Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 291: Rời khỏi Hoa Sơn

Kết quả Lục Nguyên được yên tĩnh.

Lúc này, Phương Nho bắt đầu xử lý chính vụ. Đồng thời điều tra tung tích của Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Bắc Phong đối với việc tìm kiếm Nguyên Nguyên Thượng Nhân chưa từng buông lỏng qua.

Lục Nguyên lúc này cũng bắt đầu tự tại uống rượu, tự tại luyện kiếm.

Có một số việc, chính mình xử lý không được.

Có một số việc cũng không cần đa tưởng.

Sống qua một ngày, phải nhanh hơn và mạnh mẽ hơn. Đó mới là vương đạo.

Bắc Phong chi kiếp, kỳ thật chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

Chính thức đáng sợ, làm cho Yến tổ sư trước đây phải lo lắng. Đó chính là Tam tông chi loạn.

Uống một ngụm rượu, Lục Nguyên hướng nhìn bầu trời.

Bầu trời là một màu xanh.

Những đám mây trắng như tuyết phiêu lãng bểnh bồng.

Dưới núi là một thế giới lộn xộn.

Trên núi là một thế giới sạch sẽ.

Trong lúc nhất thời, tinh thần lại nhảy lên.

Kỳ thật, lúc này, nổi tiếng nhất trong tu tiên giới ở Tấn quốc chính là Lục Nguyên. Dùng danh hiệu hậu bối đời thứ mười, khiêu chiến và chiến thắng Kiếm tiên cấp Tư Mã Trường Bạch. Điều này đủ để cho Lục Nguyên danh chấn thiên hạ, trở thành ngôi sao mới ở Tấn quốc.

Nhưng sau này đã xuất hiện một tình thế hỗn loạn mới.

Từ khi Nguyên Nguyên Thượng Nhân mất tích, Bắc Phong một mực cố gắng tìm kiếm Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Còn Bắc Lăng Sơn của Nguyên Lăng Thượng Nhân lại giống như một con chuột ẩn núp trong động. Trong khi Nguyên Nguyên Thượng Nhân còn chưa tìm được, nhưng vẫn quyết định đi tìm Bắc Lăng Sơn của Nguyên Lăng Thượng Nhân.

Tại miền tây Tấn quốc, có ngọn Tuyết sơn Tây vực. Ngọn Tuyết sơn này trải dài không biết bao nhiêu dặm. Lúc ấy Huyết kiếm môn được giấu ở một chỗ trong tuyết sơn, rất khó tìm thấy. gần đây nhận được tin tức, Bắc Lăng Sơn rõ ràng cũng đã xuất hiện ở Tuyết sơn.

Kể từ đó, tự nhiên muốn đi tìm Nguyên Nguyên Thượng Nhân.

Chính đạo tiên môn, đối với người trong môn phái, từ trước đến nay bất ly bất khí. Nguyên Nguyên Thượng Nhân là đời Phong chủ trước, làm sao có thể buông tha chứ. Hiện tai, nghe nói đã có tin tức của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, tất nhiên là người nào cũng muốn đi, liền tìm đến Phong chủ mới Phương Nho, nói mình đã nghĩ ra cách cứu Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Chỉ là những người này toàn bộ không cách nào đi được. Xuất Vân Tiên Cảnh chỉ có ba người đi được là sư phụ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Khuất Thanh Thuần, sư phụ của Nguyên Lăng Thượng Nhân Vạn Thanh Vương và Lục Thanh Đào, cộng thêm Lục Nguyên nữa là bốn người.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân mất tích, Khuất Thanh Thuần thân là sư phụ không thể không quan tâm. Ông đi hẳn là điều bình thường. Mọi người lại hoàn toàn yên tâm. Dù sao Khuất Thanh Thuần là đệ nhất cao thủ chính thức của Hoa Sơn Bắc Phong, so với những người khác đời thứ tám thì mạnh hơn nhiều.

Mà tên phản đồ Nguyên Lăng Thượng Nhân là do Vạn Thanh Vương dạy dỗ. Thân là sư phụ, Vạn Thanh Vương cũng muốn đích thân xử lý môn hộ.

Còn về phần Lục Thanh Đào, là vì năm đó Nguyên Lăng Thượng Nhân trở thành phản đồ của Bắc Phong, đã từng dùng cháu của ông ta để đối phó ông ta. Sau này phát hiện được, Lục Thanh Đào còn không hận Nguyên Lăng sao?

Về phần Lục Nguyên thì là muốn đi để rèn luyện, tăng thêm lịch lãm.

Đến Bắc Lăng Sơn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Có Nguyên Lăng Thượng Nhân, lại còn có những người đang ẩn núp. Cho nên năm Kiếm tiên Bắc Phong không người nào xuất động, là do nhân vật từ Xuất Vân Tiên Cảnh đi thôi.

Bốn đạo quang ngay ngắn rời khỏi Hoa Sơn.

Người dẫn đầu có khuôn mặt già nua, tóc trắng bồng bềnh. Mũi người này cực cao, thể hiện khí thế ngang nhiên. Tuy tuổi đã cao nhưng khí thế vô cùng. Vầng kiếm quang màu trắng bao trùm phía trên người ông ta. Ông đứng chắp tay, tâm phong bất động, khuôn mặt nghiêm túc. Nếu có nhân vật tiểu bối của tu tiên giới lúc này thì sẽ nhận ra người này chính là đệ nhất cao thủ Hoa Sơn Bắc Phong, Bắc Phong Chi Chủ đời trước Khuất Thanh Thuần, được xưng là Nhập Vân Nhất Kiếm. Tuy không thể đánh đồng với Hoa Sơn Nhất Kiếm Chu Thanh Huyền, nhưng cũng là nhân vật thâm bất khả trắc.

Bên tay phải là người có thân hình cao lớn. Tuy tóc trắng bồng bềnh, niên kỷ đã cao nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác khủng bố. Khí thế của ông ta có thể nghiền nát hết thảy. Trên mặt của ông ta vẫn còn những vết sẹo. Tuy đã cao tuổi, nhưng sát khí vẫn còn. Đây chính là sư phụ của Nguyên Lăng Thượng Nhân Vạn Thanh Vương, được xưng là Vương Chi Nhất Kiếm. Thanh danh của ông trong tu tiên giới không hề thua kém Khuất Thanh Thuần.

Bên tay trái chính là Lục Thanh Đào, người chủ trì cuộc chiến tranh giành chức Bắc Phong Chi Chủ.

Người cuối cùng là một người trẻ tuổi. Đứng bên cạnh ba người mạnh nhất Bắc Phong cũng không có một chút áp lực, vẫn ung dung tự tại.

Lục Nguyên đi theo ba vị sư thúc tổ, chỉ cảm thấy kiếm quang của bọn họ tinh khiết vô cùng. Còn kiếm quang của mình lại có vẻ pha tạp một chút.

Khuất Thanh Thuần lên tiếng:

- Đi Bắc Lăng Sơn lần này sẽ có nguy hiểm rất lớn. Bắc Lăng Sơn nguy hiểm vô cùng, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng.

Mặc dù nói như thế nhưng Khuất Thanh Thuần cũng không cho là có bao nhiêu nguy hiểm. Hiện tại những người có mặt ở đây đều là những người mạnh nhất Bắc Phong. Điều kiện tiên quyết là phải tìm cho được Bắc Lăng Sơn.

Lục Nguyên gật đầu.

- Trước khi đi, ta còn vài điều muốn nói. Ngươi là thiên tài của hoa Sơn Bắc Phong, thành tựu sau này chỉ sợ là còn trên cả chúng ta. Cho nên, chúng ta dự định hoãn lại một chút thời gian để bồi dưỡng ngươi.

Khi nói đến đây, giọng nói của Khuất Thanh Thuần trở nên nghiêm túc:

- Hoa Sơn năm đại môn quy nhất định phải tuân thủ, không thể học theo cái tên Nguyên Lăng kia.

Lục Nguyên lại một lần nữa gật đầu. Tâm tình của các vị tiền bối hắn hiểu rất rõ. Nếu như năm đó Nguyên Lăng hợp lực với Nguyên Nguyên thì sức mạnh của Bắc Phong hiện tại sẽ mạnh hơn không biết bao nhiêu.

Trước khi xuống núi, trước hết là nói về Trường Sinh Bát Trọng.

Lục Nguyên hiện tại muốn tăng thực lực, pháp môn nhanh nhất chính là trùng kích Trường Sinh Bát Trọng.

Khuất Thanh Thuần nói:

- Kỳ thật muốn đạt được Trường Sinh Bát Trọng, thần hồn của ngươi phải đạt đến một lượng nhất định. Khi đó ngươi mới có tư cách trùng kích Trường Sinh Bát Trọng, tôi luyện linh kiếm. Cái khó ở chỗ này chính là quan hệ giữa ngươi và kiếm. Ví dụ như, Nguyên Nguyên Thượng Nhân linh kiếm chính là Nguyên Thủy linh kiếm. Khi y đạt đến Nguyên thủy chi tâm thì sẽ được kiếm thừa nhận. Khi đó có thể hóa tại linh kiếm. Còn thanh Lăng Giá linh kiếm của Nguyên Lăng đúng là phải có tâm linh bao trùm hết thảy thì mới có thể hóa thành Lăng Giá linh kiếm. Sư phụ Lý Nguyên Bạch của ngươi năm đó, chính vì tâm như chạng vạng nên mới hóa thành Thùy Mộ linh kiếm. Nếu như ta nhớ không lầm, sư phụ của ngươi vì sư mẫu của ngươi mà tâm rũ bỏ dẫn đến điều này.

- Hạo Nhiên linh kiếm của Phương Nho và Dưỡng Ngô kiếm của ngươi là cùng loại. Phương Nho tâm linh chính trực nên tạo thành linh kiếm thành công.

- Còn về phần ngươi, ngươi có hai thanh phi kiếm Dưỡng Ngô và Trấn Nhạc. Nếu như thần hồn của ngươi đáo lượng về sau, có thể đạt được Dưỡng Ngô cùng Trấn Nhạc nhận đồng thì có thể trùng kích Trường Sinh Bát Trọng.

- Nhưng để cho kiếm nhận thức cùng nhau thì rất khó khăn. Đa số người không thể vượt qua bước này.

Bốn đạo kiếm quang lướt gió cưỡi mây, một đường thẳng đến hướng tây.

Tôi luyện Trường Sinh Bát Trọng, cửa ải này không hề dễ dàng.

Có đại bộ phận người cũng không được kiếm thừa nhận.

Cho nên, sau khi giảng giải sơ qua, Khuất Thanh Thuần lại nói tiếp:

- Muốn đạt tới Trường Sinh Bát Trọng cũng không phải một ngày một giờ, cũng không cần gấp gáp. Ngươi chuyên tâm về kiếm đạo, về phương diện kiếm thuật, ngươi đã đạt được cảnh giới Kiếm Vương. Theo lý mà nói là cao hơn chúng ta. Nhưng về phương diện kiếm ý, chúng ta có thể dạy cho ngươi.

"Kiếm Vương cảnh giới?" Lục Nguyên khẽ giật mình, vì hắn chưa từng nghe qua điều này.

Khuất Thanh Thuần lại giảng giải một lần nữa về cái gì gọi là Kiếm Vương cảnh giới. Lục Nguyên coi như nghe là hiểu. Dù sao, ý tứ cơ bản là, luận chiêu thức cảnh giới, ở Tấn quốc đã là cảnh giới vô thượng. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã đạt đến chiêu thức đỉnh phong ở Tấn quốc sao?

Nhưng nghe nói là còn có Kiếm Hoàng cảnh giới, Kiếm Thánh cảnh giới nữa.

Nhưng cái đó chỉ là nghe mà thôi.

Khuất Thanh Thuần bắt đầu giảng giải Thu chi kiếm ý cho hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Thu!

Khắc nghiệt!

Khuất Thanh Thuần giảng giải quá trình Thu chi kiếm ý cho hắn. Lục Nguyên lúc này mới biết được Thu chi kiếm ý. Nhưng thật ra là thuộc về Kim hệ kiếm ý.

Kim hệ kiếm ý có tác dụng thu lại tất cả những vật thuộc sở hữu tại kim.

Mà lúc này, vừa vặn lại là mùa thu.

Khuất Thanh Thuần giảng giải một chút nội dung về Thu chi kiếm ý, Lục Nguyên nghe như nuốt từng lời. Khó có được cơ hội được một kiếm đạo tiền bối đem hết tâm huyết của mình giảng giải cho hắn. Nếu như hắn không phải là hy vọng của Bắc Phong, thì chuyện này chỉ có sư phụ truyền cho đệ tử, như thế nào lại được đến phiên mình nghe. Cơ hội này cực kỳ khó có được. Lục Nguyên một chút cũng không dám chủ quan, nghe rất nghiêm túc.

Thu chi kiếm ý, khắc nghiệt chi kiếm ý.

Lục Nguyên từ trong đó gặt hái được rất nhiều.

Vạn Thanh Vương, tiếp nối Khuất Thanh Thuần cũng giảng giải một loại Kiếm ý khác là Mạn chi kiếm ý. Mạn chi kiếm ý là một trong những sở trường của Vạn Thanh Vương. Kiếm ý này có tác dụng làm giảm tốc độ. Mà Mạn chi kiếm ý cũng thuộc Kim hệ kiếm ý.

Bạch Đế kiếm đạo là gia tốc chi kiếm đạo. Vô luận là tốc độ đều rất nhanh chóng. Kỳ thật đều thuộc sở hữu của kim hệ kiếm ý.

Khẽ đếm, Lục Nguyên mới phát hiện, kim hệ kiếm ý có hai loại tức là Kim chi kiếm ý và Khoái chi kiếm ý. Hắn lại tiếp tục quay sang Vạn Thanh Vương học Mạn chi kiếm ý.

Đến cuối cùng cái gì là chậm?

Lục Nguyên phát hiện mình đối với Mạn chi kiếm ý lĩnh ngộ cực nhanh. Chẳng lẽ bản thân mình gần đây thích lười biếng, động một chút là ngủ nướng. Kết quả đối với Mạn chi kiếm ý lĩnh ngộ nhanh hơn một chút. Lục Nguyên cũng bó tay luôn. Thật là làm cho người ta cảm thấy vô cùng châm chọc mình.

Tiếp theo là Lục Thanh Đào. Lục Thanh Đào cười nói:

- Ta am hiểu chính là Thủy hệ kiếm ý. Ngươi bây giờ đã luyện được Thủy hệ kiếm ý đến cảnh giới Kiếm Vương, ta cũng không cách nào dạy cho ngươi. Nhưng ta có một pháp bảo gọi là Thế thân chi bảo. Pháp bảo này tạm thời có thể tạo ra thế thân trong một ngày. Mà bản thân ngươi có thể chuyển qua chuyển lại trong ngoài.

Lục Thanh Đào cũng là một trong bảy vị Đại đạo cảnh, tất nhiên cũng có chỗ bất phàm. Loại thế thân chi bảo cũng không coi là nhiều. Lục Nguyên là hy vọng đối với Bắc Phong, có tác dụng quá lớn, nên mới đem pháp bảo cực kỳ quý giá như thế này tặng cho hắn.

Lục Nguyên nhìn sang, thấy một vật có hình dạng giống như hình nộm em bé.

Dựa vào lời nói của Lục Thanh Đào, đem máu của mình nhỏ vào hình nộm em bé. Chỉ thấy hình nộm lập tức hóa thành một hình người có bộ dạng giống mình như đúc.

Khi đến Tây vực, Lục Nguyên không ngừng tiếp thu tất cả các loại tri thức.

Thủy hoàng kiếm đạo đã thành. Còn Kim hoàng kiếm đạo, có còn xa lắm không?

Lục Nguyên không biết, tại Bắc Phong đã xảy ra một việc.

Tư Mã Trường Bạch chết rồi.

Đúng vậy!

Tư Mã Trường Bạch theo luật bị nhốt vào Tư Quá Phong. Khi ông ta được đưa vào Tư Quá Phong, toàn thân đã bị trọng thương. Bởi vị tội danh của ông quá nặng nên không có khả năng chuẩn bị dược liệu cho ông ta. Do bị trọng thượng quá nặng, mà cuộc sống trong Tư Quá Phong lại không được thoải mái, chỉ được một tháng thì bị người của Bắc Phong đánh chết.

Năm đó, ông ta cấu kết với Nguyên Lăng. Mà Nguyên Lăng lại theo tà thuật. Nguyên Lăng đã dùng không biết bao nhiêu người của Bắc Phong để làm vật liệu cho cấm thuật. Kết quả, quần thể bạo loạn đã đánh Tư Mã Trường Bạch cho đến chết.

Dã tâm bừng bừng, nhưng Tư Mã Trường Bạch lại có một cái chết như vậy.

Đoán chừng Tư Mã Trường Bạch trước khi chết cũng không cam lòng. Ông ta nghĩ tới mình sẽ bệnh chết, hoặc là chết trong tay đối thủ, chứ chưa từng nghĩ qua mình sẽ bị quần hùng đánh chết. Thật sự là không khỏi bất đắc dĩ cực hạn.

Phương Nho là Bắc Phong Chi Chủ. Tuy khi tranh giành chức Phong chủ với Tư Mã Trường Bạch cũng có nộ khí, nhưng Phương Nho cũng là theo lẽ công bằng mà xử lý. Nhưng đây là quần thể bạo loạn, cái gọi là pháp bất trách chúng, vô luận là ai cũng động thủ. Cuối cùng bất đắc dĩ cũng chỉ có một người chịu án ba mươi năm.

Mà nghe nói ở Xuất Vân Tiên Cảnh, Tư Mã Thanh Quý sau khi nghe sự việc thì tức giận đến thổ huyết. Nghe nói ông ta chỉ dùng có một chưởng, nhưng đánh cho cái bàn đá cứng nổi danh phải trở thành bột.

Tấn quốc Tây vực băng dày vô cùng. Cả năm đều có tuyết rơi không ngớt.

Bốn đạo kiếm quang đã tiến nhập Tây vực.

Bốn đạo kiếm quang này cơ bản đều là màu trắng. Nhưng trong khi mây đen cuồn cuộn như thế này mà lại xuất hiện màu trắng thì rất dễ làm cho người khác chú ý.

Khuất Thanh Thuần, Vạn Thanh Vương, Lục Thanh Đào và Lục Nguyên bốn người vừa vặn đến trước Tuyết sơn.

Nhìn thấy ngọn Tuyết sơn, Khuất Thanh Thuần nhíu mày. Lục Thanh Đào nói:

- Chúng ta chỉ có thể xác định vị trí đại khái của Bắc Lăng Sơn. Vị trí cụ thể thì không cách nào tìm được. Sư huynh, nếu không ba người chúng ta chia nhau ra tìm kiếm Bắc Lăng Sơn. Một khi ai tìm được thì liên lạc với những người còn lại.

Khuất Thanh Thuần cân nhắc một phen, rồi gật đầu:

- Cũng được!

Lục Thanh Đào lấy ra ba cái truyền âm thạch. Sử dụng truyền âm thạch này, ở chỗ cách xa nhau cũng có thể truyền âm.

- Còn Lục Nguyên như thế nào?

Lục Thanh Đào hỏi.

- Đệ tử sẽ đi một mình!

Lục Nguyên trả lời.

- Cái gì?

Hiển nhiên là không nghĩ tới Lục Nguyên sẽ đi một mình. Phải biết rằng ở Bắc Lăng Sơn này nguy hiểm rất nhiều.

- Muốn trở thành tuyệt thế kiếm đạo đại tông sư, trở thành Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh thì làm sao mà không trải qua mưa gió được. Đệ tử dưới sự bảo vệ của sư thúc tổ thì thủy chung không thể nào tiến bộ được. Cho nên, đệ tử muốn tự mình tiến về phía trước. Hơn nữa, đệ tử còn thế thân chi bảo của Lục sư thúc tổ, làm sao mà chết dễ dàng như vậy.

Nghe được lời nói của Lục Nguyên, Khuất Thanh Thuần cân nhắc một phen, rồi cuối cùng cũng đồng ý. Kỳ thật thì cũng muốn kiểm tra Lục Nguyên, Thực lực của Lục Nguyên bây giờ cũng không phải là giả, Chiến thắng Trường Sinh Cửu Trọng Tư Mã Trường Bạch, toàn bộ những người trong tu tiên giới ở Tấn quốc được như Lục Nguyên cũng không nhiều. Ngoài ra, lời nói của Lục Nguyên hoàn toàn có đạo lý cho nên mới đồng ý.