Lục Nguyên lại ra một chiêu "Vân Tỏa Thâm Sơn Phong Bất Quát". Nhát kiếm này thẳng tới trường kiếm của Lăng Ngọc Châu, kiếm thế chĩa hướng nàng. Lăng Ngọc Châu dùng kiếm pháp là thiên, kỳ, quỷ, dị, nhưng mấu chốt của thức Vân Tỏa Thâm Sơn Phong Bất Quát ở chỗ tỏa. Nhát kiếm vừa ra, kiếm thế của Lăng Ngọc Châu chậm lại, cùng lúc đó, tay Lục Nguyên động, đã thi triển ra "Phong Bất Khả Truy". Chiêu kiếm Phong Bất Khả Truy là nổi danh nhanh nhất nhất trong nhiều kiếm chiêu. Nhát kiếm cực kỳ nhanh, không chờ Lăng Ngọc Châu kịp phản ứng thì đã đâm trúng cổ tay nàng.
- Rời tay!
Theo tiếng quát, trường kiếm rời khỏi tay Lăng Ngọc Châu.
Cùng lúc đó, Lục Nguyên đối diện bốn đệ tử chân truyền lại một chiêu Đại Phong Khởi Hề đều thấy kiếm là chuyên chỉ vào họ, cùng lúc đó, hắn giơ tay ra chiêu Vân Triền Kiếm Nhiễu. Kiếm như bóng với hình quấn lấy trường kiếm của tứ đệ tử Phương Đạm. Dưỡng Ngô kiếm cùng Vô Thuật kiếm của gã va chạm quấn quýt, khiến kiếm thế ngay thẳng công chính của Phương Đạm bị phá hư không ra hình dạng. Kiếm thế đã lộ sơ hở thì Lục Nguyên không chần chờ nữa, lần thứ hai ra chiêu Phong Bất Khả Truy. Kiếm thế như gió, đâm trúng cổ tay phải của Phương Đạm.
- Rời tay!
Lại là một tiếng quát chói tai, trường kiếm của Phương Đạm cũng rời ra.
Lần này hai trong sáu đệ tử chân truyền khó đối phó nhất đã bị giải quyết, còn lại bốn dễ đánh. Lục Nguyên không nghiên cứu cái gì phá kiếm chiêu nữa, chỉ thi triển trường kiếm, Dưỡng Ngô kiếm tùy tiện vạch, từng đoàn kiếm quang bao bọc, kiếm ảnh di chuyển, kiếm tùy tâm động.
Lúc này căn bản không phải đối phó địch thủ mà là luyện kiếm thôi.
Kiếm pháp dấy lên kiếm ảnh lập lòe.
Nhưng điều này tăng lớn áp lực cho bốn đệ tử chân truyền khác. Bây giờ còn lại là lão thất An Tri, lão bát Diệp Phi, lão cửu Diệp Phương, lão thập Diệp Viên. Thực lực bốn người này trong thập đại đệ tử chân truyền đều là hàng chót, cộng thêm thấy tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu thua, tứ sư huynh Phương Đạm bại, ngũ sư huynh Tư Mã Bác thảm bại, sĩ khí bị hạ thấp.
Kiếm quang lại động.
- Buông tay!
- Buông tay!
- Buông tay!
- Buông tay!
Liên tiếp bốn tiếng buông tay, trường kiếm của bốn người bị Lục Nguyên cứng rắn đánh rơi ra. Cho đến bây giờ đã phân thắng bại, một mình Lục Nguyên khiến Tư Mã Bác ngã xuống đất, năm đệ tử chân truyền khác trường kiếm rời tay, trận chiến này hắn thắng rồi.
Chính môn đại phái như Hoa Sơn, các đệ tử chia thắng bại chỉ tính từ trường kiếm rời tay là được, không khả năng giống ma đạo môn phái không chết không ngừng. Thập đại đệ tử chân truyền đều là dùng không biết bao nhiêu linh dược, công pháp bồi dưỡng, đâu bỏ được để cho chết.
Cỡ như Hoa Sơn Tiên Môn đi đường bồi dưỡng tinh anh, hoàn toàn khác với ma đạo môn phái đi đường đào thải.
Có thể nói môn phái như Hoa Sơn Tiên Môn rất có tình người, khiến rất ít người phản môn, môn phái đồng lòng cực cao. Môn phái ma đạo thì đồng lòng rất thấp, ra đệ tử xuất sắc kết quả là vì người đó quá mức lợi hại cuối cùng hủy diệt môn phái. Đây không phải là tin tức tốt cho đại phái ma đạo.
Thế giới dưới đất rối loạn hơn thế giới bên trên nhiều.
Lục Nguyên cười cười nói:
- Được rồi, trận chiến này ta thắng, con Vân Miêu thuộc về ta.
Nghe Lục Nguyên nói vậy, bảy đệ tử chân truyền chỉ có thể vô lực nhún vai. Lục Nguyên một thắng bảy, tuy mọi người thèm nhỏ dãi linh thú vân hệ Vân Miêu nhưng nó đích thực đã thuộc về hắn.
Lúc này đám Lăng Ngọc Châu bề ngoài ủ rũ trong lòng vô cùng chấn kinh!
Mới rồi có nhầm không vậy!
Một mình Lục Nguyên thắng bảy người!
Dù là mặt kiếm pháp hay pháp lực đều tự mình thắng bảy đệ tử chân truyền, loại chuyện này quá khó tin. Không sai, Lục Nguyên có sư phụ tốt, nhưng đệ tử chân truyền ai không có sư phụ giỏi? Không có linh dược? Kết quả Lục Nguyên vẫn là thắng một bậc, trừ phi sau này hắn có thể trở thành nhân vật ngang hàng tranh chấp với đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình.
Nếu nói vậy thì trong thập đại đệ tử chân truyền, nhân vật tranh chủ Bắc phong tương lai vốn là Sở Hán tranh hùng tiếp theo thành tam quốc tranh bá. Lăng Ngọc Châu thầm nghĩ vậy, lúc này nếu đổi thành hai người Diệp Phương, Diệp Viên thì tuyệt đối sẽ không nghĩ thế.
Người như lục sư huynh làm sao có thể làm chuyện mệt mỏi đến thế. Cái gì tranh chủ Bắc phong tương lai, tính cách của hắn tuyệt đối không khả năng. Tranh giành phiền phức, tranh xong rồi đừng tưởng chủ Bắc phong dễ làm, các loại chính vụ, sự việc chờ ngươi đi xử lý, cực kỳ rắc rối, đâu thú vị bằng uống ngụm rượu, ăn món ngon.
Không sai, Lục Nguyên vốn chính là người như vậy, lần này cố gắng đi giành linh thú vân hệ Vân Miêu cũng là vì đâm lười, không muốn cố gắng tu luyện công pháp vân hệ, cho nên muốn tìm chút linh thú vân hệ đến. Những linh thú vân hệ chỉ cần nhiều phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ là có thể thay hắn tu hành, còn nhanh hơn rất nhiều.
Con người a, có thể làm biếng được thì cứ lười.
Lục Nguyên giơ tay lên, niệm một câu pháp thuật đã đem Vân Miêu bỏ vào Phong Linh bài của mình. Lúc này trong Phong Linh bài đã có ba con Vân Thố, một con Vân Miêu, không lúc nào là không phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ, khiến hắn luôn luôn tăng pháp lực.
Nghe nói linh thú vân hệ còn có loại Vân Hổ, Vân Báo. Linh thú vân hệ đại hình phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ phần lượng vượt xa linh thú vân hệ loại nhỏ. Nếu hắn có mấy chục, mấy trăm con linh thú vân hệ thì pháp lực bản thân chẳng phải là sẽ tăng vào vào?
Nhưng đó chỉ là hắn mơ mộng thôi, trên đời này linh thú vân hệ cực kỳ ít ỏi, ở đâu ra cho người muốn lấy là được.
Bên kia đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình hình như tranh chấp ra kết quả rồi, bởi vì đã ngừng tiếng Trung Chính kiếm và tlinh kiếm va nhau. Cuộc chiến bên này đã ngừng thì chạy qua bên kia xem, xem coi đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình tranh đấu rốt cuộc ai thắng, ai bại?
Đứng đầu thập đại đệ tử chân truyền rốt cuộc là vị nào?
Đỉnh Bắc phong có một cung điện tên là Vân Vụ Cung.
Vân Vụ Cung này không phải do gạch bình thường làm thành mà là đệ nhị đại tổ sư Bắc phong mạnh mẽ ngưng tụ vân vụ khí hóa thành một tòa cung điện. Trong cung dù là tường, cột trụ đều do mây mù cấu thành, vân khí tập hợp, vụ khí ngưng tụ. Đương nhiên bên trong một số vật khác ví dụ như bàn, ghế cái gì đều là sau này chuyển vào.
Đệ nhị đại tổ sư có thể cứng rắn ngưng tụ mây mù thành cung điện thật là kỳ diệu. Năm đó đệ nhị đại tổ sư đánh biến thiên hạ không địch thủ, câu đó quả nhiên không phải thổi phồng.
Vân Vụ Cung này bởi vì tụ tập vân khí, ngưng tụ vụ khí, cung điện như mây như khói, vĩnh viễn không cũ đi, thật là dị cảnh. Hơn nữa hộ phong đại trận của Bắc phong thiết lập trong Vân Vụ Cung, trừ đó ra còn có Vân Long Điện, chính cung của Vân Vụ Cung là chỗ nghị sự Bắc phong.
Vân Long Điện này trước cửa viết ba chữ to Vân Long Điện, tiến vào trong chỉ thấy vài chục cây long trụ đứng thẳng chống đỡ nguyên đại điện.
Trong đại điện bày cái bàn cực dài do vân hoạt thạch chế thành.
Tảng đá vân hoạt thạch khá là lạnh lẽo và trơn trượt, phản chiếu ảnh người, xúc cảm không tệ, sắc màu lạnh lẽo, trong Vân Long Điện chế thành bàn dài thì không tệ. Tận cùng bàn dài đang ngồi một lão đạo nhân tiên phong đại cốt, chính là chủ Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang chau mày.
Hai bên bàn dài còn ngồi vài người.
Như là Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Bác, Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp, Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch, Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung, bốn vị đều có mặt.
Không thấy Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho đâu. Phương Nho đi Vân Vụ sơn cốc, chỗ ấy có cuộc chiến linh thú vân hệ. Kỳ thực lần này linh thú vân hệ cũng là các vị muốn thử thách đám hậu bối thập đại đệ tử chân truyền một phen, xem coi rốt cuộc trong hậu bối thập đại đệ tử chân truyền có vị nào càng ưu tú chút. Mọi người đều cho rằng đệ tử của mình là xuất sắc nhất, lần này khiến bọn họ tranh đấu một trận.
Trừ điều đó ra còn ngồi một vị không thuộc về Bắc phong lục kiếm tiên.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi.
Vị này cũng là đệ cửu đại trưởng lão Bắc phong nhưng không xếp vào Bắc phong lục kiếm tiên. Người không được xếp vào Bắc phong lục kiếm tiên bình thường sẽ kém hơn Bắc phong lục kiếm tiên, trình độ tổng thể thấp hơn nhiều, nhưng việc gì luôn có ngoại lệ. Ví dụ như Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi chính là ngoại lệ đó.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi, vốn gã chỉ có tư chất trung đẳng mà thôi, một lần ngẫu nhiên được kỳ ngộ, pháp lực tăng mảng lớn, hơn nữa được một bộ Phi Thiên kiếm pháp, từ nay về sau thực lực tăng mạnh, có thể đối kháng với Bắc phong lục kiếm tiên. Địa vị của gã tại Bắc phong khá cao, ví dụ như trong thập đại đệ tử chân truyền lão bát Diệp Phi chính là đệ tử của gã. Có thể đem đệ tử của mình đưa vào thập đại đệ tử chân truyền, do đó thấy được sức nặng của vị trưởng lão này. Nguồn truyện: Trà Truyện
Nhưng Bắc phong lục kiếm tiên tổng cộng sáu người. Không khả năng chỉ vì một Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi mà cộng thành bảy.
Hơn nữa trong Bắc phong lục kiếm tiên kỳ thực tranh chấp rất nhiều về ích lợi, ai mà muốn chia ra quyền lực của mình cho Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi, cho nên đến nay địa vị của gã khá là lúng túng. Nhưng hình như cơ hội cho gã đã tới rồi, vị trí của Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch không lâu sau sẽ là thuộc về gã.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đặt mục tiêu là vị trí của Lý Nguyên Bạch.
Tư Mã Trường Bạch thì muốn cướp tài sản của Lý Nguyên Bạch.
Vị trí thì không có khả năng trực tiếp kế thừa đời tiếp theo, Lý Nguyên Bạch sẽ buông tay, số tài sản ông định giao cho Lục Nguyên chứ không từ bỏ. Vậy nên mâu thuẫn của Tư Mã Trường Bạch và Lý Nguyên Bạch cực kỳ lớn. Mâu thuẫn giữa Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi và Lý Nguyên Bạch thì không lớn đến vậy.
Lúc này trong Vân Long Điện ngồi sáu vị.
Năm Bắc phong lục kiếm tiên cộng thêm Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi.
- Gần đây Đại Tấn quốc đưa lên tình báo hình như là yêu ma dưới đất xuất hiện thế giới bên trên tăng nhiều.
Lên tiếng là Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung, gã cai quản là tình báo. Gã nheo mắt báo cáo tình báo gần đây. Dù Đại Tấn quốc có thực lực nhưng vẫn phải dựa vào ngũ đại tiên môn.
Dù sao nếu không có ngũ đại tiên môn thì đã sớm đè được đám yêu ma dưới đất.
Yêu ma dưới đất xuất hiện, đây là việc lớn! Đại địch của ngũ đại tiên môn chỉ có một, đó chính là yêu ma thế giới yêu ma dưới đất.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhíu mày, nói:
- Sở Phi, ngươi đi nhìn xem, nếu cần thiết thì ngươi cứ xử lý.
- Vâng!
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi gật đầu. Gã biết nếu muốn ngồi vào vị trí của Lý Nguyên Bạch, chính thức trở thành một trong Bắc phong lục kiếm tiên thì phải biểu hiện tốt vào lúc này. Yêu ma dưới đất thường xuyên xuất hiện là chuyện lớn, Nguyên Nguyên Thượng Nhân sai gã đi làm thì phải đi thôi, nhất định làm cho thật đẹp mới được.
Sở Phi đã đồng ý thì người khác không nói gì thêm. Không sai, yêu ma dưới đất thường xuyên xuất hiện là việc lớn nhưng thế thì sao? Sở Phi là người đứng sau Bắc phong lục kiếm tiên, do gã ra mặt xử lý, chỉ cần không phải việc cực kỳ to lớn thì đều trấn áp được, không cần quá lo.
- Vậy thì…
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tuyên bố tan họp, lần này họp chủ yếu là bàn luận chuyện đó.
Vào lúc này, Phương Nho bước nhanh vào Vân Long Điện.
Phương Nho vừa đến thì không khí biến căng thẳng.
Phương Nho là quân tử cứng nhắc, khí thế của quân tử khá là cường.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân hỏi:
- Ồ, ngươi trở về rồi. Bên Vân Vụ sơn cốc tốt nhất nên đi một người, vừa rồi đã quyết định chuyện gần đây yêu ma hay xuất hiện, do Sở Phi đi.
Phương Nho gật đầu, nói:
- Sư huynh, bên Vân Vụ sơn cốc đã kết thúc.
- A, kết thúc rồi?
Mọi người đều ngẩn ra. Bên Vân Vụ sơn cốc kết thúc rồi sao? Dựa theo bình thường thì bên ấy nên kéo dài rất lâu mới chấm dứt chứ, sao nhanh như vậy? Khiến mọi người không kịp phản ứng, đều cảm giác quá mau.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân, Lý Nguyên Bạch, Tư Mã Trường Bạch, Độc Cô Diệp, Diệp Dương Dung, Sở Phi, sáu người đều hít thở chậm rãi, muốn nghe kết quả. Vân Vụ sơn cốc xem như là chuyện nhỏ kỳ thực đối với Bắc phong chính là việc lớn, liên quan đến đệ tử bên nào mạnh, đệ tử bên nào yếu.
Tuy mọi người là tu tiên giả nhưng không thể sống lâu đến trăm tuổi, tương lai phải nhờ vào thập đại đệ tử chân truyền. Cho nên thập đại đệ tử chân truyền phải mạnh mới khiến người yên lòng.
Độc Cô Diệp khẽ cười nói:
- Tổng cộng hai con linh thú vân hệ, không phải là Vân Dật giành một con, Vân Bình một con chứ?
Trong thập đại đệ tử chân truyền, những người khác đều khoảng hai mươi tuổi, chỉ Vân Dật và Vân Bình là hơn bốn mươi. Hai người pháp lực thâm sâu, mấy người khác không thể sánh bằng. Nếu họ làm như vậy thì đích thực tám vị đệ tử chân truyền khác không thể đấu lại. Nhưng hiển nhiên điều này không hợp tính cách Vân Dật, Vân Bình. Hai vị này dù làm chuyện gì cũng phải tranh đoạt, đấu một trận, họ không tranh giành mới là chuyện là.
Phương Nho lắc đầu, nói:
- Không, Vân Dật và Vân Bình tranh Vân Thố, kết quả trong cuộc chiến Vân Dật nhờ vào kinh nghiệm dày dặn, nhờ phần lợi mây mù trong Vân Vụ sơn cốc nên thắng Vân Dật một chiêu sít sao, đoạt được Vân Thố.
Một chiêu sít sao!
Lại là như vậy. Không phải nói Vân Dật và Vân Bình do đó chia ra thắng bại. Hai người bình thường đấu đến đấu đi, ngươi thắng ta một chiêu, ta thắng ngươi một thức là việc bình thường, không thể xác định rốt cuộc hai người ai yếu ai mạnh hơn.
Phương Nho ho khan, nói:
- Còn lại con Vân Miêu thì rơi vào tay…
- Sẽ rơi vào tay ai? Lăng Ngọc Châu? Phương Đạm? Tư Mã Bác? Hay là Lục Nguyên lần trước biểu hiện không tệ?
Đương nhiên khả năng rơi vào tay Lục Nguyên khá thấp, ba người trước thì cơ may lớn hơn.
Sư phụ của Lăng Ngọc Châu là Độc Cô Diệp. Tổ phụ của Tư Mã Bác là Tư Mã Trường Bạch đều nheo mắt.
Vân Vụ Cung.
Vân Long Điện.
Đằng trước Vân Long Điện có vô biên trúc xanh, có hồ nước xanh biếc, trên hồ có thủ thủy. Một đầu thủ thủy trúc ở trong nước, đầu kia giơ lên trên, nếu có nước dọc theo lòng ống trúc chảy xuống thì thủ thủy sẽ nhẹ nhàng đổi vị trí, phát ra tiếng trong trẻo dễ nghe.