Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 120: Trịch Trục Hoa

Người ở trên đời này, có đôi khi không tự làm chủ được mình.

Thôi vậy có thể hưởng thụ tiêu dao bao lâu thì hưởng thụ bấy lâu.

Lục Nguyên khoát tay cầm chai rượu, thảnh thơi mà uống, từng luồng gió bắc thổi xào xạc.

Nơi này yên lặng và tĩnh mịch.

Nhìn về phía phương xa sương mù che chắn, có thể thấy đám nữ tu đang cầm từng cái ô làm bằng trúc.

Kỳ thật Bắc Phong không náo nhiệt, Hoa Sơn Tây Phong lại vô cùng náo nhiệt, Tây Phong Tống Nam Sơn bởi vì chuyện của Đại nguyên quốc đã dứt khoát cử hành để cho một đám tuổi trẻ tụ hội, mời khắp đệ tử chân truyền tới đây tham gia.

Vô luận là ngũ đại tiên môn hay các tiên môn khác đều được mời.

Mà mặt mũi của Tống Nam Sơ tương đối lớn, trên cơ bản trong các đệ tử chân truyền thì Lục Nguyên thực lực cao nhất, nhưng Tống Nam Sơn kết giao rất nhiều bằng hữu, những bằng hữu này vẫn phải nể mặt mũi của hắn.

Thứ hai là bọn họ cũng có hứng thú với đệ nhất tiên môn của Đại Tấn quốc kết quả tất cả đều tới Tây Phong, hiện tại Tây Phong vô cùng náo nhiệt.

Bọn họ cũng mời Lục Nguyên.

Tuy nhiên Lục Nguyên cự tuyệt.

Hiện tại Lục Nguyên không có sức lực chơi bời với các đệ tử chân truyền, hiện tại thực lực của hắn đã mạnh hơn bọn họ nhiều, đệ tử chân truyền chỉ có thực lực Luyện Khí tầng thứ sáu tầng thứ bảy tầng thứ tám, cùng lắm là tầng thứ chín tầng thứ mười mà hắn hiện tại đã có tu vi Luyện Thể kỳ tầng thứ tư.

Hiện tại hắn không còn cảm giác với đệ tử chân truyền nữa.

Chẳng lẽ đây chính là cao thủ tịch mịch trong truyền thuyết.

Được rồi mình rảnh rỗi nghĩ tới cao thủ tịch mịch, muốn nói cao thủ tịch mịch cần phải nói đến vị Yến tổ sư trên Thiên đỉnh kia.

Lục Nguyên uống rượu suy nghĩ mông lung trong nhất thời đại não của hắn trống trơn cảm giác vô cùng tốt.

Lục Nguyên không đi Tây Phong lại làm cho các đệ tử chân truyền giảm bớt áp lực, bọn họ lớn nhất chỉ có mươi tuổi, người trẻ đều có tính khoe khoang, uống một chút rượu liền thể hiện kỹ năng khoe khoang chiến tích quá khứ là điều bình thường.

Nếu như Lục Nguyên mà đi thì chiến tích của Lục Nguyên là một hòn núi cao, hắn không đi bọn họ mới tự tại.

Một tháng trôi qua.

Lại là một tháng lười biếng.

Một tháng này Lục Nguyên vô cùng thư thái, mỗi ngày uống rượu luyện kiếm.

Kiếm ở nơi tay Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, từng chiêu từng thức thi triển, Lục Nguyên tâm tư đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu, cũng không biết bao lâu Lục Nguyên thở dài một hơi:

- Lại thất bại.

Tuy thất bại nhưng Lục Nguyên cũng không nhụt chí, chớp nhoáng kiếm đã thu vào vỏ.

Luyện kiếm đến đây cần phải dung kiếm ý vào kiếm, một kiếm phát ra lực Phong Vân.

Đáng tiếc hắn chưa luyện được đến mức này.

Tuy nhiên cũng không cần phải gấp, Nguyên Nguyên thượng nhân và Nguyên Lăng thượng nhân cũng mới đạt tới mức độ này, mình chỉ mới hai mươi tuổi, tu vi kiếm thuật muốn tăng nhanh thì thật khó khăn. Lục Nguyên liền thu kiếm vào vỏ, rượu cầm nơi tay, giơ lên uống, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hắn lập tức đi nhanh về phía Trường Xuân Cư, thời gian này hắn ở cùng với sư phụ tương đối nhiều nếu không nhớ lầm thì sư phụ chỉ còn ba tháng tuổi thọ nữa.

Ba tháng.

Ở Trường Xuân Cư, Lý Nguyên Bạch đang chắp tay, trên mặt của hắn không có bi thương chút nào, hắn cũng đã khám phá ra sinh tử, sống có gì vui chết có gì sợ? Nhìn thấy Lục Nguyên đi vào Lý Nguyên Bạch khẽ gật đầu:

- À, trở về rồi.

Lão chỉ hỏi nhàn nhạt một câu.

Tình cảm thầy trò không cần nói nhiều.

Đã tới bữa cơm tối, Lý Nguyên Bạch thanh đạm nói:

- Bây giờ sư phụ có một chuyện muốn giao cho ngươi.

- Sư phụ cứ nói thẳng đi.

Lục Nguyên hỏi.

- Giúp ta hái Trịch Trục Hoa.

Lý Nguyên Bạch nói.

Trịch Trục Hoa, Lục Nguyên cũng đã từng nghe loài hoa truyền thuyết này, hắn sinh trưởng ở trong lòng đất ẩm ướt, được xưng là thiên hạ đệ nhất hoa, mỗi khi nở cũng chỉ có ba canh giờ mà thôi, một khi qua quãng thiờ gian này, nghe nói Trịch Trục Hoa sẽ héo tàn, hơn nữa Trịch Trục Hoa còn có truyền thuyết mỹ hảo nếu như lúc hái Trịch Trục Hoa gặp phải thiếu nữ mà nói, sẽ sinh ra một đoạn tình duyên vô cùng tốt đẹp.

Lý Nguyên Bạch từ từ nói;

- Ba trăm năm trước vi sư và tổ mẫu của ngươi gặp nhau ở trong lòng đất, cũng chính là lúc hái Trịch Trục Hoa, vi sư nhờ đó mà có một đoạn tình duyên đẹp nhất, một trăm năm trước, sư mẫu của ngươi vào lúc Trịch Trục Hoa nở rộ đã mất đi.

- Hai tháng sau là lúc Trịch Trục Hoa nở vi muốn lại nhìn thấy Trịch Trục Hoa chỉ là vì thân thể ngày càng yếu chỉ sợ không chịu được mệt nhọc cho nên phải nhờ ngươi rồi.

Lý Nguyên Bạch nói.

Đây là tâm nguyện cuối cùng của sư phụ dĩ nhiên là Lục Nguyên gật đầu đồng ý.

Lý Nguyên Bạch nói:

- Trịch Trục Hoa nở ở trong lòng đất, lòng đất vô cùng nguy hiểm ngươi cần phải cẩn thận.

- Vâng...

Lục Nguyên gật đầu, sau đó Lục Nguyên trở về sương phòng của mình.

Mà sau khi Lục Nguyên trở về phòng, lão Tống thu dọn bát đũa thấp giọng nói:

- Lão chủ nhân, ông lúc này muốn thiếu chủ đi hái Trịch Trục Hoa chỉ sợ cũng muốn...

- Ta nói hắn đi hái Trịch Trục Hoa chính là để hoàn thành hai tâm nguyện của ta, còn có một nguyện vọng cũng mượn lúc này thực hiện.

- Hia nguyện vọng này, nếu như thực hiện được lão phu cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi.

- Sống không tiếc mà chết cũng không tiếc...

Xã hội là đa dạng, nó không phải là toàn bộ địa linh và linh thạch.

Có nhiều thứ một chút tác dụng với tu hành cũng không có, nhưng lại có giá trị cực cao, khiến cho xã hội không còn đơn địa.

Ví dụ như Đại Yến quốc đã từng xuất hiện qua một vị thi nhân tên là Liễu Thất Biến,Liễu Thất Biến này mỗi khi có hứng liền làm thơ, mỗi vần thơ đều mang theo ý vị hàm súc, mà nếu như muốn mời hắn làm thơ thì giá cả không thể thấp hơn một trăm linh thạch một bài.

Mà ba nghìn năm trước từng có một vị họa sĩ được xưng là Cửu Sơn đại nhân, vị Cửu Sơn đại nhân này vẽ một bức tranh có giá trị lên tới 150 linh thạch.

Đương nhiên có giá trị cao nhất chính là Thanh Minh Thượng Hà Đồ, tác phẩm này có giá trị lên tới một nghình linh thạch.

Đối với đồ vật đẹp vô luận là thơ, tranh hay thứ gì khác, tu tiên giả cũng cảm thụ được, bọn họ thích từ tận đáy lòng.

Trịch Trục Hoa cũng thế.

Đẹp nhất trong thiên hạ lại ở trong nơi nguy hiểm hơn nữa lại chỉ nở có ba canh giờ, là một truyền thuyết tương đối mỹ hảo.

Vì thế tu tiên giới cố ý làm ra một cái gọi là Băng Hàn chén, có thể bỏ Trịch Trục hoa vào đó bảo tồn trong vòng ba mươi ngày chưa héo hiện tại Trịch Trục Hoa tương đối hiếm, mà ở trong lòng đất lại có Quang Minh Yêu Hoàng, Hắc Ám Ma hoàng các loại, nghe nói hai người này cũng rất thích Trịch Trục HOa cho nên hai người bọn họ cũng bắt thủ hạ đem đại bộ phận Trịch Trục hoa chuyển vào Quang Minh cung của bọn họ.

Kết quả là Trịch Trục hoa trong lòng đất càng lúc càng ít.

Lục Nguyên nhìn vào địa đồ, dựa vào tư liệu xác thực xem chỗ nào có Trịch Trục hoa.

Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có nơi này mà thôi, Lục Nguyên xác định vị trí là rừng lá phong, tuy nhiên Lục Nguyên lại nhíu mày nơi này cách mặt đất thật sự cũng quá xa, mình cũng chưa từng lịch lãm ở trong lòng đất mà yêu ma ở trong lòng đất dưới rừng lá phong này cũng cường đại hơn nhiều.

Nguy hiểm thật lớn.

Lục Nguyên cũng biết rằng thực lực của mình tuy rằng không tệ nhưng ở trên thế gian này những người mạnh hơn mình vẫn còn rất nhiều, riêng đời thứ chín còn rất nhiều người mạnh hơn mình, mình vạn lần không được tự đại, ở bên trong khu rừng lá phong này còn có một phân đà bố phòng.

Lục Nguyên sau khi nhận được tin tức thám thính của Diệp Dương Dung sư thúc thì biết, quả nhiên đúng là có phân đà bố phòng, tuy nhiên không phải một cái mà có tới ba cái, theo thứ tự là phân đà thứ bảy thứ tư và thứ mười.

Phân đà thứ mười là phân đà chuyên môn bồi dưỡng nhân vật mới.

Mà phân đà thứ bảy thì chuyên môn dùng để chiến đấu cùng với phân đà thứ mười thì không giống.

Đương nhiên mỗi phân đà đều có thực lực mạnh mẽ, tuy nhiên bọn họ bất đồng với phân đà thứ mười là, phân đà càng xếp trên thì càng mạnh, mà nơi này có tới ba phân đà bố phòng cho thấy chỗ này yêu ma xuất hiện khá mạnh.

Lục Nguyên trầm tư, nơi này yêu ma rất mạnh mình đi hái Trịch Trục Hoa nhưng mà Trịch Trục Hoa hai tháng sau mới nở nếu như mình lẻ loi đi một mình thì khá nguy hiểm không bằng gia nhập vào một phân đà, tìm thời cơ chín muồi rồi hái Trịch Trục hoa.

Trước gia nhập một phân đà, quen với địa hình và yêu ma chung quanh rồi có thể động thủ.

Như vậy cũng không tệ, cứ quyết định vậy đi.

Tuy nhiên gia nhập phân đà nào đây? Nơi nà dù sao cũng có tới ba phân đà bố phòng, Lục Nguyên xem địa hình cuối cùng cũng xác định phân đà thứ bảy.

Muốn gia nhập cũng đơn giản, sau khi dọn dẹp quần áo và thức ăn xong, Lục Nguyên mang theo rượu thịt bỏ vào trong Tu La túi.

Dù sao hiện tại mình dùng Tiểu Tu Di túi để mang linh thạch pháp bảo phi kiếm, mà Tu La túi thì tự nhiên là để mang thức ăn.

Không gian pháp bảo vẫn tương đối thuận tiện, nếu như không có các loại pháp khí không gian, thì mình làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy, Lục Nguyên tới phòng của sư phụ cáo từ sau đó nhanh chóng đi xuống núi, hướng về phía lộ tuyến đã định sẵn mà rời đi.

Ngũ tiên minh mang nhiều lực lượng như vậy, sớm đã mở một con đường xuống Quang Minh, đại phân đường và các phân đà đóng ở trong lòng đất đều có liên hệ tới Quang minh, con đường này tuyệt đối không để cho yêu mà tồn tại, nhân tài và lực lượng đều đặt ở chỗ này.

Tầm quan trọng của Quang Minh chi lộ không cần nói cũng biết.

Phân đường thứ mười ngoại trừ huấn luyện nhân vật mới còn có nhiệm vụ thủ hộ cửa ra vào của Quang Minh chi lộ.

Sau khi tới Bách Quáng tỉnh, tiến nhập vào trong Quang Minh Chi Lộ mới biết Quang Minh chi lộ này thần kỳ rộng lớn vô cùng, chỗ hẹp nhất cũng đủ cho năm cái xe ngựa chạy song song, hơn nữa hai bên đều có ánh đèn khiến cho nơi này sáng loáng một mảng.

Nơi này thủ vệ sâm nghiêm, cách một khoảng là có một thủ vệ, cũng may thân phận của Lục Nguyên lớn lao cho nên một đường thông suốt.

Rốt cuộc hắn cũng đã tới nơi đóng quân của phân đà thứ bảy và thứ ba, từng phân đà đều đốt đèn khiến cho cảnh tượng chiếu sáng không hề có một chút đen tối, Lục Nguyên điều chrnh phương hướng, quan sát kiến trúc xung quanh.

Lục Nguyên đi tới cửa đã bị phân đà thứ mười cản lại rồi, hắn liền lấy ra Duy Nhất lệnh.

Duy Nhất lệnh chỉ có người đứng hàng thứ nhất mới có duy nhất lệnh, nhìn thấy Duy Nhất lệnh này ngay cả thủ vệ cũng co rút đồng tử lại.

Lại là Duy Nhất lệnh.

Tin tức Duy Nhất lệnh tới mang theo một hồi sóng to gió lớn.

Lục Nguyên cũng không ngờ lại có nhiều người bái phỏng mình như vậy sớm biết như thế hắn cũng không sử dụng duy nhất lệnh, tùy tiện dùng một cái tên giả khác là được dù sao mình chỉ cần Diệp Dương Dung sư thúc hỗ trợ thì qua cửa cũng không khó khăn.

Nhân sinh thật là thổn thức.

- Ngươi có nghe không, người có Duy Nhất lệnh đã xuất hinệ.

- Chính là người đệ nhất trong cuộc tỷ thí của phân đà thứ mười?

- Đúng thế nghe nói hắn có được sáu trăm khối tiên lệnh, so với người xếp thứ hai là Võ Trầm Đông trưởng lão thì còn nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa hắn rõ ràng là đệ tử chân truyền cũng không phải là trưởng lão.

- Đệ tử chân truyền từ khi nào xuất hiện nhân vật cao minh như vậy?

- Đúng rồi nghe nói hắn tới đây là để đầu nhập vào phân đà thứ mười của phân đường thứ bảy.

- Phân đà thứ mười của phân đường thứ bảy, phân đà này cũng không có gì cao minh, tại sao hắn lại tới phân đà đó? Ở xung quanh chúng ta, phân đà thứ tư thứ bảy đều hiếu thắng hơn so với phân đà thứ mười, sao hắn lại tới phân đà thứ mười?

- Cái này ai mà biết được.

- Ngươi nói xem hắn liệu có làm ảnh hưởng tới yêu ma khảo thí vào nửa tháng sau không?

- Làm sao có thể ảnh hưởng được, hắn chỉ xếp hàng thứ nhất tỏng phân đà thứ mười, mà phân đường thứ bảy của chúng ta hảo thủ như mây, hắn làm sao có thể đoán được, ta đoán trường trong cuộc khảo thí, hắn vẫn chỉ xếp kế cuối mà thôi.

Một lọ Giang Nam hoa điêu, hai cái ly bạch ngọc,.

Hai người ngồi ở hai bên cái bàn.

Lục Nguyên kinh ngạc nhìn đà chủ phân đà thứ mười của phân đường thứ bảy.

Thật không ngờ đà chủ của phân đà thứ mười phân đường thứ bảy lại là Tống Kiếm Cửu.

Thật là không ngờ.

-Tống đà chủ sao lại ở nơi này?

Lục Nguyên kinh ngạc, đúng thế đây rõ ràng là đà chủ của phân đà thứ mười phân đường thứ mười tại sao lại tới đây đảm nhiệm chức đà chủ.

- Là vì ngươi.

Tống Kiếm Cửu nói nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lục Nguyên hắn liền cười ha hả:

- Rất đơn giản vì biểu hiện của ngươi ở trong cuộc tỉ thí phân đà đã làm cho ta lập được đại công.

- Kết quả thì sao ta đã được lên chức, vừa đúng lúc tiền nhiệm phân đà thứ mười của phân đường thứ bảy bỏ mình trong tay của yêu ma ta liền được thăng chức tới nơi này.

Tống Kiếm Cửu tự tại nói, đối với một nhân vật thường xuyên chém giết yêu ma như hắn, chuyện chém giết yêu ma chỉ dành cho nhân vật mới, còn với hắn là chuyện vô cùng buồn tẻ.

Mà có thể được đưa ra tiền tuyên, coi như là không tệ.

Tuy ở đây tỉ lệ tử vong cao, tiền nhiệm đà chủ bỏ mình nơi này nhưng Tống Kiếm Cửu rất thích.

- Đúng rồi, ngươi đến đúng thời điểm tốt lắm.

Tống Kiếm Cửu tươi cười:

- Nửa tháng sau là khảo thí yêu ma dưới lòng đất.

- Khảo thí yêu ma dưới lòng đất?

Lục Nguyên nhướn mày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Vậy nghĩa là sao đây thật là quái dị.

Tống Kiếm Cửu giải thích:

- Chúng ta ngũ tiên minh vì đối kháng với tổ chức yêu ma dưới lòng đất thì cần phải quen thuộc với bọn chúng, các ngươi lúc rời khỏi tiên môn chắc cũng nghe đồn về đủ loại yêu ma dưới lòng đất, nhưng cũng ít được thấy sau khi trải qua huấn luyện lần này sẽ đối mặt với một số yêu ma dưới lòng đất.

- Lần khảo thí yêu ma này hàng năm đều tiến hành, chỉ cần là những người gia nhập phân đường ngũ tiên môn liên minh không đầy mười năm là có thể tham gia khảo thí.

- Thời gian thì sẽ bắt đầu vào nửa tháng sau.

Lục Nguyên nghe Tống Kiếm Cửu giải thích thì cảm thấy có phần thú vị.

Hơn nữa hắn nghe nói ngũ tiên môn mọi người đều muốn tham gia, xem ra mình cũng có thể tham gia.