Khương Trầm Ngư nhìn bộ dạng bé người lanh trí của Tiết Thái, không nhịn được cười phì một cái.
Quả nhiên, đầu mày của Tiết Thái càng nhíu chặt hơn, sau đó, thấp giọng nói nhỏ một câu.
Sau câu nói này, nụ cười của Khương Trầm Ngư lập tức biến mất, trái tim giống như mực đen chìm trong nước, nhấp nhô, loang ra, lặng lẽ chìm xuống.
Tiết Thái nói…
“Ta không tìm thấy tiền ở Cơ gia”.
Câu nói này rất nghiêm trọng.
Khiến cho tất cả những thông tin Khương Trầm Ngư nắm được hiện tại đều trở thành hư vô. Vì thế, nàng sững ra một lúc mới có thể sắp xếp lại tư duy, run run hỏi lại: “Cái gì?”.
Tiết Thái ngó nghiêng xung quanh: Họ đang đứng ở hướng chính Đông của hồ Phượng Thê, để tiện cho việc thưởng ngoạn phong cảnh, dọc bên bờ không trồng cây mà xây một hàng lan can cao bằng nửa người. Đầu bên kia chính là đại điện thiết yến tiệc. Cũng có nghĩa là, nơi đây vô cùng thoáng đãng, không chỗ nào có thể ẩn nấp, cho dù người đến từ phía nào, đều có thể nhanh chóng nhìn thấy.
Vì thế, sau khi thấy không có khả năng có người thứ ba nghe lén được cuộc trò chuyện của họ, Tiết Thái mới mở miệng nói tiếp: “Sở dĩ ta trở về muộn như thế là vì sau khi hoàn thành chuyện ở Giang Đô, ta tiện đường đến thăm hỏi từng phân nhánh của Cơ gia và ngầm sai Chu Long điều tra triệt để từng người trong đó. Cuối cùng chứng thực, con cháu Cơ gia tuy giỏi dốt không đều, nhưng xét về tổng thể, đều có hai đặc điểm. Một là tay không có thực quyền, hai là thân không có dư tiền”.
“Sao có thể!”. Khương Trầm Ngư kinh ngạc kêu lên: “Theo thống kê mà Hàn Lâm bát trí có được, năm Đồ Bích thứ nhất, Cửu khanh bãi miễn thất khanh, các đại thần xuất thân đều từ hai tộc Cơ, Tiết mà ra…”.
“Tiết thị đã diệt vong”. Khi nói câu này, trên gương mặt trắng trẻo của Tiết Thái không có bất cứ biểu cảm nào: “Tam khanh của Cơ gia cũng hết nhiệm kỳ cáo lão vào năm Đồ Bích thứ ba”.
“Năm Đồ Bích thứ hai, thay Đô úy tướng quân, thăng cấp ba mươi bảy người, hết thảy đều là môn sinh của Kỳ Úc hầu!”.
“Chú ý họ là môn sinh, đều không phải họ Cơ”.
“Năm Đồ Bích thứ ba, Cơ thị phụng chỉ xây dựng đê điều phòng lũ tốn một khoản lớn…”.
“Nhưng chẳng phải hiệu quả rất rõ ràng sao? Năm nay mùa hạ nước dâng cao, nhưng hai bờ sông Hoa Hà vẫn bình an vô sự”.
Khương Trầm Ngư ôm đầu, lẩm nhẩm nói: “Đợi đã… ngươi đợi chút đã, để ta nghĩ kỹ xem… cũng có nghĩa là…”.
“Cũng có nghĩa là Hàn lâm bát trí đều bị phụ thân ngươi mua chuộc, cố ý dùng những số liệu cũ này để giá họa cho Cơ thị! Mà thực sự là từ khi Cơ Anh đứng đầu Cơ thị đến nay, ngài đã từ từ, không động thanh sắc, từng bước từng bước tước bỏ, làm yếu quyền thế của con cháu Cơ thị, khiến họ không có quyền để lạm dụng, không có tiền để tham ô”.
Khương Trầm Ngư nắm chặt hai tay, cảm thấy trái tim mình đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
Đây, đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Nhưng… quốc khố thật sự trống rỗng!”. Hàng ngày nàng lên triều bãi triều cùng Chiêu Doãn, quốc khố thật sự rỗng tuếch hay không đọc số liệu là biết liền, không thể làm giả, Chiêu Doãn cũng không có lý do gì để nói dối.
Tiết Thái im lặng nhìn nàng một lúc, bỗng hỏi: “Ngươi cảm thấy, so với những ám vệ mà phụ thân ngươi huấn luyện thì Sư Tẩu thế nào?”.
Khương Trầm Ngư vốn là một người thông minh, vừa gợi ý là đã hiểu, nghe câu này xong, lập tức trầm ngâm, lúc sau mới trả lời: “Nếu luận về thuật gián điệp, Sư Tẩu không bằng, nhưng nếu luận về võ công, ám vệ của cha ta không phải là đối thủ của hắn”.
“Thế thì, bọn Sư Tẩu từ đâu mà ra?”. Tiết Thái vừa nói vừa nở một nụ cười mai mỉa: “Đừng có nó với ta họ đều đường đường chính chính được huấn luyện từ trong ngự lâm quân ra nhé”.
Khương Trầm Ngư nhìn xuống đất. Đúng thế, võ công của Sư Tẩu cao cường như thế, không phải dăm tháng nửa năm mà có thể luyện thành, chắc chắn cũng giống như ám vệ của phụ thân, được huấn luyện từ nhỏ. Từ việc Chiêu Doãn đồng ý cấp cho nàng hai tên ám vệ nữa có thể thấy, những người này hoàng đế có rất nhiều, thế thì là ai đã thay y bí mật huấn luyện ra những tử sĩ đó? Là ai không ngừng nghỉ cung cấp những người này cho Chiêu Doãn? Cho dù là ai, có một điểm rất rõ ràng, đó chính là: tiền.
Làm việc này, cần phải có một số tiền khổng lồ.
Còn số tiền này, đương nhiên lại không thể ghi chép một cách minh bạch trên sổ sách được.
Tiết Thái tiếp tục nhắc nhở: “Huấn luyện ra một Sư Tẩu đã rất khó khăn, vậy để huấn luyện ra một Điền Cửu, thì sẽ cần bao nhiêu tiền?”.
Điền Cửu chính là thị vệ theo sát Chiêu Doãn. Hắn không có bất cứ địa vị danh phận nào, thậm chí rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của hắn. Nhưng, so với thái giám La Hoành cực kỳ vinh quang, hay vị hữu tướng đứng đầu quần thần Khương Trọng, hắn mới là tâm phúc thực sự cũng là duy nhất của Chiêu Doãn.
“Ý của ngươi là, tiền của quốc khố thực ra không phải bị ai tham ô hết, mà nó được dùng để huấn luyện ám vệ và những khoản chi phí không thể cho người khác biết, cũng chính là hoàng đế đã tiêu hết tiền?”. Cuối cùng Khương Trầm Ngư cũng nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Tiết Thái không do dự gật đầu: “Phải”.
“Vậy hẳn là hoàng thượng biết rõ nhất số tiền đó đi đâu?”.
“Phải”.
“Nhưng khi Hàn lâm bát trí chỉ trích Cơ Anh, hoàng thượng rõ ràng biết chân tướng sự việc mà lại không hề biện giải cho Cơ Anh, không những thế lại còn té nước theo mưa ngầm cho phép ám sát Cơ Anh?”.
Tiết Thái nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt hiện lên vài phần thương xót. Tuy hắn không thốt ra tiếng “phải” một lần nữa, nhưng trái tim Khương Trầm Ngư trong phút chốc đã vỡ nát.
Nàng lảo đảo đứng không vững.
Tiết Thái theo bản năng đỡ lấy nàng: “Ngươi không sao chứ?”.
Khương Trầm Ngư vịn vào lan can bên bờ hồ, cố gắng chống đỡ cơ thể mình, gió từ hồ thổi tới rất lạnh, nàng cảm thấy vô cùng buốt giá.
Tiết Thái dò xét nàng, lại hỏi một lần nữa: “Ngươi vẫn ổn chứ?”.
Thoạt đầu, Khương Trầm Ngư lắc đầu, rồi lại gật đầu, hai tay nắm chặt phần điêu khắc bằng đá trên lan can, dường như sắp bấu chặt đến bật cả máu, nàng mở miệng, gằn giọng nhả từng chữ như đầm đìa máu rơi: “Tại sao? Hoàng thượng… tại sao nhất định phải muốn Cơ Anh chết? Tại sao?”.
Tiết Thái đăm đăm nhìn nàng, chậm rãi nói rành rọt từng tiếng: “Câu trả lời này phải do ngươi nói lại cho ta hay”.
Trước mắt Khương Trầm Ngư mờ mịt, nàng vội vàng nhắm chặt hai mắt. Không được, không được, đại phu đã nói, nhất định phải giữ cho tâm trạng bình ổn, nếu không, hai mắt sẽ hỏng mất.
Hai mắt hỏng rồi cũng chẳng sao, chỉ có điều nó không thể hỏng vào lúc này.
Bây giờ, còn có một đống việc đợi nàng xử lý, một đống bí mật đợi nàng điều tra, nàng tuyệt đối không thể gục ngã trong thời khắc quan trọng này.
Tuyệt đối không thể!
Khương Trầm Ngư từ từ mở hai mắt ra, thứ lọt vào mắt nàng là biểu cảm lo âu hiếm có khó gặp của Tiết Thái, nhưng sự lo âu đó lập tức biến mất thay vào đó là sự lạnh nhạt: “Tóm lại, đây chính là chuyện phải điều tra bây giờ, nếu còn có tin tức khác, ta sẽ báo cho ngươi”.
Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, còn chưa kịp nói gì thì một tiếng gọi từ xa vẳng lại, phá vỡ sự tĩnh mịch nơi này: “Tiểu Tiết Thái!”.
Quay đầu nhìn thì thấy Chiêu Loan từ xa chạy tới. Kỳ thực từ khi nàng ở Trình quốc về đến nay vẫn chưa từng gặp Chiêu Loan, nghe nói nàng ta cùng thái hậu đến tự viện hoàng gia bái Phật hơn nửa năm nay, không ngờ lại đột ngột xuất hiện trong đêm nay.
Đã xảy ra chuyện gì?
“Khương tỉ tỉ… hóa ra tỉ cũng ở đây!”. Chiêu Loan tóm lấy tay Khương Trầm Ngư, thở hổn hà hổn hển không ra lời.
Khương Trầm Ngư vội hỏi: “Công chúa sao thế? Có gì từ từ nói, đừng vội”.
“Thái hậu bệnh nặng sắp chết rồi, muội có thể không gấp sao?”.
Một lời kinh động cả thiên hạ.
Khương Trầm Ngư thất kinh. Chiêu Loan vừa lau nước mắt vừa giậm chân nói: “Lão hòa thượng trong miếu nói để thái hậu quay về gặp người thân lần cuối, bệnh của thái hậu không cứu được nữa, cho nên muội phải phóng xe ngựa suốt đêm đưa thái hậu quay về. Hỏi bọn thái giám mới biết hoàng huynh đang thiết yến ở đại điện, cho nên muội vội vội vàng vàng tới đây”.
“Bây giờ thái hậu đang ở đâu?”.
“Thái hậu vẫn ở trong xe ngựa trước cửa, muội vội đi tìm hoàng huynh, nên chưa kịp sắp xếp cho người…”. Chiêu Loan tuổi vẫn còn nhỏ, lần đầu gặp phải chuyện lớn như thế này, nên hoảng loạn không biết phải làm sao.
Khương Trầm Ngư lập tức quyết định thay nàng ta: “Thế này đi, Tiết Thái ngươi đưa công chúa đi tìm hoàng thượng, tuyên ngự y mau tới, ta đi sắp xếp cho thái hậu, chút nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tẩm cung của thái hậu”.
Tiết Thái “ừ” một tiếng coi như đồng ý. Chiêu Loan đi theo hắn, vừa đi vừa khóc lóc: “Khương tỉ tỉ, tất cả đều nhờ tỉ…”.
Việc không thể chậm trễ, Khương Trầm Ngư vội vàng gọi cung nhân, trước tiên đánh xe ngựa của thái hậu đến Ý Thanh cung, lại lệnh cho hai thái giám lực lưỡng khiêng thái hậu từ xe ngựa đặt lại lên giường.
Thái hậu rõ ràng đã yếu như cây đèn cạn dầu, hôn mê không tỉnh. Khương Trầm Ngư bắt mạch cho bà, phát hiện mạch tượng vô cùng hư nhược, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
“Các ngươi mau đi đun một ít nước nóng. Các ngươi mau đến ngự trù phòng chọn ra loại nhân sâm tốt nhất nấu một bát canh bưng tới đây. Các ngươi đứng ngoài cửa đợi hoàng thượng, hễ thấy ngự y là lập tức dẫn vào trong… Nhanh lên! Đừng có đứng như phỗng thế!”. Một tiếng lệnh xuống, các cung nữ ở Ý Thanh cung ai nấy đều vâng lệnh tản đi hết.
Khương Trầm Ngư ngẫm nghĩ một lát, mình ở đây hình như cũng không có tác dụng gì, đang định quay người đi làm việc khác thì nghe thấy thái hậu thều thào một tiếng, từ từ tỉnh lại, đôi mắt he hé mở.
Khương Trầm Ngư vui mừng kêu lên: “Thái hậu? Người tỉnh rồi? Con đi gọi người…”.
Đang định đi, cổ tay lại bị thái hậu tóm lại: “Lang Gia, Lang Gia, ta… ta xin lỗi…”.
Lang Gia? Khương Trầm Ngư sững người, gọi nhỏ: “Thái hậu?”.
“Lang Gia, bà tha thứ cho ta đi, tha thứ cho ta… đừng tới tìm ta nữa, ta không cố ý, ta cũng bất lực, Lang Gia…”. Thái hậu rõ ràng đã lẫn, nhầm nàng thành một người khác, khóc không thành tiếng.
Còn Khương Trầm Ngư không biết bà nói gì, cũng không biết người bà nói đến là ai, muốn đi cũng không được, muốn ở cũng chẳng xong, cuối cùng đành nhẹ nhàng an ủi; “Ta, ta không giận bà đâu, cho nên bà đừng khóc. Đừng khóc, đừng khóc”.
Thái hậu khóc càng dữ hơn, nói nhỏ một câu.
Sắc máu trên mặt Khương Trầm Ngư mau chóng biến mất, nàng lảo đảo đứng dậy lùi về phía sau mấy bước, quay đầu nhìn tứ phía, may mà đám cung nữ đều bị nàng sai đi làm việc này việc nọ hết, trong tẩm cung rộng lớn này, chỉ có nàng và thái hậu.
Một trận gió thổi từ ngoài cửa sổ vào phòng, khiến tầng tầng rèm sa lay động, khiến mái tóc dài của nàng tung bay, chiếc bóng rớt trên mặt đất cũng như nhe nanh múa vuốt, giống như ma quỷ bám chặt, bám chặt, bám rất chặt… Khương Trầm Ngư kêu lên một tiếng thất thanh, ôm chặt đầu, ngồi thụp xuống đất.
Khi Chiêu Doãn dẫn thái y hớt hải đi tới, thì thấy cửa Ý Thanh cung mở rộng, gió thổi vù vù vào trong, Khương Trầm Ngư đang run rẩy lấy một chiếc khăn trắng phủ lên mặt thái hậu, sau đó quay người nhìn họ, vừa đau đớn nặng nề lại vừa bình tĩnh chậm rãi nói: “Thái hậu… đi rồi”.
Chiêu Doãn lập tức ra lệnh cho thái y tiến lên kiểm tra, thái y buồn bã nói: “Hoàng thượng, thái hậu đã qua đời rồi”.
Chiêu Doãn im lặng một lúc, đi đến trước giường thái hậu, trầm giọng nói: “Thái hậu về cõi tiên, cả nước cùng thương xót. Truyền lệnh xuống, để tang ba mươi sáu ngày, thời gian này mọi hoạt động thi cử vui chơi đều tạm hoãn”.
“Tuân chỉ”.
Vì mệnh lệnh này, Bích quốc bước vào thời kỳ quốc tang.
Mà chuyện phong hậu vốn được định vào ngày mùng một tháng mười một cũng vì thế tạm gác lại, đẩy lùi đến ngày mùng một tháng mười hai.
Khương Trầm Ngư về cung, tối hôm đó liền đổ bệnh, sốt cao liên miên, hôn mê liền ba ngày ba đêm.
Trong giấc mơ, nàng nắm lấy tay một người, không ngừng gọi, không ngừng khóc, người đó rất dịu dàng trả lời nàng, lau nước mắt cho nàng. Đến khi nàng tỉnh lại, hỏi Hoài Cẩn và Ác Du, bọn họ đều kinh ngạc bảo rằng hoàn toàn không có người nào như thế.
Ngày mười tám tháng mười, bệnh tình Khương Trầm Ngư khó khăn lắm mới có chuyển biến tốt, Hy Hòa lại lâm bệnh, liên tục nôn ra máu. Các thái y đều không tìm ra nguyên nhân căn bệnh, hết thảy đều bó tay hết cách. Khi ấy Hy Hòa dường như tỉnh táo hơn một chút, không những không kháng cự Chiêu Doãn lại gần, mà còn đặc biệt bám lấy y, tất cả thuốc thang đều đòi y đích thân đút cho mới chịu uống.
Chiêu Doãn đương nhiên vừa mừng vừa ngạc nhiên, hàng ngày ngoài thời gian lên buổi chầu sáng ra, y đều đến Bảo Hoa cung quan tâm chăm sóc Hy Hòa. Hàng ngày Khương Trầm Ngư phụ trách họp cùng với bảy người, rồi báo kết quả của cuộc họp lên Chiêu Doãn, rồi lại thông báo quyết định của Chiêu Doãn cho bảy người.
Cùng lúc, bụng của Khương Họa Nguyệt bắt đầu lùm lùm, nàng ta nghén rất nghiêm trọng, Khương Trầm Ngư không coi trọng việc gì hơn việc này, đích thân quan tâm đến mọi việc ăn ở của tỉ tỉ, cứ như thế, bận rộn đến bù đầu bù óc, hôm nào cũng phải qua giờ Tí mới xong để về Dao Quang cung nghỉ ngơi.
Thời gian bận rộn cứ ngày tiếp ngày trôi đi như thế, cuối cùng đã tới ngày mùng một tháng mười hai.