Nếu trùng kích Bắc Lăng Sơn mà còn mang theo một người thì thật là bất đắc dĩ.
Lục Nguyên tất nhiên là phải ra khỏi trận pháp này. Trước đem Mộ Dung Ánh Tuyết ra ngoài rồi nói sau.
Không để ý đến người chính đạo sống chết ra sao thì không phải là tác phong của Lục Nguyên.
Đồng thời, Lục Nguyên cũng dùng truyền âm thạch truyền cho Lục Thanh Đào. Vừa rồi hắn phát hiện, tại chỗ này có thể dùng truyền âm thạch để truyền âm. Nếu có thể dùng kíp nổ thì có thể truyền âm trong phạm vi lớn hơn rất nhiều, sẽ dẫn ba vị sư thúc tổ đến nơi này.
Lý trí có tác dụng bảo vệ tính mạng. Hắn ở chỗ này chờ ba vị sư thúc tổ Đại đạo cảnh đến đây.
Xuất Vân Vô Cực của Nguyên Nguyên sư bá hoặc còn có thể gọi là Xuất Vân Vô Cực kết giới sắp sụp đổ rồi.
Cho nên, mình nhất định phải hành động càng sớm càng tốt.
Nói sau, mình còn có thế thân chi bảo. Với thực lực của mình thì không thể nào chết được.
Hơn nữa, có đôi khi, người trong tiên hiệp có những việc không làm không được.
Cứu trợ đồng môn, đây là biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn phải đi làm.
Bằng không thì làm sao được xưng là tiên hiệp.
Truyền âm thạch mắt thường khó có thể quan sát được tần suất lan rộng tứ phương của nó.
Làm xong những điều này, Lục Nguyên trở lại Bắc Lăng Sơn. Chung quanh trận pháp khiến cho người ta bị cảm giác mê hoặc. Tuyết ở đây rất dày. Tuy nhiên, nếu dùng Tuyết chi kiếm ý thì có thể vào thì vào, có thể ra thì ra.
Lại nói khi Lục Nguyên lọt vào Bắc Lăng Sơn, một trăm tu tiên giả vẫn còn sợ hãi Lục Nguyên. Dù sao bây giờ Lục Nguyên ở tu tiên giới cũng có thanh danh thật lớn. Chiến thắng Tư Mã Trường Bạch, Lục Nguyên càng nổi tiếng hơn. Tấn quốc cường giả, căn bản không có bao nhiêu người dám động vào. Lục Nguyên là trường hợp ngoại lệ.
- Lục Nguyên cũng chỉ là một tên nhóc con.
- Chứng kiến tà ma ngoại đạo của Bắc Lăng Sơn chúng ta thì cũng chỉ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.
- Điều đó là đương nhiên. Chính đạo cũng chỉ là giả vờ giả vịt.
Những gã tà tu vừa rồi trước mặt Lục Nguyên thì sợ hãi không dám khiêu chiến, hiện tại thấy Lục Nguyên rời đi thì lập tức dùng miệng nói khoác. Dù sao thì nói khoác so với động thủ thì đơn giản hơn nhiều.
Trong lúc bọn họ đang hạ thấp Lục Nguyên và thổi phồng mình thì Lục Nguyên trở về. Kết quả của bọn họ sẽ là bi kịch.
Lục Nguyên cười, không thèm coi bọn chúng là đối thủ mà chỉ là những kẻ kém cỏi xung quanh mình.
Dưỡng Ngô kiếm sáng ngời vô cùng.
- Lão bằng hữu Dưỡng Ngô, ngươi chính là chi kiếm chính khí. Bình thường ta hay lười biếng thì nay sẽ cho ngươi thống khoái một lần, trảm yêu trừ ma.
Sau khi nói vài câu, nháy mắt về sau, người mà kiếm hợp lại làm một, hướng về động phủ ở Bắc Lăng Sơn. Những người vừa rồi còn cho rằng Lục Nguyên đã đi, đang hạ thấp Lục Nguyên nhưng khi thấy Lục Nguyên quay trở lại thì một đám lập tức chạy tán loạn.
Dưới thân kiếm của Lục Nguyên, kẻ địch đều trở nên rất nhỏ. Chỉ sau một lát, những gã tà ma ngoại đạo này không chết thì bị thương.
Lục Nguyên ngự kiếm xâm nhập vào bên trong sơn động.
Khi vào trong đó, hắn chỉ cảm thấy ở chính giữa còn có một động thiên khác.
Lại dùng pháp thuật không gian, đem lòng núi vốn không lớn cứ thế mà trở nên thật lớn.
Lục Nguyên chỉ cảm thấy lòng núi này giống như một thành trì. So với sơn động của Huyết Kiếm môn thì lớn hơn nhiều.
Nơi này sẽ đi đến tận đâu?
Xuất Vân Vô Cực đại trận kết giới ở chỗ nào?
Lục Nguyên muốn tìm một người để hỏi, nhưng trong lúc nhất thời không thấy một người nào thì không khỏi giật mình. Đây giống như một thành trì, dùng Bạch Đế kiếm quang thì tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Lục Nguyên nhanh chóng đi về phía trước, không mất bao nhiêu thời gian thì thấy ở đằng trước xuất hiện một cái hố phủ.
"Nhân Yêu Hỗn Hợp Thất" năm chữ thật to ghi ở đằng trước.
Lục Nguyên ngự kiếm xông vào, dùng kiếm khí vô cùng sắc bén của mình chém nát bấy đại môn. Nhưng khi xâm nhập vào bên trong thì Lục Nguyên chân chính khiếp sợ đã đến.
Chỉ thấy ở chỗ này có Thái bạch huyền thạch đủ loại kiểu dáng tạo thành lồng chim. Thái bạch huyền thạch tất nhiên là không đắt lắm, nhưng cũng là tài nguyên quý giá. Hơn nữa độ cứng của nó không gì qua nổi. Nó không có thay đổi hình dạng nên không làm thành chất liệu để tạo thành linh kiếm.
Trong Yêu nhân hỗn hợp thất kia có không ít trăm cái lồng chim,
Mà trong từng cái lồng chim đó đều cất giấu một con quái vật.
Đây là dạng quái vật gì? Thân rõ ràng là người, nhưng lại đầy lông, giống như lông của một con quái thú. Vị tu tiên giả này không ngừng gầm rú, nhưng hiển nhiên đây không phải là con quái thú cổ quái nhất. Lập tức, Lục Nguyên đã nhìn thấy được nhiều con quái thú khác.
Có rất nhiều tu tiên giả có hai cái sừng trên đầu.
Có rất nhiều tu tiên giả thân hình bình thường, nhưng lại có tám chân giống như con nhện.
Có tu tiên giả hai tay giống như tay của bọ ngựa.
Còn có tu tiên giả toàn thân huyết nhục, giống như yêu ma trong lòng đất.
Còn có tu tiên giả hai hàng lông mày có một con mắt màu đỏ, toàn thân thống khổ, không ngừng kêu la.
Đây không phải là trưởng lão Thanh Thành tiên môn mà hắn đã từng gặp qua một lần sao? Tại sao ông ta lại bị bắt đến nơi này? Hơn nữa, trên lưng lại ngưng tụ một cái giáp xác, bộ dạng vô cùng thống khổ.
Bộ dạng của đám tu tiên giả này có chút giống bọn yêu ma.
Lục Nguyên khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Trong tích tắc cơ hồ cảm thấy nguy hiểm, Lục Nguyên theo bản năng mà hướng bên cạnh lóe lên. Một đạo cuồng phong lập tức phóng tới, tiếng cười quái dị vang lên:
- Không tệ, có thể tránh được một kích Thiên Bức Hướng Đông của ta, quả thật là rất giỏi. Danh tiếng thiên tài Hoa Sơn quả nhiên là danh bất hư truyền. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Lục Nguyên nhìn sang, chỉ thấy người nói chuyện, tướng mại giống người như đúc. Xem ra khoảng chừng ba mươi tuổi. Nhưng trên lưng của y lại mọc ra hai cánh đen nhánh. Người này kỳ thật tên là Bức Yêu Hướng Đông Phi, vốn là tà ma ngoại đạo, nhưng sau khi gia nhập làm thủ hạ của Nguyên Lăng Thượng Nhân thì cấm thuật lại càng thêm tà, gia nhập vào huyết mạch của bọn Thiên Bức nhất tộc yêu ma. Yêu ma có rất nhiều tộc, mà trong đó nổi tiếng nhất chính là Thiên Bức Nhất tộc. Ví dụ như Xích Dực Yêu Vương, tốc độ nhanh như chớp, được xưng là nhất trong số các yêu ma. Đây là danh xưng thật lớn, mọi người đều biết. Yêu ma có tốc độ nhanh nhất thì có thể đảm nhiệm đế vương của phương đông. Có thể được xếp hạng ở phương đông cũng đủ để tự ngạo rồi.
Mà bản thân của Thiên Bức Nhất tộc chính là tốc độ nhanh. Hướng Đông Phi người này được huyết mạch của Thiên Bức Nhất tộc dung nhập vào thân thể nên nhanh như chớp.
Hướng Đông Phi cười quái dị:
- Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm. Tại đây là Nhân Yêu Hỗn Hợp Thất, là phòng nghiên cứu vô cùng vĩ đại của Nguyên Lăng đại nhân. Người thì có ưu điểm là thần trí rõ ràng, thần hồn cường đại. Còn yêu ma thì đặc điểm là thân thể cường đại, cùng với đủ loại kiểu thần thông. Muôn đời vẫn là nhân yêu tranh đấu. Từng người đều dựa vào ưu điểm của mình để tranh giành. Nhưng chưa từng có người nghĩ tới nên kết hợp ưu điểm của người yêu lại một chỗ. Cho đến khi Nguyên Lăng đại nhân xuất hiện, mới đem ưu điểm của người và yêu kết hợp lại. Ví dụ như ta đây, chính là một hỗn hợp thể như vậy. Tốc độ của ta so với người và yêu đều nhanh hơn nhiều.
Hướng Đông Phi lại cười nói:
- Ngoài ra, những người mà ngươi thấy ở đây, cũng là vật thí nghiệm của Nguyên Lăng đại nhân.
- Những người này đều là vật thí nghiệm?
Lục Nguyên tức giận.
Lửa giận đã bốc lên cao. Lục Nguyên bình thường rất ôn hòa, ít khi tức giận. Lần thứ nhất tức giận trước đó đã không biết qua bao lâu, hắn cũng không nhớ nổi.
Nhưng bây giờ thì không khỏi tức giận rồi.
Bắt giữ tu tiên giả, sau đó lại trộn với huyết nhục của yêu ma làm thành vật thí nghiệm. Đây quả thật là thủ đoạn chẳng chút nhân đạo nào của Nguyên Lăng Thượng Nhân. Lục Nguyên chỉ nghe người bên cạnh, chốc chốc lại kêu lên một tiếng cực kỳ thống khổ. Thủ đoạn như vậy mà Nguyên Lăng Thượng Nhân lại có thể làm ra được.
Lục Nguyên từ trước đến nay không thích sát nhân, nhưng bây giờ tâm tính muốn giết người lại nổi lên.
Dưỡng Ngô kiếm cũng nhè nhẹ run lên. Chính khí chi kiếm cũng đồng dạng nổi giận.
Hướng Đông Phi cười ha hả:
- Những người này đừng nhìn họ thống khổ, nhưng sau khi vượt qua được thì sẽ trở thành ưu tú như ta. Nhân yêu hỗn hợp thể, nếu không ưu tú thì cũng là bình thường. Loại kém như thế thì sẽ bị loại bỏ. Đúng rồi, ta là người được phân công quản lý phòng nghiên cứu này.
- Nơi này do ta trấn thủ.
Hướng Đông Phi hướng Lục Nguyên khinh bỉ cười lạnh:
- Ta biết rõ ngươi đã đánh thắng Tư Mã Trường Bạch. Nhưng điều đó không áp dụng với ta được. Ta chẳng những là Trường Sinh Cửu Trọng mà còn là hỗn hợp thể người và yêu. Nhân loại không bao giờ chiến thắng được ta.
Bắc Lăng Sơn
Trong Bắc Lăng sơn có những chỗ cực kỳ quan trọng.
Một trong số đó, chính là "Nhân Yêu Hỗn Hợp Thất".
Bắc Lăng Sơn có những quy cũ nhất định. Từng địa điểm quan trọng đều có người trấn thủ.
Mà phòng nghiên cứu kia lại rất quan trọng. Cho nên, nếu như Bắc Lăng Sơn bị công kích, thì những người này cũng không được rời khỏi trấn thủ chi địa của mình. Đó chính là nguyên nhân khi Lục Nguyên xông vào Bắc Lăng Sơn, rất nhiều nhân vật thực lực đều không ra đối phó với Lục Nguyên.
Hiện tại, bên trong lao tù tràn đầy những người không giống mình lại chẳng giống yêu.
Cả căn phòng đều vang lên những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, điên cuồng.
Đem máu của người và yêu trộn lẫn với nhau, làm trái quy luật bình thường thì làm sao mà không thống khổ?
Hướng Đông Phi hai cánh không ngừng đập vào nhau trên không trung, trong tay cầm thanh linh kiếm nhỏ dài.
Hắn cười quái dị nhìn Lục Nguyên, hiển nhiên cho rằng mình đã đoán trúng Lục Nguyên.
Y xác thực có niềm tin. Y là Trường Sinh Cửu Trọng, lại có ưu điểm của Thiên Bức Nhất tộc, so với Trường Sinh Cửu Trọng bình thường thì mạnh hơn nhiều.
Lục Nguyên nhẹ nhàng lay động thanh Dưỡng Ngô kiếm:
- Dưỡng Ngô kiếm ơi Dưỡng Ngô kiếm, cho tới nay, bất luận là sư phụ hay là trưởng bối đều nói cho ta biết một câu, một kiếm yêu ma rút kiếm liền giết. Những lời này ta vốn không cho là đúng. Cho rằng, trong số đám yêu ma đó cũng không có khả năng toàn bộ đều đáng chết. Cũng chưa chắc là vừa thấy yêu ma thì rút kiếm giết ngay.
- Nhưng, hiện tại, ta cuối cùng cũng hiểu được cái gì là vừa thấy yêu ma phải rút kiếm giết ngay. Yêu ma trong đó, tuyệt đại bộ phận đều có lý do đáng chết. Giết hết toàn bộ cũng chưa hẳn là sai. Nhưng nếu bỏ qua một tên thì tuyệt đối sẽ có sai sót.
Ngữ khí nghiêm nghị, sắc mặt nghiêm túc.
Nếu là người quen thuộc với Lục Nguyên, sẽ phát hiện Lục Nguyên bây giờ chăm chú một cách hiếm thấy.
Kỳ thật, trước đây, Lục Nguyên khi cùng với người giao thủ, cũng rất ít khi chăm chú như vầy.
Trước đây, hắn luôn dùng thái độ tự tại khi giao thủ. Cùng người giao thủ, trước hết luôn để cho đối thủ công trước.
Nhưng bây giờ là hắn thật sự nổi giận.
Dưỡng Ngô kiếm kêu lên một tiếng, hóa thành điện quang xoáy thẳng mà đi. Hướng Đông Phi cũng không quan tâm lắm. Kiếm của Lục Nguyên tuy rất nhanh và đáng sợ, nhưng hai cánh Thiên Bức của y còn nhanh hơn. Vỗ hai cánh đã nghe vèo một tiếng, kiếm quang xẹt qua, hướng chỗ Hướng Đông Phi vừa rồi.
Thùy mộ trầm trầm!
Băng phong vạn lý!
Tuyết mãn Thiên Sơn!
Thủy mạn Kim Sơn!
Lục Nguyên lập tức phát ra bốn kiếm. Kiếm thứ nhất hướng phía trên Hướng Đông Phi. Kiếm thứ hai hướng phía dưới. Kiếm thứ ba hướng bên trái, và kiếm thứ tư hướng bên phải. Bốn kiếm này có tác dụng là làm giảm tốc độ, bất luận Hướng Đông Phi chạy đi đâu cũng không tránh khỏi kết quả phải bị giảm tốc độ.
Hướng Đông Phi lập tức phát hiện không được bình thường. Tốc độ của mình bị giảm hẳn. Y cố gắng đập mạnh hai cánh, nhưng tốc độ vẫn cứ thế mà giảm xuống.
Lục Nguyên bắt đầu chuyển động Khoái chi kiếm ý thi triển trên thân kiếm. Đồng thời thi triển luôn Phong chi kiếm ý, Vân chi kiếm ý, Vũ chi kiếm ý, Hải chi kiếm ý…nối đuôi nhau như bão tố đi ra. Lúc này không có đấu pháp cố định, cũng không có chiêu thức cố định, hoàn toàn dựa vào sự tức giận trong lòng mà phát ra kiếm.
Nộ!
Nộ!
Nộ!
Dưới sự tức giận thúc giục, đủ loại tuyệt học giống như cuồng phong bão táp hướng tới. Hướng Đông Phi ban đầu còn tự cho rằng mình sẽ thắng Lục Nguyên, nhưng lập tức phát hiện không đúng như vậy. Lục Nguyên công kích như vũ bão, khiến cho y muốn né tránh cũng không được, không ngừng bị đánh trúng.
Một kiếm tiếp một kiếm đánh trúng Hướng Đông Phi. Hướng Đông Phi tuy tự nhận mình thân thể huyết nhục yêu ma cứng rắn vô cùng, nhưng bị một kiếm tiếp một kiếm đánh trúng như vậy tuyệt không thể thoải mái. Thương thế ngày càng nặng hơn.
Ngay từ đầu, y đã có ý khinh thường Lục Nguyên, cho rằng Lục Nguyên bất luận như thế nào cũng không thắng được y. Y có pháp lực của Trường Sinh Cửu Trọng, có tốc độ của Thiên Bức Nhất tộc, có huyết nhục của yêu ma, nhưng hiện tại, nhìn thấy công kích như cuồng phong bạo vũ của Lục Nguyên, y rốt cuộc cảm giác được mình sẽ bị giết chết.
Aaaaaa! Hướng Đông Phi kêu lên một tiếng thảm thiết. Yêu ma chi hạch bị đâm rách. Mà trước đó, trái tim của y, cổ họng của y cũng bị đâm trúng. Một kích này là một kích cuối cùng, y không còn mảy may sống sót.
- Vì cái gì? Vì cái gì? Ta là Hướng Đông Phi, lúc còn là tu tiên giả đã rất cường đại. Khi kết hợp với huyết nhục yêu ma, mọc thêm hai cánh của Thiên Bức Nhất tộc, vì cái gì mà bị đánh bại bởi ngươi?
Hướng Đông Phi trước khi chết không ngừng la hét. Y gắt gao trừng mắt nhìn Lục Nguyên:
- Chẳng lẽ ta lại là một tạp giao chi huyết, một đời tạp chủng, so với người có huyết nhục tinh khiết như ngươi lại kém hơn sao?
Y không cam lòng, cũng không tin rằng mình thất bại.
Lục Nguyên cũng không để ý đến lời la hét cuối cùng trước khi chết của Hướng Đông Phi, đi tới hơn trăm cái lao tù nhỏ kia. Những tu tiên giả này ở đây chắc sẽ thống khổ vô cùng. Giữ lại cho ba vị sư thúc tổ đem làm hậu viện. Khi nào Bắc Lăng Sơn bị công phá, đến lúc đó xem có phương pháp khôi phục lại cho bọn họ hay không. Tuy nhiên, Lục Nguyên cũng biết, muốn khôi phục lại cho bọn họ khó càng thêm khó.
Phải tìm cho được Xuất Vân Vô Cực đại trận kết giới ở chỗ nào. Lục Nguyên vốn muốn hỏi Hướng Đông Phi, nhưng Hướng Đông Phi lại cười thảm một tiếng thì chết. Trước khi chết, huyết nhục yêu ma bắt đầu cắn trả y, khiến y thống khổ vô tận. Y đã có một cuộc sống nhân sinh vô cùng độc ác. Sau khi chết trong hình dạng nửa người nửa yêu thì cực kỳ khó coi.