Thấy Lục Nguyên nghẹn ngào, Lý Nguyên Bạch cười cười;
- Đứa nhỏ này còn chưa nhìn ra sinh tử hay sao, vi sư hiện tại đã giết được Hồ trưởng lão ngươi cũng không cần lo lắng, vi sư không còn tiếc nuối gì hết thì chết có gì là đáng sợ, sinh sinh tử tử, chính là thiên đạo không cần phải chú ý.
Lý Nguyên Bạch ho khan vài tiếng, tiếp tục giảng:
- Vốn còn rất nhiều địch nhân mà ta phải lo lắng, ví dụ như Tư Mã Trường Bạch, một số người không phục tuy nhiên bọn họ không trực tiếp làm phản giống như là Mộ Dung Ám, những chuyện này ta để cho ngươi giải quyết, tuy nhiên nghĩ lại ngươi đã có năng lực, những chuyện này giao cho ngươi cũng là để rèn luyện ngươi ta tin ngươi có thể làm được.
- Về phần tương lai còn có một trách nhiệm.
- Né như về sau ngươi thi triển đến Tả Hữu Ngũ Phong Vận Mệnh, khi đó Hoa Sơn Tam Tông Kiếm Tông Khí Tông Kiếm Khí Tông tương tranh, ngươi cần phải bảo hộ số mệnh cho Hoa Sơn đừng để cho Hoa Sơn bị diệt.
Lý Nguyên Bạch nói những lời này khiến Lục Nguyên vô cùng kinh ngạc.
Lục Nguyên vô cùng kinh ngạc Hoa Sơn tiên môn chính là đệ nhất tiên môn của Đại Tấn lại có tổ sư Yến Thương Thiên tọa trấn môn phái như vậy phải tồn tại vĩnh viễn làm sao có thể diệt môn?
Lý Nguyên Bạch cười cười:
- Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra tổ sư Yến Thương Thiên tuy tài năng thiên phú cao nhưng sớm muộn cũng phải phi thăng, một khi tổ sư phi thăng Hoa Sơn Tiên môn có thể ngồi ở vị trí thứ nhất hay không thì khó nói, tứ đại tiên môn còn lại kiêng kỵ khá sâu Hoa Sơn Tiên môn mà Hoa Sơn Tiên Môn bên trong còn có Kiếm Tông Khí Tông Kiếm Khí Tông tranh giành với nhau Hoa Sơn Tiên Môn bây giờ nhìn thì như phong quang nhưng tương lai chỉ sợ gặp khó, thậm chí có khả năng diệt môn, đến lúc đó nếu như ngươi có năng lực thì thay Hoa Sơn bảo vệ một mạch, đừng để môn phái bị diệt.
Lý Nguyên Bạch nói như vậy Lục Nguyên liền ý thức được sự tình.
Hoa Sơn Tiên môn, đệ nhất tiên môn hóa ra đã nghiêm trọng đến mức thù trong giặc ngoài như vậy.
Hắn biết rõ nhưng không ngờ rằng sẽ có khả năng diệt môn.
Tuy nhiên sư phụ cũng không khuếch đại chỉ sợ...
Lý Nguyên Bạch cười cười:
- Đương nhiên ngươi có năng lực thì làm như vậy còn nếu như không có năng lực thì hãy ráng giữ mình.
- Vi sư không muốn dùng chức vụ sư phụ để ép ngươi sau này ngươi tiếp chưởng sự nghiệp của vi sư, cùng với tam tông tranh giành cần phải chú ý.
Lý Nguyên Bạch cười khổ một phen, tuy nhiên cũng không có cách nào khác.
Nguyên Nguyên thượng nhân sẽ che chở cho Lục Nguyên, nhưng cuối cùng cũng không thể giống như khi Lý Nguyên Bạch còn tại thế, không thể chu toàn như vậy được.
Cho nên giao thì đã giao xong, phía trước đã xuất hiện một mảnh đất trống.
Ở chỗ đó có một con suối nhẹ nhàng chảy ra một dòng nước mát.
Nước suối vô cùng thanh tịnh.
Mà ở bên cạnh con suối có mấy bông hoa bích sắc, một bông hoa vô cùng xinh đẹp cơ hồ không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung sự xinh đẹp của nó, bông hoa bích sắc này nở ra giống như là một giai nhân vậy.
Làm sao có thể dùng ngôn ngữ hình dung ra bông hoa này, trong nhất thời không thể tìm ra ngôn ngữ gì, tựa hồ trong cuộc sống không có ngôn ngữ nào có thể dùng.
Hoa có rất nhiều loại đẹp nhưng bất kể loại hoa nào cũng không đẹp bằng bông hoa này.
Trịch Trục Hoa!
Trịch Trục Hoa cuối cùng đã nở.
Đây là Trịch Trục Hoa Lục Nguyên cũng đã nhìn thấy rất nhiều loại hoa nhưng chưa từng có loại hoa nào xinh đẹp như vậy.
- Trịch Trục Hoa cuối cùng đã nở.
Lý Nguyên Bạch nhẹ nhàng nói ánh mắt của hắn trở nên mê mang, tựa hồ lâm vào một không gian nào khác, Lý Nguyên Bạch đi tới bên cạnh tảng đá gần Trịch Trục Hoa mà thì thào:
- Năm đó vi sư ở đây gặp sư mẫu của ngươi...
Thanh âm về sau càng ngày càng trầm thấp chỉ có Lý Nguyên Bạch mới nghe được.
Trịch Trục Hoa Trịch Trục Hoa.
Một bông hoa xinh đẹp.
Lục Nguyên ngồi ở bên cạnh im lặng nhìn sư phó nhìn đóa Trịch Trục Hoa, một bích quang nhàn nhạt nghiền nát u mộng, nhẹ nhàng im lặng nở rộng trong khu rừng lá phong, Trịch Trục Hoa im lặng mà nở.
Bích Sắc như mộng.
Không chỉ một tu tiên giả mà tất cả tu tiên giả đều cầu trường sinh, nhưng một tu tiên giả ở trong cuộc sống cũng không khỏi quá đơn điệu, Lý Nguyên Bạch tuổi trẻ truy cầu trường sinh tuy nhiên sau này đối với trường sinh không còn hứng thú.
Lý Nguyên Bạch cảm tạ trời xanh để cho hắn có một đám bằng hữu tốt một thê tử rất tốt một đệ tử rất tốt.
Trời xanh chiếu cố hắn như thế, chết đi thì đã thế nào?
Lý Nguyên Bạch lẳng lặng nhìn Trịch Trục Hoa. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Màu sắc của hoa ngày càng xanh lại càng ngày càng thẫm.
Tuy nhiên Trịch Trục Hoa cũng có lúc héo tàn.
Bích sắc của Trịch Trục Hoa bắt đầu giảm đi.
Rốt cuộc Trịch Trục Hoa cũng héo tàn rồi.
Trịch Trục Hoa nở thật đẹp nhưng cũng héo tàn thật nhanh.
Lúc Trịch Trục Hoa héo tàn, Lục Nguyên đột nhiên chấn động.
Vừa rồi, sư phụ hắn đã tuyệt khí.
Sư phụ Lý Nguyên Bạch đã cưỡi hạc về trời rồi, trên mặt của lão mang theo nụ cười nụ cười không hề tiếc nuối.
Lục Nguyên nhịn không được mà khóc thành tiếng như là hài tử vậy.
Bất kỳ thời điểm nào Lục Nguyên cũng có nguyên tắc khoái hoạt, vô luận ở trên núi hay là ở trên mặt đất, Lục Nguyên cũng đều tiêu dao tự tại, Lục Nguyên đều vui sướng mà sống, tuy nhiên lúc này sư phụ rời đi hắn nhịn không được mà khóc lớn thành tiếng.
Là sư phụ mang mình vào Hoa Sơn tiên môn, đi vào tu tiên giới.
Là sư phụ biến mình từ một hài đồng bình thường thành một trong mười đệ tử chân truyền của bắc phong Hoa Sơn Tiên môn.
Ở Đông Lâm trấn mình ngay cả chữ cũng không biết nhiều, nhưng sư phụ sau này đã dạy mình rất nhiều chữ.
Là sư phụ dạy cho mình kiếm thuật, mình khi đó không phải là kiếm thuật đại sư chỉ là một hài đồng học kiếm thuật mà thôi.
Mình thiên phú về pháp thuật đúng là không tốt, cũng là sư phụ chỉ điểm dạy mình cũng không vì phương diện pháp thuật mình ngu ngốc mà tức giận.
Mình tính tình có phần hậu đậu thường xuyên làm hỏng một số việc sư phụ cũng không nói gì.
Mà mình tính tình tinh nghịch sư phụ có đôi khi la mắng nhưng cũng không quá nặng.
Mình thiên tính lười nhác lúc không muốn luyện kiếm sư phụ cũng không trách cứ quá nhiều.
Khi kiếm thuật của mình có chút thành tựu có phần đắc ý, sư phụ cũng không quên điểm tỉnh mình.
Sư phụ Lý Nguyên Bạch chính là người trọng yếu nhất cả đời này của mình.
Nhưng sư phụ cứ như vậy mà mất đi rồi.
Mặc dù nói đàn ông không được khóc nhưng mình vẫn không nhịn được mà khóc thành tiếng, dù sao nên khóc thì khóc nên cười thì cười đây mới là bản tính của mình
Sư phụ đi rồi, Trường Xuân Cư chỉ cô đơn một người tuy còn một số bằng hữu nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Lý Nguyên Bạch mất đi, Lục Nguyên khóc lớn không ngớt, Lục Nguyên khóc hồi lâu mới bắt đầu làm quan tài, sư phụ muốn chôn cất ở Hoa Sơn an táng cùng một chỗ với sư nương, Lục Nguyên dùng cây phong chế tạo quan tài, ở đây lá phong đẹp đẽ trên đường hắn vừa làm quan tài vừa nhìn sư phụ thêm vài lần, dùng gỗ phong này làm quan tài, sư phụ nhất định sẽ thích.
Hoa Sơn Tiên Môn
Quan tài chế tạo xong hắn đem sư phụ và Thủy Mặc Linh Kiếm bỏ vào trong đó, thanh kiếm này đã theo sư phụ cả đời cũng nên theo sư phụ vào trong lòng đất, lúc này chập tối nhưng bỗng nhiên linh kiếm sáng loáng lên.
Thanh linh kiếm này cũng có thần thái hiển nhiên nó đã biết chủ nhân của mình đã mất đi.
Lục Nguyên đứng dậy nâng quan tài lên mà nói;
- Sư phụ để con đưa tiễn người đến đoạn đường cuối cùng.
Cáo biệt nơi xinh đẹp này cáo biệt Trịch Trục Hoa đã héo tàn, Lục Nguyên liền khiêng quan tài một đường chạy về Hoa Sơn.
Hoa Sơn tiên môn nhanh chóng truyền ra tin tức.
Bắc Phong Lục Kiếm tiên, Lý Nguyên Bạch đã tiên thăng.
Lý Nguyên Bạch còn có một số hạ nhân như Tống thúc, cho nên rất nhanh chóng linh đường liền được dọn dẹp Lục Nguyên không cần phải làm gì, chỉ cần ở linh đường đãi khách là được. Người của Bắc Phong thì không cần tiếp đãi nhiều mà người của tứ phong và tứ đại tiên môn cũng tới đây tế bái.
Tang sự cứ như vậy không phong quang lắm mà chôn cất.
Những bạn cũ của Lý Nguyên Bạch cơ bản đều đã chết rồi không ai đến được chỉ có một số sư huynh đệ tới tế bái mà thôi, tuy nhiên Lục Nguyên cũng không quan tâm, sư phụ trước khi chết đã mang theo nụ cười mà rời đi, tất cả các ân oán đều chấm dứt không còn tiếc nuối gì.
Lục Nguyên ở đây tiếp kiến khách tới viếng khắp nơi.
Hiện tại Lý Nguyên Bạch đã hạ táng được một tháng.
Lục Nguyên khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, người không nên sống bi thương, sư phụ chắc cũng không muốn mình mãi bi thương như vậy.
Hoàng hôn lặng lẽ, Lục Nguyên nằm ở trên đồng cỏ đây cũng không phải là ở Trường Xuân Cư mà là một bãi cỏ thuộc Bắc Phong, những ngày này Lục Nguyên đã khôi phục lại thói quen vốn có tùy ý tìm một bãi cỏ nếu không phải là luyện kiếm thì uống rượu nhàn nhã vô cùng.
Tưởng niệm một người không phải là ngày nào cũng nhắc tới người đó mà là ghi tạc vào tâm.
Hình thức bề ngoài vốn không trọng yếu.
Lục Nguyên nằm ở trên cỏ, Dưỡng Ngô Kiếm để ở bên cạnh.
Cảnh tượng trước mắt thật là đặc sắc.
Trong áng trời chiều, ngọn núi càng trở nên u ám ở phía xa xa hoàng hôn giống như lơ lửng, mặt trời lặn về phía tây chim chóc về rừng cảnh sắc có phần lắng đọng.
Lục Nguyên im lặng nằm trên đồng cỏ nhìn cảnh sắc trước mắt.
Đây chính là hoàng hôn sao?
Mưa to từng cơn gió nhẹ thổi lên.
Lục Nguyên cầm Dưỡng Ngô Kiếm nhẹ nhàng huy động từng chiêu từng chiêu mà thi triển, không phải là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm cũng không phải là Lạc Vũ thất thập nhị kiếm mà hắn chế ra mà là kiếm pháp mà sư phụ truyền lại lúc sắp chết, Thùy Mạc kiếm pháp.
- Mạc Sắc Mông Lông, Mộ Sắc Thương Mang, Anh Hùng Thùy Mạc, Thùy Mạc Chi NIên, từng chiêu từng thức thi triển ra.
Lúc này Lục Nguyên thi triển Thùy Mạc kiếm pháp so với bất kỳ kiếm pháp nào trước kia đều tinh diệu hơn, sau khi thi triển được mười lần hắn cũng thở ra một hơi.
Thành công rồi.
Đúng thế thành công rồi.
Ở thời khắc này mình đã lĩnh ngộ loại kiếm ý thứ tư, Mộ chi kiếm ý, vốn dùng tính tình tiêu sái tự tại của mình lĩnh ngộ kiếm ý là rất khó nhưng sư phụ phi thăng đã ảnh hưởng tới sự lĩnh ngộ kiếm ý của mình, mình còn cách kiếm thuật của Nguyên Nguyên sư bá một khoảng, đương nhiên kiếm thuật của mình bây giờ tuyệt đối sẽ không thấp hơn ai ngoài Nguyên Nguyên sư bá, điều này Lục Nguyên vẫn tự tin.
Vân Chi kiếm ý mê loạn ở trong tầm mắt của hắn, có thể triệt tiêu pháp lực của đối phương.
Phong chi kiếm ý vô hình vô chất, vừa nhanh vừa tiến bộ công.
Vũ chi kiếm ý phân làm hai chủng, Bạo Vũ Kiếm ý lực công kích qua Phong Chi Kiếm ý, Tế Vũ Kiếm ý có thể làm mê loạn tầm mắt.
Mà Mạc chi kiếm ý có thể làm cho đối phương không nhìn thấy, ánh mắt mất đi tác dụng đồng thời còn có thể làm chậm đi động tác của đối phương, có tác dụng kìm chế thật sâu.
Sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, Lục Nguyên uống một ngụm rượu thật lớn.
Thoải mái!
Cái gọi là nhân sinh đắc ý tu tận hoan, lĩnh ngộ kiếm ý là một chuyện tốt, kiếm thuật của mình thăng tiến một bước, hiện tại lúc đắc ý như vậy cũng nên ăn ngon một phen mới được.
Thật lâu rồi chưa hưởng thụ qua mỹ thực.
Đúng rồi hiện tại cần phải ăn cho thật ngon.
Hiện tại là trời thu.
Trời thu món ngon nhất là cua, nhất định lúc này cua rất mập phải hưởng thụ một phen.
Cách đó không xa, Diệp Dương Dung nhẹ nhàng lay động hắc y mà cười,hắn phục mệnh của sư huynh Nguyên Nguyên đến xem Lục Nguyên, bây giờ thấy Lục Nguyên đi nhanh về phía trước phóng khoáng uống rượu thì cười cười, tên Lục tiểu tử này hắn đúng là không cần phải lo lắng nữa rồi.
Vốn Nguyên Nguyên sư huynh cùng mình lo lắng tên tiểu tử này mất đi sư phụ sẽ buồn đau nhưng không tiểu tử này sống rất khoái hoạt, lúc sư phụ qua đời hắn rất thương tâm nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, sống một cái vui sướng.
Diệp Dương Dung khẽ gật đầu vĩnh viễn vui sướng tự do tự tại mới là Lục Nguyên.
Bắc Phong cần Lục Nguyên.
Đặc biệt là hiện tại.
Kiếm Tông Khí Tông Kiếm Khí tông bất hòa sắp xung đột, Yến tổ sư sắp phi thăng loạn trong giặc ngoài, Vân Dật và Vân Bình hai tiểu tử này khó có thể đứng đầu trận tuyến.
Hắc ám trở nên im ắng.
Sư phụ hiện tại không ở đây sẽ sinh ra ảnh hưởng tương đối lớn.
Mà ảnh hưởng này là các mặt.
Đối nội mà nói, bản tâm của Lục Nguyên may mà điều chỉnh tương đối nhanh, nhàn nhã vui sướng luyện kiếm uống rượu ngắm nhìn bầu trời, bản tâm như trước, kiếm như trước rượu cũng như trước.
Mà ảnh hưởng bên ngoài thì là hai phương diện.
Thứ nhất là thủ hạ của sư phụ cơ bản đều trở thành thủ hạ của hắn, những người này cũng không lập tức phản lại Lục Nguyên, dù sao sau lưng của Lục Nguyên cũng là Hoa Sơn tiên môn, thủ hạ của sư phụ cũng không dám thể hiện sự phản loạn rõ nét.
Nhưng mà bên ngoài còn tưởng Lục Nguyên làm chủ nhưng trên thực tế, những tài nguyên cơ bản khô dao, phía trên hỏi tới thì nói ra đủ loại nguyên nhân.
Ví dụ như năm này cùng người ta đánh nhau tổn thất nghiêm trọng.
Lục Nguyên muốn tra bọn họ cũng không thể được.
Ở thế giới này chính là một thế giới đa nguyên hóa kiếm thuật của ngươi cao cường nhưng năng lực kinh doanh chưa hẳn đã tốt, những thuộc hạ này coi Lục Nguyên còn trẻ tuổi nên đùa bỡn dễ dàng vô cùng.
Thủ hạ của Lý Nguyên Bạch có trung thành và tận tâm nhưng không có trung tâm.
Đối với chuyện này Lục Nguyên cũng không giận, căn bản cũng không quản.
Mình chỉ có năng lực ở phương diện kiếm thuật, hơn nữa hiện tại tức giận cũng không có tác dụng gì. Những người ở phía dưới thủ đoạn rất nhiều, đấu với những người này thật là hao phí thời gian và tinh lực.
Biện pháp tốt nhất hiện tại của mình chính là không để ý đến họ dùng thời gian mà tu hành, thực lực của mình được đề cao những người phía dưới lúc đó sẽ tu hành, bởi vì sư phụ cường hoành cho nên trước kia bọn họ không dám làm xằng bậy mà hiện tại thực lực của mình chưa đủ.
Đây là đạo lý đơn giản.
Thế gian sở học có thiên vạn, nhưng kỳ thực nếu như dùng vũ lực uy hiếp tới thăm thì tất cả những thứ khác đều phải thuần phục.
Hoa Sơn Tiên Môn
Tác dụng của vũ lực nếu như không phải như thế thì cũng không có chuyện ngũ đại tiên môn chiếm lĩnh Đại Tấn quốc, tất cả các ngành sản xuất khác đều chỉ là phụ.
Những tên làm trò giả dối mình sẽ nhớ kỹ, sau khi thực lực của mình đủ sẽ tính tóa tới bọn chúng.
Thủ hạ của sư phụ, có tứ tông kiếm khách mạnh nhất.
Tứ tông kiếm khách này đều là nhân vật có tu vi Luyện thể kỳ đỉnh phong, theo thứ tự là Thanh Kiếm khách Thượng Quang Thanh Bạch Kiếm Khách Nam Cung Bạch, Hồng Kiếm Khách Tư Hồ Hồng, hắc kiếm khách Mộ Dung Ám, Mộ Dung Ám hiện tại đã bị đuổi ra ngoài, ba người còn lại vẫn còn. Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch giao linh thạch lên trên vô cùng nhỏ, m à Tư Hồ Hồng thì giao linh thạch cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Hay lắm Thượng Quan Thanh Nam Cung Bạch hai người này ta nhớ kỹ.
Kỳ thật với tính tình của Lục Nguyên, hắn không chú ý đến cái gì là có cừu tất báo, tuy nhiên cũng cần giới hạn thấp nhất về tiểu ân tiểu thù, Lục Nguyên gần đầy tâm tình khai mở không để trong lòng nhưng một khi vượt qua giới hạn nào đó vậy thì khó nói, những sản nghiệp kia vốn là của sư phụ, bọn họ lợi dụng mình tuổi nhỏ thực lực không đủ thừa cơ ám đoạt.
Muốn chết.
Lục Nguyên có đôi khi không rõ, tính tình tốt không có nghĩa là dễ bắt nạt, aizzz..
Phương diện ảnh hưởng thứ hai bên ngoài chính là Tư Mã Trường Bạch.
Vốn áp lực do Tư Mã Trường Bạch gây ra đã được sư phụ giải quyết.
Nhưng bây giờ Lý Nguyên Bạch chết đi Tư Mã Trường Bạch há có thể buông tha.
Tư Mã Trường Bạch dù sao cũng là cửu đại kiếm tiên, giống như là Lý Nguyên Bạch vậy, Lý Nguyên Bạch lúc sắp chết có thể giết một rong thập đại trưởng lão của yêu ma Hồ trưởng lão cho thấy cửu đại kiếm tiên bất phàm thế nào. Uy danh của Tư Mã Trường Bạch không ở dưới sư phụ, đệ tử chân truyền đời thứ mười vẫn kiêng nể áp lực của hắn.
Cho dù nguyên Nguyên thượng nhân đứng ra giúp mình thì áp lực vẫn không nhẹ.
Tuy nhiên gần đây có một chuyện cực kỳ tốt.
Chuyện này bắt đầu từ lúc thế giới có tam đại cự đầu theo thứ tự là Thánh Hoàng Đông Phương Yêu, danh hào thứ nhất ở Đại Tấn đáng tiếc nó thua dưới kiếm của Yến Thương Thiên. Thứ hai chính là Quang Minh Yêu Hoàng Phương Tà người này làm lễ mừng thọ màng nhấc lên gió tanh mưa máu cho thấy đáng sợ thế nào, mà vị thứ ba chính là Hắc Ám Ma Hoàng thứ Kinh Mại Chân người này giết vợ cầu đạo.
Mà ở phía dưới tam cự đầu dưới lòng đất còn có tứ sắc yêu vương, tứ sắc yêu vương này bất kỳ ai cũng có thực lực mạnh mẽ, mà mạnh nhất chính là Hoàng Long yêu vương Hiên Viên Nhất, nghe nói còn có huyết thống long tộc thời thượng cổ, cho nên rất cường đại.
Trước đó không lâu Tư Mã Trường Bạch gặp phải một nữ tu, vị nữ tu này phong thái vô hạn, Tư Mã Trường Bạch lúc đó cũng không phải là tu tiên giả độc thân cũng từng song tu với mấy vị nữ tu nhưng vị nữ tu kia vô cùng quyến rũ khiến cho hắn vô cùng mê luyến.
Cửu Đại Kiếm tiên đưa một nữ tu về nhà cũng không có gì, nhưng nữ tu này không ngờ lại chính là tiểu thiếp của Hoàng Long Yêu vương Hiên Viên Nhất.
Cho nên Tư Mã Trường Bạch xem như chạm phải một phiền toái lớn, Hoàng Long Yêu Vương trực tiếp xông lên mặt đất đánh cho Tư Mã Trường Bạch bị trọng thương cũng may Tư Mã Trường Bạch có chút bổn sự hơn nữa trên mặt đất là thiên hạ của tiu tiên giả nếu không hắn đã bị giết rồi.
Nhưng mà kể từ đó Tư Mã Trường Bạch đã bị trọng thương.
Nói chuyện tào lao như vậy Tư Mã Trường Bạch liền bị trọng thương tiền căn hậu quả là do bị thương nặng dưỡng thương không biết bao lâu, mà Lục Nguyên vận khí tốt, Tư Mã Trường Bạch bị thương áp lực trên người của hắn giảm bớt.
Sư phụ không ở đây tất cả những mưa gió đều do mình gánh chịu.
Tuy nhiên không sao cả.
Con người lớn lên không có khả năng luôn phải ở trong đại thụ mình cần phải sớm đi ra đối đầu với mưa gió.
Hơn nữa gió thì thế nào mưa thì thế nào, vô luận là mưa gió thế nào mình cũng không thay đổi.
Trăng non như câu.
Nguyệt mát như nước.
Lục Nguyên ngồi ở trên mặt đất lúc này Trường Xuân Cư vô cùng lãnh tịch, Trường Xuân Cư không phải là nơi không người ít nhất bọn Tống thúc vẫn còn ở đây, Lục Nguyên hít sâu một hơi bài trừ hết tất cả tạp tư, bắt đầu luyện công hắn bắt đầu cảm thấy pháp lực của mình có dấu hiệu đốt phá.
Sở dĩ nhanh chóng đột phá như vậy là vì linh thú vân hệ khá nhiều, Lục Nguyên đã thu nạp cho mình rất nhiều linh thú vân hệ mà sư phụ vừa đi những linh thú vân hệ còn lại đều giao cho mình, tuy nói lúc trước linh thú vân hệ của Lý Nguyên Bạch ở Ly Kỳ Cốc đã bị phá hủy toàn bộ tuy nhiên vài chục năm qua lão vẫn góp nhặt một số, toàn bộ đều chuyển giao ch Lục Nguyên, hiện tại Lục Nguyên có tổng cộng hai con linh thú Vân Hổ, tám con Vân Sói, hai con Vân Hồ.
Linh thú vân hệ loại nhỏ có năm con Vân Cẩu năm con Vân Miêu, năm con Vân Thỏ.
Hiện tại vân hệ linh thú nhiều như thế, đã vượt qua số vân hệ linh thú của tu tiên giả Luyện Thể kỳ tầng thứ tư bình thường cho nên Lục Nguyên lúc này pháp lực tăng lên khá nhiều, liên tục nguyên khí không ngừng truyền vào cơ thể của hắn khiến cho hắn không muốn tiến giai cũng không được.
Lúc này cũng không phải là đột phá bất ngờ gì cả mà là nước chảy thành sông mà đột phá mà thôi.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng đồng thời lấy ra một số linh thạch, ở trong lòng đất cuộc chiến mấy phân đà hắn đã kiếm được mấy nghìn miếng linh thách, có thể nói linh thạch vô cùng sung túc.
Nhiều linh thạch vân hệ nguyên khí trào vào cơ thể, trong thân thể có một số huyết dịch không ngừng được rèn luyện.
Như vậy cũng không biết bao lâu, Lục Nguyên cuối cùng cũng thở ra một hơi, lúc này trong cơ thể của hắn toàn thân huyết dịch đã được luyện hóa, Lục Nguyên biết rõ mình đang đột phá tới bổn mạng của luyện thể kỳ tầng thứ năm, pháp lực huyết dịch vận chuyển khắp nơi.
Rè phi kiếm cần trọng yếu nhất chính là Bổn Mạng tinh huyết, đương nhiên bổn mạng tinh huyết tu tiên giả đều vô cùng coi trọng không dễ dàng dùng tinh huyết luyện kiếm nhưng đã đến Luyện Thể kỳ tầng thứ năm này thì cần phải luyện chế phi kiếm thích hợp cho mình.
Lục Nguyên cũng không nghĩ đến chuyện luyện chế phi kiếm, bởi vì hiện tại Dưỡng Ngô Kiếm hắn đã sử dụng tương đối thuận tay.
Mình luyện kiếm chưa chắc đã tốt hơn, mà thanh kiếm Dưỡng Ngô này chính là phi kiếm mà sư phụ tặng cho.
Trời xanh mây trắng, hai người trẻ tuổi đang ở trên bãi cỏ đấu kiếm.
Người gầy kiếm pháp thi triển đâu ra đấy ngay ngắn có độ mỗi thức đều nghiêm cẩn vô cùng, mà người béo thì tựa hồ có phần phá cách, hai kiếm pháp tinh diệu đấu với nhau hiển nhiên kiếm thuật đều không kém từng chiêu đặc sắc vô cùng.
- Lão đệ kiếm thuật của ngươi tiến bộ không tệ tuy nhiên so với đại ca ta thì kém xa rồi.
Người gầy cười ha hả nói.
- Đai ca kiếm thuật của huynh chưa chắc mạnh hơn đệ, xem kiếm.
Người béo lập tức biến đổi chiêu thức.
Mà ở cách đó không xa có một người trẻ tuổi vẫn đang nằm ngủ trên đồng cỏ.
Người trẻ tuổi kia mặc một thân thanh y, dùng cái nón rộng vành che nắng, ngoài miệng ngậm một cọng cỏ, mà cánh tay phải cầm một thanh phi kiếm uống từng ngụm rượu.