Khi bạn nhìn thế giới ở một góc độ khác, bạn sẽ phát hiện rất nhiều chuyện không giống với những gì bạn nghĩ.
Lục Chính Phi luôn nghĩ hắn bảo hộ Trần Thiên Khanh rất tốt, nhưng đến khi trở thành cậu, hắn mới nhận ra, cái mà hắn gọi là tốt, thực chất chỉ là hắn tự cho là vậy.
Trần Thiên Khanh vẫn còn non nớt, một chút sơ suất cũng gây cho cậu tổn thương sâu sắc.
Bất kể là chuyện xuất hiện Lục Y Cầm trong phòng bệnh, hay là những lời nói ác ý của Lưu Cảnh Dương, cũng có thể là chuyện cổ áo Lục Chính Phi bị người khác cố ý để lại dấu son, mỗi một sự thật phơi bày, hắn mới biết tình cảnh của cậu vốn không tốt như hắn tưởng.
Bởi vì quan hệ không tốt với Lục Chính Phi nên Trần Thiên Khanh cho dù bị người khác tổn thương cũng sẽ không muốn mượn sức hắn để phản kích, cậu chỉ không ngừng ẩn nhẫn, cho đến khi hoàn toàn bùng nổ.
Bởi vậy, nguyên nhân chính tạo nên kết cục bi thảm giữa hai người, đã được định trước là nhìn không thấu chân tướng.
Tan học xong Trần Thiên Khanh về nhà, đã thấy khuôn mặt âm trầm của Lục Chính Phi ngồi trong phòng khách.
Trần Thiên Khanh không hút thuốc, cho nên ngày thường Lục Chính Phi rất ít khi hút trước mặt cậu, nhưng hôm nay là ngoại lệ, Lục Chính Phi ngồi trong phòng khách, trước mặt đặt một cái gạt tàn đầy tàn thuốc.
Trần Thiên Khanh chống nạng bước vào, khi thấy Lục Chính Phi cũng không thay đổi sắc mặt, đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống rồi cầm lấy một quả táo mà gặm, giống như không nhìn thấy gã.
“Thiên Khanh.” Xem ra Lục Chính Phi ngồi đã lâu trên sô pha, gã thấy Trần Thiên Khanh trở lại, liền dập thuốc đi nói: “Chuyện hôm qua…”
“Cho tôi một điếu thuốc.” Gặm hết một quả táo, Trần Thiên Khanh liền cắt ngang lời nói của gã.
“Từ khi nào em bắt đầu hút thuốc?” Lục Chính Phi sửng sốt, trong mắt đã có ít lửa giận: “Ai dạy em hút?”
Trần Thiên Khanh nói: “Cho tôi một điếu thuốc, rồi nói tiếp chuyện hôm qua.”
Lục Chính Phi không nghĩ tới thái độ này của hắn, gã luôn cho rằng Trần Thiên Khanh sẽ giận dữ, nhưng khi gã thật sự muốn nói chuyện này với hắn, chỉ thấy vẻ mặt không sao cả.
Đúng vậy, không sao cả, giống như cho dù Lục Chính Phi giải thích thế nào, đều không liên quan đến hắn.
Lục Chính Phi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa một điếu thuốc cho Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh nhớ cảm giác khi hút thuốc, nhưng hắn không chạm vào, hắn không có dự định làm việc gì gây hại cho thân thể này, cho dù là hút thuốc cũng không được, vì thế hắn cầm lấy điếu thuốc tới gần mũi chỉ để ngửi hương vị của thuốc lá, có còn hơn không để thỏa mãn một chút cơn nghiện.
“Là chuyện tốt mà Nguyễn Ôn Hoành làm.” Lục Chính Phi nói: “Cố ý lưu lại dấu son môi trên cổ áo anh.”
Nguyễn Ôn Hoành là anh họ của Lục Chính Phi, kỳ thật bất kể là cha hay mẹ gã, đều không ủng hộ chuyện của gã và Trần Thiên Khanh, có điều Lục Chính Phi không ngốc, trước khi quản lí toàn bộ gia tộc, gã cũng không để lộ ra sự mê luyến của mình với Trần Thiên Khanh.
Nhưng dù vậy, người trong nhà Lục Chính Phi cũng không quen nhìn gã độc sủng Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh cúi đầu, dụi nát điếu thuốc, rồi dùng đầu lưỡi nếm mùi vị thuốc lá, mới ngẩng đầu nói: “Đây là những gì anh muốn nói?”
Lục Chính Phi sửng sốt: “Thiên Khanh, em đừng nóng giận, anh sẽ không tìm bất kì người phụ nữ nào khác sau lưng em.”
Trần Thiên Khanh nhìn bộ dạng lo sợ của gã, chỉ muốn cười khổ, Lục Chính Phi lúc trẻ chỉ nghĩ Trần Thiên Khanh chân chính kia không yêu hắn là chướng ngại lớn nhất giữa bọn họ, thật không ngờ, yếu ớt và ngu ngốc của hắn mới là chướng ngại lớn nhất trong đoạn tình cảm này.
Trần Thiên Khanh đem vị thuốc lá ra nhổ ra khỏi miệng, uống một hớp nước nói: “Lục Chính Phi, anh thật sự đủ sức có thể bảo hộ tôi sao?”
Lục Chính Phi hỏi lại: “Thiên Khanh, em có ý gì?”
“Em gái anh cũng thế, anh họ anh cũng thế.” Hắn nói: “Có phải chỉ cần bọn họ muốn, thì đều có thể ném tôi vào địa ngục?”
Hô hấp của Lục Chính Phi cứng lại, Trần Thiên Khanh trước kia, tuyệt đối sẽ không nói vậy với gã, những lời này chứa đựng nhiều hàm ý, chẳng lẽ Trần Thiên Khanh đã bắt đầu tiếp nhận gã???
Trần Thiên Khanh mắt lạnh nhìn vẻ mặt của Lục Chính Phi, giống như đang nhìn một đứa trẻ đáng thương mà ngu ngốc: “Lục Chính Phi, anh muốn ở cùng một chỗ với tôi không phải là vấn đề, quan trọng là, anh với tôi sống chung như bây giờ?”
Chỉ có thể đánh gãy chân, nhốt người ấy lại bên mình, sau đó lại bước đến kết cục hủy diệt.
“Anh biết.” Lục Chính Phi không ngu ngốc, gã chưa trải qua chuyện tình cảm, yêu Trần Thiên Khanh vốn là chuyện gã chưa bao giờ nghĩ tới, dẫu gã thông minh đến mức nào, có tỉnh táo cỡ nào, gã cũng chỉ mới hai mươi tuổi, kinh nghiệm cuộc sống còn quá ít.
Trong sự nghiệp thì Lục Chính Phi thật sự không thể chê vào đâu được, nhưng trong chuyện tình cảm, so với “Trần Thiên Khanh” kia thì gã còn không bằng.
Trần Thiên Khanh thấy gã đã hiểu được, chỉ cảm thấy mệt mỏi, nếu lúc trước có một người bên cạnh nhắc nhở những sai phạm của hắn, thì hắn và cậu cũng không đi đến bước đường này.
Một thời gian ngắn sau đó, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi cũng không phát sinh chuyện lớn gì.
Lục Chính Phi sau chuyện của Lục Y Cầm, cũng chưa dám động chạm gì tới người phía sau —- người kia theo gã sáu năm, cũng không có ý hại Trần Thiên Khanh, chỉ đơn giản giống Nguyễn Ôn Hoành không thích gã mê muội Trần Thiên Khanh, cho nên mới để cho Lục Y Cầm nhục mạ Trần Thiên Khanh.
Lục Chính Phi không nương tay với người kia, hôm nay tên đó có thể vì không quen nhìn thấy Trần Thiên Khanh mà động tay động chân, ngày mai có thể vì không muốn nhìn mặt cậu mà làm ra chuyện ác liệt.
Tất cả mọi chuyện dường như đang tiến triển rất tốt.
Vừa qua tháng năm, Trần Thiên Khanh đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi thử cuối kỳ, để tiện cho việc ôn tập, hắn liền giữ vững ý kiến kháng nghị với Lục Chính Phi muốn ở lại trường vào hai ngày cuối tuần, cùng Chúc Mậu mỗi ngày đi thư viện, cuối cùng cũng an toàn vượt qua mấy môn học.
Trong đoạn thời gian này, Lục Chính cũng đến thăm hắn mấy lần, mỗi ngày gọi người mang cơm trưa và chiều cho hắn.
“Thiên Khanh, người kia là anh cậu sao?” Chúc Mậu vừa ăn vừa hỏi.
Trần Thiên Khanh nói: “Không, là bạn của tớ.”
Chúc Mậu nói tiếp: “Anh ta đối xử với cậu thật tốt….” Trần Thiên Khanh nghe được chỉ cười cười không nói gì.
Sau khi biết được kết quả, chính là lúc nghỉ hè.
Bởi vì chân hắn bất tiện và Lục Chính Phi không đồng ý, nên mùa hè này Trần Thiên Khanh không định về nhà.
Lúc Liễu Hoa Mai tới chăm sóc hắn đã biết hè này hắn không về, nhưng lúc cuối kỳ vẫn gọi điện qua dặn dò một ít chuyện, hỏi lại xem hắn có về hay không.
“Mẹ, con không về.” Trần Thiên Khanh nói qua điện thoại với bà: “Mẹ với cha phải chú ý sức khỏe, khi nào rảnh rỗi thì đến đây chơi, bên này mát mẻ hơn C thị nhiều.”
Liễu Hoa Mai cười cười đáp ứng, bà vốn lo lắng cho Trần Thiên Khanh, nhưng khi biết Lục Chính Phi cũng ở lại thì không lo nữa, dù sao cũng có người bên cạnh, cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Trần Thiên Khanh đối với sự yên tâm của bà không nói được gì, hắn cũng không hiểu tại sao bà lại an tâm về Lục Chính Phi như thế, có thể thản nhiên giao con mình cho Lục Chính Phi —- phải biết, năm đó, Liễu Hoa Mai luôn luôn nghi ngờ hắn cơ mà.
Trần Thiên Khanh không về, thật hợp với mong muốn của Lục Chính Phi. Gã dự định mang hắn ra ngoài thư giãn, nhưng Trần Thiên Khanh nói thẳng: “Tôi phải chống nạng đi ra ngoài với anh sao?”
Lục Chính Phi đành phải hỏi dự định của Trần Thiên Khanh trong mùa hè này.
Nói đến thì thật buồn cười, Lục Chính Phi chưa từng được nghỉ hè, mỗi ngày nghỉ của hắn đều được sắp xếp cực kì chặt chẽ, thay vì nói là nghỉ, chi bằng nói là đổi địa điểm học tập.
“Tôi không muốn ra ngoài,” Trần Thiên Khanh nói: “Ở nhà xem sách, nghỉ ngơi một chút.”
Lục Chính Phi còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống được, Trần Thiên Khanh thay đổi rất nhiều, từ trước đến nay cậu đều không có gì vui mừng, tuyệt đối chỉ buồn bực trong lòng, mà bây giờ, tất cả đều nói thẳng, thậm chí mang theo cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vậy.
Lục Chính Phi đoán Trần Thiên Khanh muốn yên ổn cùng gã trải qua những ngày này.
Nhưng trên thực tế, yên ổn trải qua là giả, chỉ hận rèn sắt không thành thép mới là thật.
Sinh hoạt giữa hai người cũng được xem như là hài hòa, một việc duy nhất không thể có chung nhận thức chính là —- làm tình.
Không sai, chính là làm tình, sau khi bị Lục Chính Phi làm trong lúc ngủ lần trước, Trần Thiên Khanh luyện được một bản lĩnh, cho dù hắn đang ngủ say thế nào đi nữa, chỉ cần Lục Chính Phi đến gần, đều có thể cực kì nhanh chóng tỉnh lại.
Lục Chính Phi không thích Trần Thiên Khanh phản kháng quá mạnh mẽ, cho nên gã muốn nhân lúc hắn ngủ như lần trước để ra tay, nhưng thật hiển nhiên, kế hoạch này không dễ dàng thực hiện được.
Trần Thiên Khanh rất dễ tỉnh lại, hầu như chỉ cần gã tới gần, thì có thể nhìn thấy một người vốn đang ngủ say lại mở to mắt mà trừng gã, ánh mắt kia làm gã ngại ngùng dừng lại.
Trần Thiên Khanh cũng biết tiếp tục như vậy cũng không tốt lắm, sớm muộn cũng có một ngày Lục Chính Phi bùng nổ, cho nên hắn suy nghĩ hồi lâu, chuẩn bị thật kỹ trong lòng, mới nói với gã: “Lục Chính Phi, tôi sẽ dùng tay giúp anh, đến đây đi.”
Lúc ấy Lục Chính Phi đang nhàm chán xem thời sự, nghe được lời này của Trần Thiên Khanh, điều khiển trong tay rơi xuống đất, sau đó gã nhanh chóng đứng dậy, dùng tay sờ lên trán hắn: “Em không bị sốt chứ?”
Trần Thiên Khanh: “…..” Nhìn bản thân mình không có tiền đồ như vậy, trong lòng hắn thật bi thương.
Lục Chính Phi thấy vẻ mặt Trần Thiên Khanh không giống như đang nói giỡn, gã nói: “Em khẳng định muốn dùng tay giúp anh?” Nói ra chắc sẽ chẳng ai tin, Lục Chính Phi đối với đôi tay xinh đẹp chơi đàn dương cầm của Trần Thiên Khanh mang theo một cảm xúc đặc biệt, cho nên lúc Trần Thiên Khanh nói dùng tay giúp mình, phản ứng đầu tiên của gã là vô cùng vui vẻ.
Trần Thiên Khanh sao có thể không biết suy nghĩ của gã, hắn rõ ràng đã tự nói với chính mình, phải nhịn xuống, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của Lục Chính Phi, vẫn nổi giận: “Lục Chính Phi, anh đừng có cái vẻ không chút tiền đồ này được không? Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì?”
Lục Chính Phi nói: “Làm sao em biết được anh đang nghĩ gì?”
Trần Thiên Khanh nói: “Con mẹ nó, không phải anh đang rất vui sướng hay sao? Khóe miệng nhếch cao vậy còn tưởng tôi bị mù chắc?”