước sợ là lớn đến mấy ngàn vạn lý, bao la vô bờ.
Tất nhiên Lục Nguyên sớm biết, cách phân chia của Đại Tấn quốc là như vầy: quốc, tỉnh, phủ, huyện.
Quốc quản tỉnh, tỉnh quản phủ, phủ quản huyện.
Trong thiên hạ tỉnh có hai trăm bảy mươi cái, phủ là ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ, huyện thì nhiều đến mấy vạn, khó thể thống kê.
Lục Nguyên im lặng, những điều đó hắn sớm biết, không hiểu tại sao hôm nay sư phụ bỗng nói lên.
Lý Nguyên Bạch dùng tay vẽ vòng tròn trên bản đồ Đại Tấn quốc, Lục Nguyên nhìn qua, phát hiện chỗ vòng tròn Đông Đạo phủ. Đông Dã huyện nơi hắn sinh ra là thuộc về Đông Đạo phủ quản. Đông Đạo phủ cũng là một trong ba ngàn bảy trăm bảy mươi bảy phủ, nhưng hắn vẫn khó hiểu tại sao sư phụ vòng khối này lại.
Lý Nguyên Bạch chắp tay nói:
- Tuổi thọ của vi sư chắc còn có thể chống qua hai năm, nhưng tối đa không vượt qua ba năm.
Lục Nguyên nghe nói thế thấy hơi khó chịu.
Lý Nguyên Bạch cười cười nói:
- Đứa ngốc đứa ngốc, sao phải khó chịu? Sư nương ngươi sớm đi, bằng hữu của vi sư đa số cũng đi, bây giờ vi sư sống trên đời chỉ lo lắng mình ngươi. Chỉ cần ngươi trưởng thành, dù vi sư có mất cũng sẽ không lung lay bao nhiêu.
Lý Nguyên Bạch nói tiếp:
- Nhưng trước khi vi sư mất phải đại khái nói cho ngươi một chút về gia sản của vi sư.
Cửu đại tri danh kiếm tiên đều có một phần gia sản khổng lồ, Lý Nguyên Bạch cũng vậy, nếu không thì Tư Mã Trường Bạch sẽ chẳng thèm thuồng đến mức muốn cướp đoạt.
- Trong Bắc phong vi sư có một số tài sản nhưng không chủ yếu. Tài sản chính của vi sư là ở nơi khác, nhưng bây giờ ta không muốn giao sản nghiệp khổng lồ đó cho ngươi, bởi vì ngươi còn chưa đủ mạnh.
Lý Nguyên Bạch trầm giọng nói:
- Ngươi không đủ mạnh, không thể trấn áp những người giữ gìn sản nghiệp thay vi sư.
- Không sai, khi vi sư còn ở, chỉ cần một ngày chưa chết thì uy phong của vi sư sẽ trấn được những người đó.
- Nhưng ngươi không được.
- Lòng người khó đoán, đích thực có một phần người sẽ đi theo ngươi, trung thành tận tâm. Nhưng cũng có một số người âm thầm xằng bậy, bây giờ ngươi chưa thể áp phục họ. Ngươi đừng nói có thể mượn sức, mượn sức môn phái. Không sai, sức mạnh môn phái ngươi có thể mượn, lấy thân phận hiện nay của ngươi, đệ tử chân truyền thiên tài, Nguyên Nguyên sư huynh chắc chắn sẽ cho ngươi mượn sức. Nhưng đó không phải sức của mình, rốt cuộc vẫn là không phải, vi sư hy vọng ngươi có thể bằng vào lực lượng của mình khuất phục đám người đó.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Cho nên trước đưa ngươi một sản nghiệp không tính lớn để luyện tay, nhìn xem ngươi có thể đứng vững gót chân không.
Ông chỉ vào vị trí Đông Đạo phủ trên địa đồ mới nãy ông đánh dấu, nói:
- Trong Đông Đạo phủ ra thành không bao xa có một khoáng sản, khoáng sản lấy sản xuất mỏ vàng làm chính, nhưng ngẫu nhiên có đào ra linh thạch.
- Nơi này xem như là một trong số sản nghiệp khổng lồ của vi sư, ngươi đi trước thử xem. Ở đó có lẽ ngươi sẽ gặp các loại tình huống nhưng phải tự mình xử lý.
Lý Nguyên Bạch trầm giọng nói:
- Sư môn, vi sư đều sẽ không giúp gì cho ngươi, xem như là thử thách ngươi.
Lục Nguyên gật đầu, đáp:
- Vâng!
Sản nghiệp khổng lồ của sư phụ theo luật do hắn kế thừa.
Nhưng đầu năm nay người ngó trộm sản nghiệp khổng lồ của sư phụ không ít.
Có người minh đến, ví dụ Tư Mã Trường Bạch. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Có người âm thầm phá rối, đám người núp trong bóng tối tạm thời tìm không thấy.
Đa số hoặc cho rằng mình tuổi nhỏ dễ khi dễ, hì hì, đến lúc ấy sẽ cho các ngươi biết ta có phải là tuổi nhỏ dễ ăn hiếp không.
Lục Nguyên đi ra gian phòng, căn phòng lập tức yên lặng.
Lý Nguyên Bạch chắp tay sau lưng đứng đó, ngẩn ngơ nhìn Thùy Mộ linh kiếm treo trên tường. Ông bước đến cạnh Thùy Mộ linh kiếm, rút ra thân kiếm một thước, thân kiếm ảm đạm. Ông búng tay bắn.