Mộ Dung Ám thấy Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch hai người này cũng không phải là đối thủ của Lục Nguyên thì tự nhiên sẽ không đến chịu chết.
Dù sao, y cũng là người bình thường.
Lục Nguyên danh tiếng bên chính đạo ngày càng lớn. Thực lực cũng ngày càng mạnh. Hết lần này đến lần khác đều có người bị Lục Nguyên đánh bại. Ví dụ như Võ Đang tiên môn, Huyết Kiếm môn…Hầu hết các môn phái đều có người đối địch với Lục Nguyên chứ không riêng gì Mộ Dung Ám.
Mộ Dung Ám lúc này đã thê thảm, chẳng khác gì một con chuột chết bị người ta đánh.
Nhưng có đôi khi, vận khí sẽ quay ngược lại. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Trước đó không lâu, Mộ Dung Ám phát hiện một con độc trùng rất cổ quái.
Con độc trùng này rất yếu ớt. Hơn nữa toàn thân mang theo một cỗ khí tức.
Mộ Dung Ám cũng là người có kiến thức, lập tức nhận ra đây là một loại vạn độc trùng, dị thú thượng cổ.
Năm đó, Mộ Dung Ám từ Lý Nguyên Bạch cũng học được một số kiến thức, kể cả kiến thức về luyện chế vạn độc. Thuận tiện nói thêm một chút, Vạn độc thải trùng này cho tới bây giờ có một con trống một con mái. Hơn nữa, sinh tử cùng liên. Hai con côn trùng này đều có lực sát thương tuyệt đại. Chẳng qua con trống đấu không lại Nguyên Lăng Thượng Nhân nên chết trong tay người đó. Sau khi con trống chết, con mái cũng không chống đỡ được bao lâu, vừa lúc bị Mộ Dung Ám bắt trúng.
Sau khi Mộ Dung Ám bắt được con côn trùng thì lập tức đi vào Vạn Độc Động.
Y cũng sớm nghe nói Vạn Độc Động là nơi hung hiểm. Tuy nhiên, y có vật che chắn vạn độc hàn quang trong tay nên đã xâm nhập vào Vạn Độc Động. Giống như Lục Nguyên, cuối cùng y cũng phát hiện được nơi đấu kiếm lần thứ ba đảo Phù Vân.
- Hahah, không thể tưởng tượng được Mộ Dung Ám ta lại may mắn như vậy, cũng có được một ngày thống khoái.
Mộ Dung Ám cười ha hả:
- Đây là nơi đấu kiếm lần thứ ba, rất nhiều thi thể còn sót lại. Năm đó có rất nhiều đại nhân vật, để lại biết bao nhiêu thứ tốt. Hiện tại toàn bộ thuộc về ta.
- Lý Nguyên Bạch, năm đó ngươi xem thường ta, cho rằng ta tiềm lực không lớn. Hiện tại ngươi hãy nhìn xem, ta lúc này có được kỳ ngộ như vậy, thực lực nhất định sẽ vượt qua đệ tử bảo bối Lục Nguyên của ngươi. Lý Nguyên Bạch, ta muốn ngươi biết, ngươi năm đó ánh mắt như mù. Lục Nguyên, ngươi cho rằng mình rất tài giỏi sao? Ngươi bất quá gặp nhiều kỳ ngộ hơn ta. Thực lực của ta nhất định sẽ vượt qua ngươi. Giết chết ngươi rồi, ta sẽ danh chấn thiên hạ. Hhaha.
- Thống khoái, thoải mái, Mộ Dung Ám Ám ta rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Tương lai của ta sẽ trở nên vô cùng mạnh.
Mộ Dung Ám Ám cười ha hả.
Y không khỏi đã bắt đầu tưởng tượng.
Y tưởng tượng mình sẽ gặp được rất nhiều kỳ ngộ, nhận được vô số tuyệt học, vô số tài nguyên. Sau đó một đường quét ngang, gặp người nào giết người đó. Các đại nhân vật đời thứ chín cũng đều không phải đối thủ của mình. Đúng rồi, trước tiên phải giải quyết tên tiểu tử Lục Nguyên.
Sau đó, bản thân còn phải khiêu chiến cửu đại kiếm tiên.
Còn có Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Nguyên Nguyên Thượng Nhân ủng hộ Lục Nguyên chính là một sai lầm lớn.
Sau đó sẽ quét sạch hết nhân vật đại đạo, bỏ xa cái lão thất phu Lý Nguyên Bạch.
Bản thân y sẽ trở thành Tấn quốc chi đỉnh.
- Lục Nguyên, ngươi tính là cái gì? Ngươi chỉ là đầu con côn trùng mà ta đạp xuống thôi.
Y trong lúc đắm chìm trong tưởng tượng, thì đột nhiên cảm giác được một sát ý cực kỳ nguy hiểm đang đến gần. Mộ Dung Ám Ám cũng là nhân vật lão luyện, đột nhiên mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mộng.
Khi tỉnh lại, liền thấy một chi kiếm rét lạnh không ngừng tới gần cùng với một khuôn mặt mà y vô cùng thù hận.
Lục Nguyên tại sao lại ở chỗ này? Đây không phải chỉ là kỳ ngộ của riêng mình sao? Hắn cũng muốn đoạt lấy kỳ ngộ của mình?
Không, kỳ ngộ này là của ta.
Đây là lần cuối cùng y suy nghĩ. Bởi vì Lục Nguyên một kiếm đã trảm xuống. Một cái đầu bay lên, sau đó nện xuống mặt đất. Lục Nguyên bây giờ là Trường Sinh Lục Trọng kết hợp với tu vi hư đan. Còn Mộ Dung Ám Ám thì chỉ là tu vi luyện thể. Lục Nguyên giết y không cần đến chiêu thứ hai.
Trấn Nhạc kiếm quy lại về vỏ.
Mộ Dung Ám Ám chết không nhắm mắt.
Ngươ chết không nhắm mắt chẳng có liên quan gì đến ta. Lục Nguyên nhìn chung quanh, phát hiện đây quả nhiên có không ít thi thể. Chỉ là Lục Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái. Lần đấu kiếm thứ ba ở đảo Phù Vân, như thế nào lại trôi đến đằng sau Vạn Độc Động. Lục Nguyên cảm thấy có không biết bao nhiêu điều kỳ lạ.
Tìm thật lâu, rốt cục phát hiện trong đống thi thể có một quyển sách ghi lại chuyện lúc trước.
"Lần đấu kiếm thứ ba, cao thủ bất phàm lần lượt xuất hiện. Yêu ma Thánh Đế hùng tài đảm lược, một đời kiêu hùng. Trong ngũ đại tiên môn có người có thể địch nổi người này, nhưng mưu kế lại không bằng người này. Y phối hợp nhiều thiên tài yêu ma cho y sử dụng. Thế cục của ngũ đại tiên môn rất nguy hiểm. Cho nên, trước khi lần đấu kiếm thứ ba xuất hiện, tại đảo Phù Vân để lại một sơ hở. Trước hợp nhất hai bí pháp của Côn Luân và Thanh Thành, tạo thành Truyền Tống chi trận. Khi cuộc đấu kiếm trên đảo phát động thì liền nghịch chuyển Truyền Tống mê trận, dẫn tới rất nhiều yêu ma thiên tài tiến vào trong này.
"Sau khi đến Vạn Độc Động, cho dù là yêu ma thiên tài thì cũng khốn chết ở nơi này. Chỉ đáng tiếc một điều, Yêu ma Thánh Đế kia giảo hoạt vô cùng, rõ ràng không trúng kế. Đảo Phù Vân chính là thế thân của y. Đến tận đây về sau, chúng ta cùng với yêu ma tông sư, cao thủ đều khốn tại nơi này, không cách nào ra bên ngoài. Không biết thế cục bên ngoài như thế nào. Ngũ đại tiên môn có còn đi theo con đường chánh đạo nữa hay không?"
Những chữ sau cùng hơi có chút chuệch choạc, kéo bút thật dài, hiển nhiên là cực độ tiếc nuối. Đằng sau còn lưu lại bút ký "Hoa Sơn đệ khí đại, Kiếm Tông Chu Hạc tại lưu".
- Vị tổ sư này….
Lục Nguyên cũng không khỏi than tiếc một hơi:
- Yến tổ sư đời thứ tám cường thế, bình định được yêu ma. Ngài ở dưới cửu tuyền cũng có thể yên tâm. Tuy ngài không nghe được, nhưng ta cũng muốn đem tin tức tốt này nói cho ngài.
Tình thế năm đó, yêu ma cường đại, chỉ sợ là cực độ nguy hiểm.
Nhưng yêu ma cường đại như thế nào cũng bị một mình Yến tổ sư trấn áp.
Yến tổ sư năm đó một mình một kiếm khiến cho người ta phải thán phục.
Lục Nguyên lại dạo qua một vòng, phát hiện trên mặt đất khắc không ít chữ.
- Chính đạo tiên môn, hèn hạ vô sỉ.
- Ngũ đại tiên môn, hạ lưu cực kỳ.
- Ngũ đại tiên môn, vô sỉ thấp hèn.
Hiển nhiên, những người bị nhốt trong Vạn Độc Động đã mắng chửi, đủ biết trong nội tâm không biết có bao nhiêu hận ý.
Lục Nguyên không muốn phá hư những chữ viết lưu lại. Chuyện đã qua, cứ cho nó trôi theo gió bay đi.
Nhưng hiện tại, chính mình cũng có việc cần làm. Trường Sinh Cửu Trọng Đồng Bách Niên đã xuất hiện, tỏ vẻ Nguyên Lăng bắt đầu động thủ. Mà Bắc Phong thì không biết bây giờ như thế nào. Mình cũng nên tăng thực lực lên. Chi kiếp của Bắc Phong lần này, mình có thể kết thúc không?
Nguyên Nguyên sư bá tất nhiên là lợi hại, nhưng Nguyên Lăng cũng không phải dễ trêu. Hai người này tranh đấu cũng không biết bên nào sẽ thắng.
Suy nghĩ như vậy, Lục Nguyên bắt đầu thu thập những di vật của lần đấu kiếm thứ ba.
Di vật tại đây có rất nhiều.
Nhiều nhất chính là kiếm pháp, công pháp các loại của nhân vật cao minh, kiếm tiên nhóm, các trưởng lão lưu lại. Đây đều là tâm đắc hoặc do bọn họ tự nghĩ ra. Về bản thân công pháp, tâm pháp, kiếm pháp cũng đồng dạng không có lưu lại. Bí tịch tâm pháp của bản thân tuyệt đối không thể lưu lại. Bí mật của môn phái há có thể truyền ra ngoài. Nhưng, những cái đó tuy không thể truyền ra ngoài, nhưng vẫn có thể truyền lại cho người kế thừa. Những nhân vật này đều có một thân tuyệt học, một thân bổn sự, tự nhiên là không cam lòng tiêu vong. Cho nên cũng giữ lại chút ít. Lục Nguyên đã bắt đầu thu thập, đặc biệt là tâm đắc của những người này. Giữ lại sau này hẳn sẽ có tác dụng thật lớn.
Nhiều thứ hai chính là đủ loại kiểu dáng binh khí. Binh khí, kiếm khí đều lưu lại một đống thật lớn. Lục Nguyên không lấy đi linh kiếm. Những linh kiếm này kết nối cả đời với chủ nhân của chúng. Nếu mình cầm đi, đây là bất kính đối với người đã chết.
Nhiều thứ ba là đủ loại thần hồn thạch. Tiểu thần hồn thạch, đại thần hồn thạch, thậm chí thần hồn kết tinh cũng có một ít. Nhưng linh thạch thì chẳng có. Ở địa phương này ngăn cách với bên ngoài. Muốn sống sót, cũng chỉ có cách không ngừng dùng linh thạch bổ sung. Cho nên linh thạch được tiêu hao sạch sẽ. Còn các loại thần hồn thì dù sao thần hồn cũng không cung cấp được thiên địa nguyên khí, không có tác dụng kéo dài tuổi thọ.
Lục Nguyên cũng không lo lắng quá. Thứ nhất là vì có thái tuế, có thái tuế thì không sợ bị đói. Linh thạch của hắn vẫn còn rất nhiều. Vạn Độc Động này không trói được hắn, tùy thời mà rời khỏi đây.
Vốn nên còn có linh thú. Chỉ là trước khi bắt đầu trận đấu kiếm thứ ba ở đảo Phù Vân này, người của chính đạo tiên môn biết rõ mình không có khả năng sống sót trở về, linh thú đã sớm truyền cho người khác. Cho nên, linh thú bên chánh đạo không còn một con, Vốn yêu ma cũng có linh thú, nhưng hoài nghi đây là mưu kế của chính đạo, sợ chính đạo còn có biện pháp tiến vào nơi đây. Cho nên, trước khi chết, đã giết chết hết linh thú, một con cũng không lưu lại. Vì thế, Lục Nguyên lúc này không tìm thấy linh thú hay linh thạch.
Nhưng, nói qua nói lại, con người phải biết cảm thấy đủ.
Thần hồn thạch ở đây không biết có bao nhiêu, vượt xa những gì mình sở hữu trước kia. Thần hồn kết tinh cũng có rất nhiều, coi như đây là lần thu hoạch lớn.
Lòng dạ của con người giống như là rắn nuốt voi.
Tâm của mình lại không thể giống như người bình thường.
Tu tiên cũng tu tâm. Nếu tu tiên lâu như vậy mà vẫn còn tham lam thì chắc chẳng tu thành tiên nổi.
Thứ tư là đủ loại kiểu dáng tài nguyên, ví dụ như thiên tịnh chi thủy, thái bạch mạch thiết, tinh thần hà sa, vĩnh viêm chi hỏa. Đây đều là những vật liệu cần thiết. Ở tu tiên giới giá cả không thấp. Số lượng ở đây không biết là bao nhiêu. Lục Nguyên nhìn thấy phỏng chừng hơn nửa gian phòng đều là thiên tịnh chi thủy. Sau này không chừng mình sẽ cần đến thiên tịnh chi thủy. Đồ đạc ở đây ngổn ngang rất nhiều. Lục Nguyên biết rõ, nếu mình lấy thì lợi ích đạt được cũng thật lớn.
Tổng cộng có bốn thứ cần lấy. Không biết là có còn thêm nữa không.
Kỳ thật, năm đó trong Vạn Độc Động, mọi người chiến đấu với nhau, hủy đi rất nhiều linh vật.
Sau khi thu đầy túi, Lục Nguyên cảm thấy rất mỹ mãn.
Những thứ này, có giá trị hữu dụng nhất chính là thần hồn thạch.
Lục Nguyên tìm một nơi ngồi xuống. Hiện tại, quan trọng nhất chính là trùng kích Trường Sinh Thất Trọng. Chỉ có đạt đến Trường Sinh Thất Trọng Kim đan đại thành thì mới có tư cách chiến thắng Đồng Bách Niên bên ngoài Vạn Độc Động. Đồng thời chính thức nhúng tay vào Bắc Phong chi kiếp.
Mà muốn đạt tới Trường Sinh Thất Trọng chính là thần hồn thạch.
Lục Nguyên đem một thần hồn kết tinh đặt giữa hai hàng chân mày, bắt đầu hấp thu sức mạnh của thần hồn. Đồng thời kiểm tra bản thân, chỉ cảm thấy chính giữa bản thân, hư đan dần dần chuyển thành màu vàng. Sau khi dùng xong thần hồn kết tinh, Lục Nguyên cảm giác mình tiến gần thêm một bước đến Trường Sinh Thất Trọng.
Một thần hồn kết tinh tiếp theo. Sau khi sử dụng hết, chỉ cảm thấy màu vàng trên hư đan càng dày đặc.
Lại tiếp tục. Lục Nguyên xem số lượng thần hồn kết tinh, phát hiện mình có thể sử dụng được mười hai thần hồn kết tinh trước khi đạt đến Trường Sinh Thất Trọng.
Kể từ đó, liền càng thêm có nhiệt tình.
Thần hồn ngày càng tăng mạnh. Màu vàng trên hư đan lại càng vàng đậm hơn. Rốt cuộc, khi chỉ còn bốn cái thần hồn kết tinh, hắn phát hiện hư đan của mình cơ bản đã chuyển sang màu vàng. Nhưng vẫn còn một chút hơi nhạt. Hắn lại trùng kích chuyển hóa lần nữa, lấp đầy chỗ nhạt màu đó.
Xem ra, đây là Trường Sinh Lục Trọng đã trùng kích đến cánh cửa Trường Sinh Thất Trọng Kim Đan đại thành.
Nếu có thể phá tan cánh cửa này, Kim đan sẽ được lập thành.
Lục Nguyên ngồi một chỗ, một lần nữa bắt đầu trùng kích Trường Sinh Thất trọng, chuyển hóa hư đan thành kim đan, thần hồn hợp nhất. Vô số thần hồn bắt đầu trùng kích điểm cuối cùng. Nhưng đâm như thế nào cũng không trùng kích được.
Đều thất bại.
Lục Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng ũ rũ. Xem ra phải tạm thời dừng lại.
Quả nhiên, cảnh giới quan trọng nhất đạt đến Trường Sinh Thất Trọng Kim đan đại thành rất khó có thể đạt được.
Lục Nguyên thở dài một cái. Tạm thời cứ dừng lại. Hắn bây giờ tuy rằng rất cần trùng kích được Trường Sinh Thất Trọng, nhưng mọi thứ không thể nóng vội. Nói cách khác, là dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi ngưng lại, Lục Nguyên lấy hồ lô rượu ra, nhấp một ngụm.
Nghỉ ngơi một chút, Lục Nguyên bắt đầu lật xem những tâm đắc mà nhân vật kiếm tiên cấp lưu lại. Có khoảng bốn mươi mốt bản. Lục Nguyên lật một bản trong đó. Đây là do tiền bối Kiếm Tông lưu lại.
Lục Nguyên lật xem, phát hiện trong này ghi lại quá trình sáng tạo kiếm pháp của tiền bối Kiếm Tông, cùng với việc lĩnh ngộ được nhiều loại kiếm ý.
Sáng tạo kiếm pháp này đối với mình chẳng có gì.
Nhưng trong đó có một đoạn rất hữu dụng.
Quá trình lĩnh ngộ kiếm ý của người khác. Đây đều là bí mật.
Chứng kiến được quá trình này, đối với bản thân cũng có nhiều chỗ tốt.
Thứ nhất chính là Triêu dương kiếm ý. Lục Nguyên đoán chừng vị tiền bối Kiếm Tông này là ngồi ở đỉnh núi Triêu Dương Phong ở Đông Phong, lĩnh ngộ được kiếm ý triêu dương. Tiền bối đã giới thiệu kỹ càng toàn bộ quá trình lĩnh ngộ kiếm ý. Lúc nào cảm nhận được mặt trời, lúc nào cảm nhận được ánh sáng mặt trời, lúc nào nắm bắt được triệt để.
Những kinh nghiệm này đều là chí bảo.
Lục Nguyên cũng có một chút kích động nhỏ.
Hắn bắt đầu quan sát quá trình vị tiền bối này lĩnh ngộ kiếm ý. Xem ra quá trình này không có nhanh, mất đến ngày thứ ba mới nhìn thấy hết kiếm ý thứ nhất. Sau đó tiếp tục đến kiếm ý thứ hai. Đến này thứ nam mới bắt đầu lĩnh ngộ được kiếm ý thứ ba.
Quan sát quá trình lĩnh ngộ kiếm ý của người khác không giống như xem sách giải trí. Ghi lại kiếm ý kỳ thật thì cỏ mấy trăm chữ ngắn ngủi. Nhưng mấy trăm chữ này lại mất hai ba ngày để xem. Có đôi khi chỉ có một chữ, một đoạn lời nói, nhưng phải mất nhiều lần quan sát, phỏng đoán thâm ý trong đó.