Đầu Khương Trầm Ngư đau như muốn nứt toác, không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Tiết Thái bên cạnh bỗng đi lên phía trước, bưng một bát canh đến trước mặt nàng, ra lệnh: “Uống đi”.
Khương Trầm Ngư nhìn bát canh giống như nước lọc nhưng lại tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng đó, mày cau lại, nhưng không hỏi gì hết, chỉ ngoan ngoãn uống. Nói ra cũng kỳ lạ, vừa uống xong bát canh đó, cảm giác thanh mát lập tức lan tỏa khắp cơ thể, đến cơn đau đầu cũng giảm đi rất nhiều.
Nàng không kìm được hỏi: “Đây là cái gì?”.
“Thuốc độc”.
“Thật à?”.
“Giả đấy”. Tiết Thái trừng mắt nhìn nàng: “Để xem lần sau ngươi còn dám không hỏi rõ là thứ gì mà đã uống không”.
“Nhưng chẳng phải là ngươi cho ta uống sao?”.
Tiết Thái sững người, có chút cảm động, nhưng tức khắc lộ vẻ khinh thường nói: “Cứ cho là ta đưa, cũng không thể uống bừa được”.
“Hóa ra ngươi đa nghi đến mức nghi ngờ cả bản thân mình…”.
“Đó là bởi vì…”. Trong mắt Tiết Thái lóe lên một tia dị sắc, sau đó vô cùng nghiêm túc nén giọng xuống, nói: “Ngươi sắp trở thành đế vương một nước rồi, xung quanh có rất nhiều lang sói đang dòm ngó ngươi, chực xông lên để cấu xé nhai nuốt ngươi”.
Khương Trầm Ngư choáng váng, bàn tay đang vén tóc liền khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau, mới chậm chạp phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tiết Thái, khẽ hỏi: “Ngươi đang nói gì?”.
“Có rất nhiều lang sói đang dòm ngó ngươi, chực...”.
“Không phải câu này, câu trước cơ”.
Tiết Thái hít sâu, trầm giọng nói: “Ngươi sắp trở thành đế vương một nước rồi”.
Tuy toàn thân Khương Trầm Ngư vô cùng yếu ớt, nhưng nghe đến câu này cũng kinh sợ đến mức nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Ai thành đế vương?”.
“Ngươi đó”. Giọng Tiết Thái gần trong gang tấc, nghe rõ mồn một đến mức gần như đáng sợ: “Chính là ngươi, Khương Trầm Ngư”.
“Ngươi nói đùa cái gì thế?”.
Tiết Thái tiến sát, nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh lùng nói: “Ta không nói đùa. Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là đế vương kế nhiệm”.
“Đùa... đùa cái gì thế!”. Cuối cùng Khương Trầm Ngư nổi giận, hất chăn nhảy xuống đất, cũng không thèm để ý mình đang đi chân trần, nói nhanh: “Trong khoảng thời gian ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại nảy sinh suy nghĩ điên cuồng như thế? Hoàng thượng đâu? Di thể của hoàng thượng bây giờ đang ở đâu? Không, không đúng... hôm nay là ngày mười lăm à? Mẫu thân về nhà rồi ư, ta phải đi gặp bà...”. Đầu nàng đột nhiên co giật, đau đến mức ngã ra đất, nàng bị sao vậy? Rốt cuộc nàng bị sao vậy?
Tiết Thái một tay bấu lấy tay của nàng, mạnh đến nỗi nàng suýt hét lên, nhưng cái đau thấu xương cốt như thế, kỳ lạ thay đã đẩy lui, làm tan biến cơn đau đầu, nàng run rẩy ngước mắt lên nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn là vẻ đau thương chưa từng có.
“Tiết Thái”.
“Một bước cuối cùng”. Tiết Thái nói bằng một giọng điệu dịu dàng mà nàng chưa bao giờ nghe, hoặc là hắn chưa bao giờ nói: “Chỉ kém một bước cuối cùng, đi qua là được. Khương Trầm Ngư, ngươi đi lâu như thế, bỏ ra nhiều thứ như thế, lẽ nào, chỉ đi đến đây thôi sao?”.
“Nhưng... ta... ta... không muốn làm hoàng đế...”. Có lẽ vì giọng nói của hắn quá dịu dàng, có lẽ là vì ánh mắt của hắn quá thân thiết, Khương Trầm Ngư bỗng òa khóc: “Ta chưa bao giờ muốn thay thế Chiêu Doãn. Ta chỉ muốn đòi lại công bằng, nhưng vì hắn quá quá đáng, hắn đem tuổi thơ bất hạnh của mình ra để quy mọi tội lỗi lên người công tử, còn làm công tử tổn thương sâu sắc, thậm chí cuối cùng đã vứt bỏ công tử... Mất công tử, ta quá đau khổ, ta phải tìm chút việc để làm, mới có thể xóa bỏ nỗi đau khổ kia. Cho nên ta lựa chọn khoác lên mình chiếc áo giả tạo ‘thay trời hành đạo’ đó, lao vào vòng xoáy chính trị xấu xa bẩn thỉu, đi cướp thứ quyền thế mà người trong thiên hạ đều muốn có... Ta căn bản không hề thích việc mỗi ngày phải thiết triều, ta cũng không thích phê duyệt tấu chương, ta càng không thích mở miệng khép miệng đều phải nói ai gia này ái khanh kia... Một người như thế không phải là ta, không phải là Khương Trầm Ngư!”.
“Nhưng ngươi đã làm rất tốt. Không phải sao?”. Trong ánh mắt Tiết Thái chất chứa sự bi thương rất sâu đậm, sâu đậm đến vô cùng vô tận, khiến hắn nhìn lại yếu mềm hơn bao giờ hết.
“Tiết Thái, vừa nãy ta nằm mơ gặp Chiêu Doãn, ta mơ thấy hắn biến thành một đứa trẻ, đáng thương lắm, thực sự rất đáng thương... Ta rất hối hận, ta hối hận ta đã không cho hắn chút cơ hội nào đã biến hắn thành một kẻ dở sống dở chết, ta hối hận mình đã không thể cho hắn một cơ hội tự sửa đổi bản thân, kỳ thực hắn làm đế vương phù hợp hơn ta, xuất sắc hơn ta, ta, ta không nên cướp của hắn... Tiết Thái, hắn chết rồi, bây giờ hắn chết rồi, ta có cắn rứt thế nào cũng không cứu vãn được, ta hối hận lắm, ta thực sự thực sự rất hối hận... Ta không muốn làm nữa, ta không muốn gì nữa”.
“Ngươi chỉ cảm thấy tội lỗi mà thôi. Chiêu Doãn chết rồi, cho nên ngươi cảm thấy hổ thẹn với hắn, cho nên không chịu đăng cơ, nhưng nghe ta nói đây: Ngươi nhất định phải đăng cơ”. Khẩu khí của Tiết Thái nghe rất nghiêm túc.
Nhưng lúc này Khương Trầm Ngư căn bản không nghe được gì nữa, chỉ lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không cần, ta không cần. Ta muốn về nhà, ta muốn gặp mẫu thân... Đúng rồi, ta không làm gì cả, không quản gì cả, ta muốn về nhà sống với mẫu thân, ta muốn cùng mẫu thân ta sống phần đời còn lại của bà, ta muốn là một đứa con gái ngoan...”. Nói đến đây, nàng loạng choạng bò dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
Tiết Thái khẽ gầm lên: “Thế giang sơn này phải làm thế nào?”.
“Chiếu theo lịch pháp của triều ta, truyền cho Tân Dã”.
“Nó mới có một tuổi”.
“Có các ngươi phò tá nó, có thể mà”.
“Ngươi cảm thấy chuyện này có thể sao? Khắp triều đình ai nghe theo nó?”.
Bước chân Khương Trầm Ngư khựng lại, đờ đẫn một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi quay đầu nói: “Ngươi nói đúng... được, thế thì ta và tỉ tỉ cùng lâm triều quản chính sự, tiếp tục thay nó cai quản giang sơn này, đợi nó từ từ lớn lên. Nói tóm lại, ta tuyệt không muốn tự mình xưng đế. Đây là triều đình của Chiêu Doãn, ta phải trả nó cho con trai của hắn”.
Tiết Thái lộ biểu cảm cực kỳ thất vọng.
Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như thế, không nói gì trong suốt một quãng thời gian dài.
Qua thời gian chừng nửa tuần trà, Tiết Thái cụp mắt xuống, cuối cùng lên tiếng, giọng nói âm u đến mức đáng sợ: “Thế thì, xin thứ tội cho thần không thể ở cạnh thái hậu được”.
“Tạm biệt. Thái hậu của Bích quốc”. Tiết Thái lạnh lùng nói nốt rồi quay người bỏ đi.
“Đợi đã! Ta không cho phép ngươi đi”.
Tiết Thái dừng chân, nhếch môi cười chế giễu: “Chỉ có vương giả mạnh nhất mới có thể ra lệnh cho ta. Còn ngươi, một nữ nhân nhu nhược như thế, cứ ôm đứa trẻ tiếp tục mơ giấc mơ cả nhà hòa thuận đi”.
Khương Trầm Ngư vội vàng kéo hắn lại, nhưng chỉ tóm được một ống tay áo của Tiết Thái, sau đó nghe tiếng “soạt”, tay áo rách toạc. Tiết Thái không buồn liếc mảnh tay áo bị kéo rách lấy một cái, cứ thế sải bước ra khỏi Ân Phái cung.
Chỉ còn lại Khương Trầm Ngư, thẫn thờ nhìn nửa ống tay áo trong tay mình, rõ ràng mới vào đầu thu khí hậu mát mẻ dễ chịu mà phút này sao giá buốt như băng.
Tiết Thái không xuất hiện nữa.
Mới đầu Khương Trầm Ngư còn cảm thấy hắn chỉ là giận dỗi với mình, nhưng ngày tiếp ngày trôi qua, Tiết Thái vẫn không thấy đâu, nàng mới biết lần này hắn làm thật.
Đại tang của Chiêu Doãn do một tay Khương Họa Nguyệt tổ chức, bấy giờ nàng mới phát hiện kỳ thực tỉ tỉ của mình rất có năng lực, những chuyện vụn vặt phức tạp như thế, nàng ta đều xử lý ổn thỏa tỉ mỉ cẩn thận, có lớp lang, thuận lợi. Vì thế, một mặt ý định nhường vị trao quyền trong lòng càng kiên định, mặt khác lại bị chuyện Tiết Thái làm cho bứt rứt chẳng yên, không sao chuyên tâm xử lý triều chính được.
Cỏ lúc nàng nghĩ, bản thân cũng cảm thấy mình rất nực cười: Mình lại đi giận dỗi với một đứa trẻ lên chín. Nhưng Tiết Thái... đối với nàng mà nói, chưa bao giờ chỉ đơn giản là một đứa trẻ... Thậm chí có lúc Khương Trầm Ngư cảm thấy, vì sự tồn tại của Tiết Thái mà khiến nàng cảm thấy công tử chưa thực sự ra đi, vẫn còn một phần nào đó vĩnh viễn ở lại trên đời, ở lại bên cạnh nàng.
Nhưng bây giờ... đến Tiết Thái cũng đi rồi... mấy ngày liền Khương Trầm Ngư ăn không ngon, ngủ không yên, ngủ mơ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, luôn cảm thấy Tiết Thái quay về rồi, nhưng đến lúc mở mắt ra, lại tràn đầy thất vọng.
Bộ dạng lo lắng không yên của nàng, cuối cùng đến Ác Du cũng nhận ra, nàng ta nói: “Nương nương, tại sao nương nương phải quan tâm đến Tiểu Tiết Thái đó như thế nhỉ. Tên nhóc già đời, cao ngạo, không coi ai ra gì đó, dám cãi lại nương nương, không hề có vẻ gì là thần tử. Loại nô tài này, bớt đi một đứa cũng chẳng sao, tránh cho mọi người học theo, còn tưởng là nương nương dễ bị bắt nạt”.
Nàng không trả lời. Ác Du không thể hiểu, không thể biết nếu trên đời này có một người, từng cùng mình đi qua giai đoạn đau khổ nhất, thì người ấy sẽ trở thành một phần không thể thiếu của mình.
Đối với nàng mà nói, Tiết Thái chính là người không thể thiếu ấy.
Thế sự thần kỳ biết bao, bao năm nay, loạng choạng, lảo đảo đi được đến hôm nay, biết bao người hợp rồi tan, tan rồi hợp, đến đi vội vã, biến mất không dấu vết.
Chỉ có hắn, từng bước từng bước đi bên cạnh nàng.
Bây giờ, hắn quay người bỏ đi, cạnh nàng liền trống một khoảng, không thể bù đắp được.
Phải làm sao... phải làm sao...
Hoài Cẩn rót một chén trà, bưng đến bên nàng, dịu dàng nói: “Nương nương, uống trà đi”.
Khương Trầm Ngư cúi đầu, lại là trà cúc Đại Khê, trong lòng càng thêm rối bời. Người giống như mình đã thích một loại trà là sẽ uống mãi loại trà đó, nếu đã quen với một người, nay đột nhiên người ấy biến mất, sao có thể chịu nổi...
Hoài Cẩn cười cười, trong nụ cười hàm chứa sự thấu hiểu trong vắt như nước: “Nương nương và thừa tướng giận dỗi mấy ngày nay, cũng đến lúc làm hòa rồi. Nương nương đã không nỡ rời xa thừa tướng như thế, thế thì hãy dẹp tự ái đi làm lành đi. Nô tì nghĩ, thừa tướng có lẽ cũng đang đợi nương nương đó”.
Khương Trầm Ngư “a” một tiếng, rồi sững người ra.
“Nương nương, thừa tướng tuy có tài năng lớn, là thần đồng trăm năm mới gặp, nhưng ngài chung quy vẫn còn quá nhỏ, cũng có chỗ ngài làm không tốt lắm, nhưng có chỗ ngài lại làm rất tốt, đó là vì không có ai dạy ngài. Nương nương, thử nghĩ mà xem, thừa tướng bảy tuổi cả nhà đã diệt vong, ông bà cha mẹ, họ hàng thân thích đều chết hết cả. Bây giờ đến nương nương cũng bỏ mặc ngài, nương nương cảm thấy, giờ một mình ngài ở nhà, trong phủ đệ cô quạnh như thế, lẽ nào không đáng thương sao? Cho nên...”.
Hoài Cẩn còn chưa nói hết câu, Khương Trầm Ngư đã bật dậy xông ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe! Ta phải đến phủ thừa tướng...”.
Hoài Cẩn nói rất đúng.
Kỳ thực Tiết Thái còn đáng thương hơn nàng. Chí ít, nàng còn có cha mẹ tỉ tỉ, nhưng Tiết Thái ngoài cô cô Tiết Mính vẫn đang ở trong lãnh cung, thì đâu còn người thân nào nữa.
Nếu mình thật sự quan tâm hắn, không nỡ xa hắn, thì nên cố gắng giữ hắn lại, biện pháp tích cực này mới giống phong cách hành xử vốn có của Khương Trầm Ngư.
Tiết Thái, trên thế gian này nhất định có phương pháp vẹn cả đôi đường. Ta không làm hoàng đế, nhưng ngươi cũng không được đi, có được không? Có được không?
Khương Trầm Ngư vô thức túm lấy tay áo mình, giống như túm lấy hy vọng chân thực nhất, không nỡ buông tay.
Một ngọn đèn cô lẻ chiếu lên khung cửa sổ lạnh giá.
Những cành trúc đung đưa nhè nhẹ trong cơn gió đêm, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, càng làm nổi bật sự u tịch của không gian.
Bóng người màu đen hắt lên giấy dán cửa sổ màu trắng dường như cũng ngừng cử động
Khi Khương Trầm Ngư đặt chân lên Cơ phủ, được Thôi quản gia dẫn vào sân trong, từ xa nhìn thư phòng, thứ nàng thấy chính là cảnh tượng này.
Trước sau Tiết Thái vẫn không dọn ra khỏi Cơ phủ, sau khi đã trở thành thừa tướng, vốn dĩ hắn có thể có phủ đệ riêng, nhưng hắn lại từ chối. Về điểm này, Khương Trầm Ngư hiểu rất rõ, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chọn ở lại Cơ phủ. Không chỉ vì nơi này còn lưu giữ hơi hướm của công tử, điều quan trọng hơn là, phủ đệ của Cơ Anh thực sự rất tiện lợi, rất gần hoàng cung, giao thông thuận tiện, hơn nữa đồ đạc trong phủ đều đầy đủ, cần gì có nấy, thiết kế hợp lý, cho dù làm chuyện gì, đều có thể mất thời gian ngắn nhất để đạt hiệu suất cao nhất.
Nhưng bây giờ, khi nàng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiết Thái ở trong Cơ phủ, nàng lại cảm thấy mình đã sai. Bởi vì, mọi thứ hiện lên trước mắt nàng đều thê lương như thế, sống ở đây, sao có thể vui vẻ được?
Thôi quản gia theo sau nàng nói: “Từ khi Tiết tướng tiếp nhận nơi này, đã giải tán toàn bộ người hầu, chỉ giữ lại lão nô và một trù nương nấu cơm. Bình thường lão nô chỉ giúp dọn dẹp nhà cửa, còn những việc khác không được mó tay vào”.
Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bóng người đang cúi đầu đọc sách bên bàn hắt trên giấy dán cửa sổ, khẽ hỏi: “Thừa tướng vẫn luôn một mình thế à?”.
“Tiết tướng tính cách khá cô độc, hàng ngày chỉ có bọn thuộc hạ của ngài đến nghị sự, họa hoằn mới có người đến thăm, hơn nữa...”. Thôi quản gia nói đến đây, lại thở dài, không biết là thương cảm hay là gì khác: “Ngài ấy không biết vì sao không tín nhiệm một ai, ngài ấy không gọi, bọn lão nô cũng không được tự tiện vào thư phòng của ngài”.
Trái tim của Khương Trầm Ngư nặng nề thêm mấy phần, nàng xua xua tay, ra hiệu cho Thôi quản gia lui xuống, sau đó một mình tiến lên đẩy cửa thư phòng ra.
Đúng như nàng nhìn qua cửa sổ giấy, Tiết Thái đang đọc sách, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu, vẫn vùi đầu trong đống sách như cũ.