Sau khi thầy giáo đi, hệ thống lên tiếng nhắc nhở tôi: "Học không thể quá căng thẳng."
Tôi thì thầm: "Tôi muốn thi đỗ Bắc Đại."
Hệ thống: "Vậy đổi cái bàn khác trước đi, cái bàn này bị cậu đập hỏng rồi."
Đầu óc tôi vẫn còn hơi choáng, đột nhiên hét lớn: "Tôi muốn thi đỗ Bắc Đại!"
Trong chốc lát, phòng truyền dịch trở nên im lặng, vài giây sau, tiếng cười rộn rã vang lên.
"Cố lên nhé, em nhỏ."
Mọi người đồng loạt cổ vũ tôi.
Tôi đỏ mặt vì ngượng ngùng, quay lại cảm ơn từng người.
Thật là mất mặt quá đi.
Hệ thống cũng cười khẽ: "Cậu là đứa liều lĩnh nhất mà tôi từng gặp, thật cảm động."
Nghe những lời khen của hệ thống, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, nửa giờ sau thì rút kim, chuẩn bị về nhà.
Không ngờ Đàm Tranh lại đợi tôi ở cổng bệnh viện, hắn bất ngờ nói: "Sau này cùng nhau học nhé, bài nào không hiểu tôi sẽ giảng cho cậu."
Tôi cảm động đến mức suýt quỳ xuống trước hắn, liền gọi hắn: "Sư phụ."
Hắn cười, không sửa cách xưng hô của tôi, quay người bước đi.
Tôi vội vàng theo sau, cùng hắn đi về trạm xe buýt, trò chuyện với nhau. Hắn hỏi tôi: "Cậu muốn thi vào trường nào?"
Tôi bật ra ngay: "Bắc Đại."
Hắn khẽ nhíu mày.
Tôi háo hức muốn biết suy nghĩ của hắn, liền vội vàng hỏi: "Sư phụ, còn cậu?"
Hắn mím môi, nét mặt bình thản nhưng có chút kỳ lạ, nhìn tôi rồi chậm rãi thốt ra hai từ.
"Thanh Hoa."
Mặt tôi cứng lại, ngay lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trời ơi, sau này chắc chắn chúng tôi sẽ cãi nhau vì Thanh Hoa và Bắc Đại.
Đàm Tranh đột nhiên gọi tôi: "Kiều Hảo."
Tôi lập tức đáp: "Có."
Hắn nói: "Nếu sau này có bàn về Thanh Hoa và Bắc Đại, cậu phải nhường tôi một chút."
Tôi: "Ờ..."
Tôi không mấy hài lòng.
Hắn hắng giọng, đôi mắt sáng trong trẻo ấm áp, cười nói: "Tôi giảng bài cho cậu, nên cậu phải nhường tôi."
Thôi được, ai bảo hắn là sư phụ chứ.
Tôi ngẩng đầu cười: "Được rồi, tôi rất nghe lời mà."
Nhờ sự trợ giúp của hệ thống, điểm số của tôi dần dần leo lên từ vị trí thứ năm mươi của khối lên đến hạng ba mươi.
Tuy nhiên, tôi cứ mãi bám dính lấy Đàm Tranh, hệ thống có vẻ không hài lòng, cảm thấy tôi lãng phí khả năng hấp thụ trí tuệ, bảo tôi nên đi tìm các học bá khác để sử dụng trí tuệ của họ. Đừng chỉ chăm chăm lấy lông từ một con cừu.
Tôi cũng nhận ra rằng dạo này mình đã làm phiền Đàm Tranh khá nhiều, hắn vốn có thể giải thêm được nhiều bài khó hơn, nhưng lại tốn thời gian giúp tôi.
Nghĩ vậy, tôi lén đi tìm người khác để hỏi bài, nhưng lại bị hắn bắt gặp tại chỗ.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc xen lẫn dò xét của hắn, tôi sợ đến mức tim đập thình thịch, cảm giác như "Tôn Ngộ Không bị trục xuất khỏi sư môn."
Nhưng Đàm Tranh không nói gì, như ngầm đồng ý cho sự phản bội của tôi.
Thế là tôi tiếp tục.
Chỉ có điều, việc giao tiếp với các học bá khác khiến tôi đau đầu.
Có người thì láu cá: "Cho tôi mượn cây bút, tôi sẽ giảng cho cậu."
Tôi đã cho mượn ba cây bút, nhưng cách giải thì phức tạp, kết quả lại đơn giản, trí tuệ hấp thụ được 60 điểm.
Có người thì tinh quái: "Gọi tôi là anh, tôi sẽ giảng cho cậu."
Tôi gượng gạo gọi hai tiếng, hắn cứ chần chừ mãi rồi giảng, kết quả lại sai bét, trí tuệ hấp thụ được -10 điểm.
Tôi gần như phát điên.
Cuối cùng, tôi quyết định chỉ tìm mấy bạn nữ để hỏi bài, trải nghiệm thì tuyệt vời, nhưng vấn đề duy nhất là chủ đề nói chuyện giữa các cô gái quá nhiều, nói mãi rồi lại lạc đề, tốn rất nhiều thời gian.
Giao tiếp xã hội khiến tôi mệt mỏi, tốn kém và áp lực, nên tôi mặt dày quay lại tìm Đàm Tranh.
Hắn cũng chẳng khách sáo gì, trước mặt các bạn học và giáo viên trêu chọc tôi: "Đệ tử phản đồ quay về rồi."
Tôi đành nộp ba bài kiểm tra như một cách "tạ tội", Đàm Tranh mới "tha thứ" cho tôi.
"Đừng tìm người khác nữa."
"Ừ."
"Bọn họ không biết thì cũng đến hỏi tôi."
Tôi hoàn toàn câm nín, hóa ra tôi chạy một vòng lại chỉ mất công vô ích.
Tức đến mức tôi gọi hệ thống ra: "Tiểu Hệ, đều là mưu kế tồi tệ của cậu."
Hệ thống: "Tôi biết cậu rất tức giận, nhưng cậu mắng người cũng thô lỗ quá rồi đấy."
Tôi: "Tôi có chửi cậu đâu?"
Hệ thống: "Rõ ràng cậu vừa quát đấy...hừm"
Tôi: "Xin lỗi..."
Ngày hôm sau, tôi phát hiện trong hộp bút của mình có thêm ba cây bút mới, không biết ai đã đặt vào.
Ngoại trừ lúc ngủ, hầu như mọi thời gian của Đàm Tranh đều bị tôi chiếm dụng.
Cuối tuần nào tôi cũng đến đợi hắn dưới nhà, rồi cùng nhau đi thư viện học.
Mẹ hắn thường bảo hắn mang cho tôi ít đồ ăn vặt và trái cây, làm tôi thấy ngại ngùng vô cùng.
"Sư phụ, cậu thích gì? Lần sau tôi cũng mang đến cho cậu."
"Không cần đâu, cậu ăn là được rồi."
Hôm nay, vừa đến cổng thư viện, chúng tôi gặp ngay Trương Tử Hạo và Quyền Tinh Tinh.
Trong đầu tôi chợt vang lên một câu hát: "Nếu lần sau gặp lại không thể đỏ mặt, liệu có thể đỏ mắt không?"
Sắc mặt Trương Tử Hạo trầm xuống, ánh mắt như chứa lửa nhìn tôi chất vấn: "Đây là lý do cậu chia tay?"