Hoa Rơi Không Hẹn Ngày Gặp Mặt

Chương 15

Đúng, Ngụy Liệt chính là Tiểu Hắc của ta.

Lúc ta bế Đại Hắc lên, phía sau nó là một cậu bé không biết nói, chỉ biết sủa như chó. Hắn cứu ta khỏi sông nhưng không biết làm cách nào để đánh thức ta dậy. 

Hắn vội vàng đi gọi ai đó đến, đúng lúc này Thẩm Duật tới. Thẩm Duật bế ta đến một nơi bằng phẳng, nên hắn chỉ ướt quần áo chứ không ướt tóc. 

Ta đã nhận nhầm Thẩm Duật là vị cứu tinh của mình.

Tiểu Hắc thì vẫn chưa thể nói nên không thể nói cho ta biết sự thật này. 

Sau này, gần như tất cả những người thân thiết với ta đều bị mẹ kế bắt đi.

Ta không thể giữ họ lại, thậm chí không thể cứu Đại Hắc của mình.

Trời đất mênh m.ô.n.g lại tứ cố vô thân, không nơi nương tựa.

Cũng chính vào lúc đó, Tiểu Hắc chắn ở trước mặt ta, lại bị người khác tìm cớ đánh cho gần ch ném ra khỏi phủ.

Ta đã đi tìm hắn nhưng lại chẳng tìm thấy gì.

Nghĩ đến đây, sau đó có lẽ hắn may mắn có được cơ duyên nào đó.

Giờ phút này, ta chủ động tới gần Ngụy Liệt, bắt được bàn tay lớn hơn ta của hắn.

Trên tay đều là vết chai, bị đất đá ma sát qua, làn da run rẩy.

Ngụy Liệt hít sâu một hơi.

Lông mi run rẩy, cánh môi trơn bóng như hoa mẫu đơn mím chặt.

Nghe đồn hắn không thể rời khỏi nữ tử, bằng không cơ thể sẽ trở nên cứng như sắt thép đứng sừng sững không ngã, không cách nào ngủ được.

Hắn đã mấy lần cứu ta, ta lại không cho hắn bất cứ hứa hẹn gì.

Nếu hắn thích ta, ta sẽ cho hắn sự vui thích sớm chiều, cũng coi như lấy thân báo đáp.

Ta sờ lên n.g.ự.c hắn, chỉ cảm thấy thật rắn chắc.

Thì ra là do cả người hắn đều đang căng thẳng.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, biết được hắn cùng Thẩm Duật không cùng đẳng cấp, nhưng thật sự nhìn thấy ngọn núi đang dâng lên kia, ta vẫn sợ tới ngây người một lát.

Tay của ta đang muốn vuốt ve, bị hắn nắm chặt.

“Ngụy Liệt?”

Giọng Ngụy Liệt khàn khàn: "Không thể…”

“Vì sao không thể?”

“Chính là không thể.”

Ta hỏi lại, hắn cũng không muốn nói nữa.

Cuối cùng hắn chạy trối ch.

12.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Xe ngựa đã rời xa kinh thành.

Tiếng vó ngựa rầm rầm, bụi bặm văng lên.

Ta vén rèm xe nhìn lại, thấy một đội nhân mã chạy tới.

Người cầm đầu chính là Ngụy Liệt.

Hắn cao giọng nói: "Thần đặc biệt đến hộ tống công chúa.

Vân Hòa công chúa cười một tiếng, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.

Thẩm Duật đi ra từ xe ngựa, lạnh lùng nói: 

"Ngụy tướng quân có được bệ hạ cho phép không? Lần này, bệ hạ đã giao cho ta toàn quyền phụ trách, chưa từng nghe nói còn để Ngụy tướng quân đồng hành.”

Ngụy Liệt không để ý tới hắn, làm bộ không nghe thấy.

Đương nhiên là hắn không được bệ hạ cho phép.

Phía sau hắn mới dẫn theo mấy người, 

đều là binh lính của hắn.

Thẩm Duật muốn đuổi hắn đi, nhưng Ngụy Liệt mềm cứng không ăn, Thẩm Duật nói cái gì, hắn cũng không để ý tới.

Ngựa của Ngụy Liệt đi song song với xe ngựa của Vân Hòa công chúa.