Bởi vì “lòng tốt” của Liễu Hoa Mai, tối hôm đó Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi cùng ngủ chung trên một cái giường.
Kỳ thật trước kia Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi thường xuyên ngủ chung, nhưng từ sau khi chân của Trần Thiên Khanh bị đánh gãy, giấc ngủ của Trần Thiên Khanh đều trở nên rất kém vì thế hai người mới tách ra.
Trần Thiên Khanh tắm rửa xong liền lên giường chuẩn bị ngủ.
Sau đó Lục Chính Phi cũng lên giường. Khi gã nằm xuống bên cạnh Trần Thiên Khanh, hai mắt Trần Thiên Khanh đã nhắm chặt, hô hấp đều đặn, thoạt nhìn như đã ngủ say.
Lục Chính Phi biết giấc ngủ của Trần Thiên Khanh không tốt, nên khi thấy hắn đang ngủ cũng không quấy rầy, chỉ là nương theo ngọn đèn mờ ám trong phòng ngủ, gã ngưng mắt nhìn chằm chằm người nằm bên cạnh.
Mới chỉ hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt trẻ tuổi kia còn mang theo đôi chút nét trẻ con, mày tựa hồ chỉ có khi ngủ mới giãn ra, làn da trắng nõn dưới ngọn đèn càng trở nên tái nhợt.
Lục Chính Phi biết Trần Thiên Khanh không thích gã.
Càng nhìn trái tim Lục Chính Phi càng tràn ngập một cảm xúc kỳ quái. Gã do dự một chút, cuối cùng vẫn không tiến lên hôn Trần Thiên Khanh, mà chỉ vươn tay yên lặng tắt đèn ngủ.
Không gian tối sầm, Lục Chính Phi chìm vào giấc ngủ.
Trần Thiên Khanh làm sao có thể ngủ dễ dàng như vậy. Sau khi người bên cạnh không còn động tĩnh, hắn liền lẳng lặng mở mắt ra, mở mắt nhìn hình dáng mơ hồ của ngọn đèn trên đỉnh đầu.
Từ sau khi lần đầu tiên Lục Chính Phi xâm phạm hắn, chỉ cần Lục Chính Phi ở bên cạnh, Trần Thiên Khanh liền không ngủ được, cho dù là mệt nhọc cỡ nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Trần Thiên Khanh đại khái đoán được đây là bệnh thuộc về tinh thần, nhưng hắn không tính đến chuyện sẽ nói cho Lục Chính Phi.
Lục Chính Phi nằm bên phải hắn, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, bộ dáng lúc ngủ của Lục Chính Phi cũng thật tốt, đến xoay người cũng không có.
Nhưng Trần Thiên Khanh vẫn ngủ không được. Hắn xoay người, nhìn cơn mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, biểu tình mệt mỏi làm người ta có thể thấy được tâm trạng của hắn rất kém.
Một đêm không ngủ, thẳng đến khi hừng đông, Trần Thiên Khanh mới mơ mơ hồ hồ chợp mắt một lát.
Bảy giờ sáng Lục Chính Phi liền tỉnh. Gã bình thường rất ít ngủ nướng, cho nên mặc dù còn sớm, đồng hồ sinh học cũng làm cho hắn thật khó có thể ngủ tiếp.
Lục Chính Phi mở mắt ra mơ hồ trong chốc lát, liền quay đầu nhìn Trần Thiên Khanh. Gã vốn cho rằng Trần Thiên Khanh hẳn còn đang ngủ, nhưng lại phát hiện ánh mắt tỉnh táo của Trần Thiên Khanh đang đối diện gã.
Lục Chính Phi nói: “Em thức dậy khi nào?”
Trần Thiên Khanh ngáp một cái: “Mới vừa dậy.”
Lục Chính Phi à một tiếng, lại nói: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Trần Thiên Khanh miễn cưỡng trả lời: “Xem mẹ tôi làm cái gì đi, anh rửa mặt trước, tôi nằm trên giường một lát.”
Lục Chính Phi nghe vậy liền đứng dậy, mặc quần áo xong liền rời khỏi phòng ngủ, thật sự không nói gì thêm với Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh nhìn bóng dáng của Lục Chính Phi, lại nằm thêm mười mấy phút mới rời khỏi giường.
Liễu Hoa Mai dậy sớm nhất, bữa sáng đã làm xong, đặc biệt hầm cháo Bát Bảo cùng dưa muối bà tự làm, cộng thêm bánh màn thầu và bánh bao đã chưng ngày hôm trước.
Trần Thiên Khanh rửa mặt xong liền cùng Lục Chính Phi ngồi vào bàn ăn, lười biếng cầm lấy một cái bánh bao chậm rãi gặm. Tinh thần buổi sáng của hắn vẫn luôn không tốt, vì thế hắn không nói gì.
Ngược lại Liễu Hoa Mai và Lục Chính Phi vẫn luôn nói chuyện làm không khí quanh bàn ăn cũng không trở nên gượng gạo.
Liễu Hoa Mai nói: “Thiên Khanh, ba con phỏng chừng hai ngày nữa mới về, hôm nay con cùng Tiểu Lục ra ngoài chơi đi?”
Trần Thiên Khanh hỏi: “Đi đâu ạ?” —- Hắn cũng không quen thuộc nơi này, huống hồ hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của lễ Quốc Khánh, chỗ nào cũng vô cùng đông đúc.
Liễu Hoa Mai nói: “Đi những nơi mà người trẻ tuổi các con thích, một bà già như mẹ làm sao biết các con thích đi chơi chỗ nào?”
Lục Chính Phi ngại ngùng nói: “Dì, không cần phiền như vậy đâu …”
Liễu Hoa Mai trừng mắt nhìn Trần Thiên Khanh: “Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy….”
Ba người đang nói chuyện, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Liễu Hoa Mai vừa nói với Trần Thiên Khanh vừa đi nghe điện thoại, mới vừa cầm lên liền quay đầu nói với Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, điện thoại của con!”
Trần Thiên Khanh sửng sốt một chút, sau đó liền đi đến tiếp nhận điện thoại từ tay Liễu Hoa Mai.
Trần Thiên Khanh mới vừa cầm điện thoại đã nghe một giọng nói mềm mại của một cô gái: “Thiên Khanh, cậu về nhà rồi hả?”
Khi vừa nghe đến giọng nói này, trong nháy mắt thân thể Trần Thiên Khanh cứng lại.
“Thiên Khanh, nói chuyện với cậu đó?” Giọng nói của cô gái này rất quen thuộc với Trần Thiên Khanh. Hắn yên lặng trong chốc lát mới gọi lên một cái tên: “Viên Chi Đào.”
Cô gái tên là Viên Chi Đào vừa nghe tiếng của Trần Thiên Khanh, ý cười trong giọng nói của cô càng sâu, nhưng lại thêm một chút oán giận: “Cậu đổi số điện thoại cũng không nói cho tớ biết, nếu không phải bác gái nói lễ Quốc Khánh cậu sẽ về nhà, tớ thật không biết liên lạc với cậu bằng cách nào?”
Trần Thiên Khanh không biết nói gì, chỉ cầm điện thoại yên lặng. Hắn biết, nếu hắn là Trần Thiên Khanh thật sự, khi nghe đến thanh âm này sẽ rất vui vẻ, thậm chí còn mừng như điên.
Viên Chi Đào cùng Trần Thiên Khanh là thanh mai trúc mã. Họ là bạn từ khi còn học chung ở nhà trẻ, đến tiểu học, sơ trung, trung học, đều học cùng một trường, cho đến khi lên đại học mới tách ra.
Sau đó, Trần Thiên Khanh gặp Lục Chính Phi, hết thảy đều rời khỏi quỹ đạo.
Viên Chi Đào còn đang nói chuyện: “Thiên Khanh, cậu hôm nay có bận gì không? Cùng tớ ra ngoài chơi đi.”
Trần Thiên Khanh vẫn không nói gì.
Viên Chi Đào ở bên kia điện thoại nhận ra Trần Thiên Khanh khác thường, cô vội hỏi: “Trần Thiên Khanh, cậu thật quá đáng, cậu mấy tháng không liên lạc với tớ tớ đều không giận cậu, bây giờ cậu còn dám không để ý tới tớ?”
Trần Thiên Khanh chậm rãi nói: “Được.”
Viên Chi Đào thích Trần Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh có thích Viên Chi Đào hay không vẫn là một câu hỏi. Cũng bởi vì thái độ của cậu đối với Viên Chi Đào trước kia, Lục Chính Phi mới bắt ép Trần Thiên Khanh, nhốt cậu vào cái ***g do gã tạo ra. Một người có tính độc chiếm cực mạnh như Lục Chính Phi làm sao có thể cho phép một cô gái mang lòng ái mộ Trần Thiên Khanh thân cận như vậy.
Mà Trần Thiên Khanh lúc đó, càng không biết cái gì gọi là thỏa hiệp.
Này đã định trước là một hồi bi kịch. Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi, có lẽ có thể làm bạn, nhưng tuyệt đối không có cách nào làm người yêu.
Sau đó Viên Chi Đào lại nói những gì, Trần Thiên Khanh đều không rõ. Hắn chỉ biết mình đờ đẫn cúp điện thoại, sau đó xoay người nói với Lục Chính Phi: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi.”
Liễu Hoa Mai nghi hoặc hỏi: “Thiên Khanh, con sao vậy? Sắc mặt con trông không ổn.”
Trần Thiên Khanh cười cười: “Không có gì, là vì tối qua con ngủ không tốt thôi.”
Cả Liễu Hoa Mai cũng nhận thấy Trần Thiên Khanh có gì đó không thích hợp, lại càng khỏi nói đến Lục Chính Phi. Nhưng ngại có Liễu Hoa Mai ở đây, gã không thể nói gì, cho đến khi ra đến trước cửa, gã mới hỏi: “Thiên Khanh, làm sao vậy?”
Trần Thiên Khanh cúi xuống mang giày, khi nghe Lục Chính Phi nói xong mới ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nói: “Lục Chính Phi.”
Lục Chính Phi ừ một tiếng.
“Anh thật sự nghĩ rằng chúng ta hợp nhau sao?” Ngữ khí của Trần Thiên Khanh thật bình tĩnh, bình tĩnh đến độ không giống như đang phẫn nộ mà chỉ là muốn cùng Lục Chính Phi ôn hòa nói chuyện: “Chúng ta thật sự hợp nhau sao?” —— Những lời này, không riêng gì hỏi Lục Chính Phi, mà còn là hỏi chính hắn.
Lục Chính Phi nhướng mày: “Lời này của em là có ý gì?”
Trần Thiên Khanh biết hắn không thể khuyên được Lục Chính Phi, thấy trong mắt Lục Chính Phi có ánh lửa bùng lên, đành phải thở dài: “Không có gì.”
Trần Thiên Khanh cười cười, không nói thêm gì.
Viên Chi Đào cùng Trần Thiên Khanh hẹn gặp tại trạm xe bus.
Dọc theo đường đi Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi đều không nói gì, cho đến khi tới nơi, Lục Chính Phi mới lên tiếng: “Thiên Khanh, chúng ta đi đâu?”
Trần Thiên Khanh nói: “Chờ một người.”
Lục Chính Phi đều chú ý tới vẻ khác thường của Trần Thiên Khanh. Gã có ngốc, cũng biết phản ứng của Trần Thiên Khanh có liên quan đến cuộc điện thoại kia, mà lúc này người bọn họ đang chờ, rất có thể là người đã gọi điện thoại đó.
Mười phút sau, người mà họ chờ đã đến.
Một nữ sinh với mái tóc dài, trên đầu đội một chiếc mũ con gấu xinh xắn, chiếc váy ngắn màu hồng cùng giày bốt trắng làm cho cô thêm trẻ trung đáng yêu. Cô vừa đi đến chỗ Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi vừa kêu lên: “Trần Thiên Khanh, cậu mau tới giúp tớ!”
Mắt Lục Chính Phi thoáng chốc lạnh lẽo.
Trần Thiên Khanh lại làm như không chú ý tới biến hoá của Lục Chính Phi, tự nhiên đi về phía trước, cầm lấy đồ trong tay nữ sinh.
Lục Chính Phi theo ở phía sau, ngữ khí nhẹ nhàng: “Thiên Khanh, đây là??”
Trần Thiên Khanh quay đầu liếc mắt nhìn Lục Chính Phi một cái, trong ánh mắt mang theo một chút thương hại khó có thể nhìn thấy: “Đây là thanh mai trúc mã của tôi, Viên Chi Đào.”
Lục Chính Phi lại cười, vươn tay về phía Viên Chi Đào: “Xin chào, tôi là Lục Chính Phi, bạn của Trần Thiên Khanh.”
Viên Chi Đào sau khi cùng Lục Chính Phi bắt tay lại quay sang Trần Thiên Khanh, cô hừ một tiếng, oán trách: “Trần Thiên Khanh, cậu được lắm, ở trường học không liên lạc với tớ, về nhà cũng không gọi cho tớ là sao?”
Trần Thiên Khanh nói: “Từ sau khi gặp tai nạn, chân tớ bị thương, tĩnh dưỡng mấy tháng…. Chưa kịp liên lạc.”
Viên Chi Đào ngạc nhiên nói: “Cậu xảy ra tai nạn? Tại sao không nói với tớ! Có nghiêm trọng không?”
Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu: “Không sao, chỉ là chân bị thương.”
Lục Chính Phi vẫn luôn đứng bên cạnh Trần Thiên Khanh, nhìn nhìn hành động của hai người, gã mới cười nói: “Đúng vậy, Thiên Khanh quá sơ ý mới làm chân bị thương, nếu lần sau còn không chú ý, không chừng còn gãy thêm một cái chân nữa.”
Những lời này của gã làm Viên Chi Đào ngạc nhiên. Cô dĩ nhiên không biết ý tứ bên trong của Lục Chính Phi, chỉ cho là Lục Chính Phi giận Trần Thiên Khanh không cẩn thận cho nên mới nói nặng như vậy.
Trần Thiên Khanh nghe xong cũng không giận hay buồn bực, ngược lại nở nụ cười, hắn nói: “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ lưu ý.”
Viên Chi Đào nói: “Thiên Khanh, vậy đi thôi, sớm tới mua vé, hôm nay chắc chắn rất đông người.”
Lục Chính Phi vốn không biết bọn họ muốn đi đâu, lúc này nghe Viên Chi Đào nói như vậy, trên mặt tuy vẫn treo nụ cười hiền lành nhưng độ ấm trong mắt khi nhìn Trần Thiên Khanh đã trở về số 0.
Trần Thiên Khanh làm như không phát hiện, hắn nói: “Đi thôi.”