Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 31: 31 Đánh Bạc Tửu Lầu


Hoàn Huyên theo bản năng che trước mặt Tùy Tùy, ngay sau đó phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy khó hiểu, hắn đang sợ gì chứ?
Hắn không sợ Nguyễn Nguyệt Vi biết, chuyện này hắn cũng không cố tình che giấu, một nơi như Trường An thành, sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới tai Nguyễn Nguyệt Vi.
Hắn cũng không sợ Lộc thị biết, hạ nhân ở Sơn Trì Viện đều biết nàng chỉ là một thế thân, thậm chí hắn không thèm giấu nàng.
Hắn cũng không phải người dễ kích động, nếu ngày thường bối rối tự loạn trận cước như vậy, nói không chừng hắn đã chết trong đại mạc và vùng tuyết Tây Bắc rồi.
Nhưng phản ứng trong phút chốc không lừa được người, khoảnh khắc tim đập nhanh, hoảng loạn, thậm chí là sợ hãi.

Hắn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì?
Không đợi hắn nghĩ ra, Thái Tử vốn đang nói chuyện cùng mạc khách cũng quay đầu lại, phát hiện ra nhóm của bọn họ.
Nụ cười khóe miệng của hắn cứng đờ, ngay sau đó khôi phục như lúc ban đầu, mang thê tử đi về phía bọn họ.
Hai người đều mặc nam trang, trưng diện như công tử phú gia.

Thái Tử mặc áo choàng gấm xanh đậm dệt chỉ bạc, còn Nguyễn Nguyệt Vi mặc áo gấm xanh ngọc hoa văn lượn sóng, đội ngọc quan nam tử, thoa lớp phấn mỏng, bả vai nhỏ gọn, vừa nhìn liền biết là nữ tử giả trang.
Ánh mắt Nguyễn Nguyệt Vi lướt qua khuôn mặt Hoàn Huyên, ngay sau đó dừng lại phía sau hắn, lộ vẻ đang tìm gì đó.
Trái tim Hoàn Huyên khẽ chùng xuống.
Thật ra không chỉ mỗi Nguyễn Nguyệt Vi phát hiện ra Tùy Tùy, Tùy Tùy cũng vừa nhìn thấy nàng ta rồi.
Dù ai thấy người có dung mạo tương tự mình, đều sẽ vừa nhìn liền chú ý tới.
Nàng không nhìn thấy mặt của Hoàn Huyên, không biết giờ khắc này hắn đang có biểu tình gì.
Nhưng theo như hiểu biết của nàng về Hoàn Huyên, hắn ắt hẳn không hy vọng Nguyễn Nguyệt Vi thấy thế thân mà hắn đã tìm, tuy rằng tính khí hắn xấu, nhưng cực kỳ kiêu ngạo, khinh thường việc dùng loại thủ đoạn này kích thích người trong lòng.
Nàng cũng không muốn khiến cho Thái Tử và Thái Tử Phi chú ý, Thái Tử thì còn thôi, Nguyễn Nguyệt Vi là biểu tỷ muội của nàng, liên hệ huyết mạch khó có thể miêu tả, ngộ nhỡ không cẩn thận khiến nàng ta ngờ vực, chung quy cũng là chuyện phiền toái.
Thừa dịp Hoàn Huyên cùng Thái Tử, Thái Tử Phi chào hỏi lẫn nhau, Tùy Tùy bất động thanh sắc lùi về sau hai bước, xen lẫn vào người hầu Vương Phủ.
Thái Tử cải trang ra ngoài, tùy tùng không cần hành đại lễ, nhưng lễ tiết cơ bản vẫn phải có, bọn thị vệ cúi đầu, vừa vặn để nàng có cơ hội trót lọt.
Cũng may ngay từ đầu Thái Tử đang nói chuyện cùng mạc khách, lúc chú ý tới bọn họ thì Tùy Tùy đã cúi đầu.
Thái Tử vẫn chưa phát hiện ra khác thường, nói chuyện thăm hỏi Hoàn Huyên, liền nói: "Nếu để bọn ta bắt được đệ ở đây, đêm nay không thể thả đệ đi rồi, nhất định phải cùng huynh uống ba trăm ly đấy."
Hoàn Huyên quay đầu, nhìn sang Tùy Tùy, chỉ thấy nàng không biết khi nào đã thối lui vào trong đám thị vệ, cúi đầu xuống.
Nàng thức thời lại nhạy bén như vậy, hắn nên thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết vì sao, hắn lại bất giác có chút không vui.
Hắn dời tầm mắt, nói với hầu cận: "Nơi này không cần nhiều người hầu hạ như vậy, ngươi và Tống Cửu canh ở đây, người còn lại sang tửu lầu bên cạnh ngồi đi."
Tùy Tùy đang muốn lẫn vào đám thị vệ rời đi, Nguyễn Nguyệt Vi bỗng nói: "Đợi chút."
Thái Tử kinh ngạc nhìn thê tử, sắc mặt hơi trầm xuống, tuy rằng bọn họ cải trang ra ngoài, nhưng một Thái Tử Phi như nàng lại nói chuyện cùng thị vệ Vương phủ, thật sự mất thể diện.
Nguyễn Nguyệt Vi cũng ý thức được mình thất thố, vội trấn tĩnh, cười nói tự nhiên: "Bọn hạ nhân trung thành tận lực cả một năm, hôm nay lễ Thượng Nguyên, sao công tử không ban một bàn tiệc dưới lầu cho bọn họ, để bọn họ cùng tận hưởng chứ?"
Nói đến hai chữ "Hạ nhân", ánh mắt nàng rơi xuống gương mặt Tùy Tùy, có chút tựa như chuồn chuồn đạp nước.

Nữ tử kia thế mà cũng đang nhìn nàng, thần sắc thản nhiên, đôi mắt màu hổ phách điềm tĩnh, chỉ có chút tò mò, nhưng sự tò mò kia cũng rất bình đạm, như thấy một sự việc mới lạ chưa từng gặp qua.
Chẳng lẽ nàng ta không biết bản thân chỉ là thứ hàng giả hay sao?
Mặc dù ban đầu không biết, gặp được nàng cũng nên biết rồi chứ, chẳng lẽ nàng ta không cảm giác khuất nhục sao?
Chắc sẽ không đâu, nói không chừng còn dương dương tự đắc, vốn dĩ nàng ta cùng Tề Vương là một trời một vực, nếu không có cơ duyên này, sao có thể leo lên được.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nguyệt Vi lại cảm thấy không nên so đo với loại người này, đây chẳng khác gì tự hạ phẩm giá của mình.
Nàng hơi nâng cằm, không nhìn nữ tử kia nữa.
Thái Tử nghe xong kiến nghị của thê tử, lông mày nhíu chặt hơi thả lỏng, lúc Nguyễn Nguyệt Vi ở Đông Cung cũng như thế, thỉnh thoảng ban thưởng ban ân cho hạ nhân, gả vào Đông Cung không bao lâu, đã có hiền danh ở bên ngoài.
Mà thức ăn của bọn họ bên ngoài, mỗi một món dọn lên đều phải để thị vệ thử độc trước, nhiều người thử độc cũng tốt.
Hắn gật đầu nói: "Vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo."
Nguyễn Nguyệt Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc sang Hoàn Huyên, nhưng bất ngờ bắt gặp ánh mắt hắn.

Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt xa lạ xưa nay chưa từng có.
Trái tim Nguyễn Nguyệt Vi nảy lên, thấp thỏm nắm chặt tay áo.
Thái Tử cùng Thái Tử Phi ban thiện, nhóm thị vệ Tề Vương phủ tất nhiên phải tiến lên tạ thưởng, Tùy Tùy cũng chỉ có thể đi theo tiến lên hành lễ.
Thái Tử không chú ý còn tốt, ánh mắt lơ đãng lướt qua từ hàng người trước mặt, vừa nhìn một cái liền thấy được Tùy Tùy.
Không còn ai khác, gương mặt này thật sự quá bắt mắt.
Thái Tử chưa bao giờ gặp qua mỹ nhân như vậy, nam nữ khó phân, lại diễm lệ vô song.
Hắn vốn tưởng rằng Nguyễn Nguyệt Vi đã được xem là tuyệt sắc, nhưng đặt cùng một chỗ so sánh, nàng liền ảm đạm thất sắc.
Trong đầu Thái Tử bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, chớp mắt bừng tỉnh đại ngộ —— đây ước chừng chính là ngoại trạch phụ mà Hoàn Huyên nuôi dưỡng, tuyệt đại giai nhân trong miệng Hoàn Minh Khuê.
Cũng khó trách Hoàn Minh Khuê thèm nhỏ dãi nữ tử này, Thái Tử thầm nói.
Hắn ưa thích chính là nữ tử vô cùng xinh đẹp như Nguyễn Nguyệt Vi, mấy thị thiếp ở Đông Cung cũng đều là loại nhỏ nhắn mềm mại, nhưng mỹ nhân diễm lệ tỏa khắp tứ phía như vậy, không gì sánh được, dù ai thấy được đều khó tránh khỏi tâm thần bất định.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, hắn không phải Hoàn Minh Khuê, mỹ nhân xinh đẹp, đối với hắn cũng chỉ là đồ chơi.

Lúc trước hắn tranh Nguyễn Nguyệt Vi cùng Hoàn Huyên, là bởi vì dung mạo, gia thế, tài hoa của nàng đều đứng đầu quý nữ trong kinh thành, huống hồ còn là người trong lòng mà Hoàn Huyên nằm mơ cũng muốn.
Thái Tử nhàn nhạt liếc Nguyễn Nguyệt Vi, tiểu tâm tư này của nàng, tất nhiên không trốn được mắt hắn.
Hắn bất động thanh sắc cười nói với Hoàn Huyên: "Tam lang, chúng ta lên lầu."
Hoàn Huyên vái chào: "Thịnh tình của huynh cùng tẩu tử, ngu đệ từ chối thì bất kính rồi."
Hắn theo Thái Tử lên lầu, đi được một nửa, như lơ đãng nhìn thoáng qua phía Tùy Tùy, thấy thần sắc nàng bình thường, đang dùng đôi mắt màu hổ phách đánh giá Hồ cơ nhảy múa nhẹ nhàng trên đài cao.
Gương mặt Hoàn Huyên trầm xuống, xoay đầu, bước nhanh lên lầu.
Quỳnh Lâm các là lầu các hai tầng bằng gỗ tinh xảo, tầng trên trống rỗng, bao quanh là lan can đỏ thắm, tấm bình phong gỗ khắc hoa chia các sương phòng, làm thành các màn ngăn.


Từ phòng trên lầu có thể quan sát ca hát nhảy múa trên đài cao ở lầu dưới.
Thái Tử và Tề Vương lần lượt vào chỗ, Nguyễn Nguyệt Vi có chút chần chừ, Thái Tử nói với nàng: "Tam đệ không phải người ngoài, ở ngoài cung cũng không cần chú ý nhiều như vậy, không cần chia bàn."
Nguyễn Nguyệt Vi hạ mi rũ mắt nói "Vâng", trong mắt thoáng qua tia vui mừng, nheo mắt nhìn trộm Hoàn Huyên, lại thấy vẻ mặt hắn không tập trung nhìn ra ngoài lan can.
Chỉ chốc lát sau, rượu được mang lên.
Thái Tử tự mình cầm bình rượu thay đệ đệ rót một ly cười nói: "Tam đệ hôm nay thật có hứng thú.

Ta nhớ rõ trước kia đệ không thích xem náo nhiệt, cứ nghiêm mặt từ đầu tới cuối."
Hoàn Huyên gật đầu: "Lúc còn nhỏ hàng năm đều xem nên không mấy coi trọng, đến biên quan ba năm, ngược lại có chút tưởng niệm náo nhiệt của kinh thành."
Thái Tử nói: "Lúc ta có một mình cũng không thích náo nhiệt, hiện giờ lại thích náo nhiệt, cũng không biết vì sao."
Nói quay đầu nhìn về phía thê tử, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý.
Nguyễn Nguyệt Vi đỏ mặt, cúi đầu nói: "Lang quân chớ giễu cợt người ta..."
Thái Tử nói: "Sao lại là giễu cợt, rõ ràng là những lời xuất phát từ đáy lòng."
Dứt lời lại nhìn về phía Hoàn Huyên: "Lần trước phụ thân còn nhắc với ta chuyện nạp Vương phi cho đệ, bảo ta giúp đệ lưu ý, còn hỏi A Nguyễn trong nhà có tỷ muội thích hợp hay không.

Tam thúc phụ của A Nguyễn có một nữ nhi, tuổi cũng tương đương đệ, phẩm mạo không cần phải nói."
Trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi vừa chua vừa đắng, nhưng hiển nhiên nàng không thể nói tỷ muội nhà mình không tốt, liền nói: "Phẩm mạo tài hoa của Lục nương đều hơn ta nhiều, lại là người xuất trần tuyệt tục, trưởng bối trong nhà chỉ sợ phu tế không xứng với nàng, vì thế cho đến bây giờ vẫn chưa đề thân, trái lại là trời đất tạo đôi với tam đệ."
Hoàn Huyên nói: "Lần trước đến Ôn Tuyền cung, phụ thân đã đề cập đến việc này."
Nguyễn Nguyệt Vi khẩn trương: "Tam đệ nghĩ thế nào?"
Hoàn Huyên nhàn nhạt nói: "Ta tạm thời không có ý thú thê, không nên chậm trễ lệnh muội."
Nguyễn Nguyệt Vi giật mình, trong mấy đường tỷ muội, Lục nương giống nàng nhất, không phải là mặt mũi, mà là thần thái khí chất.
Hắn từ chối quyết tuyệt như vậy, nàng vừa thầm vui vẻ vì mình chưa bị thay thế, lại vừa như thể bản thân mình bị cự tuyệt.
Nàng nhìn trộm thần sắc của Hoàn Huyên, lại thấy tay hắn cầm chén rượu, hướng xuống lan can, trông như đang thưởng thức múa hát, nàng nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng lại nhìn thấy một bàn thức ăn lớn bên đài cao —— chính xác là nơi bọn thị vệ Tề Vương phủ ngồi.
Hắn đang nhìn ai không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi thoáng chốc trắng bệch.
Thái Tử dùng dư quang khóe mắt liếc sang thê tử, quan sát tất cả nét mặt của nàng, khóe miệng nhếch lên một cái.
Hắn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại trong ly, nói với Hoàn Huyên: "Ta đi thay y phục, tam đệ cứ thoải mái ngồi."
Lại nói với Nguyễn Nguyệt Vi: "A Nguyễn tiếp tam đệ thật tốt, một lát ta tới."

Đây thật sự là chuyện vui ngoài ý muốn, Nguyễn Nguyệt Vi tuyệt đối không nghĩ tới bọn họ sẽ có cơ hội ở riêng cùng nhau, trước kia ngày ngày đối diện nhau không cảm thấy hiếm lạ, hiện nay tâm tâm niệm niệm, lại luôn không có cơ hội gặp gỡ.
Tiếng bước chân của Thái Tử trên cầu thang đi xa, dần dần không còn nghe thấy.
Nguyễn Nguyệt Vi cúi đầu do dự một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: "Tên thị vệ vừa rồi..."
Hoàn Huyên thu hồi ánh mắt từ phía ngoài lan can, ngạc nhiên nhìn về phía Nguyễn Nguyệt Vi: "Tẩu tử có ý gì?"
Mặt Nguyễn Nguyệt Vi đỏ lên, cắn môi nói: "Ta biết ta không có tư cách nói lời này, ta cũng không tư cách quản chuyện của đệ, ta chỉ là...!Ta chỉ là..."
Mắt nàng nhanh chóng ngập nước: "Đệ ở cùng một nữ tử như vậy, dù cho toàn Trường An vì vậy mà chế nhạo, ta đều có thể không để ý, ta chỉ là không đành lòng thấy đệ trầm luân vào nước bẩn đến bước này, đệ cũng biết ta áy náy và khó chịu nhiều đến nhường nào..."
"Việc này không liên quan đến tẩu, không cần áy náy," Hoàn Huyên đánh gãy lời nàng: "Tửu lượng tẩu tử kém, vẫn nên uống ít rượu thì tốt hơn."
Hắn đứng lên nói: "Trong phòng có chút ngột ngạt, ngu đệ ra ngoài một chút, thứ lỗi."
Dứt lời liền ra khỏi phòng, dựa vào lan can ngóng về phía lầu dưới.
Nguyễn Nguyệt Vi nhìn bóng dáng của hắn đầy sự khó tin, trố mắt hồi lâu, cuối cùng hai hàng nước mắt trong suốt trượt xuống gương mặt.
Nàng biết mình thất lễ, cũng biết như vậy không khác gì chơi với lửa, nhưng nàng không khống chế được bản thân.
Lúc nhìn thấy ngoại trạch phụ mỹ lệ kia, trong lòng nàng như là bị ong độc châm vào một chút.
Điều khiến trái tim nàng như bị dao cắt nhất chính là, hai người vai kề vai đi vào tửu lầu.
Dù là nàng - đương triều Thái Tử Phi, cải trang ra ngoài cùng phu quân đều phải lùi phía sau hắn một bước, một ngoại trạch phụ ti tiện dựa vào đâu mà sóng vai cùng Hoàn Huyên? Chỉ vì gương mặt có vài phần tương tự nàng thôi sao?
Tất nhiên là vì gương mặt này, nếu nữ tử này ăn mặc như hạ nhân, nhất định không phải nữ nhi của gia đình tốt, xuất thân ti tiện như vậy, đừng nói tài hoa kiến thức, nói không chừng ngay cả chữ cũng không biết, chỉ vì có một khuôn mặt tương tự nàng, liền có thể kề vai sánh bước đi chơi cùng Hoàn Huyên.
Mà hết thảy điều này vốn dĩ là của nàng, nếu lúc trước...!Hiện giờ người kề vai cùng Hoàn Huyên nên là nàng.
Hối hận, tiếc nuối, đau thương, như thủy triều đột ngột ùn ùn kéo đến.
......
Bên cạnh đài cao lầu dưới, Tùy Tùy cùng bọn thị vệ ngồi quanh bàn ăn thịnh soạn, ngoại trừ bọn họ ở ngoài còn có mấy hầu cận của Thái Tử.
Cung nhân thị tỳ của Đông Cung ngồi đối diện bên kia đài cao.
Gương mặt này của Tùy Tùy vừa xuất hiện, hiển nhiên đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Tỳ nữ Sơ Trúc và Ánh Lan của Nguyễn Nguyệt Vi ngồi cách nàng không xa, liên tục quay đầu nhìn nàng, sau đó thì thầm to nhỏ.
Hết thảy điều này Tùy Tùy đều xem như không thấy, rượu và thức ăn được mang lên, nàng liền uống rượu dùng bữa như các thị vệ khác, trên mặt không có nửa phần mất tự nhiên.
Hầu cận của Hoàn Huyên đều thường xuyên gặp nàng, vì nàng là nữ nhân của Tề Vương, lại là một đại mỹ nhân, ban đầu nhóm thị vệ khó tránh khỏi có chút câu nệ, nhưng uống vài chén rượu xuống bụng, bọn họ phát hiện tính cách Lộc cô nương rất tốt, lại biết nói chuyện phiếm, ngay cả ăn uống gần như không phân cao thấp với bọn họ, chỉ chốc lát sau liền thân thuộc.
Sơ Trúc và Ánh Lan thường ngó sang phía bên Tùy Tùy, thái độ khinh bỉ sắp vọt tới trời cao rồi.
"Không biết nữ tử thấp kém tới từ nơi nào," Sơ Trúc bĩu môi, hạ giọng nói, "Nhìn dáng vẻ nàng ta trêu ghẹo nam tử kìa, nói không chừng là...!Thứ đó đấy..."
Ánh Lan lại phụ họa: "Trước đây có cô nương thanh tú, vị kia thế mà lại dính vào loại hàng này."
Sơ Trúc nói: "Nam tử trên đời đều như thế, loại nữ tử này da mặt dày, chuyện gì cũng làm ra được, nào so được với khuê tú và nữ nhi của gia đình đàng hoàng chứ.

Còn tưởng rằng vị kia không giống thế, ai mà biết..."
Ánh Lan nói: "Mấy lời này muội đừng nói trước mặt cô nương, người chán ghét nhất là chuyện bẩn thỉu này, đừng làm bẩn lỗ tai người."
"Muội biết rồi," Sơ Trúc nói, "Muội chỉ là bất bình cho cô nương."
Hai người đều thở dài.
Ánh Lan nói: "Vết nứt trên chân muội thế nào rồi? Đêm nay đi đường nhiều như vậy có ổn không?"
Sơ Trúc nói: "Sao không đau chứ, đi đường như bị dao cắt, nhưng còn cách nào được, mỗi lần cô nương đến tiền viện đưa canh đều phải ở trong thư phòng hơn một canh giờ, muội chỉ có thể đứng chờ trong đình, tuyết rơi còn tốt, tuyết tan mới là lạnh, trong giày toàn là nước, da thịt sắp ngâm nát luôn rồi..."

"Lần sau nói với cô nương, cho người xem thử vết thương."
"Không được, cô nương không thể nhìn thứ này, rất kinh tởm."
Nói một chút, hai người lại tựa hồ không bất bình cho Thái Tử Phi như thế nữa.
Rượu quá ba tuần, có người đề nghị chơi bác hí*, mọi người đều hưởng ứng, gọi điếm hỏa lấy bàn cờ song lục và dụng cụ chơi xúc xắc bác hí, bắt đầu đánh cược.
(Ji: *Bác Hí - 博戏 - một trò chơi cổ đại, có hai người chơi lần lượt tung thẻ gỗ và di chuyển quân cờ trắng đen theo bàn cờ có 12 đầu, mỗi người có 6 quân, người nào tới điểm kết thúc sẽ được dựng quân lên cao gọi là cờ Kiêu và được quyền hạ xuống để tấn công đối thủ hoặc đưa quân của mình lên để tăng điểm #Baidu)
Tùy Tùy không tham dự, chỉ ngồi một bên, vừa uống rượu dùng bữa, vừa cực kỳ hào hứng xem đánh cược.
Thị vệ Mã Trung Thuận của Hoàn Huyên uống rượu có chút say, quay sang nói với nàng: "Lộc huynh không tới thử vận may à?"
Tùy Tùy cười nói: "Nếu ta vào trận, các ngươi đều không cần chơi nữa."
Mã Trung Thuận nói: "Lộc huynh cũng biết cái này sao?"
Tùy Tùy nói: "Ngây người ở binh doanh nửa năm, nhìn cũng biết rồi." Quân đội Đại Ung không cấm bác hí, chỉ là không thể bài bạc, quân Hà Sóc và Thần Dực Quân đều như thế, cho nên binh doanh đều lấy thịt khô và thiêu đao tử làm tiền đặt cược.
Tùy Tùy còn chưa học vỡ lòng đã chơi xúc xắc và song lục, lên sáu tuổi đã có thể thắng một đống thịt khô về cho phụ thân nàng.
Bọn thị vệ ồn ào muốn nàng đánh cược.
Tùy Tùy bất đắc dĩ nói với Mã Trung Thuận: "Ta đánh cược cùng Mã huynh đi, thua hết đừng khóc với ta đấy."
Mã Trung Thuận nói: "Không khóc không khóc, bại bởi Lộc huynh là phúc của Mã mỗ."
Tùy Tùy cười tiếp nhận năm thẻ gỗ, cẩn thận quan sát từng cái một, ước lượng trong lòng bàn tay một chút, mọi người chờ đến mức hơi mất kiên nhẫn, lại thấy nàng bỗng nhiên ném lên không trung.
Cái thứ nhất là cái quý thải, ném tiếp, lại là quý thải, bao nhiêu lần ném cũng đều là quý thải, một đường đi thẳng đến đích, Mã Trung Thuận ngay cả thẻ gỗ còn chưa chạm đến, liền thua rồi.
Mọi người tức khắc trợn mắt há mồm, nhao nhao vây quanh khen bản lĩnh của nàng thật giỏi, thỉnh nàng chỉ giáo.
Tùy Tùy cười nói: "Cái này không thể dạy các ngươi, lúc thiếu tiền ta còn phải dựa vào bản lĩnh này để kiếm tiền đấy."
Nói rồi cầm bạc thắng được nhét vào tay áo, ngồi lại chỗ cũ không chơi nữa.
Ánh mắt của bọn thị vệ nhìn nàng lập tức thay đổi, bọn thị vệ Đông Cung không biết căn nguyên của nàng, ngay cả nàng là nam hay nữ đều không rõ, nhưng với kỹ năng đánh bạc thần kỳ này, dù nam hay nữ đều đủ để khiến người khác cung kính nể phục.
Thị vệ Vương phủ còn thôi, thị vệ Đông Cung cũng bưng chén rượu tới tìm nàng bắt chuyện.
Với ai Tùy Tùy đều nói vài câu, một lát sau liền có vài thị vệ Đông Cung xưng huynh gọi đệ với nàng.
Mấy thị vệ này đều là người được lựa chọn kỹ càng, mặc dù uống nhiều rượu, điều không nên nói cũng sẽ không nói nửa câu.
Nhưng càng nói nhiều, suy cho cùng vẫn có thể nhử được ra một hai câu hữu dụng, như việc từ tình hình mấy người bọn họ nghỉ phép và làm nhiệm vụ gần đây, so sánh với tình hình mà nàng nắm được, liền có thể suy ra chuyện Thái Tử có âm thầm điều động người làm chuyện mờ ám hay không.
Nàng tựa như kẻ đãi vàng lão luyện, có thể dễ dàng đào ra vàng từ trong đống cát.
Hoàn Huyên dựa vào lan can nhìn nữ thợ săn kia, một khắc hắn ra ngoài này, đã có ba thị vệ Đông Cung đến gần nàng, mà nàng thì ai đến cũng không cự tuyệt, nói chuyện với bọn họ khí thế ngất trời, như cá gặp nước.
Nhưng đây lại oan uổng cho Tùy Tùy, kỳ thật thái độ nàng không thể gọi là nhiệt tình, ngay cả nụ cười cũng nhàn nhạt, hầu hết thời gian đều chỉ là lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên nói một hai câu.
Nàng mặc y phục thị vệ, lại là dáng vẻ nam nữ khó phân, giọng nói vốn thiên trầm, sau khi cố tình hạ thấp càng không phân rõ nam nữ, thị vệ Đông Cung không rõ căn nguyên, xem nàng thành thị vệ Vương phủ cũng không quái lạ.
Hoàn Huyên hiểu rõ đạo lý này, nhưng khuôn mặt vẫn càng ngày càng đen.
Hắn đã quyết định, đợi Thái Tử trở về sẽ lập tức cáo từ, cũng không cần đến Khúc Giang thả hoa đăng nữa, hắn chỉ muốn kéo thôn nữ kia về nhà đi giáo huấn một trận.
Đúng lúc này, lại thấy một thân ảnh quen thuộc mặc áo gấm màu xanh ngọc đang dẫn hầu cận vào tửu lầu, nhìn khắp nơi xung quanh một cái, lập tức hướng về phía bọn thị vệ.
Sắc mặt Hoàn Huyên âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Sao nơi nào cũng có tên đăng đồ tử này thế..